Nhậm Chức, Bổ Nhiệm


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

‘Không khác gì Nhân Vực’ mấy chữ từ trong miệng Thiên Chí Vỹ rơi xuống, mặc dù
đã biết từ trước nhưng mấy người Đinh Hương, Đại Kình vẫn không giấu được sự
xúc động.

Phải, không khác gì Nhân Vực, vậy thì có thể gọi là Nhân Vực một phần lãnh thổ
đã mở rộng hơn. Nhân sinh cũng vì vậy mà thập túc, trong tương lai tin chắc sẽ
phát triển không thua kém gì Nhân Vực. Không cần nói cũng biết mấy cái bộ lạc
này tận trong thâm tâm luôn ao ước nơi mình sống có thể giống như Nhân Vực,
phong phú tài nguyên, thiên địa nguyên lực dồi dào như vậy. Bọn họ bởi vì
không nỡ rời xa quê hương nguyên cớ cho nên không có lựa chọn rời đi. Mà bây
giờ Lưỡi Quỷ đại đạo, mặc dù trước mắt chỉ có trăm dặm phạm vi, nhưng là một
tín hiệu khởi sắc, một tia hy vọng le lói sau mấy ngàn năm đã thực sự xuất
hiện.

Mà nguồn gốc đem đến sự biến đổi mang tính lịch sử này, chính là kẻ đang há
hốc mồm ở trên kia vì kinh ngạc.

“Ngươi là nói, ta ngưng tụ hồn hạch trong quá trình đã phóng thích năng lượng
dư thừa ra, vậy mà lại có hiệu quả khu trừ mây đen tà khí vần vũ bao bọc Lưỡi
Quỷ đại đạo suốt mấy ngàn năm qua?”

Vân Chính Thiên chính mình trong nội tâm cũng phi thường sợ hãi. Lưỡi Quỷ đại
đạo là cầu nối giữa Nhân Vực và Thú Vực tại phía bắc Đấu La Đại Lục, những cái
mây đen tà khí này là do Thú Vực tà hồn lực một phần khuếch tán sang. Theo năm
tháng dần dần tích lũy lại, hình thành một tầng mây đen che lấp đi thái dương
bên trên.

Tuy rằng mây đen tà khí này không thể so được với bên trong Thú Vực mây đen
dày đặc, nhưng cũng đủ để các bộ lạc ở Lưỡi Quỷ sinh sống vô cùng vất vả và
thiếu thốn.

Ngàn năm qua, đối với các bộ lạc bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo mà nói, ưu tiên
hàng đầu không phải đánh đuổi hồn thú mà là đánh tan mây đen tà khí bên trên.
Chỉ cần làm được, thái dương chi lực chiếu rọi xuống, nhân loại sinh cơ sẽ trở
nên ổn định, thiên địa nguyên lực sẽ có không gian dồi dào tích lũy, khiến cho
việc tu luyện cũng vì vậy mà dễ dàng hơn.

Một khi tích lũy nội tình thâm hậu, đến lúc đó đánh đuổi hồn thú sẽ không còn
khó khăn như bây giờ.

Bất quá, đánh tan mây đen tà khí trên không trung kia nào có dễ dàng. Từng thế
hệ cường giả đã từng liều mạng thử nghiệm, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ duy trì được
lỗ hổng kia trong một khoảng thời gian quá ngắn, không đủ để thay đổi bất cứ
thứ gì. Mà Vân Chính Thiên tình huống trước mắt hoàn toàn khác hẳn.

Đơn giản dư thừa năng lượng trong quá trình ngưng tụ hồn hạch đã đem trăm dặm
lãnh thổ Lưỡi Quỷ mây đen tà khí đánh tan đi, không những thế còn hình thành
một loại bài xích lực lượng, ngăn không cho mây đen tà khí tái liên kết với
nhau.

Chính vì điều này, hết thảy ngàn vạn con dân Lưỡi Quỷ đại đạo, không những
xưng hắn là Minh Chủ, còn hơn nữa là vì thần linh mà tôn vinh.

“Ta hiểu rồi.” Nghe Thiên Chí Vỹ tường tận giải thích, Vân Chính Thiên cũng
gật đầu thấu hiểu.

Trầm ngâm nữa ngày, Vân Chính Thiên mới ngẩng đầu lên hỏi:

“Minh Chủ chi tranh diễn ra tới đâu? Tứ cường bát cường đâu?”

Thiên Chí Vỹ cười khổ đáp:

“Vì ngài bế quan ngay chính giữa võ đài, cho nên đại hội phải hoãn lại. Vẫn
chưa có định ra tứ cường bát cường gì cả, tùy vào ngài quyết định đi.”

“Ừm.” Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng tán thành ý tứ này, căn bản đại hội làm
ra là để chọn lựa Minh Chủ, mà bây giờ Minh Chủ đã chọn ra, địa vị cũng tuyệt
không thể lung lay, cho nên tứ cường bát cường cái kia, tùy tiện lựa chọn theo
thực lực là được rồi.

“Ta cần suy nghĩ một lát, các ngươi ra ngoài đợi ta.”

“Tuân mệnh.” Cả trướng bồng đồng thanh đáp.

“Ngươi ở lại với ta.” Vân Chính Thiên đột nhiên vẫy tay về phía Đinh Hương
nói. Phàm là những chuyện đại sự như thế này, hắn cũng cần một người cố vấn.
Đinh Hương thân là tổng quản, tự nhiên phù hợp.

“Vâng . . . Minh Chủ đại nhân.” Đinh Hương thanh âm có chút lúng túng, nàng kỳ
thực vẫn chưa quen xưng hô với hắn như vậy. Không phải vì nàng tín ngưỡng đối
với hắn thiếu, mà là do tình cảm ẩn giấu sâu trong lòng làm cho nàng có chút
không kịp thích nghi.

Hắn quá ưu tú, hắn quá kiệt xuất, lại gánh trên vai rất nhiều đá nặng. Đời này
kiếp này, có lẽ tình cảm của nàng mãi mãi phải chôn vùi vào trong mà thôi.
Nhất thời trên mặt nàng sinh ra một vẻ tự giễu, nàng vốn là nữ nhân kiên
cường, nhưng lại không ngờ đối mặt với tình cảm không cách nào với tới kia,
rốt cuộc như cũ ủy mị yếu đuối.

Vân Chính Thiên đợi mọi người ra ngoài hết, sau đó thoắt cái đã tiến tới trước
mặt nàng, gần như áp cái mặt hắn vào mặt nàng, cười nói:

“Làm sao lúng túng như vậy, không phải ngươi lúc nào cũng bình tĩnh sao?”

“A.” Đinh Hương nhất thời đỏ hết cả mặt, thế nhưng nàng cũng không có tùy tiện
tránh đi. Vân Chính Thiên bây giờ là cao cao tại thượng tồn tại nhân vật, nàng
cũng không thể như lúc trước đối đãi với hắn. Nếu không bây giờ năm dấu ngón
tay đã in lên cái mặt đẹp trai nham nhở kia rồi.

“Ngươi khiếu hài hước biến đi đâu rồi. Sau này không có người ngoài, cứ gọi
tên ta như bình thường. Ngươi là ta bằng hữu, không phải là ta tôi tớ. Những
cái tôi tớ kia đã có nhiều người nguyện ý đi làm rồi, không đến lượt ngươi.
Đáp ứng ta được không?” Vân Chính Thiên ngoác miệng cười nói.

Đinh Hương thinh lặng trong vài giây, sau đó tâm tình nàng thả lỏng hơn trước,
sắc mặt cũng không còn vẻ sốt sắng.

“Hừm, chuyện này là bí mật, nếu để mấy người kia biết, lòng tin đối với ngươi
sẽ hạ thấp mấy phần.” Đinh Hương thấp giọng nói.

“Ta rõ ràng.” Vân Chính Thiên nhe răng đáp ứng.

Quay đầu lại hai người bắt đầu thảo luận một chút tình hình sắp tới. Đinh
Hương sống tại Lưỡi Quỷ đã lâu, tự nhiên am hiểu những cường giả ở đây, cái
nào dùng được, dùng cho việc gì, dùng như thế nào. Hết thảy hắn đều để nàng
nói một lượt, bản thân lại chăm chú lắng nghe.

Một lát sau.

“Được rồi, quyết định như vậy đi. Gọi bọn hắn vào lại.”

Sau một canh giờ thảo luận, các vị trí quan trọng đều được lấp đầy, Vân Chính
Thiên đợi mọi người tụ tập đông đủ, sau đó thông báo:

“Chúng ta liên minh, lấy Minh Chủ ta vị đứng đầu, bên dưới sẽ có tứ đại hộ
pháp nhân, thay phiên nhau quản lý trong và ngoài liên minh. Tứ đại hô pháp
phân ra thành Kim, Ngân, Thiết, Đồng. Ta phân chia vị trí đều dựa vào bản lĩnh
và năng lực đặc thù của từng người. Nếu các ngươi có người không đồng ý, vậy
thì cứ thẳng thắn nói ra quan điểm của mình, chúng ta sẽ cùng thảo luận.”

Vừa nghe tới đây, bên dưới ai nấy đều cảm thấy rẹt lạnh một chút. Ài, Minh Chủ
ngươi đừng có giỡn chơi, với tình hình hiện tại thì ngu lắm mới dám đứng lên
phản bác a.

Bên dưới tướng sĩ vẫn im phăng phắc, đại biểu mọi người đều sẵn sàng lắng
nghe.Vân Chính Thiên không thấy ai nói gì, cười nói tiếp:

“Thiên Chí Vỹ, Thiết Thiên Kỳ.”

Ngay lập tức hai người đồng thời quỳ xuống: “Có chúng thần.”

“Chí Vỹ huynh từ hôm nay trở thành Kim hộ pháp, còn Ngân hộ pháp giao cho
Thiết Thiên Kỳ thủ lĩnh Thiết Huyết bộ lạc.”

“Chúng thần lĩnh chỉ.”

Thiên Chí Vỹ cùng Thiết Thiên Kỳ trong đáy mắt tràn ngập tinh quang, hai người
bọn hắn lực chiến trong liên minh cũng thuộc hàng mạnh nhất, giao cho hai cái
vị trí hộ pháp này cũng là tự nhiên.

Vân Chính Thiên nói tiếp:

“Kim Ngân hộ pháp hai cái chức vị này, chính là hai mũi nhọn tinh anh của
chúng ta, chủ yếu hoạt động ở tiền tuyến. Một khi triển khai chiến tranh, sẽ
là những người tiên phong, đánh vào hàng ngũ quân địch. Hai người các ngươi
sau khi nhậm chức, nhiệm vụ đầu tiên là lập tức trở về chọn lựa ra những thành
viên ưu tú nhất thu làm binh sĩ dưới trướng, sau này gọi là Kim Long Binh Đoàn
và Ngân Long Binh Đoàn.”

Kim Long cùng Ngân Long hai cái danh tự này, là Vân Chính Thiên từ trong một
bộ điển tịch cổ xưa đọc được. Tương truyền Long Thần sau khi chết đi đã phân
thành Kim Long Vương cùng Ngân Long Vương. Lại nói thêm một vạn năm trước, Kim
Long Vương đời tiếp theo chính là Đường Vũ Lân, cùng với tình nhân của hắn là
Cổ Nguyệt Na, thình lình nàng lại là Ngân Long Vương đã gặp gỡ nhau.

Cổ Nguyệt Na muốn giết hắn, rồi lại yêu hắn, từ kẻ thù bỗng trở thành tình
nhân. Giai thoại tình cảm này của hai người trên Đấu La Đại Lục ai cũng biết.
Cực kỳ bi đát nhưng cũng vô cùng ấm áp.

Vì thưởng thức chuyện tình của họ, Vân Chính Thiên mới đặt ra hai cái tên Kim
Long cùng Ngân Long Binh Đoàn.

“Chúng thần rõ ràng.” Thiên Chí Vỹ cùng Thiết Thiên Kỳ cơ hồ đồng thanh hô
lên.

Vân Chính Thiên từ trong người lấy ra một cuộn giấy da cũ kỹ, trên đó chằng
chịt chữ viết cùng hình ảnh. Giấy da này chính là Dịch Cân Kinh khẩu quyết tu
luyện mà hắn tự tay ghi chép lại lúc nhỏ, lúc này lại lấy ra, đưa đến tận tay
đưa cho Thiên Chí Vỹ, Thiết Thiên Kỳ hai người.

“Đây là công pháp luyện thể mà ta đã từng tu luyện, các ngươi Kim Ngân Long
Binh Đoàn đem về cùng nhau tập luyện đi. Đối với các ngươi sẽ có tác dụng hỗ
trợ không nhỏ.”

Minh Chủ phóng khoáng, Kim Ngân song hộ pháp lập tức khấu đầu cảm tạ, trong
lòng thập phần cảm kích. Vân Chính Thiên lần này ra tay, không nghi ngờ đem
nhân tâm bọn họ triệt để nắm giữ, bất quá đây cũng không phải do hắn tự nghĩ
ra, mà là do Đinh Hương hiến kế.

“Được rồi lui xuống đi, tiếp theo ta muốn công bố Thiết hộ pháp và Đồng hộ
pháp. Giang Tiểu Phi, Đồng Mẫn Tuệ hai người các ngươi lên đây.”

Giang Tiểu Phi cùng Đồng Mẫn Tuệ mắt sáng lên, rõ ràng không nghĩ tới Minh Chủ
sẽ đối với bọn hắn trọng dụng. Tiến tới một bước quỳ xuống cung kính hành lễ.

“Thiết hộ pháp cái này giao cho Giang Tiểu Phi, trở về thành lập chính ngươi
binh đoàn, phụ trách trinh sát hoạt động, hỗ trợ cho Kim Ngân hộ pháp một khi
có chiến tranh diễn ra, gọi là Thiết Ưng Binh Đoàn.”

Vân Chính Thiên vừa dứt lời, Giang Tiểu Phi nói: “Thần lĩnh chỉ.”

Lại quay sang bên cạnh Đồng Mẫn Tuệ, nữ nhân này tính cách không khác gì Đinh
Hương, là một nữ cường chính hiệu. Tuy không có đầu óc tính toán như Đinh
Hương những tuyệt không phải nữ nhân dễ chọc vào, nàng lại có đặc thù tính cẩn
thận, lập trường kiên định rõ ràng, là một người có thể dùng được. Cho nên
thống nhất giao cho nàng một cái chức vụ a.

“Đồng Mẫn Tuệ, từ nay về sau ngươi lam Đồng hộ pháp. Nhiệm vụ của ngươi là phụ
trách bảo vệ tổng hành dinh, phối hợp với Đinh tổng quản làm tốt công tác bên
trong liên minh. Trở về thành lập chính mình đội Cấm Vệ Quân, ưu tiên phòng
ngự hệ hồn sư.”

Vân Chính Thiên lại ban cho hai người họ khẩu quyết Dịch Cân Kinh. Tứ đại hộ
pháp là nòng cốt chiến lực của liên minh, cho nên không thể lơ là được. Sau
này chiến tranh diễn ra, còn nhờ vào sự tinh nhuệ của bọn họ a, cho nên đầu tư
một chút, hẳn làm việc làm đúng đắn.

“Những người khác cũng đừng thất vọng. Sau này chỉ cần làm ra cống hiến nhất
định, cũng sẽ đổi được khẩu quyết tu luyện, thậm chí tài nguyên tu luyện cũng
sẽ không thiếu. Chỉ cần các ngươi tận tâm, ta tuyệt đối không bạc đãi.” Vân
Chính Thiên trầm giọng nói.

Minh Chủ rất có phong phạm, vung tay phóng khoáng, thu phục nhân tâm. Lại thêm
tín ngưỡng của bọn họ đối với hắn cao như vậy, cho nên thời khắc này, thời đại
thịnh vượng của Lưỡi Quỷ đại đạo bắt đầu diễn ra.

“Minh Chủ, ngươi còn quên một cái.” Đinh Hương đột nhiên đứng bên cạnh nhắc
nhở.

Vân Chính Thiên nhìn nàng, sau đó chợt nhớ ra điều mà nàng nói hắn quên chưa
có nói ra, vẻ mặt có chút không muốn. Bất quá nhìn thấy ánh mắt nàng híp lại,
hắn rốt cuộc cười khổ gật đầu đồng ý.

“Liên minh này về sau, gọi là Thiên Minh Thần Triều đi.”

. . . . . . . . . . . . ..

Mặt sau tình huống bắt đầu ly kỳ, ta đã hoàn thiện viết ra, thỉnh mọi người
dần dần khai mở.

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #360