Hồn Thánh


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

“Lão đại, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt bọn họ đối với ngươi phi thường sùng
kính. Ngươi làm cách nào mà hay vậy?”

Trên đường đi về phía bắc, ba người bọn hắn vẫn thong thả trò chuyện với nhau,
Lương Thế Nhân có chút hiếu kỳ nên hỏi.

“Các bộ lạc du mục ở đây có một cái truyền thuyết lưu truyền lại, một khi có
người nắm giữ lực lượng có thể xua tan mây đen tà khí vần vũ trên không trung,
đồng thời làm cho nó không cách nào tái liên kết trở lại. Người đó chính là
thần linh trên trời phái xuống phổ độ chúng sinh, cứu rỗi toàn thể sinh linh
trong Lưỡi Quỷ đại đạo này.”

Vân Chính Thiên đem truyền thuyết mà hắn nghe được này nói ra, chính mình cũng
cảm thấy có chút buồn cười.

Ngạo Thiên Long thì không nhịn được cười lớn: “Cái gì mà phổ độ chúng sinh, ta
thấy ngươi sau này giết người còn nhiều hơn cứu người a.”

“Khà, ta cũng không biết, nhưng sự sùng bái của bọn họ đã mang đến cho ta tín
ngưỡng chi lực là thật.”

Vân Chính Thiên cười khổ nói. Chuyện này thực sự vượt ngoài phạm trù hiểu biết
của hắn, cho nên Vân Chính Thiên cũng không biết giải thích làm sao. Ngay cả
tín ngưỡng chi lực kia, hắn cũng chưa biết cách nào có thể điều động được nữa
là.

Làm sao để giống như Tà Đế tín ngưỡng chi lực hình thành từ sự sùng bái của
các tà hồn sư, hắn rõ ràng có thể đem một chút loại này lực lượng lưu lại trên
người bọn chúng, sau đó kích phát ra lực chiến vượt trình.

Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long lúc này nhìn hắn không khác gì nhìn thấy quỷ,
ngay cả loại thần bí lực lượng tín ngưỡng chi lực kia mà hắn cũng có, thật
không còn gì để nói. Như vậy, trong tương lai hắn rất có khả năng sẽ đạt tới
cấp Thần a.

Ngay vào lúc này, cả ba người đột nhiên chậm lại, rốt cuộc dừng chân ở một vị
trí hẻo lánh. Bốn phía đều là cây cối rậm rạp, vài trăm mét gần đây hoàn toàn
không có phát hiện sinh mệnh khí tức nào.

Ngạo Thiên Long có chút hoài nghi nhìn Vân Chính Thiên, hỏi:

“Ngươi chắc trong ba ngày có thể hoàn thành chứ?”

Vân Chính Thiên gật đầu đáp: “Tử Anh hiện tại có thể xem như một phần lực
lượng của ta rồi, khế ước quá trình sẽ nhanh thôi.”

Ngạo Thiên Long lắc đầu, nói tiếp: “Ta là đang nói cái Bích Lân hình xăm kìa,
ngươi có chắc trong ba ngày đem nó áp chế xuống chứ? Nếu trễ nãi việc quân,
coi chừng hậu quả khôn lường. Chi bằng để sau khi đại chiến một trận thống
khoái trở về vẫn hơn.”

Đúng là bằng vào Vân Chính Thiên bây giờ chiến lực, cũng không cần gấp gáp
dung hợp Tử Anh hồn linh làm gì, bất quá, hắn là không muốn tốn thêm một giây
một phút nào cho Bích Lân hình xăm có cơ hội phát triển. Càng để lâu, tính
mạng của hắn thời gian đếm ngược càng nhanh, mà cái này thời gian tự nhiên
không thể vãn hồi được, cho đến khi hắn có thể trầm mình tu luyện bên trong
Vạn Độc Long Vũ Môn, mới có thể hoàn toàn trung hòa độc tính của Bích Lân
Hoàng Xà kia.

“Mặc dù thời gian tương đối gấp gáp, nhưng có ngươi và A Nhân tại chỗ này, ta
tuyệt đối có nắm chắc.”

Vân Chính Thiên tâm ý đã quyết, trong mắt tràn ngập kiên định chi sắc. Ngạo
Thiên Long cũng không có khuyên nhủ nữa, trực tiếp đứng ở phía đối diện. Lương
Thế Nhân tạm thời chưa tới lượt mình, vì vậy đứng thủ hộ ở cách đó không xa.

Chuyện đem Tử Anh thành lập khế ước, ngoại trừ hai người Thiên Long và Thế
Nhân, thì bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo này không có người thứ ba biết được, kể
cả Đinh Hương vốn thân thuộc với hắn cũng không biết.

Đám Đinh Hương, Thiên Chí Vỹ chỉ biết hắn chứng kiến Tử Anh tự bạo, sau đó may
mắn thu được khối hồn cốt này, mà cũng không biết bổn nguyên lực lượng của Tử
Anh bấy lâu nay tá túc trên người hắn. Đây cũng chính là bí mật to lớn nhất
hắn giữ cho riêng mình.

Cũng bởi vì muốn che giấu sự thật này mà hắn không có dung hợp bên trong Thiên
Minh thành, trên hết là do nguồn gốc của Tử Anh quá mức kinh người dẫn đến hắn
đi đến quyết định này.

Nàng là hung thú hai mươi vạn năm tu vi, là chân chính đầu lĩnh hồn thú tại
Lưỡi Quỷ đại đạo. Hết thảy hồn thú đều thân thuộc khí tức của nàng, ngay cả tà
hồn sư cũng không ngoại lệ. Nếu ngang nhiên ở trong Thiên Minh thành tiến hành
khế ước, không biết chừng sẽ mang đến phiền phức cho Thiên Minh Thần Triều còn
đang non nớt kia.

Hồn thú một khi đánh hơi được mùi của Tử Anh, bọn chúng cũng sẽ không lựa chọn
tấn công. Bởi vì công thành là một điều vô cùng khó, cho nên chỉ có thể án
binh bất động đợi thời cơ. Một khi Thiên Minh thành toàn bộ cường giả đi ra
tiền tuyến, lúc đó sẽ là thời khắc thích hợp để tập kích a.

Cho nên để giảm tối đa những rủi ro mà Thiên Minh thành có thể nhận phải, Vân
Chính Thiên đi ra khỏi thành, tìm đến một địa phương tương đối hẻo lánh, sau
đó mới thực hiện khế ước.

Thực hiện khế ước ở đây, hồn thú không đánh hơi được sao? Tất nhiên là đánh
hơi được, nhưng căn bản bọn hắn không sợ. Bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo bây giờ,
đã không còn bất cứ tồn tại đơn lẻ nào có thể đe dọa được ba người bọn hắn.
Đây chính là sự tự tin đến từ thực lực.

Lương Thế Nhân phụ trách hộ pháp, Lôi Ảnh Quang Minh Kích đã tế ra. Sau lưng
có hai đạo hư ảnh xuất hiện, một là U Minh Bạch Hổ, cái thứ hai là một cái mà
Vân Chính Thiên vừa nhìn thấy lập tức khiếp sợ.

Hồn thú này sở hữu thể tích to lớn, tứ chi khỏe mạnh, trên người lại khoác một
bộ kim sắc lân phiến trải dài từ đầu đến đuôi, cái đầu trông giống như Sư
Vương hung mãnh, trên đầu lại có một cặp long giác nhọn hoắc, khoảng giữa long
giác này cơ hồ nhìn thấy có tia điện phóng ra.

Hồn linh này chân thực đến không tưởng, phản phất mỗi cái chớp mắt của nó đều
đem một mảnh rừng rậm thắp sáng lên lôi quang. Lôi đình lực lượng ba động đến
đáng sợ.

“Lôi Thượng Kỳ Lân?”

Vân Chính Thiên thanh âm kinh ngạc thốt lên, hắn làm sao không biết hồn thú
này là thứ gì chứ. Năm xưa tham gia Vực Chủ khảo nghiệm, Lương Thế Nhân ở
trong Thông Thiên Tháp nhận được Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy, rốt cuộc thành công
dung hợp Lôi Thương Kỳ Lân Tinh Huyết vào người. Không nghĩ tới bây giờ, hắn
lại chân chính sở hữu Lôi Thượng Kỳ Lân hồn linh a.

Loại này cấp bậc hồn thú, đầy đủ tư cách để xếp ngang hàng với U Minh Bạch Hổ
cấp bậc thần thú kia rồi. Thời kỳ viễn cổ nếu không phải Kỳ Lân tộc cứng đầu
nhất quyết cùng Long tộc tranh đấu, cuối cùng dẫn tới họa diệt tộc thì bây giờ
có lẽ đã xuất hiện thêm một cái Vạn Thú Chi Vương cấp số như Đế Thiên rồi.

Lương Thế Nhân gật đầu: “Đích xác là Lôi Thượng Kỳ Lân a.”

Vân Chính Thiên lại nói: “Để ta đoán một chút. Ngươi là trích xuất tinh huyết
Kỳ Lân trong người ra, rồi đưa cho Truyền Linh Tháp tiến hành tổng hợp lại bộ
gien của nó, từ đó mới thành công phục chế lại Lôi Thượng Kỳ Lân hồn linh này.
Bất quá ta vẫn không rõ, mặc dù ngươi có Lôi Thượng Kỳ Lân tinh huyết, nhưng
trải qua vô số tuế nguyệt ăn mòn, cho dù là tinh huyết Kỳ Lân đi chăng nữa
cũng phải bị phai nhạt ít nhiều, không lẽ như vậy cũng làm được sao?”

Kỳ Lân tộc đã sớm tuyệt diệt, dựa vào một chút tinh huyết trong người Lương
Thế Nhân, căn bản Truyền Linh Tháp cũng không thể phục chế được mới đúng. Vân
Chính Thiên chính vì điều này mà cảm thấy tò mò.

Lương Thế Nhân thanh âm tán thưởng nói:

“Lão đại đúng là lão đại, ngươi đoán gần đúng hết a. Truyền Linh Tháp có thể
thành công, mấu chốt ở chỗ Lôi Thượng Kỳ Lân tinh huyết trong người ta. Tại
thời viễn cổ kia, nó dĩ nhiên không phải bình thường tộc nhân, mà là chân
chính Lôi Thượng Kỳ Lân Vương. Nói cách khác, cái Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy mà
chúng ta mua được với giá rẻ bên trong bảo khố của Vực Chủ, chính là một cái
đồ hảo hạng a.”

Lôi Thượng Kỳ Lân Vương! Thật có chút ý tứ.

Ngạo Thiên Long đứng gần đó nghe vậy, hắn không khỏi tức giận nói:

“Cái gì mà đồ hảo hạng, phải gọi là tiên phẩm thiên tôn chí thượng bảo vật mới
đúng. Tiểu tử ngươi vận khí quá tốt, nếu cái này mà lọt ra bên ngoài, chỉ sợ
mọi người sẽ tự tàn sát lẫn nhau mà tranh giành đến chết. Hừm.”

Vân Chính Thiên trong mắt không giấu được sự kích động, càng nhiều hơn là vui
mừng. Hắn dĩ nhiên phải vui mừng rồi, Lương Thế Nhân lực chiến thực sự so với
hắn, đoán chừng cũng không kém xa cho lắm.

“Tốt lắm A Nhân.” Hắn giơ ngón tay cái, tán thưởng huynh đệ của mình.

Lương Thế Nhân bất giác cười khổ: “Không nỗ lực làm sao đuổi theo bóng lưng
của ngươi được a. Ta gần nhất mấy năm qua, chính là đặt toàn bộ tâm huyết để
không bị ngươi bỏ lại quá xa đó. Ngươi cứ chuyên tâm đi, bên ngoài đã có ta
trông chừng.”

Trao nhau ánh mắt tin tưởng, Vân Chính Thiên cùng Ngạo Thiên Long bắt đầu thực
hiện khế ước.

Trên tay Ngạo Thiên Long xuất ra Vong Linh Pháp Trượng, trầm thấp chú ngữ
trong miệng hắn ngưng hình bay ra.

Vân Chính Thiên phóng thích Hồn Kiếm võ hồn, mái tóc đen dài quen thuộc lại
hiện ra, ma lực ồ ạt phóng thích. Hắn hai tay kết ấn, tức thì một đoàn tử sắc
chất lỏng từ trong mi tâm lượn ra bên ngoài, đây chính là linh hồn bổn nguyên
của Tử Anh Tinh Vương Thú.

Tử sắc chất lỏng nhanh chóng thành hình, Tử Anh Tinh Vương Thú thân ảnh mờ ảo
ngưng kết, mặc dù chỉ là linh hồn thể nhưng khí tức nàng tỏa ra lại vô cùng
mãnh liệt. Xem ra bổn nguyên của nàng đã thực sự trong năm tháng hoàn toàn
khôi phục.

Lần này đến lượt Ngạo Thiên Long và Lương Thế Nhân hãi hùng, hai người bọn hắn
bởi vì khí tức bá đạo trên thân ảnh hồn thú màu tím kia khuếch tán ra mà nhất
thời sợ hãi, phản phất chỉ cần tâm niệm vừa động, có thể đem tinh thần hải của
bọn hắn chấn nát.

Thực không hổ là tinh thần hệ hung thú hai mươi vạn năm tu vi, cấp bậc này
tinh thần lực so với Bao Lão Tiên Sinh chín mươi tám cấp Siêu Cấp đấu la thực
không chút nào thua kém.

Ngạo Thiên Long sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắn trong quá khứ chưa có lần nào
thực hiện khế ước cho cấp bậc này hồn linh cả, cho nên hiện tại cần phải dốc
hết sức mình.

Trầm thấp chú ngữ thanh âm liên tục phóng ra, hàng vạn ký tự kỳ lạ bay nhảy
trong không khí. Thoắt một cái đã đem Vân Chính Thiên cùng Tử Anh thân thể
quấn lấy, sau đó cấp tốc xoay vòng.

Điều kiện để khế ước thành công, chính là dựa trên song phương cam tâm tình
nguyện. Mà điều này Vân Chính Thiên cùng Tử Anh có thừa, bây giờ chỉ có một sự
lo lắng, đó là Bích Lân kịch độc kia không biết có nhân cơ hội này mà giở
chứng hay không.

Vù, vù ——.

Chú ngữ số lượng cấp tốc nhân lên, tỏa ra sáng lạn kim sắc hào quang. Chỉ
trong chớp mắt đã hoàn thành việc xây dựng liên kết giữ hồn sư và hồn linh
rồi. Điều này đồng nghĩa, Tử Anh đã trở thành hồn linh của hắn, quá trình thực
hiện khế ước cũng thành công mỹ mãn.

Hưu!

Vân Chính Thiên sau lưng, bốn vòng hồn hoàn màu đen hiện lên, tuy nhiên bên
trong mỗi vòng hồn hoàn này, đều bị một lớp màu xanh khí lưu dầy đặc bao phủ.
Đây là hậu quả do Bích Lân Hoàng Xà kịch độc mang đến.

Ngay tại thời điểm Tử Anh Tinh Vương Thú toàn thân hóa thành ánh sáng tím,
trực tiếp hướng vào bên trong người Vân Chính Thiên mà dung nhập vào, con số
hồn hoàn đang huyền phù sau lưng hắn bắt đầu tăng lên.

Phốc, phốc, phốc ——.

Đệ ngũ, đệ lục, đệ thất hồn hoàn lần lượt xuất hiện, tất cả đều là màu cam hồn
hoàn. Đại biểu Vân Chính Thiên bây giờ, đã chân chính trở thành một tên Hồn
Thánh bảy hoàn.

Ngay khi ba cái mới mẻ hồn hoàn xuất hiện, Vân Chính Thiên liền cảm nhận được
Bích Lân hình xăm trên cánh tay trái có chút vặn vẹo lên. Màu xanh khí lưu vốn
đang bao phủ bốn cái hồn hoàn trước đó, hiện đã bắt đầu lan sang ba cái hồn
hoàn mới kia. Chỉ trong chớp mắt, bảy cái hồn hoàn của Vân Chính Thiên đều có
màu xanh khí lưu dính vào, chỉ có điều nó không còn dày đặc như lúc đầu nữa mà
thôi.

Tử Anh bên trong tinh thần hải có lẽ đã động thủ rồi, nàng đã đem kịch độc
trên người Tiểu Hổ san sẻ cho mình. Có như vậy tình trạng Tiểu Hổ mới khá hơn
trước, nếu còn để lâu thì bổn nguyên lực lượng của nó sẽ tiêu hao đến hết, khi
đó cho dù không muốn, Vân Chính Thiên cũng chỉ có đưa mắt nhìn Tiểu Hổ tan
biến mà thôi.

Sau khi dung hợp thành công, Vân Chính Thiên đột nhiên cởi bỏ lớp áo ngoài, để
lộ bên trong một bộ quần áo màu đen ôm sát thân, bên ống tay trái lại có li ti
lam sắc tinh thạch khảm nạm vào.

Không sai, đây chính là món quà mà Ân Minh Tuyết tặng cho hắn trước lúc rời
đi. Bộ trang phục được may từ Băng Tằm vải lụa, lại có Băng Cực Thần Tinh khảm
nạm vào để áp chế đi Bích Lân kịch độc. Hắn hiện tại chuyển hóa sang trạng
thái ma hóa, tự nhiên không thể tiếp tục điều động băng nguyên tố nữa, cho nên
phải nhờ vào Băng Cực Thần Tinh trên bộ quần áo này phụ trợ thêm vào.

Mọi thứ diễn ra quá trơn tru trót lọt, tất cả đều đi theo tính toán từ đầu,
nhất thời làm cho Ngạo Thiên Long trong lòng không khỏi đề cao cảnh giác. Dung
hợp hồn linh hai mươi vạn năm, làm sao lại như nước chảy mây trôi như vậy, hắn
có chút khó mà tin được. Ngắn ngủi vài giây hô hấp, xác nhận mọi thứ vẫn bình
thường, Ngạo Thiên Long mới thu lại Vong Linh Ma Pháp của mình.

Nhàn nhạt ánh hào quang từ Băng Cực Thần Tinh vừa tản ra, lập tức đối mặt với
màu xanh khí lưu từ Bích Lân hình xăm trên tay trái. Cả hai tạm thời dằn co
với nhau, đem Vân Chính Thiên thân thể nhốt lại bên trong một quả cầu lam lục
song sắc.

Ngoảnh mặt về phía Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long chợt nói:

“Đến lượt ngươi rồi, vào giúp hắn áp chế độc tính đi.”

“Ừm.” Lương Thế Nhân vừa trả lời, bỗng nhiên hắn hai mắt lóe ra lôi điện, thái
độ cũng trở nên cảnh giác hơn. Lôi Ảnh Quang Minh Kích chỉ thẳng vào sâm lâm
tối đen như mực kia, trầm giọng nói:

“Rôt cuộc có kẻ không nhịn được mà mò tới rồi.”

. . . . . . . . . . . . ..

Đa tạ quí vị nguyệt phiếu cùng kim đậu chống đỡ. Tiểu Chính Thiên rốt cuộc đạt
tới bảy hoàn rồi, thực lực càng mạnh, trách nhiệm càng nhiều. Mọi người chờ
xem.

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #367