Hình Thái Thứ Ba, Hỏa Phượng Kiếm


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Không để Vân Chính Thiên trả lời, Lam Tiêu trực tiếp tiến ra bên ngoài lều
trại, đi thẳng tới khu vực võ đài thi đấu, cứ thế mà nhảy lên đứng đợi sẵn.

“Bạch cấp Vân Chính Thiên, ta khiêu chiến ngươi”

Lam Tiêu đứng trên võ đài hét rõ to, khiến cho các binh sĩ khác đều không khỏi
chú ý, dòng người tụ tập lại càng lúc càng đông.

“Là đội trưởng Hoàng Nhất, hắn lại muốn khiêu chiến thuộc hạ của mình, đây là
cái gì tình huống ?”

“Nếu ta nhớ không lầm, lần đầu tên Vân Chính Thiên này gia nhập cũng đánh với
Lam Tiêu một trận, còn bị ăn hành ngập mặt a”

“Ngươi nói ta mới nhớ, không phải hôm qua bọn hắn cùng liên thủ đánh với đầu
Ma Viên kia sao, hình như còn cùng nhau tiến hành do thám Lưỡi Quỷ”

“Đừng nói nữa, cùng xem đi”.

Thanh âm bàn tán vang lên khắp doanh trại, tại đây Hoàng Nhất đội trưởng là
lớn nhất, cho nên cũng không có ai tiến hành ngăn cản.

Vân Chính Thiên bước từ trong lều ra, trong lòng khẽ cười khổ, hắn hoàn toàn
không biết ý định của Lam Tiêu như thế nào, chỉ là đơn thuần so tài thôi tại
sao lại đánh động nhiều người chú ý đến như vậy.

Câu hỏi của hắn rất nhanh chóng được giải đáp. Lam Tiêu hít sâu một hơi nói

“Mọi người nghe cho kỹ, Lam Tiêu ta lây danh dự đội trưởng Hoàng Nhất ra nói,
nếu như Vân Chính Thiên có thể cầm cự năm phút, vị trí đội phó Hoàng Nhất liền
trao cho hắn”.

Một lời vừa nói ra, từng chữ từng chữ mọi người đều nghe rõ ràng. Vị trí đội
phó ý vị như thế nào, đó là cánh cửa bắt buộc phải mở ra nếu muốn đi tiếp trên
con đường trở thành đội trưởng Hoàng cấp.

Mà mỗi một tên binh sĩ khi gia nhập Quân Đoàn, đều chỉ có một mong muốn là
ngày nào đó có thể thăng chức, trở thành một viên đội trưởng, như vậy không
chỉ danh vọng mà còn có vinh hoa phú quí kèm theo.

Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng cũng khẽ động, đối diện với con đường
thăng chức mà Lam Tiêu mở ra, hắn trong tâm xin lĩnh. Đồng dạng một cước đạp
mạnh, cả người phi lên võ đài, đứng đối diện với Lam Tiêu.

“Đội trưởng, xin ngài nương tay”.

Lam Tiêu cười nói “Ngươi đừng có nằm mơ”.

Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu võ hồn phóng thích, bốn vòng tử sắc hồn hoàn ở phía
sau xuất hiện. Khí thế của Lam Tiêu bất ngờ tăng mạnh, xem ra thời gian vừa
qua hồn lực của hắn cũng có sự tính tiến đáng kể.

Cảm nhận sự nghiêm túc của Lam Tiêu, Vân Chính Thiên không dám chậm trễ, lập
tức phóng thích võ hồn. Hắc Kiếm đen tuyền rơi vào trong tay, kể từ lúc hấp
thu đệ nhị hồn hoàn, màu đen của Hắc Kiếm càng thêm phần uy mãnh.

Vân Chính Thiên cũng muốn nhân cơ hội lần này, thử xem đệ nhị hồn hoàn từ
Phượng Hoàng Tứ Dực sẽ mang đến cho hắn hồn kỹ như thế nào.

Mặc dù Vân Chính Thiên vừa trở về không lâu, vẫn chưa chính thức nghỉ ngơi một
chút nào, nhưng sau khi hấp thu hồn hoàn thứ hai, thân thể dưới sự tăng phúc
đã hồi phục lại bảy tám phần. Ngay cả vết thương trí mạng mà Độc Nhãn Cự Nhân
gây ra cũng hoàn toàn chữa khỏi.

Đệ nhất hồn hoàn của Lam Tiêu lóe lên, Vân Chính Thiên lập tức đề cao cảnh
giới. Hồn kỹ này có khả năng làm giảm tốc độ của đối phương, ngoài ra còn làm
giảm đi lực sát thương của hồn kỹ tấn công.

Vân Chính Thiên lập tức phóng người lên không, tránh đi phạm vi ảnh hưởng của
hồn kỹ này. Kinh nghiệm xương máu trong lần va chạm lúc trước khiến Vân Chính
Thiên chú ý hơn.

“Khá lắm” Lam Tiêu mỉm cười, ngay sau đó hắn cũng bắt đầu động, thân ảnh lập
tức hư huyễn, Lam Tiêu cũng đồng dạng nhảy lên đối mặt với Vân Chính Thiên,
Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu đập thẳng vào hắn.

Vân Chính Thiên ngay lập tức nâng Hắc Kiếm lên đón lấy.

“KHANH ——”

Thanh âm kim loại va chạm vang lên, trong không khí mơ hồ có một chút kình lực
xuyên ra bên ngoài. Vân Chính Thiên cả thân người bắn xuống dưới, lui lại hơn
chục bước mới miễn cưỡng đứng vững lại.

Lam Tiêu tình huống phi thường thoải mái, hắn lộn ngược về phía sau đáp xuống
nhẹ nhàng. Va chạm vừa rồi, Vân Chính Thiên vẫn rơi vào hạ phong.

Theo phán đoán của Vân Chính Thiên, su khi hấp thu hồn hoàn, hồn lực của hắn
rơi vào khoảng 23 cấp khoảng chừng, tiệm cận 24 cấp hồn lực. Đây đã là tình
huống tăng lên cực kỳ nhanh chóng.

Dù sao Phượng Hoàng Tứ Dực cũng là cao quí nhất chủng loại.

Nhưng cho dù tu vi có tăng lên nhanh như vậy, đối mặt với Lam Tiêu cũng không
chiếm bất cứ tiên cơ nào. Hồn lực Lam Tiêu đang dừng ở cấp 47, không tới một
năm nữa hắn có thể thử trùng kích Hồn Vương cấp bậc.

Lam Tiêu đối với Vân Chính Thiên thủ đoạn cũng tính là nắm rõ, nếu để tiểu tử
hắn có cơ hội ngưng tụ hồn lực, chỉ sợ uy lực hồn kỹ tấn công của hắn không
thể xem thường. Cho nên hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất, triệt để áp chế
Vân Chính Thiên.

Thân ảnh Lam Tiêu một lần nữa hư huyễn, khắc sau đã đứng ở trước mặt Vân Chính
Thiên.

Vân Chính Thiên đối với thân thủ của Lam Tiêu cũng vô cùng bất ngờ, Hắc Kiếm
theo bản năng đưa lên ngăn cản, bất quá Lam Tiêu cũng không có tiến hành công
kích, chỉ thấy đệ nhị, đệ tam hai cái hồn hoàn sáng lóng lánh.

Đối với khống chế hệ chiến hồn sư mà nói, đồng thời phát huy hai hồn kỹ sẽ
khiến hồn lực tiêu hao một cách chóng mặt, nhưng để có thể áp chế được đối thủ
như Vân Chính Thiên, cần lấy tốc độ bù đắp lại.

Thực sự từ khi Vân Chính Thiên trở về, Lam Tiêu bắt đầu cảm thấy hắn không
phải tên bạch cấp binh sĩ nhỏ bé mà hắn đã từng đùa giỡn trước đây. Vân Chính
Thiên thực sự đem đến cho hắn cảm giác áp bức khó tả.

Bản thân hắn cũng được mọi người ca tụng là thiên tài tu luyện trẻ tuổi, cho
dù bản tính có trầm tĩnh như thế nào, hắn tuổi vẫn còn trẻ, hiếu thắng tâm lý
vẫn tồn tại trong lòng.

Choáng Váng cùng Hỗn Loạn sóng âm rơi vào vị trí Vân Chính Thiên, với khoảng
cách gần và tốc độ nhanh như vậy, Vân Chính Thiên hoàn toàn không thể né tránh
được nữa.

Ngay lập tức đại não hắn chịu chấn động kịch liệt, trung khu thần kinh điên
cuồng rung chuyển. Thật là cường đại võ hồn khống chế.

Vân Chính Thiên còn không ra tay, chỉ sợ liền thua cuộc, ngay lúc này đệ nhất
hồn hoàn lóe lên, băng vụ tuôn ra ào ạo khiến hiệu quả hồn kỹ của Lam Tiêu
giảm đi mấy phần, mà nhân cơ hội Lam Tiêu buông lỏng, Vân Chính Thiên đem một
ít băng nguyên tố truyền vào trong cơ thể, gia cố lại kinh mạch cùng khu vực
thần kinh.

Thoải mái cảm giác bắt đầu lan tỏa, Vân Chính Thiên rốt cuộc lấy lại được sự
tỉnh táo. Băng Đế Kiếm một kích toàn lực chém về phía Lam Tiêu.

Khoảng cách lúc này giữa Lam Tiêu và Vân Chính Thiên rất gần, mà bản thân Lam
Tiêu cũng đang chịu ảnh hưởng trì trệ từ băng nguyên tố mang lại, nhất thời
một kiếm này chém tới, hắn căn bản không thể nào tránh được.

Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu võ hồn đưa lên đón lấy, bất quá Băng Đế Kiếm là bực
nào hình thái, tuy rằng lực sát thương không phải mạnh nhất nhưng tuyệt đối
khó chịu nhất.

“OANH ——”.

Lam Tiêu bị một kích này chấn văng ra phía sau, đôi bàn tay của hắn khẽ run
lên bần bật, cả võ hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu cũng bị một tầng băng vụ đeo
bám không thôi.

Thật là một cái đầu óc phong phú tiểu hài tử, không ngờ khả năng chiến đấu của
hắn linh hoạt đến mức này. Trong lòng thầm cảm thán, Lam Tiêu vận dụng hồn
lực, bức ra băng nguyên tố đeo bám, hắn lập tức đưa cây tiêu lên trước mặt,
từng khúc ca bồi hồi sâu lắng vang lên.

Đây là …

Khúc ca càng vang vọng, một tầng nhu hòa lục sắc quang ảnh cũng ngưng tụ hình
thành, lấy chu vi khoảng năm mét chung quanh Lam Tiêu, không ngừng cấp tốc
phóng lớn. Đến khi Lam Tiêu buông xuống, sắc mặt hắn trở nên hồng thuận hơn
rất nhiều.

“Là Lam Tiêu lĩnh vực, thật không ngờ tiểu tử này tiến bộ đến thế”

Ở bên ngoài, một vị nam tử mặc chiến bào màu tím âm thầm tán thưởng, người này
là Tử cấp thống lĩnh, không biết hắn có mặt từ khi nào, bất quá sau khi nói
xong, hắn lại nhìn về phía Vân Chính Thiên, hai mắt dâng lên cảm giác kỳ lạ.

“Chính Thiên, đây là lĩnh vực ta tự nghĩ ra, trước giờ đều chưa có sử dụng,
xem như ta tôn trọng đối thủ của mình. Lĩnh vực này nên gọi là Liệu”.

Liệu ? Vân Chính Thiên hai mắt ngơ ngác, ngay sau đó hắn lập tức nhận ra, chữ
Liệu này xuất phát từ hai từ Trị liệu, lĩnh vực của Lam Tiêu có khả năng khôi
phục hồn lực, đồng thời hóa giải tất cả trạng thái xấu trên cơ thể.

Không ngờ thiên phú Lam Tiêu cao đến như thế này, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu võ
hồn cũng quá mức cường đại.

Nghe nói năm xưa, một trong những đồng bạn của Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo,
cũng sở hữu loại này võ hồn, chỉ có điều nàng ta chủ tu một loại võ hồn khác,
là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, cho nên hết thảy uy năng của Cửu Phượng Lai Nghi
Tiêu vẫn chưa triệt để phát huy.

Mà đến nay, Lam Tiêu đã chân chính đem tinh túy của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu,
hoàn tất phát huy đến cực hạn. Hiện tại hồn lực của hắn đã gần như khôi phục,
Vân Chính Thiên làm sao chống lại.

Đồng tử khẽ co rút lại, Vân Chính Thiên hít sâu một hơi, đối phương có bí mật
hồn kỹ, bản thân ta không lẽ không có.

Đệ nhị hồn hoàn của hắn đột nhiên lóe lên, tức thì băng lãnh khí tức vốn đang
bao phủ toàn trường lập tức thu liễm lại, thay vào đó là một cỗ liệt diễm,
nóng rang không gì sánh được tràn ra, nhất thời Băng Hỏa hai đại nguyên tố lần
nữa tụ họp, nhưng lần này bọn chúng không có hiện tượng dung hợp như trước,
chỉ thuần túy triệt tiêu lẫn nhau.

Mà nguyên bản Băng Đế Kiếm trong tay Vân Chính Thiên cũng thay đổi hình dáng.
Là một thanh dài đến mét năm, mét sáu cự kiếm, nhìn qua không hề thua kém Hắc
Kiếm thể trạng. Chuôi kiếm màu vàng kim, ngay tại vị trí tiếp xúc với thân
kiếm, có hai đôi cánh phượng đang dần mở ra, ôm lấy thân kiếm vào bên trong.

Toàn bộ phần thân kiếm được bao phủ bởi hỏa diễm, mỗi lần kiếm khẽ rung lên,
từng đoàn hỏa diễm như muốn bùng nổ.

Kiếm này ngay khi xuất hiện, Vân Chính Thiên đã có cái tên cho nó, có lẽ nên
gọi là.

Hỏa Phượng Kiếm.

—————————————————

Hôm nay ba chương. Cầu Thanks, cầu góp ý cho con tác a.


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #37