Thiên Phong Chi Chiến (2)


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Lưỡi Quỷ đại đạo hôm nay náo động đến lạ, nếu như có thiên nhãn từ trên cao
nhìn xuống, sẽ thấy được tại nơi náo nhiệt nhất, có hai toán người rượt đuổi
nhau.

Chạy ở trước nhất, chính là Kiệt Quỷ Hãm Thi hai người, dẫn đầu đơn vị tà hồn
sư tinh anh thiện chiến cắm đầu cắm cổ chạy như điên. Mà ở ngay phía sau,
khoảng cách không tới năm mươi mét, là Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi mấy người
hò hét đuổi theo, thỉnh thoáng có người phát động viễn trình công kích.

Một hồi náo loạn này chính thức kéo dài gần nữa canh giờ, cho đến khi đôi bên
kéo nhau ra khỏi lãnh thổ Thiên Phong bộ lạc hơn mấy dặm, tình hình mới có
biến hóa.

Kiệt Quỷ chậm dần cước bộ, ánh mắt hung ác quay lại nhìn đám Thiên Chí Vỹ đang
đuổi tới, miệng cười nham hiểm.

Thiên Chí Vỹ cùng nhìn thấy vẻ quỉ dị trên gương mặt đối phương, trong lòng
cũng cẩn trọng lại, giơ tay ra hiệu mọi người hạ xuống tốc độ, tránh rơi vào
bẫy.

Hống!

Đột nhiên không biết từ đâu vang lên một tiếng hổ gầm, Thiên Chí Vỹ trước mắt
hoàn toàn tối sầm lại, một cái hổ trảo khổng lồ tựa như trong hư vô vung ra,
đem hắn đánh bay.

Ầm! Ầm!

Thân thể đụng ngã hàng loạt chướng ngại vật, sau đó nện vào mặt đất oanh ra
một cái hố to.

Giang Tiểu Phi mắt thấy thủ lĩnh bị tập kích bất ngờ, ưng trảo cũng xuất kích,
trực tiếp nhắm vào thân hình to lớn của cự hổ vừa đắc thủ kia. Bất quá, tại
trong rừng sâu lần nữa bắn ra một đạo sóng năng lượng chói tai, đem Giang Tiểu
Phi ưng trảo ngạnh hám lại.

Oành!

Chói tai thanh âm vang lên, Giang Tiểu Phi thế mà lại như diều đứt dây, thân
thể bắn vọt vào rừng, miễn cưỡng sử dụng phi hành kỹ năng ổn định lại thân thể
trên không trung, bất quá trên miệng rơi xuống một tia tơ máu.

“Mọi người cẩn thận, tà hồn sư có ngoại viện. Chuẩn bị chiến đấu.”

Giang Tiểu Phi la lớn, thần sắc thập phần ngưng trọng. Sau lưng hắn bảy cái
hồn hoàn luân chuyển, đệ thất hồn hoàn sáng lên trước nhất.

Kim Nhãn Hắc Ưng võ hồn, võ hồn chân thân phụ thể. Một cái to lớn Hắc Ưng hư
ảnh tại không trung cấp tốc hóa lớn, từng đường nét hiện ra vô cùng chân thực,
riếng ưng rít gào vang vọng toàn cõi sâm lâm.

Giang Tiểu Phi bộc lộ thực lực chân chính, tại trong rừng sâu cũng có tiếng
rống đáp lại. Mà tiếng rống này, trực tiếp mang tới ù tai cảm giác cho cả đám
người Khởi Minh. Một khắc sau, từ trong rừng một đầu hồn thú mạnh mẽ phóng ra,
lấy sư loại hình dáng, chiều cao chỉ có hai mét, chiều dài không tới bốn mét,
đích xác một cái thể trạng không lớn hồn thú. So với thể trạng Tà Mâu Bạch Hổ
ở bên kia thì một trời một vực.

Bất quá không phải vì vậy mà uy thế của Chấn Thiên Thú bị Tà Mâu Bạch Hổ bỏ
lại, nếu không phải lúc nãy nó kịp thời ra tay đem Giang Tiểu Phi đánh bay đi,
chỉ sợ Tà Mâu Bạch Hổ trên lưng đã lưu lại năm dấu ưng trảo.

Giang Tiểu Phi hừ lạnh một tiếng, từ trên không hai cánh vũ động, đem thân thể
chao liệng mà xuống, một đôi ưng trảo nhắm thẳng vào Chấn Thiên Thú.

Chấn Thiên Thú trong mắt không có nữa điểm lo sợ, nó há miệng ra, một đoàn âm
trầm mà bạo động sóng xung kích dưới dạng năng lượng bắn tới. Phản phất dưới
hồn kỹ này, tất cả mọi người đều không chủ động mà bịt lỗ tai lại, tránh bị
đau đớn màng nhĩ.

Hắc Sơn, Kim Tỏa, Đại Kính mấy người vội vàng nhảy tránh sang một bên, để
tránh cục diện trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.

Giang Tiểu Phi hét lên một tiếng, đôi ưng trảo kia cũng biến hóa lớn hơn, cả
người lao thẳng vào đòn âm ba công kích của Chấn Thiên Thú.

Ngay tại khoảnh khắc song phương va chạm, kịch liệt sóng năng lực tàn sát bừa
bãi mọi thứ xung quanh, chỉ kịp nhìn thấy Hắc Ưng như một mũi tên màu đen, đem
âm ba sóng năng lượng của Chấn Thiên Thú chấn nát thành vô số mảnh nhỏ, ngũ
trảo thừa thắng vồ tắm, cắm sâu vào da thịt nó, rạch xuống một đường máu dài.

Hống!

Chấn Thiên Thú đau đớn gầm vang, tức thì một cỗ càng mãnh liệt hơn âm ba xung
kích, toàn bộ rơi vào người Giang Tiểu Phi. Lúc này cảm giác duy nhất mà Giang
Tiểu Phi cảm nhận được, đó chính là đại não ‘ong ong’ cả lên, tinh thần rơi
vào trạng thái choáng váng, mắt mờ đi nhìn không rõ cục diện nữa.

Chưa tới một giây sau, từ bên hông đánh tới một cái cự trảo, là Tà Mâu Bạch Hổ
kinh khủng hổ trảo kia.

Ầm!

Hổ trảo vung ngang, đem Giang Tiểu Phi trong trạng thái chân thân đánh về
nguyên trạng, bay vọt ra hậu phương va đổ vô số tạp vật. Máu tươi lưu lại trên
hổ trảo của Bạch Hổ, chứng minh Giang Tiểu Phi lần này lành ít dữ nhiều.

Giang Tiểu Phi khốn đốn là thế, bản thân Thiên Chí Vỹ cũng không tốt hơn bao
nhiêu. Bởi vì ngay lúc này, hắn đang đối mặt với cuồng công của Kiệt Quỷ và
Hãm Thi. Cùng một lúc đối đầu với hai tên cao giai Hồn Đế tà hồn sư, cho dù
Thiên Chí Vỹ xuất ra thương ý cùng triển khai võ hồn chân thân, nhưng như cũ
bị đánh rơi xuống hạ phong, binh bại như núi đổ.

Đại Kình, Hắc Sơn, Kim Hỏa mấy người cũng không có rãnh rỗi, bọn họ cũng đang
đối diện với sự liên thủ của tà hồn sư và các hồn thú vừa tới chi viện, lấy
một địch nhiều cần nhất phải có thực lực chênh lệch rõ ràng mới được. Mà đám
bọn họ, dĩ nhiên chưa đạt tới trình độ như vậy.

Chiến trường hỗn loạn, cho dù Hãm Thi vốn luôn để mắt tới Quỷ Kiếm, nhưng vào
lúc này cũng không thể phân tâm đi xem tiểu tử đó đang làm cái gì. Hắn trong
đầu đã rơi vào trạng thái khát máu, liền muốn cùng với Kiệt Quỷ, nhanh chóng
giải quyết tên Thiên Phong thủ lĩnh này.

Một tên Hồn Thánh chết đi, linh hồn của hắn sau khi luyện hóa sẽ trở thành oán
linh cường đại, máu huyết của hắn có thể dùng để điều chế Tà Hồn Đan, còn thi
thể khô héo của hắn liền sử dụng như khôi lỗi. Nói chung, đánh giết Thiên Chí
Vỹ sẽ mang tới rất nhiều ích lợi. Vì vậy Kiệt Quỷ, Hãm Thi mới liên thủ với
nhau giải quyết hắn.

Vân Chính Thiên cũng nhân cơ hội hỗn loạn, đầu nhập vào một chỗ khá kín đạo,
lấy ra bộ đàm của mình, bấm dãy số Đinh Hương:

“Đến lúc?” Đinh Hương đầu dây bên kia hỏi.

“Ừm.” Vân Chính Thiên ngắn gọn đáp, sau đó cắt đứt liên lạc.

Xì, xì, xì!

Chưa đầy hai phút sau, đại địa dưới chân một mảnh chấn động, từng cột khói
trắng phụt lên cao, hòa lại với nhau đem một mảnh lớn rừng rậm nhấn chìm vào
trong sương mù dày đặc. Nếu chú ý nhìn kỹ, những cột khói trắng này là đến từ
một loại thiết bị chôn sẵn trong đất, chỉ cần có người kích hoạt sẽ nhả ra
khói trắng.

Mà loại khói trắng nhìn có vẻ đơn giản này lại là hỗn hợp hóa học cực kỳ phức
tạp của nước, lưu huỳnh, nhựa cây và phân bón. Sau khi điều chế xong lại để
trong một một trường có nhiệt độ phù hợp, áp suất cao. Đến khi giải phóng ra
môi trường bên ngoài sẽ tạo thành một loại khói trắng hóa học.

Nếu liều lượng càng nhiều, khói trắng càng dày đặc, có tác dụng ẩn giấu hoặc
làm cho tình hình hỗn loạn. Lưỡi Quỷ đại đạo các bộ tộc tự nhiênm chưa từng
nhìn thấy chiến thuật loại này, Vân Chính Thiên chính là hướng dẫn cho bọn họ
công thức điều chế.

“Phải cám ơn sư phụ dốc lòng dạy dỗ a.”

Nhìn từng mảng khói trắng lượn lờ, che phủ hết thảy tầm nhìn trước mặt, Vân
Chính Thiên không khỏi hài lòng mỉm cười. Thủ pháp này có thể thiên biến vạn
hóa tùy vào các hắn điều chế. Tỷ như pha vào thêm một chút độc dược, chẳng
phải chỗ khói trắng này sẽ hóa thành mê độc trận hay sao.

Thế nhưng bây giờ, Vân Chính Thiên chỉ cần một chiến trường mà mọi người không
nhìn thấy nhau, như vậy hắn có làm gì thì cũng sẽ không bị phát hiện. Với cấp
bậc tinh thần lực của hắn đã vô hạn tiếp cận Linh Vực Cảnh, vậy thì nhắm hai
mắt cũng có thể cảm nhận được từng cỗ hồn lực dao động của từng người bên kia.

Trước mắt Khởi Minh đang rơi vào hạ phong, nếu như hắn còn không làm gì, chắc
chắc hậu quả thảm liệt không thể tránh khỏi. Mặc dù hắn biết bản thân sức một
người không biết có thể xoay chuyển cục diện được hay không, nhưng vẫn phải
dốc sức một phen.

Kéo lên mũ trùm đầu, Vân Chính Thiên nắm lấy Linh Hồn Kiếm, kiếm quang lập
lòe, thân hình lặng yên tiêu thất.

Xoạt!

Đến khi hắn xuất hiện lại, thì Linh Hồn Kiếm đã lướt qua sau lưng một tên tà
hồn sư, đem hắn máu tươi tế xuống đất.

“A.” Tên tà hồn sư này rên lên đau đớn, tại trong sương mù dày đặc tầm nhìn bị
hạn chế đến tối đa, hắn căn bản không biết là ai đang tấn công mình.

“Kình ca. Ngươi nói mọi người nhanh chóng thiết lập lại đội hình. Ta sẽ phụ
trách gây hỗn loạn, giúp các ngươi tranh thủ thời gian.”

Vân Chính Thiên dùng tinh thần lực của mình bí mật truyền âm, sau đó hắn lại
hướng tên tà hồn sư ban nãy, lại một kiếm chém ra, nhắm vào vị trí đùi sau. Để
ý mỗi kiếm của Vân Chính Thiên, là không hề muốn lấy mạng hắn, chỉ chọn đánh
vào những vị trí dễ bị tổn thương, chủ yếu là muốn chọc cho tà hồn sư này nổi
giận.

Không ngoài dự đoán, tên này cảm thấy bản thân bị đối phương đùa giỡn, hắn gầm
lên một tiếng, trên người một cái quang ảnh hắc kền kền hiện ra. Vân Chính
Thiên thấy vậy khẽ mỉm cười, lại mắc mưu rồi. Nổi giận hóa rồ, tà hồn sư phát
động công kích điên cuồng tứ phía, không cần biết đối phương là ai, chỉ cần
hắn thấy có động tĩnh trong làn khói trắng, liền đem hồn kỹ của mình bắn tới.

Bên kia bị hắc kền kền bắn trúng, cũng không chậm trễ phát động công kích đánh
trả, thế nhưng tầm nhìn bị hạn chế, lại vô tình đánh về phía động tĩnh một tên
khác. Rốt cuộc, trong màn sương mù dường như vô tận này, cả đám không nhìn
thấy nhau, không rõ là tà hồn sư hay vẫn là hồn thú, nhưng đều chung một ý
nghĩ bản thân đang bị đối phương tập kích, phải liều mạng trả đũa a.

Đây chính là cục diện hỗn loạn mà Vân Chính Thiên muốn làm ra. Cũng nhờ vậy mà
tranh thủ cho Khởi Minh cường giả chút thời gian quí báu để qui tụ lại với
nhau, dùng tín hiệu đặc thù trên người mà xác định thân phận, vì vậy không có
xảy ra tình huống buồn cười như cái liên minh tà hồn sư, hồn thú bên kia.

Luận về thực lực, Khởi Minh tự nhiên không so được, bất quá, Kiệt Quỷ Hãm Thi
chỉ là những kẻ võ biền không có đầu óc, còn hồn thú thì không cần phải nói,
trí tuệ đối với chúng là thứ xa xỉ. Cho nên chiến tới bây giờ đã bị Vân Chính
Thiên xoay như chong chóng.

Khói trắng thời gian tồn tại đã hết, rốt cuộc hoàn toàn tan đi. Kiệt Quỷ, Hãm
Thi, Chấn Thiên Thú, Tà Mâu Bạch Hổ cả đám mới nhận ra nãy giờ người nhà đánh
nhau. Thẹn quá hóa giận, tất cả đều quăng ánh mắt hung hãn về phía Khởi Minh
cường giả ở bên kia. Bất giác gương mặt đồng loạt ngưng lại, rõ ràng nhận ra
có chuyện không đúng.

“Con mẹ nó, lý nào lại như vậy?” Hãm Thi kinh hãi kêu lên.

Kiệt Quỷ đồng tử khẽ nhúc nhích, sau đó âm trầm nói:

“Bọn chúng làm sao lại vẫn còn cao giai hồn sư viện binh đông như vậy.”

Vân Chính Thiên lúc này cũng đã phát hiện sự tình làm Kiệt Quỷ đám người kinh
ngạc. Bởi vì trước mặt, như cũ do Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi cầm đầu, thế
nhưng lúc này từ phía sau bỗng nhiên xuất hiện thêm một đám nhân mã mới đến,
chặn lại đường rút lui của bọn chúng.

Chiến phục màu sắc những người này hoàn toàn khác nhau, rõ ràng lại là một cái
hỗn hợp cường giả nhiều bộ lạc. Vân Chính Thiên nhìn thấy trong đám đông xuất
hiện gương mặt quen thuộc Đinh Hương, hắn nội tâm âm thầm cảm thán. Nếu hắn
đoán không lầm, thì ba cái bộ lạc vừa gia nhập liên minh kia, lần lượt là
Thiết Huyết, Hoang Cương và Đồng La bộ lạc.

Nàng trong bộ đàm, cũng không có nói du thuyết thành công ba cái bộ lạc này a.

Đinh Hương một bước tiến tới, ánh mắt không chút sợ hãi lướt nhìn một lượt đội
hình đối phương, sau đó thản nhiên nói:

“Cảm giác bị dồn vào chỗ chết, nó như thế nào nhỉ?”

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #334