Tạo Thần Chi Lộ


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Vân Chính Thiên đồng tử khẽ nhúc nhích, thực không nghĩ tới những tiếng tung
hô ủng hộ nghe có vẻ bình thương kia lại có thể hình thành loại thần bí nhất
lực lượng trên thế gian này, chính là tín ngưỡng chi lực kia.

Loại này lực lượng không phải bẩm sinh mà có, cũng không thể thông qua tu
luyện cảm ngộ các thứ mà đạt được, mà chỉ có thể xuất hiện nếu có sinh vật vì
mình mà tôn vinh, vì mình mà thờ phụng, từ đó mới có thể từ từ sinh ra tín
ngưỡng chi lực.

Vân Chính Thiên mới tỉnh lại dĩ nhiên cũng không biết, bên ngoài những người
kia đã vì hắn mà tung hô suốt mười ngày trời không lúc nào ngơi nghỉ, để cho
tiếng tung hô luôn luôn vang vọng lên đến trời xanh. Cho nên vào lúc hắn tỉnh
lại, may mắn nhìn thấy tín ngưỡng chi lực bản nguyên vừa mới hình thành kia.
Tuy rằng còn đang rất nhỏ bé yếu ớt, nhưng theo thời gian trôi qua, tín ngưỡng
chi lực sẽ ngày càng lớn mạnh, với điều kiện hắn giữ được lòng tin của mọi
người đối với mình.

Tín ngưỡng chi lực phạm trù này ngay cả Thần Giới huyền bí trên kia cũng không
ngoại lệ, trừ bỏ một số thần vị mặc nhiên tồn tại từ thượng cổ chí kim khi
Thần Giới hình thành, như hai vị Thần Vương, ba vị Chấp Pháp Giả, thất đại
nguyên tố thần, thất đại nguyên tội thần cùng một số thần chi có năng lực đặc
thù thì những thần vị còn lại đa phần đều do tín ngưỡng chi lực tạo ra.

Đường môn tổ tiên Đường Tam thành tựu Hải Thần là ví dụ điển hình nhất. Hải
Thần đời đầu tiên xông xáo một đời của minh trong hải dương bao la, rốt cuộc
thành công thống nhất bốn biển làm một nhà. Do đó nhận được sự tôn sùng cùng
lòng tin của các sinh vật sống trong hải dương, về sau tôn vinh hắn là Hải
Thần, thu lấy tín ngưỡng chi lực đặt xuống nền móng vững chắc cho việc xây
dựng thần vị.

Đến khi hoàn thành thần vị, sáng tạo bất hủ huyền thoại Hải Thần, phi thăng
Thần Giới. Về sau mới truyền lại cho Đường Tam.

Lại nói đến kiện sự tình chấn động toàn cõi tam giới. Mấy ngàn năm trước Ma –
Thần đại chiến diễn ra, vô số Thần chi cùng Ma thần thi nhau vẫn lạc, rất
nhiều thần vị không có người kế thừa trực tiếp lưu lạc trong không gian, một
số may mắn đáp xuống Đấu La đại lục này, Ma thần vị tình huống cũng tương tự
như vậy. Từ đó mời dần hình thành Thần Vực và Cấm Vực danh xưng.

Cho nên đối với hồn sư thời đại bây giờ, khái niệm thành thần đã không còn là
phạm trù quá xa vời, không còn giống như lúc trước chỉ có thể đọc được trong
các điển tịch xa xưa, mà hiện tại chính là gần ngay trước mắt, nhưng vẫn không
có dễ dàng mà làm được.

Tu luyện đến chín mươi chín cấp, sau đó vượt qua Thần Vực chi lộ, thẳng tiến
vào Thần Vực, chọn cho mình một cái thần vị vô chủ thích hợp để tiến hành
truyền thừa, là có thể nắm giữ thần cấp lực lượng.

Nghe thì đơn giản nhưng những đỉnh tiêm nhân vật như Vực Chủ Vương Nghiêm
Thần, Bao Lão Tiên Sinh, Đường Môn môn chủ vẫn chưa có cách nào tiến vào được
Thần Vực. Nếu không bọn họ sớm đã siêu thoát phạm trù của thế giới này rồi.

Ngoài cách này ra, vẫn còn một cách để thành thần, đó chính là tự mình tập hợp
tín ngưỡng chi lực, tự tạo cho mình khác biệt thần vị, đột phá xiềng xích vị
diện, thăng thiên thành thần.

Con đường này so với con đường xuyên tới Thần Vực còn khó hơn gấp bội, bởi vì
muốn thu phục nhân tâm một người đã khó, mà đây chính là hàng ngàn hàng vạn
con người khác nhau, hơn nữa còn phải khiến bọn họ hướng mình sùng bái tôn
thờ, chuyện này nói ra thật khó mà làm được. Phải biết con người chính là sinh
vật phức tạp nhất, có thể đem mình hóa thành một tồn tại cao cao tại thượng
trong mắt bọn họ có thể thấy là chuyện bất khả thi.

Mà một bước khó khăn này, Vân Chính Thiên dĩ nhiên lại là làm được.

Vân Chính Thiên thu liễm lại tâm tình, phóng người ra khỏi hố sâu. Vừa vặn
nhìn thấy Thiên Chí Vỹ, Đinh Hương, Đại Kình, Thiết Thiên Kỳ mấy người thuộc
cao tầng liên minh đang đứng đợi hắn. Phía sau lần lượt là các thành viên bộ
lạc khác, xếp thành từng hàng rồng rắn dài đến không nhìn thấy điểm kết thúc.

Ngay lúc Vân Chính Thiên còn chưa hiểu chuyện gì, thì hết thảy mọi người đã
lần nữa đồng loạt quỳ xuống, cung kính hướng Vân Chính Thiên khấu đầu.

Vân Chính Thiên tâm thần kinh hãi không nói thành lời:

“Các ngươi . . . các ngươi làm cái trò gì thế, muốn ta tổn thọ a.”

Thiên Chí Vỹ thay mặt mọi người, hướng Vân Chính Thiên nói:

“Minh Chủ đại nhân, ngài đừng hiểu lầm. Chúng ta làm như vậy là có nguyên
nhân. Một lát trở về sẽ từ từ giải thích cho ngài hiểu. Những người ở đây kể
cả ta, toàn bộ đều là tôi tớ của ngài, vì ngài mà tôn vinh, cũng là chân chính
Minh Chủ của liên minh này.”

Thiên Chí Vỹ lời vừa nói ra, những người quỳ ở phía sau đồng thanh hô lớn:

“Minh Chủ.”

“Cái này . . .” Vân Chính Thiên sắc mặt có chút đau khổ, hắn dĩ nhiên biết tín
ngưỡng chi lực kia xuất hiện là do những người này đối với hắn tôn lên làm
thần linh địa vị, bất quá tình cảnh này có chút vội vàng làm cho hắn không kịp
thích ứng. Cho dù là Kiếm Thần hắn ở kiếp trước cũng chưa từng nhìn thấy nhiều
người đối với mình tôn vinh như vậy.

Có lẽ trong lòng những bộ lạc này, đã thực sự xem hắn như thần linh tồn tại,
không ngừng sinh ra tín ngưỡng chi lực kia.

Thiên Phong lão tổ từ trên trời đáp xuống, lão cũng quỳ một chân xuống, hướng
lên Vân Chính Thiên ôn hòa nói:

“Đại nhân, ngài trước tiên nói vài lời với con dân của mình đi. Sau đó trở về
chúng thuộc hạ sẽ vì ngài mà tường tận giải thích.”

Ài, ngay cả Phong Hào đấu la loại này đỉnh phong cường giả mà còn đối với hắn
cung kính như vậy. Chuyện này xem ra không có tầm thường, nhất định có nguyên
nhân sâu xa ở bên trong.

Vân Chính Thiên là người thông minh, hắn lập tức làm theo lời Thiên Phong lão
tổ nói. Bước lên một mỏm đá cao, Vân Chính Thiên đưa mắt quét một lượt những
người bên dưới. Chợt nội tâm khẽ rùng mình, bởi vì số lượng người đang có mặt
ở đây, đã nhiều hơn gấp mấy lần đại hội lựa chọn Minh Chủ lúc trước.

Rốt cuộc ta minh tưởng bao lâu mà bọn họ có thể tập hợp được đông như vậy, quả
thực bất khả tư nghị a.

Hắn dĩ nhiên không biết, những người này là do kim sắc kình thiên trụ của Vân
Chính Thiên vào mười ngày trước phóng lên trời vì họ dẫn đường, rốt cuộc tới
đây là để chính mắt diện kiến vị thần linh vừa đản sinh đó, bất cứ ai cũng
không dám chậm trễ.

Vân Chính Thiên tằng hắng mấy cái, sau đó mới chậm rãi nói:

“Chư vị, các ngươi trước hết đứng dậy đi. Hiện tại may mắn được mọi người xem
là Minh Chủ, Vân Chính Thiên nguyện dốc hết khả năng của mình vì sự độc lập
thống nhất của Lưỡi Quỷ đại đạo này. Bất quá, với sức một mình ta dĩ nhiên
không thể nào làm được, vì vậy rất cần sự đoàn kết của tất cả mọi người.”

Nói rồi hắn liếc mắt về phía Nhĩ Khanh, Mông Không tứ đại bộ lạc còn chưa thật
sự tâm huyết với liên minh, khẽ nói:

“Ý của ta nói rõ ràng, không biết bốn vị thủ lĩnh các ngươi có đồng ý hay
không?”

Minh Chủ đột nhiên nhắc đến tên mình, bốn bộ lạc kia cúi đầu rất thấp. Rõ ràng
vì lúc trước có chút tư tâm lợi dụng liên minh mà xấu hổ.

Vân Chính Thiên lại nói tiếp:

“Ta nhắc lại sự tình lần này thập phần hung hiểm, nếu như trong liên minh có
một chỗ nào đó làm cho bánh răn hệ thống bị trật, vậy thì rất khó để vãn hồi
lại. Cho nên ta tuyệt đối sẽ không để thứ có thể làm cho bánh răn tổn hại tồn
tại trong toàn bộ guồng máy của liên minh a.”

Lời nói vừa dứt, sát khí lan tỏa mà ra, ngay lập tức sắc mặt bốn vị thủ lĩnh
tứ đại bộ lạc kia trở nên phi thường trầm trọng, cả đám luống cuống dập đầu
mấy cái, đến mức có máu tươi trên trán chảy ra, sau đó mới dám nhìn Vân Chính
Thiên mà thề thốt:

“Minh Chủ đại nhân, đám thuộc hạ dĩ nhiên không còn chút nào tư tâm. Nguyện
xin Minh Chủ đại nhân mở lòng cho đám lão già chúng ta một cơ hội thay đổi.”

Bọn chúng dĩ nhiên hiểu được thâm ý bên trong lời nói của vị Minh Chủ này, hắn
rất có thể sẽ vì lúc trước tứ đại bộ tộc có chút tâm tư mà ra tay thanh lý môn
hộ. Cho nên cần nhất lúc này chính là chứng minh cho hắn thấy bọn hắn đã không
còn ý nghĩ ngu xuẩn như vậy nữa.

“Các ngươi có thật tâm huyết với liên minh hay không thì để sau sẽ biết. Bây
giờ mọi người giải tán đi, trở về làm việc cần làm. Một khi tòa tổng hành dinh
kia xây dựng xong, đó là lúc chúng ta hướng đám hồn thú cùng tà hồn sư kia
toàn diện phát động chiến tranh.”

Nói rồi Vân Chính Thiên lại giơ cao tay của mình, dõng dạc nói:

“Vì toàn thể nhân loại.”

Cả biển người đồng loạt cúi đầu lớn giọng hét lên theo, thanh âm chấn động đến
từng ngóc ngách.

“Vì toàn thể nhân loại.”

Vân Chính Thiên cùng với Thiên Chí Vỹ, Đinh Hương mấy người trở về doanh
trướng, nơi tạm thời sẽ là Minh Chủ trướng bồng dã chiến trong lúc chờ đợi
tổng hành dinh xây dựng xong. Vân Chính Thiên không có khách khí ngồi lên vị
trí cao nhất, những người còn lại đều chia nhau ngồi ở hai bên.

Chuyện mọi người tôn hắn làm Minh Chủ thì hắn còn có chút hiểu được. Trận
chiến với Thiên Phong lão tổ đã làm tất cả mở rộng tầm mắt, Vân Chính Thiên có
được chiến lực cường hoành đủ để cầm cự với một vị Phong Hào đấu la. Hắn không
làm Minh Chủ thì ai làm nữa.

Nhưng mà cái chuyện hàng ngàn vạn người trong Lưỡi Quỷ đại đạo đột nhiên tụ
tập về, rồi lại tôn hắn lên làm thần linh, dẫn đến xuất hiện tín ngưỡng chi
lực nữa, loại này sự tình làm hắn không khỏi tò mò, không hiểu vì sao lại phát
sinh như vậy.

“Được rồi, nói cho ta nghe mọi chuyện phát sinh trong lúc ta bế quan tu luyện
đi.”

Vân Chính Thiên trầm giọng nói, suy cho cùng hắn chỉ vắng mặt vừa đúng khoảng
thời gian ngưng tụ hồn hạch, cho nên vừa bắt đầu liền muốn nghe trước những
chuyện diễn ra trong thời gian này.

Thiên Chí Vỹ như cũ đại diện toàn bộ tướng lĩnh, cung kính nói:

“Minh Chủ, ngài trong lúc bế quan thời khắc quan trọng, không biết từ đâu xuất
hiện một cỗ lực lượng thần bí hình dạng như kình thiên chi trụ, đem toàn bộ
mây đen tà khí vần vũ trên không trung kia phá tan đi. Sau đó Thái Dương lực
theo lỗ hổng mà tràn xuống, khôi phục hết thảy sinh cơ trên vùng đất này.”

Vân Chính Thiên khẽ nhướng mày, lại hỏi:

“Chuyện này cũng đâu có gì đặc biệt, không phải Thiên Phong tiền bối, thậm chí
là ngươi hoặc Thiết Thiên Kỳ thủ lĩnh cũng có khả năng trong nhất thời xua tan
mây đen tà khí vẫn vũ kia sao?”

Thiên Chí Vỹ có hơi mỉm cười đáp:

“Chúng thuộc hạ đúng có thể làm được nhưng năng lực có hạn, chỉ có thể đem mây
đen xua đi phần diện tích tương đối nhỏ, vả lại cũng không ngăn được bọn chúng
tích tụ lại trong thời gian quá lâu. Mà ngài thì lại khác?”

“Ta khác? Khác như thế nào?”

“Từ khi ngài phóng thích kim sắc kình thiên quang trụ kia, chính là đem trăm
dặm lãnh thổ vốn chìm trong mây đen tà khí đánh ra một cái lỗ hổng khổng lồ,
ngài cũng biết lỗ hổng càng lớn Thái Dương chi lực càng có cơ hội tiến vào
nhiều hơn. Mà theo chúng ta quan sát mấy ngày liền, mây đen kia cũng không có
dấu hiệu sẽ tích tụ trở lại, đến bây giờ vẫn là như vậy. Nói thẳng năng lực mà
ngài mang đến, đã đem trăm dặm Lưỡi Quỷ đại đạo vùng lãnh thổ kia biến thành
trong lành, hiện tại môi trường này không khác gì Nhân Vực.”

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #359