Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Vân Chính Thiên thở dài một cái. Sau đó cũng lướt người theo sau, tìm đến Mã
Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết vị trí.
“Chính Thiên, huynh bị thương?” Ân Minh Tuyết lo lắng hỏi.
Vân Chính Thiên nhìn thấy nàng vẫn khỏe mạnh lành lặn, trong lòng như trút
được gánh nặng, mỉm cười đáp:
“Không sao. Vừa rồi huy động lực lượng vượt cấp cho nên bị thương nhẹ. Đừng lo
cho ta.”
Mã Thiên Hoa nói: “Huynh ngồi xuống minh tưởng điều tức khôi phục đi. Muội sẽ
hộ pháp cho.”
Tiên Dao Tử nghe vậy, hơi có chút nóng vội nói:
“Chúng ta trước mắt mau chóng rời khỏi đây đi. Mọi người chiến đấu động tĩnh
quá lớn, một lát sẽ có người tìm đến sẽ phiền phức đó.”
Vân Chính Thiên lườm nàng một cái, sau đó cũng khẽ gật đầu. Đúng là nên rời
khỏi, chỗ này bây giờ đã lộ ra trước mắt mọi người là một khu phế tích, chắc
chắn sẽ thu hút không ít tà hồn sư vì thế mà tìm đến điều tra.
Còn chưa nói đến Lỗ Hào vị phụ thân vắng mặt kia, hôm nay đem nhi tử của hắn
giết chết, sau này mối thù giết con chắc chắn sẽ tính lên đầu bọn hắn. Mà vị
Lỗ gia gia chủ này thực lực chắc chắn không tầm thường. Chí ít cũng là một vị
Phong Hào đấu la, thậm chí có thể đạt tới Siêu Cấp đấu la không chừng. Còn nấn
ná ở đây lâu, càng để lại nhiều dấu vết.
Vân Chính Thiên chuẩn bị xoay người rời đi, bất ngờ Ân Minh Tuyết đem cánh tay
hắn kéo lại.
“Minh Tuyết, muội làm sao thế?”
Ân Minh Tuyết nói:
“Lỗ gia có một cái Huyết Ngục, chuyên môn nuôi nhốt người vô tội để bọn chúng
tiến hành thí nghiệm. Chúng ta nên cứu bọn họ ra chung.”
Tiên Dao Tử nghe vậy, giật mình nói:
“Minh Tuyết tỷ tỷ, không kịp a. Với lại chúng ta làm sao lo cho nhiều người
như vậy được.”
Mã Thiên Hoa bên cạnh gật đầu nói:
“Dao Tử nói đúng, chúng ta vẫn còn kế hoạch phải thực hiện. Dẫn theo đông
người như vậy, thật không phải cách hay.”
Ân Minh Tuyết dù sao cũng xuất thân từ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, trong
huyết quản đang chảy xuôi quang minh chính khí. Muốn nàng trơ mắt nhìn những
người vô tội bị bỏ lại nơi đáng nguyền rủa này, tương lai không tránh khỏi cái
chết, nàng kỳ thực chịu không nổi.
Vân Chính Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã nói tiếp:
“Nếu như muội có thể đem Tàn Nguyệt Ảnh Lâu khôi phục lại huyễn cảnh. Chúng ta
có thể không cần rời đi mà vẫn an toàn, đồng thời cứu được những người bị nhốt
dưới ngục.”
Lời vừa nói ra, ngay cả Vân Chính Thiên cũng chấn động.
“Muội làm được sao?” Vân Chính Thiên lập tức hỏi lại. Chuyện này không phải là
chuyện đùa, nếu như miễn cưỡng không chừng sẽ mang tới hậu quả không tốt.
Ân Minh Tuyết trong mắt tràn ngập tự tin chi sắc, gật đầu nói:
“Trong lúc huynh cùng Thiên Hoa tỷ bị Lỗ Hào bắt đi, muội trốn thoát khỏi
Huyết Ngục sau đó ở trong Lỗ gia trang lẩn trốn. Không nghĩ tới may mắn tìm
thấy được hạch tâm pháp trận vị trí tọa lạc. Chỉ cần chúng ta đem hạch tâm này
rót đầy lực lượng, pháp trận sẽ khôi phục lại nguyên trạng vốn có. Lỗ gia
trang lại trở lại dáng vẻ ban đầu, cộng thêm việc Lỗ Hào đã chết kia, chúng ta
có thể danh chính ngôn thuận ở trong này luôn.”
Trận pháp chủ yếu bao gồm hai phần, thứ nhất là hạch tâm pháp trận, là nơi
Pháp Trận Sư dùng chính mình hiểu biết tự tay khắc xuống pháp trận hoa văn.
Thứ hai là trạo môn pháp trận, là thứ cần phải đánh vỡ nếu muốn thoát khỏi
pháp trận vây khống.
Đối với loại huyễn trận cao cấp như Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, thì việc bố trí hạch
tâm pháp trận đã vượt ngoài khả năng của mấy người Vân Chính Thiên, thậm chí
cả Thiên Minh Thần Triều cũng không xuất ra được Pháp Trận Sư nào có năng lực
này.
Thế nhưng điều động lại pháp trận đã bị vô hiệu hóa thì dễ dàng hơn nhiều. Một
khi biết được hạch tâm pháp trận hoa văn nằm ở đâu, chỉ cần rót vào đầy đủ lực
lượng là có thể tạm thời tái khởi động lại được.
Ân Minh Tuyết chính là nói đến điểm này.
Nếu như có Tàn Nguyệt Ảnh Lâu hậu thuẫn, bọn họ không cần rời đi cũng có thể
che giấu tung tích của mình trong một khoảng thời gian ngắn.
“Ý của muội là, chúng ta cải trang thành người Lỗ gia?” Vân Chính Thiên chợt
thốt lên.
Hắn đã minh bạch ý tứ của Ân Minh Tuyết.
Lỗ gia ngoại trừ Lỗ Hào và phụ thân hắn không có mặt ra thì không còn bất cứ
ai là tà hồn sư nữa. Chỉ còn một đám người thường tay sai không đáng nhắc đến
mà thôi.
Cải trang thành người Lỗ gia, bí mật tiến tới thực hiện giao dịch với Hình gia
bên kia, không nghi ngờ tốt hơn nhiều so với trực diện tổ chức đánh cướp.
Không biết chừng còn có cơ hội nhìn thấy tận mắt hài cốt Ma Thần bí ẩn kia
nữa.
Bọn hắn cũng không cần lo đám người đang bị giam trong Huyết Ngục, để bọn họ ở
đây ngược lại là an toàn nhất, chỉ cần cho ăn uống đầy đủ là được. Sau này có
cơ hội sẽ giải phóng sau.
“Chính Thiên ca ca, lỡ như phụ thân tên Lỗ Hào kia quay lại thì sao?” Tiên Dao
Tử chợt hỏi.
Vân Chính Thiên sau khi nghĩ thông, đối với câu hỏi của Tiên Dao Tử lộ ra một
mặt gian manh, cười lạnh đáp:
“Đừng lo! Chúng ta sẽ cố gắng đẩy nhanh giao dịch với Hình gia bên kia, trộm
lấy hắc cấp giáp máy, gián tiếp giá họa cho Lỗ gia. Rồi đến khi tên Lỗ gia chủ
kia trở về phát hiện ra con mình đã chết, thì chúng ta cũng đã vô tình đẩy
Hình gia vào diện tình nghi nhất. Khi đó bọn chúng thù cũ nợ mới mà chủ động
đấu đá lẫn nhau. Chúng ta khi đó đã cao chạy xa bay rồi, hắc hắc hắc.”
Tam nữ trố mắt nhìn nhau, đồng loạt than lên: “Chính Thiên ca ca, huynh thật
nham hiểm.”
Cải trang thành Lỗ gia, trộm lấy hắc cấp giáp máy tự nhiên khiến Hình gia nổi
cơn tam bành, sau đó sẽ điên cuồng hướng Lỗ gia truy cứu.
Lại nói đến Lỗ gia chủ kia trở về, nhìn thấy Tàn Nguyệt Ảnh Lâu tan hoang,
Huyết Ngục trống rỗng. Không giận quá mà chết cũng đã vô cùng may mắn. Uất ức
này tất nhiên phải tìm chỗ trút ra, mà Hình gia vừa tiến hành giao dịch không
lâu sẽ trở thành chỗ bị ngờ nhất.
Hai bên đều nóng giận, suy nghĩ sẽ không cân nhắc quá nhiều. Không biết chừng
vừa gặp sẽ lập tức động thủ.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Đây chính là cục diện mà Vân Chính Thiên hy vọng sẽ xảy ra nhất.
“Được rồi.” Vân Chính Thiên gật đầu: “Dẫn ta tới hạch tâm pháp trận vị trí đi.
Chúng ta sẽ khởi động lại Tàn Nguyệt Ảnh Lâu này.”
Lỗ gia thiếu chủ Lỗ Hào bị đối phương đánh chết, đám thuộc hạ người bình
thường kia đã sớm ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại cả đám đã bị tóm gọn, nhốt vào
trong Huyết Ngục. Đẩm bảo không có một tên nào có thể rời khỏi Lỗ gia trang để
tiết lộ chuyện động trời này.
Về phần những tù nhân sẵn có trong Huyết Ngục, Mã Thiên Hoa cùng Tiên Dao Tử
cung cấp một số vải lụa để cho bọn họ khoác vào che thân, đồng thời mang tới
một chút nhu yếu phẩm, để bọn họ sinh hoạt ở trong ngục không quá cực khổ như
trước.
Tất nhiên hai nàng cũng không có thả bọn họ ra, để đề phòng có người đối với
Lỗ Hào kia trung thành mà làm ra chuyện đáng tiếc.
Vân Chính Thiên cùng Ân Minh Tuyết thì đi tới vị trí hạch tâm pháp trận. Sau
một hồi tìm hiểu, hai người bọn họ tiến vào trạng thái ma lực câu thông, sau
đó rót vào trong hạch tâm pháp trận. Ròng rã một canh giờ rốt cuộc thành công
tái khởi động Tàn Nguyệt Ảnh Lâu.
Lỗ gia phế tích phút chốc trở lại vẻ hào nhoáng như cũ, bên ngoài nhìn vào
không biết được những chuyện kinh thiên động địa nào vừa mới xảy ra ngày hôm
nay.
Tuy nhiên, đây không phải là thu hoạch cuối cùng của bọn họ. Trong lúc khởi
động lại Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, Vân Chính Thiên phát hiện ra một điều. Đó là cái
huyễn trận không gian này còn có thể thu nhỏ lại mà mang đi.
Đúng, chính là mang đi.
Pháp Trận Sư mỗi khi lâm trận đều mới bắt đầu bố trí pháp trận? Câu trả lời tự
nhiên là không.
Bọn họ có thể tại trước cuộc chiến làm ra một loạt pháp trận, những cái pháp
trận này đều có tính cơ động cao. Chỉ cần ra ngoài chiến trường, bí mật đặt
xuống là được rồi. Nếu không thì Pháp Trận Sư làm sao có địa vị siêu nhiên cho
được.
Tùy theo tạo nghệ của Pháp Trận Sư như thế nào, pháp trận tạo ra càng tinh
xảo, cơ động và mạnh mẽ vượt trội.
Kể cả huyễn trận không gian cũng có thể sở hữu tính cơ động như vậy.
May mắn trong bốn người bọn hắn có Ân Minh Tuyết trong quá khứ đã từng tìm
hiểu sơ qua về hồn đạo pháp trận, chính vì vậy nàng sau khi nhìn kỹ hạch tâm
pháp trận hoa văn kia, nàng mới rõ ràng tạo nghệ của kẻ bố trí nên pháp trận
này uyên thâm đến cỡ nào.
Vốn nghĩ một cái khổng lồ huyễn trận không gian như Tàn Nguyệt Ảnh Lâu là
không thể mang đi được đấy. Chỉ có điều ở bên trong hạch tâm pháp trận hoa văn
của Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, có một đạo hoa văn đại biểu cho không gian vị diện kỹ
thuật.
Vạn năm trước, nhân loại hồn đạo khoa học kỹ thuật đã đạt tới mức nghịch
thiên. Thậm chí bọn họ đã chế tạo được hồn đạo tàu không gian để hướng ra bên
ngoài Đấu La Tinh tìm kiếm những cái tinh cầu khác phù hợp để nhân loại sinh
sống.
Mà muốn ra khỏi phạm vi của Đấu La Tinh, bất kỳ sinh vật nào cũng bị một lực
áp chế vô hình đến từ không gian bên ngoài. Để khắc phục điều này, bọn họ đã
nghiên cứu chế tạo ra một cái hồn đạo khí có thể trữ được Đấu La vị diện không
gian, đem nó bao bọc lớp vỏ bên ngoài tàu vũ trụ. Chỉ có như vậy mới có thể
tiến vào không gian mà không bị áp lực nghiền nát.
Không may những thành tựu đó bây giờ đã trở thành tro tàn, nhân loại hiện tại
vô pháp phục hưng trình độ khoa học kỹ thuật lúc đó. Tuy nhiên sách vở thì vẫn
còn ghi chép lại những thứ quí giá này, dù tất cả chỉ là khái niệm mơ hồ mà
thôi.
Ân Minh Tuyết xuất thân Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc cao quí, đối với pháp trận
điển tịch nàng đọc được không ít. Chí ít về mảng kiến thức này Vân Chính Thiên
không bằng nàng. Vì vậy mới biết được Tàn Nguyệt Ảnh Lâu rốt cuộc chứa đựng
không gian vị diện kỹ thuật, có thể dễ dàng thu nhỏ cùng mang đi được.
“Oa, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu thật lợi hại. Dù chỉ là huyễn cảnh nhưng mọi thứ vô
cùng chân thực a.”
Vân Chính Thiên cùng tam nữ đi một vòng Lỗ gia trang, liền biết được lý do tại
sao Lỗ gia đối với Tàn Nguyệt Ảnh Lâu cực kỳ coi trọng.
Cái huyễn trận không gian này kỳ thực chẳng khác gì một cái giới chỉ khổng lồ.
Ngươi có thể mang những vật phẩm bên ngoài vào cất giấu ở trong đây nhiều năm
mà không hề bị hư hại, kể cả sinh vật sống cũng là như vậy.
“Tới rồi!” Tiên Dao Tử kinh hỷ hô lên.
Vân Chính Thiên mấy người đứng trước một căn phòng, trên cao có khắc mấy chữ
‘Lỗ gia bảo khố’.
Bọn hắn, đang muốn vơ vét toàn bộ gia tài của Lỗ gia.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit