Liên Thủ Trấn Ma (2)


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Kỳ khôi tình huống chưa bao giờ làm người khác bất ngờ.

Lỗ gia vì muốn diện kiến hài cốt Ma Thần, đồng ý bỏ ra sáu trăm triệu kim hồn
tệ đầu tư sửa chữa đài hắc cấp giáp máy cho Hình gia.

Hình gia vì muốn nuốt trọn sáu trăm triệu này mà từ chối nói ra đặc thù tình
huống của hài cốt Ma Thần.

Lỗ gia không những vượt qua được cấm chế của hài cốt lại không biết đã làm gì
để nó thức tỉnh.

Ma nhân muốn xuất thế, khắp nơi sẽ lầm than, Lỗ gia Hình gia hai cái đại gia
tộc tà hồn sư từ đầu tính toán lẫn nhau, rốt cuộc bây giờ phải bắt tay với
nhau.

Liên thủ trấn ma!

Bạch lão hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp vọt lên trời, dung nhập vào
trong Thủy Tinh Hắc Ma Liên trận pháp. Ngay sau đó bầu trời khẽ oằn mình biến
sắc, thủy tinh hoa sen càng tỏa ra ba động hồn lực kinh khủng, đem căn nhà gỗ
bên dưới khóa chặt.

Phía dưới, Triệu Mỹ Hằng vào lúc này cũng động. Nàng trực tiếp phóng thích võ
hồn của mình.

Dưới chân bảy lên bảy vòng hồn hoàn. Tử, tử, tử, tử, hắc, hắc, hắc.

Triệu Mỹ Hằng toàn thân bao trùm bởi hắc ám lông vũ, một đôi cánh chim trải
rộng mà ra, sau hông trực tiếp mọc ra những sợi lông đuôi màu đen dài có viền
màu ám kim, hình dáng uốn lượn rũ xuống dưới chân. Nương theo khí tức Triệu Mỹ
Hằng tăng vọt, lông đuôi đột nhiên xòe ra thành hình nan quạt, trên đó hiện ra
vô số hoa văn kỳ lạ có hình con mắt màu đồng.

Vân Chính Thiên nhìn thấy nàng võ hồn, nhất thời kêu lên: “Hắc Khổng Tước?”

Triệu Mỹ Hằng sau khi phóng thích võ hồn, mị lực trên người tỏa ra nồng nặc
hơn trước, nàng cười duyên đáp: “Lỗ tiên sinh ánh mắt không tệ. Nếu hôm nay
sống sót qua chuyện này, chúng ta cùng nhau hàn huyên tâm sự một lát a.”

Vân Chính Thiên đối với nàng trêu chọc cũng không có để ý. Khóe miệng khẽ
nhoẻn một nụ cười.

Sau ngày hôm nay, có lẽ Hình gia lại mất đi hai tên Hồn Thánh.

Vân Chính Thiên không có thả ra Hồn Kiếm võ hồn, hắn vẫn một mực sử dụng Dịch
Cân Kinh để che mắt Triệu Mỹ Hằng. Hồng cấp phù đồ quang ảnh lấp lóe hào
quang, hai nắm tay đã ngưng tụ ra vô tận sát lục chi khí, tùy thời liền có thể
phát động công kích.

Rầm ——.

Ngay vào lúc này, từ bên trong căn nhà gỗ kia, một đám hắc quang hóa thành xúc
tu màu đen đâm xuyên mái nhà, hướng thẳng lên không trung. Xúc tu này ngoe
ngoảy, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.

Vân Chính Thiên biến sắc gầm lên:

“Hắn đang tìm kiếm tà hồn lực có trong thiên địa để hấp thụ. Mau tấn công cái
xúc tu đó.”

Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên giẫm mạnh xuống đất, cả thân hình lập tức vọt
tới. Hồng cấp quyền quang nhắm vào thân dưới xúc tu, trọng quyền đánh ra.

Oành——.

Dưới một quyền này phản phất không gian cũng bị đấm rách, vậy mà hắc ám xúc tu
kia chỉ hơi khom lại, chiều dài chỉ rút ngắn đi một chút mà thôi.

Vân Chính Thiên tinh thần lực phóng ra đem hắc ám xúc tu phân tích. Chỉ nhìn
thấy hắc ám xúc tu này cấu thành từ ma lực, ngoài ra còn có một loại lực lượng
hắn không biết gọi tên là gì, chỉ biết hai thứ này trộn lẫn với nhau làm cho
hắc ám xúc tu thân thể cực kỳ dẻo dai.

Triệu Mỹ Hằng hai cánh vũ động, cũng đã vọt tới phía sau. Lông đuôi xòe rộng,
những hoa tiết hoa văn như con mắt trên đuôi bỗng nhiên chớp chớp. Một cỗ nồng
nặc tà ác chi lực từ trên đuôi bắn ra, rơi trúng hắc ám xúc tu.

Bất quá, công kích của Triệu Mỹ Hằng không có giống như Vân Chính Thiên đem
hắc ám xúc tu thể tích thu nhỏ, trái ngược còn làm cho nó trở nên to lớn hơn.

Vân Chính Thiên, Triệu Mỹ Hằng thần sắc kinh hãi. Hai người bọn họ đã rõ ràng
một chuyện, hắc ám xúc tu này nếu vận dụng tà hồn lực công kích hồn kỹ, không
mang lại hiệu quả trấn áp mà còn vì nó mà bổ sung dưỡng chất nữa. Chỉ có Vân
Chính Thiên vừa nãy là thuần túy khí huyết lực lượng, cho nên mới có thể ảnh
hưởng đến hắc ám xúc tu.

“Triệu phu nhân, dùng đao chém nó.” Vân Chính Thiên vội nói.

“Được.” Triệu Mỹ Hằng gật đầu, giới chỉ trên tay phát sáng, một thanh cương
đao từ trong hư vô bay ra. Cương đao rơi vào trong tay, Triệu Mỹ Hằng ánh mắt
lăng lệ, sau khi hít mạnh một hơi đã đem cương đao huy động, chém ra mười mấy
đao vào thân hắc ám xúc tu kia.

Cương đao trên tay Triệu Mỹ Hằng chỉ là một thanh phổ thông đao, thế mà tác
dụng của nó lại hiệu quả hơn so với cường đại hồn kỹ của nàng. Chỉ thấy hắc ám
xúc tu kia vặn vẹo liên tục, rõ ràng vô cùng đau đớn.

Vân Chính Thiên trên tay hồng cấp quyền quang liên tục oanh nện, chưa đầy mấy
mươi giây, hắc ám xúc tu dưới sự liên thủ của hai người đã gần như chui lại
vào trong căn nhà gỗ.

Phốc!

Ngay vào lúc hắc ám xúc tu kia chui vào trong, đột nhiên từ vị trí khác vọt
lên một sợi hắc ám xúc tu nữa.

“Triệu phu nhân, mau tránh!” Vân Chính Thiên la lên, bất quá vẫn trễ một nhịp.

Hắc ám xúc tu kia đánh tới trước mặt Triệu Mỹ Hằng, nàng ta theo phản xạ giơ
lên cương đao.

Phanh ——. Cương đao gãy rồi, hắc ám xúc tu tiếp tục nhắm vào lồng ngực của
nàng mà đâm tới.

“Con mẹ nó!” Triệu Mỹ Hằng tức giận gầm lên.

Trên người Triệu Mỹ Hằng đột nhiên vặn vẹo một chút, một cỗ vô hình lực lượng
trên người nàng chớp mắt thẩm thấu ra, quấn lấy đứng ở gần đó Vân Chính Thiên,
hữu ý dùng lực kéo hắn qua, ý định dùng hắn cơ thể che chắn cho nàng. Vân
Chính Thiên ngàn vạn không nghĩ tới Triệu Mỹ Hằng vào lúc này lại ra tay với
mình như vậy, bất giác không có đề phòng đã bị nàng thuận lợi đắc thủ.

Phập!

Hắc ám xúc tu đã đâm vào lưng của Vân Chính Thiên, chỉ nghe hắn rên lên một
tiếng, khóe miệng đã chảy xuống một tia tơ máu. Hắc ám xúc tu vừa xuyên vào
lưng, đã lập tức phát động cắn nuốt năng lực. Vân Chính Thiên cảm thấy toàn bộ
sinh cơ của mình đang cấp tốc trút xuống, tất cả đều truyền vào bộ hài cốt Ma
Hoàng ở trong nhà gỗ kia.

Nhât thời ánh mắt trần ngập oán độc nhìn Triệu Mỹ Hằng.

“Ngươi . . . đê tiện nữ nhân . . .”

“Lỗ tiên sinh, thứ lỗi a. Ta còn chưa muốn chết sớm như vậy.” Triệu Mỹ Hằng
làm vẻ mặt oan ức, mặc kệ Vân Chính Thiên đang bị hắc ám xúc tu làm gì, nàng
vội vàng lách người lùi lại phía sau, mặt hướng lên trời quát lớn:

“Bạch lão, phát động pháp trận diệt sát.”

Ù, ù ——.

Thủy Tinh Hắc Ma Liên trận phát ra trầm thấp thanh âm, sau đó một cột thủy
tinh hào quang trụ từ trên trời bỗng nhiên giáng xuống vị trí nhà gỗ. Kinh
khủng áp lực mau chóng đem Vân Chính Thiên cùng hài cốt Ma Thần nhấn chìm vào
bên trong.

. . . ..

Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết, Tiên Dao Tử lúc này còn đang ở trong dinh thự
nghỉ ngơi, nhiệm vụ của tam nữ chỉ có một đó là chờ đợi. Một khi có kinh biến
lập tức chạy tới hỗ trợ.

Chính vào lúc Ma Hoàng ở bên trong nhà gỗ bành trướng thực lực chuẩn bị đột
phá phong ấn. Ân Minh Tuyết là người đầu tiên phát hiện.

Nàng cùng Vân Chính Thiên vốn là ma lực câu thông, một khi Vân Chính Thiên
điều động ma lực đến cực hạn, nàng liền có thể cảm nhận được một chút. Đây
cũng là dấu hiệu để thông báo cho tam nữ biết, hắn đang cần các nàng trợ giúp.

Thế là tam nữ vội vàng rời khỏi dinh thự, trực tiếp chạy tới Hình gia trang vị
trí. Ngay khi đến nơi, trước mắt ba nàng là Hình gia trang thủy tinh kiến trúc
đặc thù đã tràn ngập hắc ám chi khí.

“Chuyện gì vậy? Tại sao ma khí lại nồng nặc đến thế?” Tiên Dao Tử thất thanh
kêu lên.

Mã Thiên Hoa quay sang bên cạnh Ân Minh Tuyết hỏi: “Có cảm nhận được vị trí
của hắn?”

Ân Minh Tuyết mi tâm nhấn nhấn, rốt cuộc thở dài lắc đầu: “Không thấy. Chính
Thiên ca ca tựa như đang bị một lớp dày đặc mây mù bao phủ. Cho dù là cảm ứng
một chút cũng không được.”

Mã Thiên Hoa nghe xong, vội vàng nói: “Chúng ta cùng vào.”

“Được.” Ân Minh Tuyết, Tiên Dao Tử đồng thanh đáp.

Ngay lúc tam nữ chuẩn bị đem chính mình nhúng vào trong mây mù ma khí kia, thì
bất thình lình một đạo to lớn thân ảnh phủ xuống trước mặt.

Là Dương Viêm!

“Làm sao?” Ân Minh Tuyết thận trọng nói. Đối với tên tà hồn sư này, tam nữ vẫn
chưa quá tin tưởng vào hắn.

Dương Viêm một mặt vô cảm, thản nhiên nói:

“Đi tìm chết à. Ở ngoài đi, ta vào giúp hắn.”

Mã Thiên Hoa nghe vậy, không tán thành nói: “Một mình ngươi? Làm sao dám đảm
bảo ngươi sẽ không ở sau lưng huynh ấy làm ra cái gì bán đứng?”

Dương Viêm khô khốc nói: “Nếu ta bán đứng hắn, các ngươi ba người đã trở thành
thi thể rồi.”

Tiên Dao Tử nghe xong, một mặt sắc lạnh: “Có ngon thử đi.”

“Không nói nhiều nữa, là hắn căn dặn ta ngăn không cho ba người các ngươi đi
vào nguy hiểm. Cứ ở ngoài chờ đi, còn rảnh rỗi thì xem Hình gia tên nào chạy
ra, giết tên đó.”

Dứt lời, Dương Viêm trực tiếp hóa thành lưu quang, xông thẳng vào bên trong
thủy tinh kiến trúc, mất dạng sau lớp mây mù ma khí dày đặc.

“Chết tiệt! Còn giở giọng đó nữa lần sau ta bóp chết ngươi. Hừ hừ.” Tiên Dao
Tử buồn bực bĩu môi nói.

Dương Viêm vừa tiến vào thủy tinh kiến trúc, trên người lập tức hình thành một
lớp ma viêm bảo hộ, đem những thứ ma khí kia ngăn cách đi. Hắn dù sao cũng là
tà hồn sư, nhưng đối với ma khí này vẫn không có dễ dàng tiếp nhận. Nếu không
phải bản thân thực lực đủ cường, chuyện xông vào như vậy cũng đừng nghĩ tới.

“Rốt cuộc là cái gì tỏa ra nồng nặc ma khí như vậy. Chẳng lẽ hài cốt Ma Thần
kia chưa có chết sao?” Dương Viêm trong miệng lẩm bẩm, trên đường xông vào,
hắn nhìn thấy vô số thi thể người hầu Hình gia chết la liệt.

Thân thể teo tóp vì bị ma khí ăn mòn, khuôn mặt biến dạng, ngay cả máu cũng
không còn sót lại chút nào. Dương Viêm nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng
bất giác cẩn trọng hơn rất nhiều, vội vàng gia tăng cường độ ma viêm hộ thể,
chậm rãi tiến vào sâu bên trong Hình gia trang.

Thủy tinh kiến trúc đều bị ma khí bám vào, nội thất đắt tiền cũng bị ma khí
hóa. Khắp nơi sinh cơ không cách nào trỗi lên được, chỉ còn lại một mảnh ảm
đạm thê lương.

Tiến vào sâu khoảng vài trăm mét, Dương Viêm bắt đầu cảm nhận được một chút
dao động trong không khí truyền ra, hắn lập tức gia tốc đi tới.

“Cái này . . . ? Thủy Tinh Hắc Ma Liên?”

Dương Viêm cuối cùng nhìn thấy ở cuối đường, là một đóa Hắc Ma Liên tàn tạ lơ
lửng, hào quang ảm đạm, cánh hoa thủy tinh vỡ nát thành nhiều mảnh. Thấy vậy
hắn không khỏi hít sâu một ngụm lãnh khí, cái này trận pháp Hình gia sở hữu
hắn đã từng nghe qua. Bài danh đệ thập trong hắc ám pháp trận bảng, không nghĩ
tới bây giờ đã triệt để hư hỏng, xem ra khó lòng tái khởi động.

Là cái gì làm cho nó hư hỏng? Dương Viêm hơi thở gấp gáp lên.

Phanh——.

Đột nhiên trong thiên địa vang lên một tiếng đinh tai nhức óc va chạm âm
thanh. Dương Viêm quay đầu nhìn ra đằng sau Thủy Tinh Hắc Ma Liên, liền nhìn
thấy một đạo già nua thân ảnh bắn ngược trở ra, trực tiếp tạp toái vào mặt đất
nứt ra một cái hố sâu.

Người vừa bị đánh văng, chính là Hình gia đại tổng quản, Bạch lão.

Bạch lão từ đầu đã đem thân thể dung nhập vào trong pháp trận để điều khiển,
hiện tại pháp trận hỏng nặng, hắn cũng không thể toàn vẹn cho được.

Dương Viêm bước lại gần hố sâu, đem Bạch lão thân thể đầy máu kéo ra bên
ngoài, gặn hỏi:

“Lão già! Bên trong phát sinh cái gì?”

Bạch lão thanh âm yếu ớt, miệng hộc ra đầy máu: “Ngươi . . . ngươi là . . .
ai?”

Dương Viêm quát: “Ta hỏi ngươi bên trong phát sinh cái gì? Là Ma Thần phục
sinh?”

Bạch lão sắc mặt trắng bệch, có lẽ trọng thương rất nặng, lão đôi mắt trắng dã
quay đầu nhìn vào sâu bên trong, run rẩy nói:

“Không, không . . . Làm gì có Ma Thần nào tái sinh . . . Đều là do hắn . . .
là, là Lỗ Hào thủ đoạn . . .”

Dương Viêm nghe xong có vẻ không hiểu, Lỗ Hào mà lão đang nói tới chính là Vân
Chính Thiên cải trang, bất quá lão nói cái gì thủ đoạn Lỗ Hào?

Dương Viêm dùng sức lay tỉnh Bạch lão, lại hỏi: “Lão già, nói rõ hơn một chút
đi.”

Bạch lão gương mặt không còn chút sinh cơ, trước lúc nghỏe đầu chết đi, lão
chỉ kịp nói một câu nữa:

“Lỗ . . . Lỗ Hào, hắn chính là . . . ma nhân. Mau . . . mau giết hắn . . . “

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #426