Trưởng Lão Địa Vị


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Ầm, ầm ——.

Huyền Long Đấu La phẫn nộ gầm lên một tiếng, nhất thời thiên địa dưới một
tiếng này bỗng nhiên biến sắc. Một đợt ba động mãnh liệt sóng năng lượng trên
người hắn ồ ạt tuôn ra. Lập tức vạn trượng không trung kia, thiên địa nguyên
lực hùng hậu cấp tốc ngưng tụ lại, sau đó hướng thân thể Huyền Long Đấu La mà
bay xuống, rốt cuộc bị hắn một hơi hút hết vào bụng.

Khà!

Đây chính là nội tình thâm hậu của Phong Hào đấu la cường giả sao? Ngay cả
thiên địa nguyên lực mà lão có thể trong chớp mắt cắn nuốt nhiều như vậy. Quả
thật bất khả tư nghị.

Vân Chính Thiên ở trên đài cao nhìn thấy một màn cũng không khỏi nhíu mày một
cái. Thực lực tên Huyền Long Đấu La này có chút ngoài dự đoán của hắn. Có thể
đem thiên địa nguyên lực hấp nạp tới trình độ như vậy, đã gần như tiếp cận
Siêu Cấp đấu trình độ rồi.

Chúng nhân bên dưới trong mắt tràn ngập kiêng kỵ chi sắc, loại này lực lượng e
rằng Thiên Phong lão tổ cũng phải tránh né bảy phần. Long Vương tuy rằng cường
đại, nhưng tu vi còn quá thấp, hiện muốn cùng tầng thứ cường giả như vậy giao
đấu, thật có chút miễn cưỡng a.

“Hà hà, đã biết mình ngu ngốc như thế nào chưa. Bây giờ ngươi hướng ta dập đầu
tạ lỗi vẫn còn kịp.” Huyền Long Đấu La ở trên không trung nói vọng xuống.

Hắn dù sao hôm nay tới đây, vẫn là theo mệnh lệnh của cấp trên thủ hộ Thiên
Vực. Chỉ vì không vừa mắt thái độ tên Minh Chủ kia mà làm khó dễ một chút, để
cho hắn mất mặt mũi mà thôi, còn thực sự giao đấu, hắn không hy vọng sẽ xảy
ra. Cho nên từ đầu mới bộc phát ra toàn bộ chân chính thực lực của mình, để
đối phương thấy khó mà lui.

Ngạo Thiên Long ngươi dù gì cũng là đồ đệ Tô Trịnh, chắc chắn không phải là
một kẻ không biết lượng sức mình. Chỉ cần ngươi lui lại, ta nể mặt Tô Trịnh mà
tha cho ngươi.

Bất quá, thái độ của Ngạo Thiên Long làm Huyền Long Đấu La trợn cả hai mắt.
Chỉ thấy hắn không có nữa điểm do dự, thân thể đã cấp tốc bành trướng ra. Ngắn
ngủi vài giây hô hấp sau, Ngạo Thiên Long đã đem võ hồn phóng thích, hơn nữa
còn trực tiếp triển khai võ hồn chân thân.

NGANG——.

Hỏa Cốt Long toàn diện phụ thể, tiếng long ngâm trầm thấp quanh quẩn trong
thiên địa. Phàm là hồn sư võ hồn chảy xuôi một tia long tộc huyết mạch, vào
lúc này nhìn thấy Hóa Cốt Long kia đột nhiên có một cảm giác muốn qui phục.

“Đó là Cốt Long?” Bên dưới Tô Trịnh vẻ mặt kinh ngạc, sau đó càng nhiều hơn là
tự hào chi sắc. Thông qua Bao lão truyền đến thông tin, Tô Trịnh tự nhiên biết
Ngạo Thiên Long biến cố nhưng không chết, lại xuất hiện cơ duyên hiếm có. Bây
giờ tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự rất vui mừng.

“Chẳng trách cả gan thách đấu với Huyền Long, xem ra bọn chúng đã bàn tính từ
trước.” Tô Trịnh thở dài một cái nhìn qua Vân Chính Thiên, đáy mắt thắp lên
một tia thán phục.

Đám nhóc này, thật sự trưởng thành rồi. Nếu lão phu đoán không sai, hắn là
muốn nhân cơ hội mấy vị Phong Hào đấu la này mới tới chưa có thuần phục mà ra
tay phủ đầu. Chỉ cần đem Huyền Long Đấu La chế trụ một chút, tin chắc sau này
sẽ không lại hướng bọn hắn gây khó dễ nữa. Thật là cao tay.

Huyền Long Đấu La ở trên không trung, vừa nhìn thấy Hỏa Cốt Long, hắn bất giác
nuốt xuống một ngụm nước bọt. Bởi vì long tộc khí tức trên người Ngạo Thiên
Long tỏa ra, rõ ràng mang đến cho hắn một tia áp lực rất lớn. Đây chính là áp
lực về mặt huyết thống.

Huyền Long Đấu La, võ hồn tự nhiên là rồng. Tuy không phải thuộc chân long
tầng thứ nhưng cũng thuộc hàng Á Long cao cấp. Thế nhưng đối diện Hỏa Cốt Long
kia, hắn không thể nào phát huy được toàn bộ thực lực của mình được nữa. Nếu
không phải tu vi song phương chênh lệch hai giai cấp, chỉ sợ dũng khí đứng
trước mặt Ngạo Thiên Long cũng không có a.

“Làm sao, không muốn chiến nữa?” Ngạo Thiên Long ngạo nghễ nói.

Huyền Long Đấu La nếu muốn chiến một trận này, tương tự quyết định ném đi mặt
mũi của mình, bây giờ lại bị đối phương dùng huyết mạch áp chế, thật sự ép hắn
vào đường cùng a.

“Ngu xuẩn.”

Huyền Long Đấu La nổi giận khẽ quát một tiếng, tức thì một cái đầu rồng hư ảnh
hiện ra sau lưng, trên người lão lấp lánh long lân bắt đầu dày đặc xuất hiện.
Long lân dâng hiến một màu đen pha lẫn màu nâu, dưới ánh sáng tỏa ra một tầng
hào quang đẹp mắt. Một đôi long trảo từ mu bàn tay mọc ra, vô cùng lăng lệ khí
thế quét ra bên ngoài, làm cho Thiên Minh thành cũng thoáng rung lên bần bật.

Ở bên dưới thành, vô số cặp mắt kinh hãi của người dân nhìn lên hai đầu cự
long đang kình nhau trên kia, sợ hãi chi sắc nhanh chóng bao phủ. Đã bắt đầu
có tiếng la hét vang lên, tiếng bước chân chạy đi tìm chỗ trú ẩn.

Nếu quả thật hai bên đánh nhau ở đây, Thiên Minh thành chắc chắn sẽ có vài tòa
kiến trúc bị phá hủy. Chưa kể sẽ có người dân bị liên lụy. Cấp bậc này chiến
đấu, đã không khác gì thần thánh chi chiến a.

Ngạo Thiên Long như cũ không có động thủ, hắn ánh mắt gắt gao nhìn Huyền Long
Đấu La. Mà Huyền Long Đấu La cũng biết được hậu quả nếu chẳng may cường đại
hồn kỹ rơi xuống thành thị bên dưới. Người bình thường làm sao có thể thừa
nhận cấp bậc chiến đấu như vậy, chắc chắn sẽ làm vô số người bị liên lụy a.

Mặc dù không coi Thiên Minh Thần Triều ra gì, nhưng bản thân đạt tới Phong Hào
đấu la, thì Huyền Long đấu la không phải kẻ không biết suy nghĩ. Mà chuyện này
từ đầu phát sinh là do hắn buông lời bất kính trước, bây giờ giả sử có chiến
thắng Ngạo Thiên Long đi chăng nữa, người mang tiếng xấu chắc chắn là hắn rồi.
Còn chưa kể đến thương vong dưới kia, tất cả trách nhiệm sẽ đổ vào đầu hắn.

Hắn nghiến răng kèn kẹt, bất giác hai mắt cụp xuống, rốt cuộc lý trí đã chiến
thắng. Huyền Long đấu la đã nuốt được lửa giận vào trong lòng. Hào quang đẹp
mắt kia nhanh chóng biến mất, Huyền Long Đấu La nội tình thu liễm lại, tại
trên không trung hai tay chắp sau lưng, thân ảnh huyền phù lơ lửng.

“Hừm đám hậu bối giảo hoạt các ngươi, muốn lão phu nổi giận ra tay để biến ta
thành người xấu. Được lắm, lần này bỏ qua đi.” Huyền Long Đấu La nói, sau đó
hóa thành lưu quang rơi xuống vị trí sau lưng Tô Trịnh.

Ngạo Thiên Long hừ lạnh, sau đó cũng giải trừ chân thân trạng thái. Cũng nhanh
chóng rơi xuống đứng ở bên cạnh Vân Chính Thiên.

Thiên địa trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, áp lực biến mất làm mọi sự thoải mái hơn
rất nhiều. Nhìn thấy cục diện này, toàn thể cường giả có mặt thở phào nhẹ
nhõm. Dù sao cũng là người nhà, chuyện gì không ổn thì nói cho ổn, chứ động
tay động chân như vậy thật không phải cách.

Vân Chính Thiên vào lúc này gương mặt toát ra một tia tiếu ý, thản nhiên tiến
tới gần Tô Trịnh năm người, cười nói:

“Khiến mọi người chê cười rồi. Ta hiện tại chỉ muốn nói một điều, các vị hôm
nay tới đây, là quí khách của Thiên Minh Thần Triều. Ta từ đầu đã nghĩ tới mời
các vị trở thành Khách Khanh trưởng lão. Chỉ cần các vị toàn tâm bảo hộ cái
này triều đại, Vân Chính Thiên mãi khắc cốt ghi tâm món ân huệ này đến khi ta
chết. Dù sao ta sắp tới cũng sẽ không có ở đây, cho nên hết thảy vào nhờ vào
các vị rồi. Có việc gì thì đừng ngại nói ra, từ bây giờ chúng ta là người một
nhà.”

Tô Trịnh năm người nghe vậy, không khỏi đối với thanh niên trước mặt tỏ vẻ
kinh ngạc. Hắn năm nay bao nhiêu tuổi, phong thái nói chuyện thật hơn người.
Lập tức bọn họ trong lòng có điều suy nghĩ.

Khách Khanh trưởng lão địa vị tự nhiên không thấp, đãi ngộ sẽ rất phong phú.
Vân Chính Thiên có thể tùy tiện phong tặng năm người trở thành trưởng lão, hắn
đã tỏ rõ thành ý rồi. Bây giờ chỉ cần xem thái độ mấy người Tô Trịnh mà thôi.

Tô Trịnh bọn hắn cho dù đã đạt tới Phong Hào đấu la cấp độ, nhưng nghe đến
việc Vân Chính Thiên có thể vì vậy mà khắc cốt ghi tâm món ân huệ này, làm cho
bọn họ cũng có chút động tâm. Dù là Huyền Long Đấu La ngang tàng đi chăng nữa,
cũng phải công nhận Vân Chính Thiên tương lai nhất định bất phàm, rất có thể
trở thành đỉnh tiêm nhân vật của đại lục. Vì vậy có thể để nhân vật như vậy
chịu ân, là một chuyện rất tốt.

Chỉ là bọn hắn không thích cái quyết định đổi tên Lưỡi Quỷ thành Thiên Vực mà
thôi. Còn lại đều không thành vấn đề.

Bây giờ thu liễm lại tư tâm cẩn thận suy nghĩ, thì thấy việc trông coi cho Vân
Chính Thiên cái triều đại này là một việc tương đối nhàn nhã, đối với tương
lai mấy người bọn hắn lợi nhiều hơn hại. Dù sao phong thái vừa rồi của Vân
Chính Thiên, đã minh chứng hắn không phải là một người dễ chọc, ngoài ra Thiên
Minh Thần Triều cũng không phải phế vật có thể tiện tay liền diệt.

Biết đâu trong tương lai, Thiên Minh Thần triều chân chính trở thành siêu cấp
thế lực, đám Tô Trịnh sẽ vì vậy mà hưởng ké thì sao.

Tô Trịnh khẽ liếc về phía bốn người phía sau, sau đó lão nhanh chóng hướng Vân
Chính Thiên cung kính nói:

“Tô Trịnh biết rồi, ta sẽ đảm bảo tất cả theo như ý Minh Chủ.”

Nghe một câu này, Vân Chính Thiên cũng khẽ cười. Tuy rằng nhất thời thành công
không cho mấy tên Phong Hào đấu la này có cơ hội làm loạn, nhưng chung qui
cũng cần thời gian để bọn họ làm quen, nhất là phân biệt chủ thứ địa vị rõ
ràng.

Lấy hắn thân phận Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều, muốn cùng những cái Phong
Hào đấu la này nói chuyện thì có hơi miễn cưỡng thật. Người ta tốt xấu đều đạt
tới cấp bậc cao nhất của đại lục, đâu thể tùy tiện mà nghe theo sự sắp xếp của
một cái hậu bối cho được.

Vân Chính Thiên trong lòng cũng nghĩ tới chuyện này, cho nên mới dùng cứng rắn
phương pháp ngay từ khi gặp mặt, nói cho bọn họ biết Thiên Minh Thần Triều có
thể thống nhất được Thiên Vực là do năng lực chứ không phải nhờ vào may mắn.
Sau khi đem khí thế quét đi ra, hắn trở lại mềm mỏng đối đãi, ban cho Khách
Khanh trưởng lão địa vị, làm ít mà hưởng nhiều.

Kế sách vẹn toàn như vậy, cho dù những cái kia Phong Hào đấu la đối với còn
chút bất mãn nhưng cũng hết cách, đành tạm thời nghe theo.

Giải quyết xong chuyện này, Vân Chính Thiên sai người chuẩn bị nơi ở của năm
vị trưởng lão trong thời gian sắp tới. Sau đó đặt biệt sắp xếp một buổi yến
tiệc vào tối nay để chiêu đãi bọn họ, đồng thời cũng ăn mừng Thiên Vực chân
chính thành lập.

Bất quá từ giờ cho đến buổi tối, hắn còn phải chuẩn bị đối mặt với cửa ải còn
khó khăn hơn nhiều việc đem đám Phong Hào đấu la kia trấn áp.

Một canh giờ sau, Mã Thiên Hoa cùng viện binh Thiên Phủ đã đến.

Lần này tới đều là người nhà, cho nên hắn cũng không có triệu tập Thần Triều
làm gì. Đám Thiên Binh kia thì giao cho Ngạo Thiên Long và Lương Thế Nhân dẫn
đi tái tổ chức, trở thành Thiên Quân chi đội ngũ.

Còn riêng Mã Thiên Hoa thì được gọi đến gặp hắn ở hậu hoa viên.

Mã Thiên Hoa vừa đến, đã nhìn thấy thân ảnh nam nhân bấy lâu mà nàng mong mỏi,
bất quá ánh mắt của nàng rất nhanh nhận ra. Hắn không có ở một mình, bên cạnh
còn tồn tại một cái nữ nhân xinh đẹp.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #395