Không Rời Xa Nữa Bước


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Hôm nay nàng biết sẽ gặp lại hắn, cho nên đã tự chuẩn bị cho mình một bộ y
phục lộng lẫy nhất mà nàng có. Một thân hồng sắc xiêm y ôm sát vào cơ thể, tuy
nàng không để lộ ra bất cứ phần da thịt nào nhưng như cũ kiều diễm lạ thường,
khiến cho người khác say đắm ngắm nhìn không thôi. Mái tóc đỏ rực của nàng như
ngân hà rũ xuống, tết thành một lọn xoăn nhẹ ở phần đuôi tóc. Trên đầu đính
kim châm lấp lánh, dưới chân vân ngoa hở ngón dịu dàng.

Nàng vì ngày hôm nay, đã thấp thỏm chờ mong đã lâu, cũng là động lực để nàng
tu luyện đạt tới cấp bậc này. Chủ yếu vì nàng muốn ở bên hắn, giúp hắn chia sẻ
những gánh nặng trên vai.

Rốt cuộc lại được nhìn thấy hắn. Gương mặt hắn vẫn như ngày nào, vẻ ngoài lạnh
lùng nhưng bên trong lại nóng bỏng nhiệt huyết. Một đầu tóc bạch kim dài tung
bay, khí chất xuất trần xưa nay không lầm lẫn được.

Hắn đứng đó là đang chờ ta.

Mã Thiên Hoa gót hồng bước tới, nàng rất nhanh thu vào tầm mắt thêm một đạo nữ
nhân thân ảnh nữa. Nữ nhân này đứng ở bên cạnh hắn, im lặng không nói một câu
nào, nhưng ánh mắt của nàng ta thủy chung lạc trên người hắn, như sợ chớp mắt
một cái hắn sẽ tan biến vậy.

Gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng muốt, ánh mắt to đen láy, sóng mũi cao thanh
thoát, bờ môi mộng nước căng tràn sức sống, vóc dáng hoàn hảo như được điêu
khắc mà ra. Nàng tà sở hữu một vẻ đẹp phi thực tế đến như vậy sao.

“Chính Thiên.” Mã Thiên Hoa cố gắng bình thản nhất có thể, cất tiếng gọi.

Nhẹ dịu thanh âm truyền tới, Vân Chính Thiên xoay lại nhìn nàng, khẽ mỉm cười
đáp:

“Thiên Hoa, đã lâu không gặp.”

Nói rồi, thân ảnh hắn khẽ lắc lư, sau đó lại xuất hiện phía trước nàng. Không
đợi nàng kịp phản ứng, hai cánh tay đã vươn ra đem nàng ôm trọn vào lòng.
Thưởng thức mùi hương nhẹ dịu lan tỏa từ trên tóc nàng, Vân Chính Thiên cảm
thấy mọi thứ gánh nặng kia dường như biến mất.

Mã Thiên Hoa cũng không có động đậy, một mực đứng im để hắn siết nàng vào
lòng, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim dồn dập trên người hắn, nàng ngây ngốc
nhận ra đây không phải là giấc mơ hằng đêm nàng nhìn thấy, mà là chân chính
thực tại.

“Ta nhớ huynh.” Mã Thiên Hoa ngẩng đầu lên, miệng nhỏ khẽ nói, ánh mắt chạm
vào nhau, một cỗ hưng phấn không nói hết thành lời trào dâng trong lòng nàng.

Vân Chính Thiên nhẹ hôn lên trán nàng, thế nhưng nét cười bỗng nhiên thoáng hạ
xuống, hắn chậm rãi nói:

“Thiên Hoa. Ta có chuyện muốn nói.”

Vân Chính Thiên chỉ ước ao giây phút này kéo dài mãi mãi, rằng sẽ không có thứ
nào có thể chen ngang khoảnh khắc hắn mong mỏi bấy lâu. Thế nhưng, hắn đã
quyết định đem mọi thứ không may mắn kia, một lần dứt điểm nói ra với nàng.

Mã Thiên Hoa khẽ lắc đầu, một ngón tay giơ lên chặn lại khóe miệng của hắn, nỉ
non nói:

“Là chuyện của nàng ta sao?”

Vân Chính Thiên hai mắt bỗng dưng dại ra, trong lòng thấp thỏm cảm giác trở
nên nặng nề hơn. Khẽ gật đầu một cái, lại hướng về phía Ân Minh Tuyết vẫy tay.

Ân Minh Tuyệt dáng vẻ ngại ngùng chậm rãi bước tới, hai gối quỳ xuống trước
mặt Mã Thiên Hoa, cung kính nói:

“Chủ mẫu! Thuộc hạ Ân Minh Tuyết, thỉnh an ngài.”

Mã Thiên Hoa thấy nàng làm vậy, chợt hoảng hốt bước tới đưa nàng nâng lên,
cười nhẹ nói:

“Ân cô nương, ngươi không cần như vậy. Ta hiện tại với hắn cũng chưa có chính
thức thành thân, cái chức vị Chủ mẫu này, thực không dám nhận.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, một mặt cười khổ, nàng nói đúng là có phần đạo lý.
Dù sao hai người bọn hắn trên danh nghĩa hẹn hò là vậy nhưng vẫn chưa chính
thức làm một cái hôn lễ đàng hoàng. Mà nữ nhi thì rất quan trọng điều này a.

Ân Minh Tuyết nghe vậy, vẫn có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng. Nhưng mà nàng
vẫn đứng lên, sau đó lùi sang một bên, không có đứng ngang hàng với Mã Thiên
Hoa.

Mã Thiên Hoa mỉm cười nhìn nàng, lại nói:

“Ngươi yêu thích hắn sao?”

Ân Minh Tuyệt giật cả mình, rốt cuộc ngẩng mặt lên nhìn Mã Thiên Hoa, sau đó
lại nhìn sang Vân Chính Thiên, hai mắt nhắm lại, nàng gật đầu đáp: “Phải. Ta
yêu thích hắn.”

Đúng vậy, nàng yêu thích hắn, yêu thích cách ngoan cường của hắn, yêu thích
cách hắn xử lý mọi chuyện, yêu thích cách hắn đối nhân xử thế. Nàng vốn dĩ
muốn chôn giấu tình cảm của mình cho đến cùng, nếu không phải sự tình khó xử
kia xảy ra, nàng cũng không nguyện ý chen ngang hai người bọn hắn.

Nhưng mà bây giờ gặp được Mã Thiên Hoa, không biết sao nàng lại muốn nói cho
nàng ta biết. Ân Minh Tuyết nàng đúng thực yêu thích hắn, cho dù có bị Thiên
Hoa trách móc, hoặc thậm chí là ra tay với nàng, thì nàng cũng cam tâm tình
nguyện.

Ân Minh Tuyết không phải muốn tranh giành nam nhân với Mã Thiên Hoa, nàng lựa
chọn nói ra như vậy, đơn thuần để làm cho lòng mình nhẹ nhõm mà thôi.

Mã Thiên Hoa đã cùng với Vân Chính Thiên từ nhỏ đến giờ, trải qua biết bao
nhiêu biến cố sinh tử, tình cảm của hai người họ vô cùng khắn khít. Ân Minh
Tuyết nàng chỉ vừa gặp hắn một đoạn thời gian ngắn, lấy tư cách gì cùng người
ta tranh giành.

Trái ngược với tưởng tượng của Vân Chính Thiên rằng Mã Thiên Hoa sẽ nổi giận,
nhưng nàng chỉ nở một nụ cười nhu hòa nhìn Ân Minh Tuyết.

Cái này? Đó là ánh mắt đồng cảm.

Vân Chính Thiên ấp úng nói:

“Thiên Hoa . . . Nàng đã biết từ đầu sao?”

Mã Thiên Hoa cười nói: “Huynh có một cái sư phụ rất nhiều chuyện. Từ việc tao
ngộ Ân cô nương, cho đến chuyện ngươi vì Quang Minh Thánh Kiếm sự tình mà thử
đánh thức võ hồn của nàng. Sau đó không may bị lạc vào sắc niệm chi chủng.
Những chuyện này ta đều biết.”

“Tại sao lại không nổi giận?” Vân Chính Thiên hỏi.

“Tại sao phải nổi giận? Đây cũng không phải huynh đánh chủ ý, chỉ là chuyện
không may. Vả lại làm sao ta có thể cấm cản người khác đối với huynh nảy sinh
tình cảm. Chỉ cần nàng phần này tình cảm đến từ chân tâm, ta tự nhiên sẽ không
nổi giận.”

Mã Thiên Hoa vén lên vành tai một lọn tóc, thanh âm nhẹ dịu buông xuống trước
vẻ mặt bất ngờ của Vân Chính Thiên và Ân Minh Tuyết.

“Thiên Hoa, ta xin lỗi.” Vân Chính Thiên rầu rĩ nói.

Ân Minh Tuyết cũng hướng Mã Thiên Hoa cúi thấp đầu, tỏ ý cám ơn, sau đó xoay
người đi mất, để lại khoảng không cho hai người họ.

Mã Thiên Hoa lúc này khóe mi đã ngấn lệ, nàng lần nữa chạy vào lòng hắn, vùi
đầu vào ngực hắn, lắc lắc cái đầu nói:

“Huynh không cần phải xin lỗi. Chuyện này căn bản huynh không có làm gì sao
cả. Ta thời gian gần đây đặc huấn luyện tập, rốt cuộc thông hiểu được thêm
nhiều điều. Huynh loại này nam nhân ưu tú, căn bản sẽ luôn có người nhắm vào,
mỹ nữ sẽ tình nguyện vì ngươi làm vệ tinh. Đây là đạo lý không thể thay đổi
được. Bất quá, chỉ cần nhìn thấy huynh đối với ta vẫn còn tình cảm, ta rất vui
rồi.”

Vân Chính Thiên khẽ đưa tay lên vuốt tóc nàng, đánh ra một lớp hương thơm nhẹ
dịu lan tỏa trong không khí.

“Ân Minh Tuyết sắc niệm chi chủng kia ta tạm thời không cách nào khu trừ,
nhưng mà một khi đạt tới cảnh giới kia, ta tự tin có thể đem nó phá bỏ. Bất
quá bây giờ, ta vẫn cần đảm bảo nàng ta an toàn, nếu không đối với ta sẽ tạo
thành tổn thương tâm lý.”

Mã Thiên Hoa gật gật nói: “Sau này để nàng ở bên cạnh huynh, ta cũng ở bên
cạnh huynh, không rời xa nữa bước.”

“Được.” Vân Chính Thiên tay nâng cái cằm nhỏ của nàng lên, hướng đôi môi của
nàng đặt xuống một nụ hôn mãnh liệt.

. . . . ..

Thú Vực hạch tâm, Tà Hồn Điện tổng bộ, Tà Hồn Tháp.

Tà Đế hai tay chấp sau lưng, đứng ở trên ban công đưa mắt nhìn về bầu trời màu
đen trên đỉnh đầu. Hắn gần nhất mấy năm nay một mực không có xuất đầu lộ diện,
là vì kế hoạch cả đời hắn đã đến thời khắc quan trọng nhất.

Bản thân tu vi đã dừng chân ở Cực Hạn đấu la ngót ngét hai trăm năm, hiện tại
có thể nói Tà Đế đã đạt tới cấp bậc cao nhất mà một sinh linh trên Đấu La đại
lục có thể đạt được. Nếu như cái kia Thần Giới còn tồn tại, Tà Đế đã sớm có
năng lực phi thăng mà đi rồi. Bất quá, cho dù là như vậy, hắn cũng sẽ không
lựa chọn đi tới Thần Giới, mà là phải tới Ma Giới vị diện kia.

Ma Giới cùng Thần Giới xảy ra chiến tranh, một số thần cách đã không tiếc thần
lực của mình mà đem Thần Giới cùng Ma Giới vị diện đẩy ra một vùng không gian
rất xa, để làm sợi dây liên kết với các tòa vị diên khác trở nên mỏng manh mờ
ảo. Ngăn chặn không cho Ma Giới đưa quân tràn xuống thôn tính bất kỳ tòa vị
diện cấp thấp nào.

Cũng vì vậy gián tiếp làm cho những đỉnh cấp cường giả như Tà Đế, Vực Chủ
không cách nào cảm ứng được Thần Giới. Mà Thần Vực chi lộ kia bọn hắn cũng
không vượt qua được. Cho nên mãi mãi dừng ở cấp bậc này không thể tiến bộ.

“Tà Đế, Vương Nghiêm Thần quá cứng đầu, hắn một câu cũng không hé răng.”

Một đạo thanh âm nữ tử đột nhiên từ phía sau truyền tới. Tà Đế nghe xong,
gương mặt trở nên nghiêm nghị.

“Ta tới xem hắn.” Tà Đế ma âm vừa rơi xuống, thân thể lập tức tiêu tán. Nữ tử
kia ánh mắt hơi dại ra, đã nhiều năm rồi nàng không thấy Tà Đế đích thân động
thủ, thậm chí rời khỏi Tà Hồn Tháp cũng chưa từng làm. Vậy mà lần này trực
tiếp ra tay tra khảo Vương Nghiêm Thần, có lẽ tình huống thật sự gấp rút rồi,
hy vọng sẽ đạt được một chút thu hoạch.

Bên trong ngục sâu giam giữ Vực Chủ thế lực cường giả, một cỗ ma uy lành lạnh
nổi lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh tựa như lưu ly hợp lại hiện ra. Tà Đế
ánh mắt chằm chằm nhìn vào một người bị xích ở trên tường, thân thể đầy máu,
đầu tóc rũ rượi.

“Vương Nghiêm Thần.” Trầm thấp ma âm vang lên, làm cho hết thảy cường giả đang
bị nhốt một cỗ rét lạnh. Bất quá, Vực Chủ bị xích kia vẫn không có nhúc nhích,
tựa hồ hắn vẫn không hay biết ác quỷ đã tới tìm mình.

Tà Đế ma đồng thu nhỏ lại, chợt cất chân bước tới. Trước mặt hắn là song sắt
lồng giam, thế nhưng Tà Đế dĩ nhiên đi xuyên qua. Thân thể không khác gì lưu
ly, vừa tách ra liền hợp lại, thản nhiên bước vào bên trong lồng giam.

Nhìn thấy một màn này, hết thảy cường giả đang bị nhốt kia không khỏi kinh
hãi, bởi vì bọn hắn rõ ràng cảm nhận được, Tà Đế đang ở đây chính là chân thân
tồn tại, không phải một đạo hóa thân. Vậy mà có thể làm được một màn bất chấp
mọi định luật vật lý như vậy, thực lực thật sâu không thấy đáy.

Tà Đế ma thủ duỗi ra, nắm lấy đầu của Vực Chủ nhấc lên, thản nhiên nói:

“Thần Vực chi lộ, lối vào thật sự ở đâu?”

Vực Chủ nghe xong, khóe miệng hơi nhúc nhích: “Ngươi cái đồ ngu này, nếu ta
biết lối vào, tự nhiên ta sẽ không bị ngươi bắt giam ở đây. Mà ngươi cái đại
ma đầu này cũng sẽ không có cơ hội ở đây diễu võ dương oai trước mặt ta a.”

Tà Đế lạnh tanh đáp:

“Vương Nghiêm Thần ngươi đừng tự mãn. Đừng nghĩ ta không biết, cho dù ngươi có
tiến vào được Thần Vực, ngươi cũng vô pháp trong thời gian ngắn thu hoạch Thần
vị, trở thành Thần cách. Bất quá, chuyện ngươi không làm được, không có nghĩa
ta không làm được. Đưa cho ta vị trí lối vào Thần Vực, ta sẽ tha cho các
ngươi. Đến khi hoàn thành truyền thừa Thần vị, trở thành Thần cách, ta hứa với
ngươi nhân loại chúng ta lại một lần nữa thống trị Đấu La đại lục.”

Một lời này, làm cho hết thảy cường giả đều trợn cả hai mắt, ngay cả Vực Chủ
cũng phải ngước lên nhìn. Bất quá, hắn đột nhiên phồng cả hai má, rốt cuộc
không nhịn được mà phá lên cười, nước bọt văng tung tóe vào mặt Tà Đế.

“Ha ha ha ngươi hài hước lắm nha. Hôm nay đích thân tới đây kể chuyện cười cho
ta hả, không được tra tấn kiểu này đâu, ta cười một cái đau quặn hết cả ruột
gan đây này.” Vực Chủ cười một trận thống khoái đến nước mắt cũng chảy ra.

Còn Tà Đế thì đã giận đến tím mặt.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #396