Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Không biết trải qua bao lâu, Vân Chính Thiên từ trong bóng tối rốt cuộc thanh
tỉnh, lại thấy mình nằm trong một cái đình viện cũ kỹ. Bốn phía xung quanh
cảnh vật hoàn toàn xa lạ, không một bóng người.
“Ta làm sao lại ở đây?” Hắn trong lòng chợt kinh hô một tiếng, thực sự không
hề nhớ bản thân làm cách nào đi tới được chỗ này.
Bỗng nhiên, trong không khí xuất hiện gợn sóng dao động, một tia sáng tại giữa
đình viện lóe lên rồi biến mất, trước mặt hắn đã có thêm một người. Người này
thân mặc tử sắc trường bào, gương mặt anh tuấn. Chính là vị hung thú hai mươi
vạn năm đang trong nhân loại hình dáng, Tử Anh Tinh Vương Thú.
“Ngươi tỉnh?” Tử Anh hướng Vân Chính Thiên đang nằm dưới sàn đất, hờ hững hỏi.
Vân Chính Thiên trông thấy người quen cũ, tinh thần buông lỏng đi mấy phần.
Gặp được Tử Anh này mà nói, xem như cũng không tệ. Tử Anh đối với hắn coi
trọng như thế nào lại kém La Hổ kia được. Dù sao Vân Chính Thiên cũng đã từng
được vị hung thú này tha cho một mạng, tốt xấu cũng có vài phần tôn trọng nhất
định đối với hắn.
“Tử Anh tiền bối, tình huống của ta làm sao? Ta thực sự không nhớ được.”
Vân Chính Thiên cười khổ hỏi.
Tử Anh hừ lạnh một cái, sau đó tiến lại gần đem bàn tay trắng noãn như tay nữ
nhân của hắn xoay lấy cánh tay Vân Chính Thiên, lập tức để lộ ra bên dưới đó
một cái hoa văn kỳ lạ.
Hoa văn này nhìn không khác gì một cái hình xăm, toàn thân dâng hiến một màu
lục bích ánh sáng, theo nhịp hô hấp của Vân Chính Thiên mà nhấp nháy liên tục.
Này là?
Vân Chính Thiên cả kinh, hắn từ đâu lại có hình xăm này, mà phản phất trên đó
tỏa ra một loại phi thường thân thuộc cảm giác, tựa như nó đã cùng thân thể
hắn hòa thành một thể thống nhất.
Tử Anh nhìn Vân Chính Thiên, ánh mắt như nhìn thấy một tên dở hơi, sau đó nói:
“Ngươi quên hết rồi? Xem ra độc tính mạnh hơn ta nghĩ. Để ta nhắc lại cho
ngươi nhớ một chút vậy.”
Tử Anh đi tới một bên ghế gỗ cũ kỹ, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu kể:
“Thiên Phong chi chiến kia tin tức thất bại truyền đến, ta lúc đó lại đang
tiếp thu tin tức từ Thú Vực trung ương gửi tới, cho nên trễ nãi không tới tiếp
ứng được. Mà đến khi ta rãnh rỗi chạy đi, thì trời cũng đã tối, chiến trường
đã muốn thu dọn tàn cuộc, ta cũng chỉ định đến xem xét một chút thôi. Ai ngờ
giữa đường đi, lại gặp gia hỏa ngươi nằm sấp bất tỉnh.”
“Ta bất tỉnh giữa đường?” Vân Chính Thiên há mồm hỏi.
Theo lời kể của Tử Anh, Vân Chính Thiên từng dòng ký ức bắt đầu ùa về. Hắn đã
nhớ lại được một chút tình hình lực đó. Khi hắn đem Quang Minh Thánh Kiếm
thuấn sát Hãm Thi về sau, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trở về tổng hành dinh
của La Hổ. Mặc dù tiêu hao vô cùng to lớn, nhưng đó lại là tiêu hao về hồn
lực, hắc lực căn bản cũng không có mất mát quá nhiều.
Bất quá hắn chạy được một lúc, toàn thân trở nên mỏi mệt, hắc lực trong cơ thể
tuần hoàn phi thường chậm chạp. Một lát sau, thân thể rơi vào trạng thái thoát
lực, trung khu thần kinh tê liệt hoàn toàn, hắn ngã xuống dần mất đi ý thức.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc ta bị cái gì?
Bỗng nhiên, trước mắt Vân Chính Thiên lại hiện ra hình ảnh một con Độc Long
khổng lồ, từ trong miệng phun ra vô tận độc vụ. Tuy phần lớn bị Quang Minh
Thánh Kiếm tỏa ra quang minh chi lực tinh lọc toàn bộ, nhưng vẫn bỏ xót một
phần tử độc tính nhỏ bé. Theo lúc Vân Chính Thiên đáp xuống gần vực sâu quan
sát Hãm Thi, phần tử độc tính này nhanh chóng bám vào cánh tay của hắn, bắt
đầu quá trình phân bào.
“Ta trúng độc.” Vân Chính Thiên rốt cuộc nhớ lại, thốt lên.
Tử Anh gật gù cái đầu, lại hỏi:
“Biết đối phương là ai?”
Trước câu hỏi này, Vân Chính Thiên dĩ nhiên không ngu ngốc đến mức khai ra Hãm
Thi, hắn đành đổ thừa một trong những cường giả bộ lạc du mục kia có kẻ sử
dụng độc rất cao tay.
“Độc này phẩm chất không thấp. Ngươi rõ ràng trúng độc mà không hề hay biết,
bằng chứng là vẫn chạy được một nữa đường trước khi bị độc phát tác. May mắn
gặp được ta nếu không đoàn tụ ông bà rồi nhé. Một lát nữa độc tính tan hẳn,
ngươi trí nhớ sẽ khôi phục lại thôi. Trước mắt nghỉ ngơi ở đình viện này đi,
ta sẽ cho người báo với La Hổ tới đón.”
Tử Anh nói xong, dự tính xoay người bỏ đi thì bị Vân Chính Thiên thanh âm níu
giữ:
“Đa tạ Tử Anh tiền bối ân cứu mạng.”
Tử Anh thoáng ngưng lại trong một giây, sau đó không nói gì mà phất tay biến
mất. Vân Chính Thiên khẽ mỉm cười, người này năm lần bảy lượt cứu hắn, rõ ràng
vì coi trọng hắn mà làm như vậy. Nếu như Vân Chính Thiên đem chuyện Tử Anh bị
La Hổ tráo trở lừa gạt trong lần mua bán trước, không biết vị hung thú này cơn
thịnh nộ trông như thế nào đây.
Tử Anh đi rồi, Vân Chính Thiên lại nằm vật ra đất, cảm thụ thân thể uể oải đến
mức khó tin của mình. Vào lúc này hắn chỉ muốn đánh một giấc mà thôi. Bỗng
nhiên đưa mắt liếc nhìn cái hình xăm màu lục bích trên cánh tay, hắn mới nhìn
kỹ thì trông nó rất giống một đầu rắn lục nhỏ, trên thân rắn là vô số ma văn
quằn quện điêu khắc nên.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, dĩ nhiên không ngờ Song Long Ma Ảnh chung cực thủ
đoạn của Hãm Thi lại cường hãn đến vậy, bản thân vẫn đánh giá sai thực lực của
đối phương. Mà hôm nay may mắn chưa tới số, nếu không đã chết la chết liệt
trong rừng không ai hay biết rồi.
Càng gặp phải những chuyện như vậy, Vân Chính Thiên càng ý thực được nhiều hơn
sự non nớt thiếu kinh nghiệm của mình. Thế nhưng không vì vậy mà cam chịu thất
bại, hắn chính là đạp lên những thất bại này mà không ngừng tiến lên phía
trước. Chỉ có trải qua vô số ma luyện, hắn mới càng hiểu rõ chính mình địch
thủ, cũng chỉ có nắm giữ cường đại hơn lực lượng, hắn mới chưởng khống được
chính sinh mệnh của mình.
Gạt đi ý nghĩ muốn nghỉ ngơi trong đầu, Vân Chính Thiên hai mắt nhắm lại, tiến
vào tinh thần hải của mình.
Bên trong tinh thần hải, một mảnh điêu tàn xơ xác hiện ra, Vân Chính Thiên
không khỏi kinh ngạc tự nhìn ngắm tinh thần hải của mình. Giống như hắn vừa
trải qua một trận chiến cực kỳ kinh khủng vậy.
“Tiểu Hùng, Tiểu Phượng, Tiểu Hổ.”
Cất tiếng gọi tam đại hồn linh, chỉ thấy Tiểu Hùng, Tiểu Phượng từ xa phóng
tới. Vân Chính Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tiểu Hùng cướp lời, quát
thẳng vào mặt:
“Tiểu tử thối, chuyện lúc nãy rốt cuộc là sao? Ngươi tự nhiên trêu chọc một
cái cái địch nhân sở hữu Bích Lân Xà huyết mạch?”
Tiểu Hùng ngữ điệu nóng giận, vừa gặp liền phun xối xả vào mặt hắn. Vân Chính
Thiên một mặt oan ức không hiểu chuyện gì, chỉ lấy tay xoa xoa đầu, hỏi:
“Ngươi bình tĩnh đã, ta kỳ thực không nhớ sau khi được Tử Anh cứu về đã xảy ra
chuyện gì. Còn cái Bích Lân Xà huyết mạch kia là sao, ý ngươi nói Hãm Thi
trong cơ thể có một loại xà huyết mạch nào đó?”
Tiểu Hùng cố gắng kìm chế lửa giận, trầm giọng nói:
“Chính là hắn, ngươi biết tại sao tên Hãm Thi chết tiệt đó là cao thủ dùng độc
không? Bởi vì hắn trong người chảy xuôi huyết mạch của của Bích Lân Xà, một
loại cao cấp hồn thú hệ độc. Ta trong quá khứ cũng từng diện kiến qua một đầu
Bích Lân Xà bằng xương băng thịt xuất hiện tại Cực Bắc, không nói quá khi nói
nó trong hồn thú giới đáng để xưng tụng là Vạn Độc Chi Vương.”
“Bích Lân Xà? A! Ngươi là nói tới có phải cùng Độc đấu la võ hồn Bích Lân
Hoàng Xà đồng dạng một loại, mà trong sách cổ ba vạn năm trước đã từng nhắc
tới?”
Vân Chính Thiên thất thanh kêu lên. Đối với kẻ xuyên việt trùng sinh như hắn,
việc tìm hiểu lịch sử cổ xưa của thế giới mới này luôn là thứ thu hút hắn nhất
khi còn nhỏ. Mà danh tự Độc đấu la cùng võ hồn Bích Lân Hoàng Xà kia, đã từng
xuất hiện trong điển tịch Đường Môn tổ tiên Đường Tam đại chiến Võ Hồn Điện.
Chính nhờ một tay Độc đấu la thả xuống sông vô tận kịch độc đã giết chết không
biết bao nhiêu hồn sư Võ Hồn Điện năm đó, làm thây chất thành đống, oán niệm
ngập trời.
Mà bây giờ Bích Lân Xà huyết mạch mà Tiểu Hùng đang nhắc tới kia, đã từng tồn
tại trên cơ thể Hãm Thi? Chuyện này rốt cuộc là sao.
Tiểu Hùng nói:
“Chính là Bích Lân Hoàng Xà trong truyền thuyết đó. Năm đó một mình nó đột
kích vào Cực Bắc lãnh thổ của bọn ta, trực tiếp khiêu chiến một trong tam đại
thiên vương Cực Bắc lúc bây giờ, là Thái Thản Tuyết Ma Vương. Hẳn ngươi cũng
biết hồn thú băng hệ bọn ta chính là thiên sinh khắc tinh với hệ độc hồn thú.
Vậy mà Bích Lân Hoàng Xà lại không có bị áp chế, dùng chính kịch độc của mình
cùng tên gia hỏa kia kịch chiến một trận.”
Vân Chính Thiên chăm chú lắng nghe loại này dữ kiện không hề được ghi chép
trong sách vở, chợt lên tiếng hỏi: “Kết quả thế nào?”
Tiểu Hùng thở dài:
“Bích Lân Hoàng Xà vẫn thua. Bất quá bọn ta đều biết, Thái Thản Tuyết Ma Vương
thắng là do Bích Lân Hoàng Xà kia tu vi chỉ vừa đột phá mười vạn năm mà thôi.
Mà tên gia hỏa đó từ lâu đã đạt tới hai vạn năm cấp bậc, được xưng tụng là
hung thú uy danh. Sau trận chiến, Bích Lân Hoàng Xà được tha chết, rút lui về
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, từ đó ta cũng không có gặp lại.”
Nghe đến đây, Vân Chính Thiên mới minh bạch Bích Lân Hoàng Xà dĩ nhiên kinh
khủng đến như vậy, trời sinh băng hệ chính là khắc tinh của độc hệ. Mà Bích
Lân Hoàng Xà có thể phá vỡ hạn chế này, chẳng trách một tia tế bào độc tính
nhỏ nhoi mà Hãm Thi bắn ra, cũng suýt đem hắn giết chết.
Vân Chính Thiên tỏ vẻ nghi hoặc: “Làm sao Hãm Thi trong cơ thể lại sở hữu Bích
Lân Hoàng Xà loại huyết mạch cường đại như vậy, không lẽ hắn là mười vạn năm
hồn thú đó trùng tu. À cái này không khả thi, khi ta giết hắn rõ ràng không có
hồn hoàn xuất hiện. Vậy thì có lẽ hắn phụ mẫu là Bích Lân Hoàng Xà mười vạn
năm mà ngươi nói kia.”
Tiểu Hùng trừng mắt lên nhìn Vân Chính Thiên nói:
“Bích Lân Hoàng Xà đó là giống cái. Bất quá người cũng đã chết, ngươi điều tra
cũng vô dụng. Chỉ hy vọng sự thật sẽ không như ngươi mồm thối dự đoán đi. Một
cái xà mẫu vì con mà trả thù, tuyệt đối không phải tình huống tốt đẹp a.”
“Ừm, chỉ mong là vậy.” Vân Chính Thiên khẽ gật đầu tán thành.
Chính vào lúc này, Tiểu Phượng một mực yên lặng nãy giờ, đột nhiên nháo nhào
lên, nó bay tới khoảng cách chính giữa Vân Chính Thiên và Tiểu Hùng, cánh vỗ
liên tục, có vẻ gấp lắm. Tiểu Hùng thấy vậy, chợt nhớ ra cái gì đó, tay gấu tự
đưa lên vỗ cái trán, lớn giọng nói:
“Con mẹ nó mãi nói chuyện ta quên mất, ngươi mau đi xem Tiểu Hổ, nó có chuyện
rồi.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit