Chọc Giận, Ly Gián


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Tử Anh đang thưởng thức gương mặt thống khổ của Vân Chính Thiên bằng một ánh
mắt vô cùng thích thú, một lát sau hắn mới nhoẻn miệng cười nói:

“Không được a, cái này ta không dễ dàng tiết lộ được, là bí mật của hồn thú
chúng ta. Trừ phi . . .”

“Trừ phi cái gì? Tiền bối, ngươi cứ nói đi, chỉ cần làm được ta quyết không từ
chối.” Vân Chính Thiên giở giọng mè nheo.

Không ngoài dự đoán, ánh mắt Tử Anh chuyển sang vẻ mừng thầm, lại nói tiếp:

“Trừ phi ngươi đồng ý qui thuận dưới trướng ta, đồng ý vì hồn thú chúng ta mà
phục vụ, ta có thể phá lệ giúp ngươi thêm một lần nữa. Nên biết cái địa phương
có thể chữa khỏi loại độc tính này đang nằm dưới sự canh mật của Long tộc.
Phàm là sinh vật dị động trong phạm vi mấy mươi dặm liền bị mấy gia hỏa này
tập kích đến chết. Bất quá, nếu có ta đi cùng, tin chắc bọn chúng sẽ nhượng bộ
mà cho ngươi vào.”

“Ngươi nói đều là sự thật? Chỉ cần ta gia nhập với ngươi?” Vân Chính Thiên gặn
hỏi.

“Nhất ngôn cửu đỉnh. Lợi ích ta mang lại cho ngươi, tuyệt đối không kém hơn La
Hổ. Sau này biết đâu ngươi được Đế Thiên lão đại nhìn trúng, được hắn ban cho
Kim Nhãn Hắc Long Vương huyết mạch, ngưng tụ thứ hai võ hồn. Lúc đó ngươi sẽ
là hồn thú thành tử của bọn ta.”

Những lời Tử Anh vừa rồi nói đáng tin hay không? Dĩ nhiên Vân Chính Thiên
không chút nào tin được.

Cái gì mà tồn tại một cái địa phương có thể chữa khỏi Bích Lân Hoàng Xà kịch
độc, lại bị Long tộc canh mật nghiêm ngặt. Chắc chắn đó là cấm địa đối với
nhân loại, thậm chí khác tộc hồn thú cũng không thể tự do tiến vào. Đừng nói
có Tử Anh ngươi bên cạnh sẽ giải quyết được chuyện này, căn bản bọn chúng cũng
sẽ không nhượng bộ đâu.

Bất quá sự tình Đế Thiên kia thì Tử Anh không có nói ngoa. Điển hình Vương Hạo
lúc trước, chính là được Đế Thiên nhìn trúng, ban cho hắn huyết mạch Kim Nhãn
Hắc Long Vương, rốt cuộc sinh ra Kim Nhãn Hắc Long võ hồn. Chỉ tiếc hắn đã
chết dưới Lôi Kích của Lương Thế Nhân từ lâu rồi.

Để cơ thể ngấm vào huyết thống của người ta, đương nhiên phải nghe theo người
ta chưởng quản. Loại sự tình ngu ngốc như vậy, Vân Chính Thiên tự nhiên không
muốn nhúng chàm.

Vân Chính Thiên lúc này hoàn toàn minh bạch rõ ràng, Tử Anh trong lòng vẫn ôm
mộng sở hữu Vân Chính Thiên. Tuy hắn không thể dùng vũ lực để từ trong tay La
Hổ đoạt lại, nhưng nếu bản thân Vân Chính Thiên chủ động thì lại khác. Khi đó
dù không muốn La Hổ vẫn phải chia sẻ một chút với Tử Anh để không đánh mất hòa
khí.

Tuy rằng Tử Anh mục đích thật sự không giống như La Hổ kia muốn bồi dưỡng Vân
Chính Thiên trở thành cường giả trong tổ chức. Hắn chỉ đơn thuần quan tâm đến
địa vị và quyền lực của mình bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo so với La Hổ không
được thua kém, tụt hậu mà thôi.

Thật sự rất ít người biết được, La Hổ cùng Tử Anh năm xưa được đích thân Tà Đế
và Đế Thiên trong một cuộc hội đàm, sau đó chọn ra để cùng nhau quản lý Lưỡi
Quỷ. Lệnh cho bọn hắn trong trăm năm tới không được tùy tiện rời đi.

Không cần nói cũng biết, hai người bọn hắn rõ ràng không được cấp trên trọng
dụng, cho nên mới điều tới nơi hẻo lánh này. Là nơi mà nhân loại phi thường
yếu ớt, môi trường sống cũng buồn tẻ ảm đạm, căn bản sẽ không tạo thành bất cứ
uy hiếp nào đáng nói.

Trong Thú Vực, hồn thú cùng tà hồn sư cũng phân chia địa vị và cấp độ với nhau
theo cách rất riêng. Nếu ngươi được điều tới vị trí tiếp giáp với Tu La thành,
địa vị của ngươi so với các nơi khác cao hơn một bậc, chí ít so với Lưỡi Quỷ
này cao hơn vài bậc.

Vậy thì trong trăm năm buồn chán kia, Tử Anh La Hổ bọn chúng phải làm gì.
Ngoài tu luyện ra thì chỉ còn tranh đua cái ghế quyền lực hư ảo này, tạm coi
là giết thời gian đi.

Mà hiện tại Tử Anh đã dần tụt hậu so với La Hổ. Thuộc hạ đắc lực chết gần hết,
hồn thú lại tu luyện khó khăn hơn nhân loại. Nếu ở trong môi trường Thú Vực
thì sẽ không có chuyện này. Nhưng đây không phải Thú Vực, chỉ là một vùng đất
tạp nham nối liền hai địa vị trọng yếu kia. Gần đây La Hổ lại có thêm một tên
Vân Chính Thiên tiềm năng không nhỏ này, trong tương lai Tử Anh sẽ không còn
tiếng nói nữa.

Hối hận vì lần trước lại đem Vân Chính Thiên bán đi, vì vậy Tử Anh mới nghĩ
đến một bước này, dùng thủ đoạn để song phương có thể cùng nhau sở hữu Vân
Chính Thiên, chí ít khoảng cách với La Hổ sẽ không ngày càng kéo dài ra.

Vân Chính Thiên chỉ cần vài giây đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, hắn không có
nữa điểm chần chừ, thản nhiên đáp:

“Được rồi. Tử Anh tiền bối, ta tin ngươi. Cái địa phương kia, sau này chỉ còn
cách nhờ vào ngươi rồi.”

Nghe Vân Chính Thiên gật đầu đáp ứng cái rụp, bây giờ đến lượt Tử Anh há hốc
mồm:

“Nhanh như vậy quyết định? Ngươi chắc chứ? Không sợ La Hổ sẽ trừng trị ngươi
sao.”

Vân Chính Thiên ánh mắt không đổi, hướng Tử Anh gật gật nói:

“Không cần ngươi lo. Bởi vì La đại nhân đối với ta phi thường coi trọng. Lần
trước kiểm tra phẩm chất tà hồn lực, hắn đã nói tiềm năng phẩm chất của ta
không đo đếm được, vả lại trên thế giới này của chỉ có một mình chủ thượng là
có phẩm chất tương đương.”

Gần như ngay lập tức, Tử Anh quát lên:

“Tiểu tử thối, bớt xàm ngôn.”

Tà hồn lực phẩm chất không đo được? Ngươi nói cái mẹ gì vậy, lại còn đồng cấp
với chủ thượng của ngươi? Là Tà Đế á.

Tử Anh thoạt nghe liền không tin, còn cho rằng Vân Chính Thiên đang nói điêu
với hắn.

“A! Ngươi sao mắng ta. Ta là đang nói sự thật. Nếu không phải như vậy sau khi
đem ta đi kiểm tra phẩm chất tinh thần lực xong, hắn lại cho ta năm viên tam
phẩm Tà Hồn Đan để bồi bổ, còn hứa sau này sẽ cố gắng tìm kiếm Tà Hồn Đan phẩm
giai cao hơn cho ta nữa. À, nói tới mới nhớ mười viên tam phẩm Tà Hồn Đan lúc
trước có phải ngươi mang cho Tà Mâu Bạch Hổ sử dụng không, chẳng trách nó lúc
chiến đấu với đám người bộ lạc, ta cảm thấy thực lực tăng lên nhiều như vậy.”

Vân Chính Thiên lúc này, tuyệt đố có thể dùng hai chữ láu cá mà hình dung.
Nghe thì có vẻ hắn hưng phấn buộc miệng nói ra, nhưng kỳ thực từng chữ đều có
tính toán của hắn. Mục đích của hắn đã hiện rõ, đó là ly gián Tử Anh và La Hổ.

Đến nước này Tử Anh đã không còn giữ được thanh âm bình tĩnh nữa. Vân Chính
Thiên chỉ thấy thiên địa đột nhiên biến sắc, không khí ngột ngạt đến khó thở,
một cỗ hung uy không gì sánh được bắt đầu từ trên người Tử Anh lan tỏa mà ra.

Vù! Vù!

Tử Anh nghiến răng trầm giọng nói:

“Ngươi được hắn cho tận ba viên tam phẩm? Còn hứa đem về phẩm giai cao cấp
hơn.”

Ầm! Tử Anh bàn tay bỗng nhiên vỗ xuống tảng đá dưới chân, đem một phiến đá
không lồ chấn nát thành vô số mảnh vụn.

“Hảo chó má! Đúng là một cái nhân loại đọa lạc siêu cấp giảo hoạt. Ngay cả ta
mà hắn cũng dám gạt. Con mẹ nó! Mười viên tam phẩm Tà Hồn Sư đổi lấy một tên
tiềm năng vô hạn tiểu tử như ngươi, cái chó má vậy mà nó cũng nói là công
bằng. Lão tử đã bị hắn hố rồi.”

Tử Anh nổi cơn thịnh nộ, thoại âm tại trong thiên địa vang vọng cộng hưởng với
hung uy trên người phát ra, làm cho mấy mươi dặm xung quanh đại địa dưới chân
ầm ầm chấn động kịch liệt. Hung thú lửa giận, quả thực không tầm thường.

Vân Chính Thiên khẽ giật mình hỏi:

“Tiền bối, ngươi tính làm gì? Làm sao ta cảm thấy ngươi sẽ tìm hắn sống mái
một trận. Không được a, dù sao La đại nhân cũng chiếu cố ta rất nhiều, ta từ
trước đến này chưa nhìn thấy người nào quan tâm ta như hắn. À còn có ngươi,
nhưng ngươi vốn là hồn thú, vậy thì không tính chung đi. Bất quá, ngươi không
được gây khó dễ cho hắn, ta cũng đã đáp ứng ngươi đổi bên rồi.”

Tử Anh ánh mắt sắc lẻm nhìn Vân Chính Thiên, tóc tím tung bay trong gió, sát
khí cường hoành kia tựa như một ngọn núi lửa đang âm ỉ cháy, có thể bất thình
lình tuôn trào bất cứ lúc nào. Vân Chính Thiên lời nói kỳ thực không để lộ
chút nào sơ hở, để cho Tử Anh nhất thời không biết được đâu là thật đâu là
giả, đầu óc càng trở nên rối bời.

ẦM!

Lửa giận tích tụ khó chịu liền phải bộc phát, Tử Anh phất tay liền đem Vân
Chính Thiên đánh bay ngược vào trong đình viện, sau đó hắn vận sức đem hồn lực
triệt để phong ấn lại. Biến cái đình viện này thành một cái lồng giam tạm
thời.

“Tử Anh, ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra.”

Vân Chính Thiên ở bên trong yếu ớt gào hét, cố tỏ ra bản thân đang vô năng vi
lực, không có sức lực phản kháng. Bình thường Tử Anh sẽ không có mắc mưu dễ
như vậy, nhưng bây giờ hắn đang tức giận, mà đã tức giận tự nhiên phán đoán sẽ
không còn chính xác.

“Ngươi tạm thời ở trong đó đi, chuyện chữa trị kịch độc kia hay cũng tạm gác
lại, ít nhất cho đến khi nào ta đối chất với tên La Hổ xong.”

Thanh âm cùng nét mặt có vẻ khôi phục lại mấy phần bình tĩnh, Tử Anh không có
nói nữa, thân ảnh vô tung tiêu thất. Thiên địa cũng tự nhiên lắng xuống, trở
lại vẻ yên tĩnh như bình thường.

Trống thấy Tử Anh rời đi, Vân Chính Thiên thu liễm lại vẻ thống khổ trên mặt.
Đối phương ít nhiều cũng bị hắn lời nói làm cho dao động, bất quá Vân Chính
Thiên cũng không có thái độ đắc ý, hắn trực tiếp xếp bằng xuống đất, lại tiến
vào bên trong tinh thần hải.

Tiểu Hùng, Tiểu Phượng đã đợi sẵn, vừa trông thấy hắn bọn chúng liền tiến tới
hỏi:

“Sao rồi?”

Vân Chính Thiên làm cái búng tay, hồ hởi nói:

“Đúng như kế hoạch.”

Tiểu Hùng thở dài một cái, lại nói: “Hy vọng hai đứa bọn nó đánh nhau sứt đầu
mẻ trán đi, chết đứa nào đỡ đứa đó, chết cả hai càng tốt. Như vậy đám bộ lạc
du mục kia mới xuất hiện một tia hy vọng chiến thắng.”

“Ân, hắn trong lòng đã tính toán ta nhiều như vậy, thì ta cũng phải hồi đáp
lại mới phải đạo.”

Vân Chính Thiên mỉm cười nói.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #339