Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Thiên Minh thành, Thiên Minh điện.
Vẫn như mọi lần thiết triều, Minh Chủ vương tọa luôn có một đạo thân ảnh tràn
đầy tính mị lực ngồi chủ trì. Tùy lúc hắn sẽ có hai màu tóc khác nhau, nhưng
khí chất xuất trần tỏa ra trên đó không thể nào lầm lẫn được. Lại nói tới
chúng nhân bên dưới đang hướng lên thân ảnh kia, ánh mắt sùng bái tôn kính lộ
rõ trên mặt mỗi con người.
Đối với bọn hắn, người trên kia không chỉ là Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều,
mà còn là đại anh hùng thống nhất Thiên Vực, hơn nữa địa vị không khác gì một
vị thánh nhân, chiếm được tín ngưỡng của toàn thể người dân Thiên Vực.
Hắn là Vân Chính Thiên, một thanh niên còn chưa tới hai mươi hai tuổi a.
Vân Chính Thiên trang phục giống như mọi ngày, thần sắc bình tĩnh, nội hàm sâu
lắng, ánh mắt đầy tính hấp dẫn quét một lược chúng nhân trong triều, sau đó
mỉm cười nói:
“Chư vị, hôm nay chúng ta Thiên Minh thành vinh hạnh tiếp đón mấy vị tiền bối
đến từ Nhân Vực. Sau này có bọn họ tọa trấn, chúng ta Thiên Vực căn bản không
sợ Tà Hồn Điện bất ngờ phát động tấn công nữa.”
Vừa nói, ánh mắt của hắn lướt về phía năm đạo thân ảnh đứng ở chính giữa. Dẫn
đầu là một lão giả gương mặt phúc hậu, là người hắn đã gặp từ trước. Tô Trịnh
viện trưởng, sư phụ của Ngạo Thiên Long.
Đối với vị viện trưởng này, Vân Chính Thiên trong lòng rất kính nể. Phải biết
lần trước cả bọn tham gia Hạo Thiên Trì bí cảnh lịch lãm. Bên ngoài xuất hiện
dị động nổ lớn, chính nhờ Tô Trịnh không tiếc thân mình lao lên cứu hộ mới đem
con số tuyển thủ ngã chết giảm xuống mức thấp nhất.
Phía sau Tô Trịnh còn có thêm bốn vị lão nhân nữa. Bọn họ bề ngoài tuy có chút
già, nhưng trên người ba động hồn lực cực kỳ hùng hậu. Không nghi ngờ bọn họ
đều là Phong Hào đấu la cấp bậc cường giả, so với Thiên Phong lão tổ kia thì
mạnh hơn không chỉ một chút.
Nhưng mà bốn người này, sắc mặt không có như Tô Trịnh thân thiện như vậy, ánh
mắt lại càng nhếch lên một tia khinh thường.
Dĩ vãng mấy ngày trước, Vân Chính Thiên thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo, rồi hướng
lên Nhân Vực hội nghị thông báo đổi tên thành Thiên Vực. Điều này làm cho
không ít thế lực không hài lòng, có người còn nói Vân Chính Thiên làm dụng
quyền hạn, muốn nhân cơ hội này phô trương thanh thế.
Tuy cuối cùng hội nghị vẫn thông qua quyết định đổi tên nhưng rõ ràng còn có
người đối với quyết định này chôn giấu bất mãn. Mà bây giờ Vân Chính Thiên lại
giới thiệu bọn họ như những người bảo hộ Thiên Vực cho hắn, quả thật đã làm
phật ý mấy lão già cổ hủ này.
Tô Trịnh đại diện năm người, bước lên một bước chấp tay nói:
“Vân Minh Chủ, chúng ta chỉ là những lão già đã gần hết thời. Ngài cũng đừng
đánh giá cao bọn ta làm gì, tương lai đại lục đều phải trông chờ vào mấy người
trẻ tuổi các ngươi rồi a.”
Tô Trịnh là người có đầu óc cách tân, hắn đối với Vân Chính Thiên tham vọng
cũng không có phản đối gì. Người trẻ tuổi là cần có chí hướng đấy, không nên
dập tắt bọn chúng đấu tâm.
Vân Chính Thiên cung kính ôm quyền đáp:
“Tô viện trưởng quá khách khí rồi, so với năm vị ở đây, ta chỉ là một tên tiểu
tử vận may không tệ thôi.”
Vân Chính Thiên lời nói khiêm nhường, thế nhưng một khi đã có thành kiến thì
ngươi ho một tiếng cũng bị coi là vô lễ. Một trong bốn tên lão nhân ở phía
sau, vừa nghe Vân Chính Thiên nói vậy liền lên tiếng đáp trả:
“Ngươi tiểu tử không phải may mắn thì là gì, còn nhất định phải nói ra sao?
Chưa tới hai năm đã đem Lưỡi Quỷ đại đạo một đám ô hợp bộ lạc thống nhất lại,
đúng là có chút bổn sự, bất quá chỉ là thằng chột làm vua xứ mù thôi mà.”
Lời của lão nhân này không một chút khách khí, nhất thời làm cả đại điện rơi
vào trầm mặc, không khí nặng nề phủ xuống. Sắc mặt mấy người Thiên Phong lão
tổ, Thiên Chí Vỹ, Thiết Thiên Kỳ càng có phần khó coi.
Lão già vừa nãy nói bọn hắn là cái gì một đám ô hợp, vì vậy Minh Chủ mới có
thể dễ dàng đứng lên lãnh đạo. Thật là ngông cuồng không xem ai ra gì.
Nếu như không phải Vân Chính Thiên vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ sợ bọn hắn
đã muốn phát tác rồi. Cho dù là Phong Hào đấu la đi chăng nữa thì sao, ngươi
đủ sức giết hết bọn ta chắc?
Vân Chính Thiên sau vài giây im lặng, lại cười nói:
“Vị tiền bối đây hẳn là Huyền Long phái, Huyền Long Đấu La chưởng môn nhân?”
“Là ta. Ngươi cũng có nghe qua ta môn phái sao?” Huyền Long Đấu La thẳng thắn
đáp, thế nhưng rất nhanh sau khi nói xong, hai hàng lông mày của hắn bắt đầu
cau lại.
Trước mắt Vân Chính Thiên dĩ nhiên không có trả lời hắn, chỉ là hơi ngã người
dựa vào lưng ghế phía sau, trên tay ly trà nâng lên uống lấy một ngụm, thái độ
cực kỳ ung dung. Bên dưới Huyền Long Đấu La nét mặt đã trở nên nghiêm nghị,
thoáng có thể nhìn thấy một chút gân xanh nổi lên trên trán.
Vân Chính Thiên làm ra một màn này, không ai không hiểu. Đây chính là biểu thị
chủ nhà tư cách. Cho dù ngươi là chưởng môn một phái đi chăng nữa, ở đây không
phải Nhân Vực, càng không phải đại sảnh môn phái của ngươi.
Thiên Vực này, Vân Chính Thiên ta là người lớn nhất.
Chậm rãi đặt chén trà xuống, hắn mới ngẩng đầu lên, trong mắt rõ ràng có một
tia sát khí vận chuyển.
“Huyền Long phái chẳng qua chỉ có vậy. Ngay cả một tên Siêu Cấp đấu la cũng
không có, vậy mà dám ở trước mặt ta ra oai?”
Đùng!
Lời này vừa nói ra, cả đại điện chấn động. Tô Trịnh viện trưởng kia càng không
khỏi bất ngờ, đột nhiên lời qua tiếng lại mấy câu đã đem cục diện đẩy vào thế
căng thẳng. Mặc dù Huyền Long Đấu La nói lời không nên trước, nhưng Vân Chính
Thiên làm sao lại muốn đổ dầu vào lửa. Tốt xấu gì người ta cũng là Phong Hào
đấu la chín mươi ba cấp a.
“Hỗn đản, ngươi vừa nói cái gì?” Huyền Long Đấu La tức giận gầm lên, bàng bạc
hồn lực trong thể nội có dấu hiệu muốn phóng thích ra.
Trong đại điện nhất thời bay lên một cỗ cuồng bạo khí thế, làm cho không gian
yên tĩnh bỗng chốc sặc mùi thuốc súng. Bất quá Thiên Phong lão tổ mấy người
vẫn không có hoảng sợ, chỉ cần tên Huyền Long Đấu La kia động thủ, bọn hắn
cũng không có khoanh tay đứng nhìn.
Lấy Thiên Phong lão tổ một mình muốn chiến thắng Huyền Phong thì quá khó khăn,
nhưng có Minh Chủ liên thủ, phần thắng sẽ cao hơn mấy lần. Cho nên từ đầu chí
cuối, Thiên Minh Thần Triều cường giả cũng không sợ mấy tên Phong Hào đấu la
mới tới kia làm trò càn rỡ.
Phong Hào đấu la tự nhiên sẽ có Phong Hào đấu la khí độ, vì vậy tình huống cả
năm tên vây đánh Minh Chủ là chuyên không thể xảy ra rồi. Có ra tay thì chắc
chắn chỉ có một tên mà thôi. Mà một tên thì không đủ uy hiếp được Thiên Minh
Thần Triều bọn hắn.
Ầm——.
Nhìn thấy đối phương muốn động thủ, Vân Chính Thiên trong mắt càng lộ rõ vẻ
hung hăng, tay trái vung xuống liền đem cái bàn để trà đánh nát, đồng thời
phẫn nộ quát lớn lên:
“Huyền Long Đấu La to gan, ở trước mặt ta dám làm càn.”
“Chó chết!” Huyền Long Đấu La đã thật sự bị chọc điên rồi, cả người hắn phản
phất phát sáng cả lên, cuồng bạo hồn lực như bài sơn đảo hải tuôn ra vô cùng
vô tận.
Rầm, rầm!
Hắn võ hồn còn chưa có phóng thích, đơn thuần bạo phát hồn lực đã làm cho
Thiên Minh điện một trận rung chuyển. Nếu như trực tiếp động thủ trong này
chắc chắn sẽ tạo thành một trận hỗn loạn.
Chính vào lúc Huyền Long Đấu La còn chưa có ra tay, bất thình lình một đạo màu
xám thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Huyền Long Đấu La, một quyền không
hẹn trước mà oanh ra.
Ầm ——.
Huyền Long Đấu La đón lấy một quyền này, cả người lập tức chấn động lên. Trước
con mắt của mọi người, Huyền Long Đấu La thân thể đã bị oanh bay ra khỏi Thiên
Minh điện.
Chuyện này . . . ?
Người vừa ra tay là một tên vạm vỡ thanh niên, hắn mặc một bộ trường bào màu
xám có thêu kim sắc long văn. Còn không phải Long Vương Ngạo Thiên Long sao.
Hắn vừa rồi lấy sức mình một quyền đánh bay Phong Hào đấu la cấp bậc, không
phải nhìn lầm chứ.
Ngạo Thiên Long sau khi đem Huyền Long Đấu La đánh bay ra ngoài, nghiên người
khẽ hướng Tô Trịnh gật đầu một cái, thân thể cũng thoát ly Thiên Minh điện,
đuổi theo Huyền Long Đấu La bóng dáng.
Thấy một màn này, Thiên Minh Thần Triều mấy người vừa mừng vừa lo. Mừng vì bọn
họ đã di chuyển vị trí chiến đấu ra khỏi đại điện, lo là vì Ngạo Thiên Long có
thể chống lại cơn thịnh nộ của một vị Phong Hào đấu la hay không.
Vân Chính Thiên lúc này cũng đứng dậy, phong thái ung dung lướt ra bên ngoài,
vừa vặn nhìn thấy hai người còn đang kình nhau trên không trung, vẫn chưa có
tiếp tục giao chiến.
“Tiểu tử, ngươi là ai, mau xưng danh.” Huyền Long Đấu La tức giận quát lên.
Lúc nãy hắn bị đánh bay đi, phần lớn nguyên nhân là do hắn bất ngờ bị tập kích
cho nên không kịp chuẩn bị. Nhưng mà lý do là gì đi chăng nữa thì cũng bị mất
mặt rồi. Dựa theo ba động hồn lực từ đối phương truyền lại, rõ ràng còn chưa
có đạt tới Phong Hào đấu la.
Giận quá hóa thẹn, Huyền Long Đấu La muốn đánh phế tên tiểu tử trước mặt.
“Ngạo Thiên Long, Long Vương Thiên Phủ.” Ngạo Thiên Long trầm giọng nói, không
có xưng hô tiền bội hậu bối gì cả.
Huyền Long Đấu La ánh mắt hơi ngưng lại, rốt cuộc nhớ ra:
“Ngươi là đồ đệ Tô Trịnh? Được lắm đúng là danh sư xuất cao đồ. Bất quá muốn
cùng ta đối mặt, e rằng còn quá sớm. Niệm tình ngươi tuổi trẻ vô tri ta bỏ qua
lần này. Ngươi mau lui xuống đi, ta muốn đánh vào cái bản mặt xấc xược của
thằng kia hơn.”
Ngạo Thiên Long mặt không biến sắc, cứng rắn nói:
“Ta mà cần ngươi bỏ qua? Ngươi khinh ta Minh Chủ, khinh chúng ta Thiên Minh
Thần Triều. Chỉ bằng bao nhiêu đây là đủ lý do để ta đập ngươi một trận.”
Vãi!
Ngoại trừ Tô Trịnh ra, ba vị Phong Hào đấu la kia đồng loạt biến sắc. Thiên
Minh Thần Triều không lẽ toàn thanh niên tuổi trẻ ngông cuồng như thế này sao,
thật không khác gì trẻ trâu a. Ý định muốn can ngăn trận chiến vụt tắt, ba
người bọn hắn an nhiên đứng nhìn.
Huyền Long Đấu La sắc mặt đã khó coi đến đỉnh điểm, hắn trầm giọng nói:
“Đã vậy, lão phu sẽ thay mặt sư phụ ngươi mà giáo huấn ngươi một lần.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit