Mảnh Vỡ Thiên Sứ


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Một trăm triệu kim hồn tệ khởi điểm cho hắc cấp cơ giáp máy. Đây có thể coi là
mức giá kỷ lục cho vật phẩm top năm, top bốn từ trước đến nay.

Nhìn lên khu vực dành cho ám cấp cùng kim cấp đấu giá giả, cả bọn đều nhao
nhao cả lên, có người thì gọi điện về hỏi ý kiến chủ nhân của mình. Có người
thì đang âm thầm tính toán xem có nên nhúng chàm hay không. Dù sao mặt sau vẫn
còn ba kiện vật phẩm chưa có lên sàn.

“Ngu xuẩn, hắc cấp cơ giáp máy mà cũng đi mua.” Tiên Dao Tử dựa vào lưng ghế,
giọng điệu mỉa mai nói.

Vân Chính Thiên mấy người liếc sang nhìn nàng: “Tại sao không đáng mua?”

Tiên Dao Tử thản nhiên đáp: “Mấy người nghĩ cơ giáp máy dễ điều khiển lắm sao,
còn nữa đây chính là hắc cấp cơ giáp máy đó, trên nó chỉ còn một cấp là hồng
cấp cơ giáp máy thôi. Không có kỹ xảo điều khiển thuần thục, ngồi vào đó có
khi lại chuốc lấy tử vong. Nếu mà dễ dàng như vậy, thì vạn nước trước nhân
loại chúng ta làm sao có cái chức nghiệp gọi là cơ giáp sư.”

Vân Chính Thiên gật gà gật gù tỏ vẻ đồng ý, dù sao khái niệm cơ giáp sư này
đối với bọn hắn quá xa vời đi.

“Một trăm hai mươi triệu.”

“Một trăm ba mươi lăm triệu.”

“ . . . “

Giá của đài hắc cấp cơ giáp máy trong mấy giây ngắn ngủi tăng lên chóng mặt.
Hiện tại đã tiếp cận một trăm năm mươi triệu kim hồn tệ rồi, và vẫn đang có
dấu hiệu tăng lên.

Bên trong phòng riêng, Lỗ tiên sinh mặt mày căng thẳng. Hắn hiện tại có chút
tiếc nuối vì xuất ra chín mươi tư triệu để mua về hồn cốt Thái Thản Cự Viên
kia. Nếu không thì bây giờ đua lấy hắc cấp giáp máy có khi lợi hơn nhiều.

Nhân loại là thế, lòng tham vô đáy a.

“Hai trăm triệu.”

Đùng!

Con số vừa được nhấc lên kia, nhất thời làm cho cả khán phòng chấn động. Hai
trăm triệu, nhảy một lần năm mươi triệu kim hồn tệ. Vị đại gia đây là ai mới
được.

Sau ba tiếng đếm, không còn ai ngã giá tranh giành. Hắc cấp cơ giáp máy thành
công bán cho vị đại gia trả cái giá hai trăm triệu kim hồn tệ vừa rồi.

“Hình tiên sinh, xin chúc mừng.” MC vỗ tay cười lớn nói.

Hình tiên sinh? Hình gia? Hắn là đến từ Hình gia trang Hình Luân thành.

“Ài, chẳng trách phóng tiền cũng mạnh tay như vậy.”

“Ngươi biết hắn sao?”

“Làm sao không biết, người ta là Hình Luân thành Thành Chủ gia tộc đó. Không
nghĩ tới lần này đấu giá hội lại thu hút nhiều con cá sấu giang hồ tới đây như
vậy.”

“Vậy sao? So với Lỗ gia kia thì ai nhỉnh hơn?”

“Một chín một mười.”

Những lời đàm thoại của đám người gần đó đều bị Vân Chính Thiên lắng nghe.
Hiện tại trong khán phòng này đã xuất hiện hai cái đại gia tộc tà hồn sư, là
Lỗ gia và Hình gia kia. Vân Chính Thiên tuy không rõ nội tình bọn chúng thế
nào, không xác định được có phải là bọn buôn người hay không, cho nên hắn vẫn
kiên trì nghe ngóng tiếp tục.

“Tích, tích.”

Trong phòng riêng của Hình gia vang lên tiếng hồn đạo bộ đàm. Hình gia đại
diện Hình tiên sinh nhấc lên, cười nói:

“Lỗ tiên sinh, làm sao thế?”

Đầu dây bên kia rõ ràng là Lỗ gia đại diện, Lỗ tiên sinh.

“Hình tiên sinh, chúc mừng ngươi mua được hắc cấp giáp máy a.”

“Vòng vo làm gì, nói thẳng ra đi.” Hình tiên sinh có hơi cau có, gằn giọng
nói.

“Được. Chủ nhân của ta có nhã ý muốn được góp vốn nghiên cứu tu sửa hắc cấp
giáp máy của ngươi. Không biết có thể hướng lên trên thông báo một tiếng được
không?” Lỗ tiên sinh chậm rãi nói.

Hình tiên sinh nghe xong, một giây trầm tư sau đó trả lời: “Được rồi, trở về
ta sẽ hỏi ý kiến Thành Chủ. Sẽ báo cho các ngươi sau.”

“Được. Chờ tin tốt. Tíc, tíc . . .”

Hình gia buông xuống bộ đàm, một mặt miệt thị nói: “Lỗ gia các ngươi cái gì
cũng muốn có phần mình. Được lắm.”

Trên lễ đài đấu giá, MC một mặt không thể vui vẻ hơn, khoanh tay cung kính
nói:

“Đa tạ các vị đã chiếu cố Hắc Hoang thành đấu giá hội ngày hôm nay. Mặt sau ba
kiện vật phẩm mới là chúng ta át chủ bài. Thỉnh mọi người chuẩn bị chiêm
ngưỡng a.”

MC nói xong liền phất tay một cái, tức thì từ dưới chân hắn có cơ quan vận
chuyển. Một lát sau đã từ dưới đất trồi lên một cái trụ lớn hình tròn, ở trên
đỉnh trụ là một kiện vật phẩm đã được phủ khăn cẩn thận.

MC chưa vội giật xuống khăn phủ, hắn điềm nhiên nói:

“Các ngươi nhận thức Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc sao?”

“Hả?” Vừa nghe mấy chữ này, Ân Minh Tuyết chợt giật mình ngẩng đầu lên. Vân
Chính Thiên lập tức hướng nàng vỗ vai mấy cái đè xuống tâm tình, trấn an một
chút.

Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc bên trong Thú Vực là chân chính đại thù. Hết thảy
tà hồn sư đều vô cùng căm giận. Bọn hắn xem gia tộc này không khác gì một cái
ung nhọt ăn vào chính giữa Thú Vực. Bất quá ung nhọt này lực lượng quá mạnh,
không dễ gì mà gạt bỏ. Rốt cuộc đã chung sống với nhau mấy ngàn năm.

Khán phòng dâng lên vô số tiếng la hét chửi mắng, tuy trong này phần lớn là
nhân loại, nhưng như cũ đối với Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc xem như kẻ thù.
Bọn chúng quả thật đã bị tà hồn sư tẩy não đến ngu muội.

“Đúng vậy, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chết bầm kia luôn đối địch chúng ta.
Nhiều năm chiến đấu như vậy mà bọn chúng nội tình vẫn quá thâm hậu. Mà kiện
vật phẩm sắp tới đây, cùng bọn chúng có một mối quan hệ ràng buộc. Chỉ cần có
đại gia tộc bỏ ra đại giới nghiên cứu, tin chắc trong tương lai có thể nhờ vào
vật phẩm này mà phát minh ra phương pháp áp chế thần thánh chi lực kia. Không
biết chừng lúc đó, chúng ta thật sự có thể đem cái gia tộc đáng nguyền rủa kia
diệt sát.”

MC thanh âm hùng hồn, làm dấy lên đấu tâm của những người có mặt ở đây. Bọn
chúng đang mong mỏi chờ mong được xem vật phẩm kia là cái gì, mà lại có thể
mang đến ảnh hưởng lớn như vậy.

Không để mọi người đoán già đoán non, MC giật xuống khăn phủ, để lộ ra một vật
phẩm thon dài đang bao phủ bởi thần thánh hào quang. Loại này hào quang vừa
xuất hiện làm cả khán phòng đang âm u trở nên sáng rực, bất quá đa phần ngồi
đây đều đã quen với tà khí, nhất thời bị thần thánh chiếu rọi, tên nào cũng
mặt mày trở nên khó coi.

“A. MC chết tiệt. Mau gia tăng độ dày lá chắn đi.”

“Con mẹ nó, muốn nướng chín lão tử.”

MC vội vàng thao tác, lại thêm một lớp lá chắn xuất hiện, ngăn cản thần thánh
hào quang chiếu lên đám đấu giá giả, cười khổ nói:

“Chư vị thứ lỗi, ta quên mất, đã khắc phục. Được rồi nói thêm một chút và cái
đồ quỷ này. Đây chính là mảnh vỡ Thiên Sứ, tốn rất nhiều công sức chúng ta mới
có thể từ trên tay Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc trộm ra.”

Mảnh vỡ Thiên Sứ?

Bốn chữ này vừa phát ra, Ân Minh Tuyết tròng mắt trở nên sâu thẳm. Nàng làm
sao không từng nghe qua danh tự này, đây chẳng phải là thứ cực kỳ quan trọng
của gia tộc hay sao, làm sao lại rơi vào trong tay tà hồn sư để bọn chúng mang
đi đấu giá như vậy.

Hai hàm răng đánh vào nhau vang lên tiếng canh cách, Ân Minh Tuyết trở nên có
chút kích động. Ma lực trên người không khống chế được mà chủ động lan ra.

Vân Chính Thiên bên cạnh vừa cảm nhận được nàng biến hóa, trong lòng cả kinh
liền đưa tay sang ôm lấy nàng vòng eo, kéo mạnh về người của mình. Ma lực trên
người hắn lặng lẽ truyền sang, đem Ân Minh Tuyết ma lực kích động trong người
xoa dịu.

“Minh Tuyết, bình tĩnh lại.” Hắn trầm giọng nói.

“Chính Thiên ca ca . . .” Ân Minh Tuyết thấp giọng kêu lên, nàng hiện tại trên
mắt có lệ chảy ra.

“Cái này mảnh vỡ Thiên Sứ, tột cùng là cái gì?” Hắn lên tiếng hỏi.

Ân Minh Tuyết đã thu lại vẻ kích động, chậm rãi nói:

“Ba vạn năm trước Thiên Sứ chi thần đại chiến Đường Môn tổ tiên, rốt cuộc nàng
thần vị bị hủy, thế nhưng thần cấp lực lượng làm sao có thể dễ dàng gạt bỏ như
vậy. Mặc dù thần vị bị hủy nhưng Thiên sứ thần lực vẫn âm thầm uẩn dưỡng trong
thiên địa, cho đến ba vạn năm sau nó đã chuẩn bị đầy đủ để xuất thế. Bất quá,
Đấu La đại lục bây giờ cũng không phải Đấu La đại lục ba vạn năm trước trong
lành như vậy. Thiên Sứ thần vị bởi vì đản sinh trong Thú Vực, lực lượng còn
quá mức mỏng manh đã bị tà hồn lực đánh vào. Đem Thiên Sứ thần vị một lần nữa
đánh cho vỡ nát.”

“Lại vỡ nát?” Vân Chính Thiên mấy người không khỏi kinh hãi.

Ân Minh Tuyệt gật đầu: “Đúng, lần này vỡ thành ba mảnh nhỏ. Sau đó chúng ta
Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc mới miễn cưỡng thu thập lại ba mãnh vỡ này, đem
chúng khảm nạm vào Thần thánh chi vật để giữ cho Thiên Sứ thần lực không lần
nữa tiêu tán. Cất giấu vào cấm địa của gia tộc. Không biết tại sao bây giờ,
một cái mảnh vỡ đã rơi vào tay tà hồn sư. Nếu để bọn chúng biết được nguồn gốc
của nó, chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem đi tiêu hủy. Khi đó Thiên
Sứ thần vị sẽ triệt để biến mất khỏi thế gia này.”

Nói xong, nàng xoay qua nhìn Vân Chính Thiên, ánh mắt cầu xin nói:

“Chính Thiên ca ca, ngươi phải giúp ta mua lại mảnh vỡ Thiên Sứ. Không có
Thiên Sứ thần lực gia trì, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chiến lực sẽ lập tức
tụt dốc. Đến lúc đó hồn thú, tà hồn sư sẽ không bỏ qua cơ hội này mà triển
khai tấn công.”

Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc có thể tại Thú Vực bám trụ lâu như vậy, nguyên
nhân trọng yếu không đơn thuần vì bọn họ nắm giữ một vị Cực Hạn đấu la, mà là
do Thiên Sứ thần vị đang được cất giấu ở bên trong kia đang tỏa ra áp chế chi
lực đối với quân địch. Mà hiện tại ba mảnh vỡ thiếu đi một, Thiên Sứ thần lực
sẽ không mang đến hiệu quả như lúc đầu. Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc về sau tất
nhiên không gánh chịu nổi công kích vô cùng vô tận của hồn thú, tà hồn sư sắp
đến.

Vân Chính Thiên nghiêm túc nhìn nàng, khẽ gật đầu đáp ứng.

Loại này sự tình thật vô cùng nghiêm trọng. Mặc dù hắn trong lòng không mấy
hảo cảm với Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc vì những chuyện đã làm đối với Ân Minh
Tuyết, nhưng không thể phủ nhận giá trị to lớn mà gia tộc này mang lại.

Cho nên bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải bảo trụ Thiên Sứ mảnh vỡ đang được
rao bán trên kia.

Còn nếu như không mua được, vậy thì phải dùng vũ lực đoạt lấy.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #403