Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Chương 393 : Tiên Dao Tử
Thời gian Thiên Minh Thần Triều cùng liên minh hồn thú tà hồn sư chiến đấu
khốc liệt nhất đang diễn ra. Tuy nhiên vẫn có những khoảng ngắn ngủi hai bên
chủ động tạm dừng để khôi phục lại lực lượng. Vân Chính Thiên tận dụng thời
gian nghỉ này để xử lý nội bộ Thiên Minh thành.
Người dân du mục tại Lưỡi Quỷ đại đạo số lượng rất đông, nhưng đa phần dân trí
thấp. Bọn họ rời khỏi nơi sống cũ để đến Thiên Minh thành lý do trọng yếu chủ
yếu là để gặp được vị Minh Chủ thần thông quảng đại kia. Còn một lý do nữa
cũng hấp dẫn bọn họ, Thiên Minh thành chính là tòa thành đầu tiên được xây
dựng trên mặt đất
Điều này góp phần làm cho Thiên Minh thành ngày càng nhộn nhịp, thế nhưng số
lượng dân cư tăng lên, cũng kéo theo một loạt cái vấn đề nan giải. Đầu tiên
phải kể đến đó chính là những tệ nạn bắt đầu nhan nhản xuất hiện.
Buôn lậu trốn thuế, cho vay nặng lãi, gian thương lừa đảo và tệ hơn nữa là nạn
buôn người.
Tổ chức buôn người này hoạt động khá kín kẽ, nghe nói đã xuất hiện từ trước
khi Thiên Minh thành được xây dựng, hoạt động được một thời gian khá lâu trong
Lưỡi Quỷ đại đạo này rồi. Bọn chúng đa phần là hồn sư, chuyên bắt cóc những
người không có khả năng chiến đấu để thực hiện những phi vụ mua bán phi pháp.
Thiếu nữ nhà lành thì bán cho nhà giàu mua vui, đàn ông lực lưỡng thì bán làm
nô bộc, còn những người già yếu không sống được lâu thì đem đi mổ lấy nội
tạng. Thậm chí bọn chúng còn có lần còn cả gan giao dịch với tà hồn sư nữa. Tà
hồn sư đặt hàng bọn chúng, phần lớn là tử thi.
Nhận thấy sự việc này tính chất quá nghiêm trọng, cho nên Vân Chính Thiên đã
đích thân chỉ đạo, phải nhân cơ hội chiến tranh đang tạm dừng mà càn quét
triệt để những cái nhân loại biến chất này. Sau nhiều ngày thám thính, rốt
cuộc cũng phát hiện được vị trí bọn buôn người hoạt động, thế là Lương Thế
Nhân nhận lệnh truy quét.
Đó là một ngày mưa rất lớn.
Lương Thế Nhân dẫn theo hai mươi tinh nhuệ binh sĩ, trực tiếp đánh thẳng vào
căn cứ bọn buôn người. Thì ra bọn chúng không gan đến mức hoạt động công khai
trong Thiên Minh thành, mà là xây dựng một cái hầm trú ẩn ở cách đó không xa.
Mặc dù bọn buôn người có hồn sư tọa trấn, nhưng đối với thế công của Lương Thế
Nhân thì chỉ như rác rưởi mà thôi.
Trong trận mưa đó, Lương Thế Nhân đã đem căn cứ bọn chúng hủy diệt, diệt sát
gần như toàn bộ tội phạm. Đồng thời cứu được những con tin còn sống, trong đó
có Tiên Dao Tử.
Tiên Dao Tử từ khi đến Thiên Minh thành, bị nữ nhân cầm đầu kia dụ dỗ bắt về
sào huyệt. Nàng may mắn không có bị nuôi nhốt như những người khác là bởi vì
nhan sắc của nàng quá xinh đẹp. Nữ nhân cầm đầu đã nói, Tiên Dao Tử chính là
một món hàng cực phẩm. Chỉ cần đợi thêm vài ngày sẽ có đại gia ngã giá chào
mua. Bán được Tiên Dao Tử, sau này mụ ta cũng không phải làm cái nghề nguy
hiểm này nữa rồi.
Chính vì được sủng ái, Tiên Dao Tử sinh hoạt cũng không quá khổ sở, nàng được
ăn sung mặc sướng, cho đến khi Lương Thế Nhân đại quân ập vào bắt nhốt đám
buôn người, nàng được cứu ra chung với những người khác.
Nhớ lại lúc đó Tiên Dao Tử phải giả bộ lấy quần áo rách mặc vào, bôi nhọ nồi
vào mặt, làm ra vẻ khốn khổ. Nàng sợ đám quan binh kia nhìn thấy nàng tươm
tất, lại nghĩ nàng cùng một bọn với đám kia mà bắt luôn, thì lúc đó thảm rồi.
Tiên Dao Tử xinh đẹp nhưng cũng rất cơ trí. Rốt cuộc nàng cùng đám người kia
được cứu ra, trực tiếp dẫn về Thiên Minh điện.
Vân Chính Thiên khi đó cũng có mặt. Đó là lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau.
“Muội còn nhớ khi đó Chính Thiên ca ca hình như vừa nhìn thấy muội liền hết
hồn phải không. Phải chăng vì muội quá xinh đẹp? Hắc hắc.” Tiên Dao Tử cười
nói.
Vân Chính Thiên suýt nữa phun ra một ngụm rượu thuốc, còn Đinh Hương thì tiện
tay cốc đầu nàng:
“Nha đầu, ngươi đừng có được nước lấn tới. Cho phép ngươi cùng Minh Chủ xưng
hô như vậy là quá lắm rồi.”
“Phí, Đinh tỷ tỷ, ngươi cốc đầu ta như vậy, lỡ như ta quên mất dược phương
thuốc rượu thì sao?” Tiên Dao Tử tức giận nói.
Vân Chính Thiên mở miệng khuyên can: “Hai người các ngươi, mỗi lần gặp nhau
đều chí chóe như vậy. Chẳng bù cho Minh Tuyết và Dao Tử lúc nào cũng như tỷ
muội ruột thịt a.”
Đúng rồi, Ân Minh Tuyết và Tiên Dao Tử rất thân với nhau a, hai nàng tựa như
đã quen từ kiếp trước vậy. Còn Đinh Hương và nàng thì như chó với mèo, cãi
nhau không thôi.
“Hừm, Chính Thiên. Ta thấy ngươi bây giờ quá dễ dãi rồi.” Đinh Hương giận dỗi
nói.
Vân Chính Thiên cười khổ, sau đó lại hướng Tiên Dao Tử nói:
“Muội thuốc rượu công dụng rất tốt, ta mỗi ngày dùng một lần, cảm thấy tinh
lực tràn trề, kịch độc bị áp chế dường như bốc hơi, tu vi cũng có chút tiến
bộ.”
Nàng nghe vậy, hai tay bấm bấm vào cái má bầu bĩnh, cười híp mắt nói:
“Giúp được Chính Thiên ca ca, Dao Tử rất vui a.”
Vân Chính Thiên lại cười, đồng tử có chút ngưng lại, chậm rãi nói:
“Cái này dược phương, có thể bán cho ta không?”
Đinh Hương bên cạnh nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi cảm thán mấy
tiếng. Vân Chính Thiên đúng là một tên giảo hoạt nhất nam nhân.
Tiên Dao Tử cơ hồ không có nữa điểm do dự liền đáp:
“Bán? Tại sao phải bán? Dao Tử đang ở cạnh Chính Thiên ca ca mà, sau này sẽ
không có rời khỏi Thiên Minh thành đâu. Muội sẽ hằng ngày nấu rượu cho huynh,
như vậy không cần phải mua nữa rồi.”
Tiên Dao Tử nói năng như con nít, nhưng Vân Chính Thiên vẫn cảm nhận được thâm
ý già dặn bên trong của nàng. Đại khái ý của nàng trong suy nghĩ của Vân Chính
Thiên là, loại dược phương này chính là thứ ngăn cản ngươi đối với ta gây khó
dễ, làm sao lại có thể bán đi bùa bảo mệnh như vậy được.
Bất quá trong cái đầu xinh xắn của Tiên Dao Tử, thì suy nghĩ của nàng lại là,
dược phương này làm sao bán được, bán rồi ngươi còn sủng ái ta sao. Ta còn
muốn ở bên cạnh ngươi lâu lâu một chút. Hắc hắc.
Tuy lần này Vân Chính Thiên đoán sai, nhưng thật sự nhận thấy Tiên Dao Tử tiếp
cận hắn là có dụng ý khác.
Người thông minh như hắn làm sao lại không thấy điểm đáng nghi trên người Tiên
Dao Tử, một tiểu nữ hài tuổi còn nhỏ như vậy, lại có thể học lóm cách người ta
luyện dược bằng cách nhìn thôi mà thành tài, cái này là truyện cổ tích người
ta hay kể sao? Còn chưa nói đến việc Vân Chính Thiên đã cho người điều tra lai
lịch nữ nhân cầm đầu bọn buôn người kia, nàng hoàn toàn không biết cái gì gọi
là luyện dược.
Tiên Dao Tử rõ ràng đang nói xạo.
Vân Chính Thiên từ đầu đã biết Tiên Dao Tử nói xạo, nhưng hắn cũng không có
nhanh như vậy vạch mặt nàng, cái hắn cần là xem thái độ của nàng, đến cùng vì
mục đích gì mà phải nói xạo như vậy. Thế là cứ để thời gian trôi qua, cho đến
khi hắn thống nhất được Thiên Vực, bây giờ mới bắt đầu chú ý xử lý chuyện này.
Tiên Dao Tử đầu óc phải nói vô cùng đơn giản, nàng cứ tưởng bịa đại ra một câu
chuyện là lừa gạt được đám người này, vạn lần không nghĩ tới người đang bị lợi
dụng ngược lại là bản thân nàng a.
Khi nãy Vân Chính Thiên hỏi dò mua lại dược phương, là muốn sau khi có được
công thức pha chế rượu thuốc này, hắn sẽ làm ra ngô ra khoai lai lịch của Tiên
Dao Tử. Dĩ nhiên không nghĩ đến Tiên Dao Tử lại từ chối vì lý do rất củ chuối,
nàng sẽ không có rời khỏi Thiên Minh thành, hoặc nói trắng trợn ra thì Tiên
Dao Tử muốn ở bên cạnh Vân Chính Thiên.
Nữ nhi này lai lịch bất minh, nhưng không thể phủ nhận tài nghệ luyện dược của
nàng rất tốt. Có thể so sánh ngang hàng với tài nghệ may đồ của Ân Minh Tuyết
a. Loại rượu thuốc mà nàng mang cho hắn uống, không phải là kịch độc như mọi
người suy đoán, mà nó lại có thể áp chế Bích Lân kịch độc rất triệt để.
Theo nàng nói, chỉ cần liên tục uống rượu thuốc của nàng trong vòng mười năm,
không chừng kịch độc sẽ tự khỏi.
Vân Chính Thiên tự nhiên không có tin, nhưng rượu thuốc hiệu quả giảm đau là
có thật. Cho nên hắn vẫn để Tiên Dao Tử ở lại bên cạnh mình, chủ yếu để dễ
quan sát nàng hơn, tránh để nàng thừa hư mà nhập làm điều gì ngu xuẩn.
“Được rồi không bán thì thôi. Vậy thì sau này ta tiến vào Thú Vực, muội phải
đi theo ta rồi.” Vân Chính Thiên cười nhạt nói.
“Không thành vấn đề.” Tiên Dao Tử cơ hồ ngay lập tức đáp ứng.
Đinh Hương bên cạnh sắc mặt khó coi. Tiểu nha đầu này không biết Thú Vực là
nơi nguy hiểm như thế nào sao. Còn cam tâm tình nguyện đi theo Chính Thiên nữa
chứ. Không lẽ nàng thật sự nghĩ vào Thú Vực là dạo chơi chắc.
Tiên Dao Tử lui xuống rồi, Vân Chính Thiên mới quay sang Đinh Hương nói:
“Ta tính tuần sau, khởi hành vào Thú Vực.”
Đinh Hương nghe xong, ánh mắt bỗng thu nhỏ lại:
“Thật sự gấp như vậy sao? Thiên Minh Thần Triều vừa đi vào ổn định thôi mà,
ngươi phải tranh thủ thời gian mà tận hưởng chứ.”
Vân Chính Thiên lắc đầu nói: “Tận hưởng cảm giác này, vốn là các ngươi mấy bộ
tộc du mục nên thưởng thức đi. Ta tuổi thơ không giống như các ngươi cơ cực
như vậy, cho nên bây giờ cũng không cần thiết tốn thời gian vì nó. Vả lại,
thời gian càng trôi qua, vận mệnh đại lục càng rơi xuống.”
Đinh Hương hiểu rõ trách nhiệm mà hắn đang đeo trên lưng, cho nên một khi hắn
đã quyết định, nàng cũng không nhiều lời nữa.
“Được rồi, không cần đau buồn như vậy. Ta đâu phải đi chết đâu, sẽ trở lại
thôi mà.” Vân Chính Thiên nhe răng cười, lại đem cái má của nàng véo một phát.
Thế nhưng lần này Đinh Hương không có nổi giận, cũng không có phản kháng, chỉ
thốt lên một câu:
“Ngươi miệng quạ. Liệu mà sớm trở về, ta không phải người thích giữ nhà giùm
a.”
Vân Chính Thiên xoa xoa đầu nàng, cười nói:
“Ta biết rồi. Bất quá trước khi đi, phải làm cho ngươi một cái lễ đăng cơ
hoành tráng a.”
“Đăng cơ?”
Đúng vậy, chính là đại điển đăng cơ. Vân Chính Thiên sẽ trước bàn dâng thiên
hạ trao lại trọng trách cai quản Thiên Minh Thần Triều cho Đinh Hương. Khiến
nàng danh chính môn thuận trở thành hắn người kế thừa. Đã làm tới như vậy mà
trong triều vẫn còn có người có ý đồ lăm le chiếm đoạt vương vị, chắc chắn sẽ
hứng chịu phẫn nộ từ phía người dân. Chí ít trong vòng vài năm tuyệt đối không
xảy ra vấn đề tranh quyền đoạt vị.
Đinh Hương nhìn hắn thật sâu, ánh mắt tràn ngập thán phục chi sắc. Vân Chính
Thiên từng bước đi đều tính toán vô cùng kỹ lưỡng, nàng quả thật chưa từng
thấy ai có phong phạm đại vương như vậy.
Chỉ đáng tiếc không chiếm được trái tim hắn a. Nam nhân ưu tú nhất lại không
yêu thích nàng.
Chính vào lúc hai người còn đang trò truyện, Lương Thế Nhân xuất hiện trong
hậu hoa viên, hắn nói:
“Lão đại. Nhân Vực ngoại viện tới.”
Vân Chính Thiên ánh mắt trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu dự định đứng lên thì
Lương Thế Nhân thanh âm có chút bối rối lại cất lên:
“Thiên Phủ chúng ta vài canh giờ nữa sẽ tới. Đi cùng còn có đại tẩu.”
Đại tẩu tới? Là, Mã Thiên Hoa?
Vân Chính Thiên thoáng giật mình, sau đó lập tức thu liễm trở về vẻ mặt bình
tĩnh. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, chuyện đã không tránh được, vậy thì nhanh
chóng đối mặt đi thôi.
Hắn trầm giọng nói:
“Triệu tập Thần Triều.”
“Đã rõ.” Thế Nhân đáp.
“Báo cho Ân Minh Tuyết tới tham dự luôn đi.” Vân Chính Thiên chợt nói thêm.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit