Trở Mặt


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Nương theo tiếng quát lanh lảnh của Tử Anh vang lên, Vân Chính Thiên chỉ kịp
nhận thấy bản thân hoàn toàn không thể động đậy, tựa như hết thảy không gian
thời gian đều vào lúc này đông kết lại, tứ chi như có xiềng xích vô hình quấn
lấy đem cả người hắn điên cuồng kéo căng ra.

Một cỗ không thể hình dung được đau đớn truyền khắp thân thể, mặc cho bên
trong cơ thể hắn ma hạch bạo động xoay tròn, tình thần hải dương ầm ầm cuộn
sóng bảo vệ cho trung khu thần kinh. Nhưng như cũ đau đớn không cách nào giảm
bớt mà theo thời gian trôi qua càng là kinh khủng tăng lên.

“A.” Vân Chính Thiên lúc này không thể không rên lên một tiếng đau đớn. Hắn
vạn lần không thể ngờ được, việc phát hiện Tử Anh là nữ tính đã làm nàng kích
động đến như vậy. Mà nữ nhân lửa giận so với nam nhân thì phải điên cuồng hơn
nhiều lắm.

Tuy hiện tại còn không rõ tại sao Tử Anh lại hóa trang thành nam tính, nhưng
bây giờ đã không phải là vấn đề nữa rồi. Đem bí mật mà nàng không muốn ai biết
vạch trần ra, Vân Chính Thiên dù vô tình hay cố ý, đều đã đem nàng dẫn động
sát tâm.

“Chết đi cho ta.”

Tử Anh gầm lên, hai tròng mắt của nàng hóa thành một màu tử kim sáng lạn, theo
đó phun ra khắp bốn phương tám hướng. Tử kim ánh sáng tại trong không trung
hóa thành một thanh dài đến hơn mười mét kiếm ảnh.

Kiếm ảnh dâng hiến một màu tím nhạt, là liễu kiếm loại hình thái. Ở phía chuôi
kiếm còn có một mảnh kim sắc ngọc bội đính vào, lưỡi kiếm mảnh mai nhưng khí
thế sắc bén vô cùng. Vật này bề ngoài không hầm hố như kiếm của Vân Chính
Thiên, nhưng tuyệt đối là một thanh liễu kiếm phi thường xinh đẹp.

Không trách được, nàng dung mạo vốn xinh đẹp như vậy, tự nhiên lợi khí cũng
không thể xấu xí được.

Bàng bạc kiếm ý cùng hồn lực trên người Tử Anh bạo phát mà ra, hoàn toàn dung
hợp tại phía trên đầu nàng kiếm ảnh, đem nó càng hiện ra chân thực hình thái.
Tử Anh tay khẽ kết ấn, tức thì kiếm ảnh mũi nhọn dốc xuống, nhắm vào tên tiểu
quỷ đáng chết dưới kia.

Vân Chính Thiên trong khoảnh khắc này trở thành một cái bia ngắm, mặc kệ nàng
khí thế như giương cung bạt kiếm, cường hoành vô cùng.

Hắn dĩ nhiên am hiểu kiếm đạo, đối với tử sắc kiếm ảnh trên không trung kia,
Tử Anh đã đem hồn lực và kiếm ý dung hợp lại đạt tới trình độ cực kỳ kinh
khủng. Tuy tiện một kiếm này đối với bất kỳ Hồn đấu la nào cũng có thể dễ dàng
đem hắn thuấn sát. Vân Chính Thiên thực lực hiện tại, còn không có tư cách nếm
thử đón lấy.

Cho nên, hắn cảm nhận được rõ ràng tử vong đã ở rất gần trước mặt mình. Nội
tâm thầm kêu khổ, nếu như Tử Anh không có nhanh như vậy chuyển sang thái độ
thù địch, đem tinh thần lực khóa chặt mọi hành động của hắn, thì có lẽ đã đủ
thời gian để Vân Chính Thiên biến đổi võ hồn.

Đệ lục hồn hoàn mang tới Linh Hóa Thuẫn hồn kỹ chính là cực hạn phòng ngự hiện
tại của Vân Chính Thiên. Tuy không biết có thể đem kiếm ý kinh khủng kia cản
lại hay không, nhưng còn hơn là bó tay chịu chết như bây giờ.

Bên dưới Vân Chính Thiên mặt mày ngưng trọng, thì tại một bên Tử Anh nội tâm
cũng phi thường dằn co, vốn dĩ nàng có ý định qui tiểu quỷ này về dưới trướng.
Bất quá, rồng có nghịch lân không thể chạm, tương tự Tử Anh cũng vậy, bí mật
giới tính của nàng chính là nghịch lân đó.

Vân Chính Thiên đã mạo phạm nàng, tự nhiên phải nhận lấy cái chết, không thể
thay đổi được.

Gạt đi một chút do dự cuối cùng, Tử Anh đáy mắt phun ra vô tận tử quang, kiếm
ảnh trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, từ trên trời giáng xuống.

Ầm!

Không khí vào lúc này như bị xé rách ra ngàn vạn mảnh nhỏ, tím nhạt kiếm ảnh
tại trong không trung phô thiên cái địa kinh khủng kiếm ý, rạch một đường
ngang thật dài, chớp mắt đã phóng tới nhỏ bé thân ảnh Vân Chính Thiên đang há
mồm trợn mắt.

Tử sắc kiếm ảnh lấy tốc độ cực nhanh đem khoảng cách song phương dần rút ngắn,
áp lực cường hoành phủ xuống làm Vân Chính Thiên da dẻ có dấu hiệu nứt toát
ra. Máu tươi từ khóe miệng, thất khiếu, tứ chi chảy xuống lên lán, gương mặt
bị đè ép đến mức gần như biến dạng.

Thế nhưng, chính vào lúc Tử Anh chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn Vân Chính Thiên thân
thể bị vạn kiếm xuyên tâm đánh thành bột phấn, thì bất giác nàng chợt sững sờ.
Bởi vì trên gương mặt đáng ghét, đáng hận, đáng giết kia lại xuất hiện một nét
cười nhạt.

Mẹ! Giờ này còn cười?

Câu trả lời đến rất nhanh, Tử Anh đột nhiên hai hàng lông mày chau lại, nhìn
về phía khoảng không sau lưng Vân Chính Thiên. Đồng dạng lúc này từ trên trời
cũng giáng xuống một cái bạch cốt thủ cực lớn, khí thế như lôi đình vạn quân,
ngang nhiên đem tử sắc kiếm ảnh của Tử Anh sinh sinh cản lại.

Hưu!

Tưởng chừng sẽ xuất hiện thanh âm van chạm kịch liệt, nhưng ngoài dự kiến lại
không hề có một dấu hiệu nào. Chỉ thấy sóng xung kích tại nơi đó lan tràn mà
ra, cường hãn đem từng ngọn núi lớn đánh cho ầm ầm sụp đổ, không khác nào
thiên băng địa liệt thời khắc. Một mảnh không gian trắng xóa tràn ngập khắp
nơi, tựa như hóa thành một cái bạch sắc thế giới.

Xùy!

Ngắn ngủi vài giây sau, bạch quang dần dần tan bớt, để lộ ra ba đạo thân ảnh
đứng ở ba hướng khác nhau.

Vân Chính Thiên thoát khỏi tinh thần giam giữ của Tử Anh, thân thể yếu ớt ngã
quỵ xuống đất, thở hổn hển. Không biết bao nhiêu lần hắn đặt một chân vào quỷ
môn quan rồi được kéo trở lại, mỗi một lần trải nghiệm lại khác nhau, nhưng
nếu cho hắn lựa chọn, hắn cũng không muốn ký ức mình tồn tại loại này trải
nghiệm a.

Hai đạo nhân ảnh còn lại, dĩ nhiên có Tử Anh, lúc này nàng ánh mắt phun ra
nuốt vào vô tận sát khí, trừng trừng nhìn về phía nam nhân ở phía đối lập. Bất
quá có thể thấy rõ, trong đáy mắt của nàng thủy chung tồn tại một tia kiêng kỵ
đối với người này.

Ngươi vừa ra tay chặn lại kiếm ảnh cứu Vân Chính Thiên một mạng, còn ai khác
ngoài La Hổ.

Trở lại vài canh giờ trước, La Hổ nhận được tin tức từ Vân Chính Thiên, hắn
như một con dã thú trực tiếp phá tan trần nhà, bay thẳng vào không trung tích
cực tìm kiếm Vân Chính Thiên vị trí.

Huy hiệu tà hồn sư có gắn thiết bị định vị, tuy không thể chỉ chính xác vị trí
người đó nhưng khoanh vùng thu hẹp phạm vi vẫn tương đối đơn giản. Vì vậy La
Hổ sau khi tới gần, lại cảm nhận được cuồng bạo khí tức của Tử Anh, hắn biết
co chuyện chẳng lành, vội vàng thúc dục cực hạn của mình phóng tới, vừa vặn
triển khai hồn kỹ chặn lại sát chiêu của nàng.

“Hắc hắc, ta dĩ nhiên không nghĩ tới, Tử Anh ngươi lại là đàn bà. Mô phỏng hồn
kỹ của ngươi cũng không tệ a, có thể gạt được ta ngần ấy năm, chứng tỏ ngươi
đã hoàn toàn nắm giữ thần kỹ này.”

La Hổ cười lớn nói.

Tử Anh bên kia vẫn duy trì trầm mặc, nàng không nói nữa câu, nhãn lực thủy
chung khóa chặt thân ảnh La Hổ, chỉ cần hắn có dị động, nàng liền không do dự
phản kích.

Vân Chính Thiên nằm ở trên mặt đất kia, nghe tới mấy chữ mô phỏng hồn kỹ thì
trong lòng cũng minh bạch. Thì ra đây là thủ đoạn Tử Anh dùng để cải trang,
dịch dung đồng thời che giấu giới tính của mình. Nghe nói hồn kỹ này nếu triệt
để chưởng khống, còn có thể mô phỏng khí tức của cường giả hoặc dùng để tàng
hình đều không phải bất khả thi. Đối với các tập đoàn sát thủ, thì đây chính
là thần kỹ tồn tại một loại.

“Quỷ Kiếm! Tình huống làm sao, nói rõ cho ta nghe.” La Hổ chuyển hướng về phía
Vân Chính Thiên, trầm giọng hỏi.

La Hổ không phải người ngu, hắn coi trọng Vân Chính Thiên, đồng dạng Tử Anh
cũng biết tiểu quỷ này tiềm năng không tầm thường. Mà không biết vì lý do gì
nàng lại đối với hắn động sát tâm, tự nhiên phải có nguyên nhân bên dưới.

Vân Chính Thiên gắng gượng ngồi dậy, hồi báo:

“La đại nhân. Ta nói xong chỉ mong ngài đừng giận.”

“Lắm lời, cứ nói đi.” La Hổ quát.

Vân Chính Thiên chậm rãi nói: “Thuộc hạ trong trận Thiên Phong chi chiến kia
bị một địch thủ am hiểu dùng độc đánh lén, may mắn trên đường tẩu thoát gặp
được Tử Anh tiền bối cứu giúp. Sau đó hắn nói ta phải đi tới một nơi trong Thú
Vực để chữa trị, nếu không sẽ không sống được lâu. Mà điều kiện để tới chỗ này
là phải qui phục thế lực hồn thú. Thế nhưng ta vừa nãy suy nghĩ nông nỗi, lỡ
miệng đáp ứng nàng, nhưng rồi lại nghĩ tới La đại nhân, vì vậy mà quay sang từ
chối, tức thì bị nàng truy sát.”

Tử Anh, La Hổ hai người vừa nghe xong, nhất thời lông mày dựng đứng lên. Đối
với Tử Anh mà nói, nàng nội tâm bập bùng lửa giận, chỉ hận không thể đem Vân
Chính Thiên một kiếm chém làm đôi. Hắn tiết lộ chuyện như vậy, rõ ràng đã đưa
nào vào tính thế khó xử. Ngang nhiên chiêu dụ thuộc hạ của phe đồng minh mà
không được sự chấp nhận, rõ ràng là nàng làm sai trước.

La Hổ cũng minh bạch chuyện này, hắn nghiêm giọng nói:

“Tử Anh, ngươi có thật qua mặt ta, chiêu dụ thuộc hạ của ta? Không phải lần
trước giao dịch thành toàn rồi sao, cả hai bên hợp tác lâu dài, không nên làm
như vậy mới đúng.”

La Hổ tuy nghiêm giọng nhưng trong đó cũng không có nữa ý truy cứu Tử Anh, dù
sao song phương quan hệ liên minh không phải một trong hai người bọn hắn có
thể tùy tiện cắt đứt được. Đã không thể cắt đứt chỉ còn phương án tìm cách
sống chung thôi. Dù sao La Hổ cũng muốn xuất hiện thêm một cái địch thủ như Tử
Anh đây.

Tử Anh lạnh tanh nói: “Ngươi còn dám nói cái giao dịch kia, rõ ràng là lừa đảo
ta. Năm viên tam phẩm Tà Hồn Đan đổi lấy một tên tiểu tử phẩm chất tà hồn lực
ngang cấp với Tà Đế. Ngươi nói cái con mẹ công bằng gì vậy?”

Vừa nghe Tử Anh nói xong, La Hổ sắc mặt khẽ biến. Chuyện hắn lo sợ bị đối
phương phát hiện rốt cuộc đã bị lộ ra, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt
hắn khẽ liếc về phía Vân Chính Thiên, nhưng chỉ thấy tên này một mặt vô tội,
có chút ngẩn ra hỏi:

“Tử Anh tiền bối, ngươi nói ta phẩm chất tà hồn lực ngang cấp với chủ thượng?
Không phải a, ngươi hiểu lầm rồi, La đại nhân khi đó nói ta chỉ là hắc phẩm
chất thôi.”

Vân Chính Thiên tráo trở lật lọng, làm Tử Anh càng thêm tức giận, nàng còn
đang định nói tiếp thì đột ngột phát hiện La Hổ phương hướng tỏa ra nồng nặc
áp lực. Nàng lập tức xoay đầu nhìn sang, thì đã thấy La Hổ trên người hóa ra
một cái bạch cốt chiến giáp, đem thân thể hắn phóng to tới ba mét.

Trên tay La Hổ cầm lấy một thanh bạch cốt chiến đao, bàng bạc đao ý phóng xuất
khiến thiên địa một trận kịch liệt run rẫy.

Tử Anh vẻ mặt thoáng trầm ngưng lại, hỏi: “Ngươi muốn đánh nhau?”

La Hổ khẽ lắc đầu, trong mắt lần đầu tiên phun ra vô tận hàn quang, thở dài
nói:

“Không phải đánh nhau, mà là tử chiến. Một trong hai không chết chúng ta sẽ
không dừng lại. Ta chỉ nói cho ngươi biết, Quỷ Kiếm này là của ta Tà Hồn Điện,
ngươi không thể lấy lại được.”

Tử Anh thấy vậy, thân thể bề mặt ngoài trôi nổi tử sắc vân quang thoáng ngưng
tụ lại thành một thanh màu tím nhạt liễu kiếm, lần nữa rơi vào trong tay của
nàng.

Kiếm ý tùy tiện phóng xuất, khí thế của nàng cũng chớp mắt tăng vọt, chống lại
khí thế của La Hổ bên kia.

“Vậy thì không được rồi, phẩm chất cao như vậy tiểu quỷ. Tà Hồn Điện chủ
thượng ngươi muốn, đồng dạng lão đại Đế Thiên của ta cũng đang đỏ mắt tìm
kiếm.”

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #341