Thất Bại? Ma Nhân Phục Sinh!


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Bạch lão chết rồi.

Dương Viêm vẫn ngồi ở đó nhìn chằm chằm thi thể lão, một mặt nghi hoặc vì
những thứ hắn vừa nghe.

Quỷ Kiếm sẽ không ngu ngốc đến mức đem Hình gia quẩy một trận tưng bừng như
vậy chứ. Bởi vì hắn đang nương theo Lỗ Hào thân phận và sự thật là Lỗ Hào sẽ
không bao giờ đi làm ra chuyện như vậy. Nếu như có người hữu tâm để ý, sẽ lập
tức nhận ra sự kỳ lạ ở đây. Không sớm thì muộn Vân Chính Thiên thân phận giả
mạo sẽ bại lộ, cộng thêm sự tình Lỗ Hào đã chết từ trước sẽ không cách nào che
giấu được nữa.

Mọi việc bọn hắn đã làm để tạo mâu thuẫn giữa Hình gia và Lỗ gia sẽ triệt để
biến mất.

Đến lúc đó, Vân Chính Thiên mấy người sẽ bị truy sát khắp Thú Vực, phải trốn
chui trốn nhủi như một con chuột nếu không muốn vô năng vi lực mà quay về Nhân
Vực. Thảm liệt tình trạng như vậy, mạng mình còn khó giữ chứ đừng nói đến việc
vào sâu hơn Thú Vực để cứu đám Vực Chủ ra.

Cho nên Dương Viêm nghe Bạch lão nói ngọn nguồn của ma khí dày đặc, kẻ phá nát
Thủy Tinh Hắc Ma Liên trận, đồng thời đem Bạch lão đánh chết tam đại sự tình
này đều do ‘Lỗ Hào’ gây ra, hắn làm sao không khỏi bàng hoàng.

“Khốn kiếp! Quỷ Kiếm, ngươi làm sao vậy?” Dương Viêm nghiến răng một cái, lập
tức ánh mắt xuyên thấu vào chỗ sâu nhất Hình gia trang. Tinh thần lực tỏa ra
tứ phía dò tìm tung tích Vân Chính Thiên.

Dương Viêm tu vi tinh thần lực không thấp, hiện tại cũng đã là Linh Uyên cảnh
trung giai, bất quá tứ phía xung quanh ma khí dày đặc, như cũ không cách nào
cảm nhận được khí tức tiểu tử kia.

Tựa như hắn đã chính thức dung hòa thành một thể với thiên địa, được ma khí
che giấu đi khí tức nên không cách nào tìm ra.

Tại chỗ này không gian im ắng lạ thường, căn bản ngoại trừ thanh âm đánh bay
Bạch lão ra thì không còn xuất hiện một cái gì nữa.

Dương Viêm cẩn thận từng bước tiến vào, đối phương đã vô thanh vô tức như vậy,
hắn cũng không thể tùy tiện phóng thích võ hồn, chỉ có thể tận lực thu liễm
khí tức lại, tiến hành dò xét một phen.

Rất nhanh Dương Viêm đã nhìn thấy mờ ảo một căn nhà gỗ phía trước mặt, nhà gỗ
bốn mặt tan hoang, mái nhà càng là thủng vô số lỗ lớn. Đại địa xung quanh tựa
như bị một cái máy xúc khổng lồ cày hết lên, đất đá xà bần lẫn lộn không cách
nào hình dung được.

Dương Viêm hai mắt khẽ híp lại, hắn đột nhiên nhìn thấy bên trong nhà gỗ kia,
gõ một đạo thân ảnh đang quỳ gối, tóc tai rũ rượi không rõ diện mạo. Dựa theo
bề ngoài tướng mạo cùng khí chất, Dương Viêm lập tức nhận ra kẻ này chính là
Quỷ Kiếm Vân Chính Thiên.

Dương Viêm một mặt vui mừng bước vào bên trong nhà gỗ, thanh âm cất lên: “Quỷ
Ki . . .”

‘Quỷ Kiếm’ hai chữ còn chưa kịp thốt lên, đạo nhân ảnh đang quỳ gối kia, đầu
đang gục xuống bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt đỏ máu rơi vào Dương Viêm thân
thể.

Dưới ánh mắt này, Dương Viêm cổ họng như có ai bóp nghẹn, không kịp thốt lên
một lời nào nữa đã bị đạo nhân ảnh kia một quyền oanh vào trước người.

ẦM ——.

“A.” Dương Viêm thổ huyết bay ngược, hai chân rạch ở trên mặt đất hai hàng sâu
hoắm vết nứt hơn chục mét mới miễn cưỡng dừng lại.

Tiên sư nó!

Dương Viêm trong lòng thầm mắng, một quyền vừa rồi phản phất tùy tiện đánh ra,
thế mà lại có thể làm hắn ngũ tạng lục phủ nhộn nhạo cả lên. Khóe miệng chảy
xuống một tia máu, Dương Viêm sắc mặt kịch biến, trầm thấp thanh âm vang lên:

“Ngươi không phải Quỷ Kiếm!”

Đạo nhân ảnh tóc dài bên trong nhà gỗ nghe vậy, chỉ là khẽ oằn mình đứng lên,
một tay hắn vuốt ngược mái tóc dài ra đằng sau, để lộ ra cặp mắt đỏ máu cực kỳ
hoang dại.

“Khặc, khặc, khặc. Bổn tọa rốt cuộc cũng phục sinh, rốt cuộc cũng phục sinh
rồi!”

Thê lương tiếng cười từ trong miệng hắn phát ra, loại này tiếng cười vừa nghe
liền biết không thuộc thế giới này, mà là đến từ một cái siêu cấp xấu xa thế
giới.

“Ngươi, ngươi là hài cốt Ma Thần kia, dĩ nhiên còn có thể sống lại?” Dương
Viêm trợn cả hai mắt.

Ma nhân cười gằn đáp: “Bổn tọa ma lực thông thiên, không chuyện không làm
được. Bất quá cũng phải đa tạ cái kia tiểu tử, không có hắn cực phẩm ma thể
như vậy tối phù hợp, muốn phục sinh cũng còn cần một đoạn thời gian. Chỉ là tu
vi của hắn còn quá kém, quá kém đi. Không thể đem toàn bộ tu vi bổn tọa lúc
trước khôi phục lại. Nhưng mà . . “

Ma nhân hướng tới Dương Viêm xòe ra bàn tay năm ngón, nói tiếp: “Đem các ngươi
Đấu La đại lục này đạp xuống dưới chân, bằng đây là đủ rồi.”

OÀNH ——.

Ma âm vừa dứt, tại khoảng không trước mặt Dương Viêm bất thình lình tách ra
một cái lỗ hổng. Lỗ hổng này tựa như xé rách không gian mà thành, từ bên trong
đó một cỗ quyền kình mạnh mẽ đánh ra, nện thẳng vào mặt Dương Viêm, đem hắn
một lần nữa đánh bay đi.

“Con mẹ ngươi!” Dương Viêm lăn lộn mấy vòng dưới đất, trong lòng hỏa nộ đã bốc
lên cao.

Không phải vì đối phương cổ quái phương thức tấn công mà tức giận, càng không
phải vì bản thân cùng đối phương chênh lệch mà là vì Quỷ Kiếm đang bặt vô âm
tính mà phẫn nộ đi.

Dương Viêm ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, tức thì Ma Viêm võ hồn triệt
để phóng thích ra. Vô tận hỏa diễm đem một vùng đại địa nhấn chìm vào trong
hỏa hải. Vô số hoa lửa tại trong không trung nhảy múa, chớp mắt đã theo Dương
Viêm lực điều động, tụ tập tại trước mặt hắn, hóa thành một thanh cổ lão
trường thương.

Hai tay nắm lấy Ma Viêm Thương, Dương Viêm giậm chân một cái thân hình đã
phóng lên cao, mũi thương phong duệ càng là hướng bên dưới ma nhân kia đâm
xuống.

“Châu chấu mà muốn đá xe?” Ma nhân kia không xem Dương Viêm công kích ra cái
gì, giọng điệu cực độ khinh thường.

Hắn một tay vừa nắm lại, một thanh hắc sắc trường kiếm bỗng nhiên vào tay.
Trường kiếm vũ động, một đợt không cách nào tưởng tượng được sóng năng lượng
bắn ra, đem Dương Viêm ở trên không trung kia nghênh đón.

Đối phương vừa động, tất cả đều lọt vào trong mắt Dương Viêm. Cũng chính vì
vậy mà giờ phút này hắn có chút ngốc. Hắc sắc trường kiếm kia còn không phải
Linh Hồn Kiếm mà Quỷ Kiếm thường sử dụng hay sao. Lúc này tại sao rơi vào
trong tay ma nhân?

Chẳng lẽ? Ma nhân này đang khống chế cơ thể của Quỷ Kiếm?

Không được!

Vào thời khắc lưỡng đạo phong mang chuẩn bị va chạm với nhau, Dương Viêm vội
vàng lật tay chỉnh mũi thương lệch đi một chút. Nếu quả thực ma nhân kia đang
chiếm hữu Quỷ Kiếm cơ thể, vậy thì hắn không thể toàn lực ra tay được.

Vạn nhất Quỷ Kiếm thân thể bị tổn hại quá nặng, ma nhân sau đó lựa chọn buông
xuống chưởng khống mà rời đi. Không biết chừng Quỷ Kiếm thể xác cùng tinh thần
đồng thời chịu ảnh hưởng, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Chính vì làm chệch đi mũi thương, Dương Viêm thương mang không cách nào cùng
kiếm mang của ma nhân kia đối đầu. Hai bên vừa va chạm, thân thể hắn đã bị
kiếm mang lưu lại vô số vết thương.

“Ha ha ha. Nhân loại các ngươi đúng là hạ đẳng thấp kém nhất chủng loại. Các
ngươi đặt quá nặng vấn đề tình cảm. Chính vì vậy không cách nào tiến hóa đến
hình thái cao cấp hơn. Nếu đã như vậy, còn muốn chống cự làm gì, ngoan ngoãn
trở thành thức ăn cho bổn tọa đi.”

Ma nhân kia miệt thị ma âm vang lên. Đối với Ma Giới bọn chúng, chỉ có chân
chính Thần Giới mới cùng cấp bậc. Đấu La Tinh vị diện này chẳng qua cũng chỉ
là một trong vô số những vị diện đã trở thành nô bộc cho Ma Giới mà thôi. Cho
nên ma nhân không xem nhân loại ra gì cũng là chuyện dễ hiểu.

Dương Viêm thân thể nhuộm đầy máu tươi tiếp đất, một mặt không cam lòng. Hắn
không rõ từ khi nào bản thân lại quan tâm đến người khác như vậy. Nếu là Ma
Viêm Kiệt Quỷ lúc trước, hắn đã có thể cùng ma nhân kia phân cao thấp rồi.

Tuy rằng ma nhân kia chiếm hữu Vân Chính Thiên cơ thể mà phục sinh, nắm giữ
được ý thức và có được sức mạnh của vật chủ. Bất quá Dương Viêm vẫn cảm nhận
được ma nhân này vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được cơ thể mới. Nếu trải qua thêm
một đoạn thời gian, lấy ma nhân thực lực quỉ dị như vậy, Quỷ Kiếm thân thể rất
có thể sẽ trực tiếp mất đi liên hệ, hoàn toàn trở thành chân chính ma nhân kia
mới thân thể a.

Dương Viêm trong lòng đang có sự đấu tranh tư tưởng. Công bằng quyết đấu mà
nói, hắn không tin không thể đem ma nhân còn đang xa lạ cơ thể mới này đánh
bại. Chỉ là cường hoành một màn ra tay, rất có thể sẽ đem Quỷ Kiếm đánh cho
trọng thương. Bất quá, còn không như vậy Quỷ Kiếm thân thể coi như mất trắng.

Hít mạnh một hơi, Dương Viêm trên người tỏa ra nồng nặc ma viêm, ngay cả viêm
hồn cũng đã tế ra đợi sẵn. Lúc này Dương Viêm, đã tự có câu trả lời cho mình.
Thay vì không làm gì, hắn sẽ thử làm chút việc, còn hơn sau này vì vậy mà hối
tiếc.

“Quỷ Kiếm, hy vọng ngươi thân thể chịu đựng được công kích của ta. Yên tâm đi,
ta sẽ giúp ngươi khôi phục.”

Dương Viêm khẽ quát lên một tiếng, tức thì viêm hồn lấp lóe đỏ rực hào quang,
một khắc sau đã dung nhập vào trong cơ thể Dương Viêm biến mất. Thân ảnh Dương
Viêm vốn còn đang bị ma nhân kia ma nhãn khóa lấy, đột nhiên không biết tại
sao chớp mắt đã không thấy nữa, tựa như hắn đã thi triển một loại thuấn di hồn
kỹ.

Ma nhân lập tức ngẩng đầu lên không trung, lần nữa đã thấy Dương Viêm thân ảnh
không biết từ lúc nào đã trôi nổi trên đó, ánh mắt mang theo vài phần chăm
chú.

“Ti tiện nhân loại, ngươi còn muốn làm cái gì?”

Dương Viêm ở trên cao, thản nhiên nói: “Ma nhân, ngươi chờ xem đi.”

Thoại âm vừa dứt, trên người Dương Viêm đột nhiên xuất hiện từng cái điểm sáng
màu đen, phân biệt ở những vị trí như trên trán, trước ngực, hai cầu vai, cánh
tay, thắt lưng, đầu gối mà bàn chân. Ngắn ngủi vài giây sau, những điểm sáng
màu đen này phóng ra những sợi tơ màu đen, đem những điểm sáng khác liên kết
lại với nhau.

Những sợi tơ sau khi liên kết các điểm sáng màu đen lại với nhau, tại khoảng
trống trên thân thể Dương Viêm bắt đầu xuất hiện một tầng giáp trụ, trên giáp
trụ có hỏa diễm hoa văn đỏ rực.

Trên trán hắn điểm sáng trước tiên hình thành một cái hắc sắc đầu khôi giáp
kéo dài xuống gò má, chính giữa là một viên màu đỏ thủy tinh tinh thạch hình
ngọn lửa, tỏa ra dị thường hỏa sắc quang mang.

Đầu khôi giáp hình thành sau đó, bắt đầu hướng xuống ngực, cầu vai các vị trí
bên dưới mà kế tục xuất hiện. Tất cả khôi giáp đều dâng hiến một màu đen
tuyền, lại có lộng lẫy hỏa diễm hoa văn điêu khắc trên. Đến khi Dương Viêm
toàn thân đã ở trong hắc sắc giáp trụ, hắn khí tức cũng trên diện rộng bành
trướng ra.

Hai tròng mắt đã tràn ngập hỏa diễm chi sắc, nguyên bản sau lưng bảy cái hồn
hoàn đều phản phất có hỏa sắc hào quang bao phủ, đã hoàn toàn cùng giáp trụ
kia dung hòa thành một thể. Ma Viêm Thương trên tay cũng biến hóa long trời lở
đất, chiều dài thẳng tắp vươn lên gần năm thước, lăng lệ khí tức so với dĩ
vãng ma thương khác biệt rất nhiều.

Ma nhân kia chứng kiến một màn này, tâm thần có chút loạn nhịp, cơ hồ không
kịp khống chế chính mình khẩu hình, hắn đã hướng lên Dương Viêm giáp trụ ở
trên không trung kia, kinh hô một tiếng:

“Thần Trang? Không, không có khả năng. Ngươi khí tức mặc dù tăng vọt nhưng
cũng không có đạt tới thần cấp đó.”

Dương Viêm ánh mắt cao cao tại thượng buông xuống ma nhân bên dưới, cười khẩy
nói:

“Ngươi ma nhân lạc hậu, chúng ta nhân loại phi thăng thành Thần sẽ tự xuất
hiện Thần Trang. Còn cái này giáp trụ, chính là nhân loại một vạn năm trước tự
hào nhất nghiên cứu, là thứ đồ vật đã đưa nhân loại chúng ta trở thành chân
chính chúa tể của Đấu La Tinh này.”

Dương Viêm trên tay nắm chặt Ma Viêm Thương, lần nữa hướng mũi công kích về
phía ma nhân. Bàng bạc lực áp bách tỏa ra so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều,
phản phất giống như Dương Viêm vừa đột phá thành công liên tiếp hai cái cấp
bậc.

“Cái này giáp trụ, nhân loại chúng ta mệnh danh là Đấu Khải.”

“Đấu Khải sao?” Ma nhân tròng mắt không khỏi ngưng trọng. Bây giờ từ trên
người tên nhân loại trên kia, hắn rõ ràng cảm nhận được một cỗ vô tận đại nguy
cơ.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #427