Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Hơn một năm rưỡi khởi phát chiến đấu, cuối cùng Lưỡi Quỷ đại đạo toàn bộ lãnh
thổ cũng qui thành một mối. Thiên Minh Thần Triều trở thành thế lực độc tôn
tại đây.
Thiên Minh thành là thủ đô của Thiên Minh Thần Triều, sau khi thống nhất, tốc
độ phát triển có thể lấy hai chữ thần tốc mà hình dung. Diện tích liên tục
được mở rộng, dân số tăng đột biến, hàng trăm kiến trúc khác nhau được xây
dựng, hoạt động bất kể ngày đêm.
Hệ thống quân đội cũng được thiết lập lại. Chỉ còn lại hai quân đoàn chính là
Kim Long Quân Đoàn và Ngân Long Quân Đoàn.
Kim Long Quân Đoàn phụ trách bảo vệ bảo vệ bờ cõi lãnh thổ, thiết lập các căn
cứ địa tại khắp nơi trên Lưỡi Quỷ đại đạo, tuần tra dò xét liên tục biên giới
tiếp giáp với Thú Vực, đề phòng quân địch âm thầm tiềm phục tìm kiếm cơ hội
trở mình.
Ngân Long Quân Đoàn rút về khu vực nội thành, chuyên đảm bảo trật tự trị an
trong thành. Thế nhưng chiến đấu liên tục như vậy làm cho số lượng binh sĩ
đông đảo cũng phải giảm xuống, mà trong tương lai sẽ có thêm nhiều thành phố
được kiến thiết, vì thế cần phải tìm một nguồn cung cấp binh sĩ để đảm bảo tốt
công tác này.
Đoán được điều này, Vân Chính Thiên từ trước đã nghĩ đến việc tuyển chọn Thiên
Phủ nhân mã đưa đến hoạt động tại Thiên Minh Thần Triều. Đại khái khoảng hai
trăm Thiên Binh tinh nhuệ đã được huy động sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể
hành quân đến Lưỡi Quỷ đại đạo.
Thiên Phủ nhân mã này sẽ không trực thuộc bất kỳ quân đoàn nào cả, mà sẽ tự
thành lập một nhánh quân đội mới gọi là Thiên Quân. Đứng đầu Thiên Quân, chính
là Ngạo Thiên Long và Lương Thế Nhân.
Đúng rồi, Ngạo Thiên Long bây giờ đã đồng ý gia nhập Thiên Phủ, trở thành vị
Thiên Vương thứ sáu, gọi là Long Vương. Sau này hắn sẽ cùng với Lôi Vương
Lương Thế Nhân quản lý Thiên Quân này. Thiên Quân cũng trở thành đội quân lập
pháp mạnh nhất Thiên Minh Thần Triều.
Ngoại trừ hai người Lôi Vương và Long Vương bọn hắn ra, thì chỉ còn một người
có khả năng điều động Thiên Quân lực lượng. Đó là Thiên Minh Thần Triều Đại
Tổng Quản, Đinh Hương.
Vân Chính Thiên cho nàng quyền hạn này là để nàng có thêm chỗ chống lưng khi
hắn rời khỏi. Ai mà biết được trong tương lai sẽ có người nào nảy sinh lòng
tham đối với cái ghế Minh Chủ kia hay không. Cho nên muốn để nàng địa vị vững
vàng, hắn cũng cần sắp xếp hậu chước như vậy.
Ngoại trừ Thiên Phủ nhân mã chuẩn bị kéo đến thì phía Nhân Vực các siêu cấp
thế lực cũng gửi tới Phong Hào đấu la cường giả hỗ trợ tọa trấn.
Lưỡi Quỷ đại đạo thống nhất, thoát ly điều khiển của hồn thú và Tà Hồn Điện
chắc chắn sẽ làm bọn chúng tức giận. Rất có thể sẽ phái ra cường giả tới gây
khó dễ. Vì vậy muốn giữ được lãnh thổ khó khăn lắm mới kiếm về được, Nhân Vực
cường giả phải đến trợ giúp.
Năm vị Phong Hào đấu la, tu vi không dưới chín mươi hai cấp. Trong đó càng có
một vị đạt tới Siêu Cấp đấu la trình độ, chính là viện trưởng Học Viện Quái
Vật, viện trưởng Tô Trịnh, đồng thời cũng là sư phụ của Ngạo Thiên Long. Cộng
thêm Thiên Phong lão tổ thì Thiên Minh Thần Triều có tới sáu vị Phong Hào đấu
la, đội hình này phải nói tương đối cường hãn rồi.
Có người thắc mắc tại sao từ đầu không phái tới mấy vị đỉnh tiêm cường giả
này, như vậy cách mạng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vân Chính Thiên chỉ hờ hững đáp
rằng, ngươi có Phong Hào đấu la không lẽ đối phương không có.
Đến lúc xảy ra chiến tranh, với sự có mặt của Phong Hào đấu la đã vô tình đẩy
giao tranh lên một tầng cao mới, cho dù Thiên Minh Thần Triều có đông đảo hơn
nữa cũng không cách nào gia nhập vòng chiến. Sự tình không có nắm chắc thắng
lợi như vậy, Vân Chính Thiên tuyệt đối không làm. Vì thế từ đầu đến cuối,
Thiên Phong lão tổ bị bắt ở lại Thiên Minh thành, hằng ngày tản bộ, tắm nắng,
cho chim ăn, tối về ngủ. Cuối tháng đến nhận bổng lộc a.
Thế nhưng năm vị Phong Hào đấu la mới đến này, căn bản chỉ là ngoại viện,
không có chân chính tham gia vào hệ thống Thiên Minh Thần Triều. Vân Chính
Thiên đã nói rất rõ với Bao lão trước khi đồng ý cho bọn họ tới. Chủ yếu là để
dọn sẵn một con đường thông thoáng cho Đinh Hương sau này.
Còn nữa, sau khi an bài mọi thứ, hắn cũng đem Lưỡi Quỷ đại đạo danh tự đổi
thành Thiên Vực.
Chuyện này nói ra làm Bao lão cũng phải giật mình, đem tên của một cá nhân đặt
cho một vùng lãnh thổ, đây là chuyện chưa bao giờ có. Bất quá không thể phủ
nhận được công lao của Vân Chính Thiên, nếu không có hắn, căn bản bây giờ chưa
chắc Lưỡi Quỷ đại đạo đã thống nhất. Vì vậy hội nghị bàn bạc qua, tất cả đều
tán thành quyết định đổi tên này.
. . . . ..
Thiên Vực, Thiên Minh thành.
Đã gần một tháng trôi qua kể từ trận chiến tại Hắc Môn đó. Thời gian này Thiên
Minh Thần Triều trong ngoài đều hoạt động hết công suất, làm sao nhanh chóng
đặt xuống nền móng vững vàng tại Thiên Vực.
Hắc Môn sau đó cũng bị đổi thành Thiên Môn, giao cho Kim Long Quân Đoàn phụ
trách bảo vệ, trở thành cửa ải quan trọng ngăn giữa Thú Vực và Thiên Vực. Còn
bản thân Thiên Vực, trở thành cầu nối cho Nhân Vực nếu muốn tiến công vào Thú
Vực.
Vân Chính Thiên an nhiên ngồi trong hậu hoa viên của mình, hắn gần đây tập
tành uống rượu, mỗi ngày đều uống nhiều hơn một chút. Bất quá, rượu của hắn
không phải uống cho say, mà là uống để chữa bệnh.
Hắn có bệnh gì?
Nói ra thì không ai tin, chỉ có những người thân cận mới biết được. Vân Chính
Thiên đang mắc phải đó là tâm bệnh.
Tâm bệnh xuất phát từ những lo lắng mà ra, hiện tại đối với hắn khó khăn nhất
chỉ có bốn kiện sự tình.
Thứ nhất và cũng là quan trọng nhất, đó là cứu được Vực Chủ đám người ra khỏi
hang ổ Tà Hồn Điện. Cái này nhiệm vụ khó khăn trùng trùng, không khác gì một
tảng đá nặng đè lên lưng hắn mọi lúc mọi nơi. Lấy Vân Chính Thiên thực lực bây
giờ, còn quá xa để có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Vì vậy hắn lúc nào cũng
truy cầu lực lượng, chỉ cần trở nên mạnh mẽ, hết thảy mọi thứ sẽ trở nên dễ
dàng.
Nỗi lo thứ hai, đó chính là Bích Lân Hoàng Xà kịch độc. Tuy rằng bây giờ hắn
không còn chịu thống khổ vì bị kịch độc hành hạ, thế nhưng tuổi thọ của hắn
đang dần bị rút ngắn theo thời gian. Hiện không đoán được khi nào kịch độc
phát tác, cho nên cần phải càng sớm càng tốt giải quyết dứt điểm. Nhưng mà cái
Vạn Độc Long Vũ Môn kia không khác gì đầm rồng hang cọp, muốn đi vào nào có dễ
dàng a.
Thứ ba chính là Quang Minh Thánh Kiếm đã bị tổn hại kia. Theo Ân Minh Tuyết
nói chỉ cần tham gia Nghi Thức Rửa Tội của gia tộc nàng là có thể đánh thức
được Thánh Kiếm. Bất quá không có gì kiểm chứng làm vậy sẽ thành công, hoặc
khó hơn là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc kia sẽ không cho hắn cơ hội tham gia
nghi thức. Nếu tiến vào Thú Vực mà không sử dụng được quang minh chi lực, Vân
Chính Thiên thủ đoạn bảo mệnh mất đi một cái tối cường đại.
Nỗi lo cuối cùng kia, chính là đến từ tỉnh cảm phương diện.
Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn của Ân Minh Tuyết lạc vào người hắn một viên sắc niệm
chi chủng. Làm cho hắn không cách nào quên được hình ảnh của nàng. Mà dạo gần
đây, hình ảnh của nàng càng ngày càng lấn áp tình cảm của hắn đối với Mã Thiên
Hoa.
Khi hay tin Mã Thiên Hoa hoàn thành khóa đặc huấn trước thời hạn, hắn vừa mừng
mà lại vừa lo.
Nàng rất nhanh sẽ đến đây, khi đó phải làm sao để đối mặt.
Nàng có hiểu được nghịch cảnh ta của bây giờ hay không.
Ta phải làm sao mới có thể vẹn toàn mọi thứ. Ta phải làm sao mới không một lần
nữa thương tổn nàng.
Vân Chính Thiên gần nhất luôn suy nghĩ về chuyện này. Thà là đối mặt với cường
đại địch thủ, chứ không muốn nhìn thấy nước mắt nữ nhi a.
“Minh Chủ! Rượu thuốc của ngài đây.”
Đinh Hương xuất hiện với một vẻ mặt tươi tán. Sau lưng nàng có một tiểu nha
đầu đi theo, hai tay đang bưng một cái khay tròn, trên đó có đặt một bình
rượu. Chính là thứ rượu thuốc mà hắn đang uống hằng ngày.
Rượu thuốc này, kỳ thực ngoài làm vơi nỗi sầu trong lòng thì đó còn là thuốc
làm giảm đi độc tố đang muốn ăn mòn cơ thể hắn.
Người pha chế loại rượu thuốc này, là một phòng ban mới toanh vừa được thành
lập nữa tháng trước, gọi là Luyện Dược Phòng.
Luyện Dược Phòng chịu sự quản lý của Đinh Hương, bên trong đó phụ trách tìm
kiếm dược liệu, điều phối dược phẩm, nghiên cứu dược phương. Những người có
thể làm việc trong này, đều gọi là Dược Sư.
Tiểu nha đầu đi sau lưng Đinh Hương, cũng chính là Dược Sư đã điều chế ra thứ
rượu thuốc áp chế kịch độc của Bích Lân Hoàng Xà.
“Được!” Vân Chính Thiên sảng khoái đáp, sau đó đem bình rượu lên miệng nốc một
hơi. Cảm nhận vị cay nồng chảy xuống cổ họng, Vân Chính Thiên thật sự ưa thích
thứ vị giác này.
“Chính Thiên ca ca, ngươi uống từ từ thôi.”
Hả? Tiểu nha đầu kia vừa rồi gọi hắn là cái gì? Là Chính Thiên ca ca chứ không
phải Minh Chủ sao?
Vân Chính Thiên đặt lại bình rượu vào khay của nàng, cười nói:
“Tiên Dao Tử, muội tài nghệ pha chế đã đến lô hỏa thuần thanh cấp bậc rồi a.
Ta nói thích uống cay nồng, muội liền đáp ứng pha chế vị rất vừa ý. Thật sự
muội tài năng này không phải do bẩm sinh sao?” Vân Chính Thiên cười hỏi.
Tiểu nha đầu kia tên gọi Tiên Dao Tử, nàng năm nay mười lăm tuổi, nhưng mà cái
cách nàng nói chuyện, cộng thêm sự hiểu biết về các loại dược phẩm của nàng
thì thật khó tin nàng tuổi còn nhỏ như vậy.
Tiên Dao Tử nhẹ giọng đáp:
“Chính Thiên ca ca, muội đã nói với huynh nhiều lần rồi. Lúc trước khi được
Đinh Hương tỷ tỷ cưu mang, muội bị một ả nữ nhân hành nghề buôn người bắt cóc.
Mà ả nữ nhân này không những khả năng giao tiếp rất khéo mà lại còn am hiểu
luyện dược nữa, dù đa phần là độc dược. Muội trong thời gian ở đó đã học lỏm
được.”
“Ồ.” Nghe nàng nói vậy, Vân Chính Thiên bắt đầu nhớ lại diễn biến lúc đó.
Cái ngày mà Lương Thế Nhân đem người tấn công sào huyệt bọn buôn người.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit