Hãm Thi Gây Sự


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Hãm Thi hôm nay tìm đến Vân Chính Thiên phòng, chính là vì Ân Minh Tuyết mà
tới. Loại người như Hãm Thi vốn không quan tâm mấy ngày qua Ân Minh Tuyết bị
Vân Chính Thiên hành hạ như thế nào, cũng không quan tâm đối phương còn trong
trắng hay không, hắn chỉ cần có một nữ nhân lúc này để phát tiết tính dục của
mình là được.

Mà bây giờ, nữ tính tù binh duy nhất, lại đang nằm trong Vân Chính Thiên,
không qua tìm hắn còn qua tìm ai nữa bây giờ.

Nhìn thấy Vân Chính Thiên ánh mắt trừng trừng, Hãm Thi liền nghĩ tên tiểu tử
này hiểu lầm mình muốn đem nha đầu kia hãm hiếp tới chết, cho nên hắn vội vàng
đính chính.

“Tiểu tử, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn cùng nàng vui vẻ một đêm mà thôi,
cũng không muốn nàng tính mạng. Sau một đêm liền trả lại cho ngươi tiếp tục
đùa giỡn, có được hay không? Hắc hắc.”

Hãm Thi cười ha ha nói.

Vân Chính Thiên trong lòng tức giận, hắn chỉ hận bây giờ không thể trực tiếp
ra tay đánh chết tên súc sinh biến thái này tại chỗ. Cho nên chỉ đành cố gắng
nuốt cục tức này vào trong, giữ thanh âm bình tĩnh nói:

“Đáng tiếc, ta đêm nay đã đã có kế hoạch chơi đùa với nàng.”

Hãm Thi nghe có vẻ hụt hẫng, cười nhạt nói:

“Hôm nay không được, hay là mai đi. Ta muốn phát tiết một chút trước trận đồ
sát kia a.”

Vân Chính Thiên bản lĩnh hơn người, Hãm Thi cũng có nghe qua, cho nên nói
chuyện với hắn cũng rất khách khí cùng từ tốn. Nếu là người khác, chỉ sợ hắn
đã dùng vũ lực đoạt người rồi.

Vân Chính Thiên vẫn kiên quyết lắc đầu đáp:

“Không chỉ hôm nay mà mấy đêm sau cũng vậy.”

Thái độ đối phương cứng rắn làm Hãm Thi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn ánh
mắt thủy chung rơi vào Ân Minh Tuyết ở phía sau, cơ thể nàng thoáng run lẩy
bẩy khi phát hiện Hãm Thi đang nhìn mình.

Có thể nói ranh giới sinh và tử của nàng rất mong manh, vỏn vẹn chính là thiếu
niên tóc đen đang chắn cửa kia. Nếu như hắn buông xuôi tránh qua một bên, đêm
nay nàng sống còn khổ hơn là chết.

“Quỷ Kiếm, thực sự không nể mặt ta?” Hãm Thi bực bội nói, đáy mắt rõ ràng có
sát niệm luân chuyển. Luận về cấp bậc, Hãm Thi cao hơn Vân Chính Thiên một
cấp, đã đạt tới bạch cấp dũng sĩ, thế nhưng hắn cũng không dựa vào thứ này để
chèn ép đối phương được. Dù sao Vân Chính Thiên được La Hổ rất coi trọng a.

Vân Chính Thiên khẽ nhún vai đáp:

“Được rồi, tất nhiên nể mặt Hãm Thi ngươi. Sau khi chúng ta đồ sát đám du mục
thấp kém kia, ta sẽ đem nàng quyền sở hữu chuyển sang cho ngươi luôn, được
không?”

“Cho ta?” Vân Chính Thiên lời này vừa nói ra, Hãm Thi nét mặt trở lại vẻ bình
thường. Hắn vẫn nhìn về phía Ân Minh Tuyết, lưỡi dài thè ra liếm môi mấy cái,
ánh mắt không che giấu được vẻ thèm thuồng.

Ân Minh Tuyết từ đầu chí cuối đều cảm thấy linh hồn của mình như bị đông kết
lại, tùy thời đối phương có thể triệt để rút ra, biến nàng trở thành vô tri vô
giác đồ vật.

“Quyết định vậy đi.” Vân Chính Thiên lên tiếng, sau đó cũng chuẩn bị đem cửa
phòng đóng lại, không muốn cùng tên súc sinh này nói chuyện nữa.

Thế nhưng, trước khi hắn đóng cửa, Hãm Thi cái đầu chợt ngẩng sang nhìn hắn,
ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, trầm trọng hỏi:

“Lúc nãy ở trong phòng, ngươi có trò chuyện với ai?”

Vân Chính Thiên trong lòng chấn động, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh. Bất quá
hắn rất nhanh thu liễm lại tâm tình, tựa như đối với chuyện Hãm Thi vừa nói
hoàn toàn không liên quan tới mình vậy.

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì? Đi đi, đừng trễ nãi thời gian ta tu
luyện” Giữ thanh âm bình tĩnh, Vân Chính Thiên đáp, sau đó nhanh chóng đóng
cửa lại, bỏ mặt Hãm Thi ánh mắt tràn đầy ngờ vực.

Hãm Thi cũng không bất ngờ, hắn tặc lưỡi một cái rồi quay lưng rời đi, trong
miệng vẫn lầm bà lầm bầm:

“Con mẹ nó, dám xem thường lão tử. Đợi sau khi trở về, làm sao chơi chết
ngươi.”

Hãm Thi trong lòng buồn bực rời đi, Vân Chính Thiên cũng không khá hơn là mấy.
Bởi vì hắn nghe được trong lời nói của Hãm Thi chứa đựng sự uy hiếp, chắc chắn
lúc nãy trao đổi với Đinh Hương phút cuối đã bị hắn tới gần phòng nghe ngóng
được.

Vân Chính Thiên cũng không nghĩ Hãm Thi nghe được chân chính toàn bộ câu
chuyện, nhưng hắn sẽ nghi ngờ Vân Chính Thiên có người quen ở bên ngoài. Tà
hồn sư qui định nghiêm ngặt, một khi đã gia nhập liền không được để tâm ở
ngoại giới nữa, nếu không sẽ bị trừng trị thích đáng.

Bằng vào Hãm Thi lời nói từ một phía vẫn chưa đủ bằng chứng đem Vân Chính
Thiên xét xử, dù sao La Hổ cũng rất coi trọng Vân Chính Thiên, tuyệt sẽ không
vì Hãm Thi xàm ngôn mà luận tội hắn. Nhưng mà chuyện này không thể kéo dài
nữa, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Nghĩ đến đây Vân Chính Thiên trong mắt
nồng nặc sát khí dâng lên. Hắn nhìn Ân Minh Tuyết, lúc này đã mặc đồ lại, run
rẩy ngồi trên giường, nói:

“Yên tâm, hắn muốn bắt ngươi, trọng yếu nhất là vẫn phải còn được mạng tới lúc
đó được.”

Ân Minh Tuyết yếu ớt gật đầu, nàng bây giờ chỉ còn trông chờ vào thiếu niên
trước mặt để giữ mạng mà thôi.

“Đa tạ ngươi.”

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thấm thoát đã đến thời điểm triển khai kế
hoạch. Từ sớm tinh mơ, đơn vị tà hồn sư đã rời khỏi hang ổ của mình mà hành
quân đến Thiên Phong bộ lạc lãnh thổ. Dẫn đầu là Kiệt Quỷ, Hãm Thi cùng bảy
tên tà hồn sư khác, bọn chúng đều đạt tới Hồn Đế lục hoàn. Trong đó chỉ duy
nhất một trường hợp ngoại lệ.

Quỷ Kiếm Vân Chính Thiên mặc dù chỉ mới bốn hoàn, nhưng chiến lực của hắn so
với Kiệt Quỷ còn mạnh hơn một bậc, vì vậy được đặc cách tham gia kế hoạch lần
này. Chuyện này cũng không có gì bất ngờ, ai cũng đã đoán được từ trước.

Đội hình lên tới mười tên Hồn Đế tà hồn sư, nếu xuất hiện ở Nhân Vực chắc chắn
sẽ khiến toàn bộ cường giả hồn sư vì vậy mà kinh hãi, không tiếc bất cứ giá
nào ra sức truy quét. Nếu không nơi nào bọn chúng đặt chân đến, nơi đó không
tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu.

Dùng tốc độ không nhanh không chậm hành quân, không tới mấy canh giờ, đơn vị
tà hồn sư đã xâm nhập vào lãnh thổ Thiên Phong bộ lạc gần mười dặm. Bất quá từ
khi tiếng vào, một bóng người cũng không thấy, xung quanh bốn phía đều một
mảnh tĩnh lặng đến đáng ngờ.

Bình thường mà nói, đám dân tộc du mục này bố trí rất nhiều thiết bị tín hiệu
phát hiện khi có người lạ tiến vào lãnh thổ, không lý gì một đoàn mười tên tà
hồn sư hành quân bên trong lãnh thổ lại mặc nhiên không một động tĩnh. Cũng
không nhìn thấy có binh lính tuần tra.

Kiệt Quỷ, Hãm Thi mấy tên có kinh nghiệm tác chiến phong phú liền cảm thấy có
chút cổ quái.

“Quỷ Tung, lại đây.” Kiệt Quỷ nói.

Một tên thấp bé tà hồn sư tên gọi Quỷ Tung cấp tốc chạy tới bên cạnh. Kiệt Quỷ
lại nói:

“Dùng tinh thần truy tung của ngươi đi, xem vài trăm mét gần đây có địch nhân
nào không.”

Quỷ Tinh kia gật đầu, trên người hắn lập tức có biến hóa kỳ dị. Ngay dưới hai
con mắt của hắn, đột nhiên lại mở ra hai con mắt nữa, phân biệt nắm ở bên dưới
hai con mắt cũ. Mà hai con mắt này, khi mở ra liền không khác nhìn vào một lỗ
đen vô tận, tại đồng tử bên trong thỉnh thoáng có ba động tinh thần lực tản
ra.

Quỷ Tung này, tinh thần lực của hắn tuyệt đối đã tiến vào Linh Uyên Cảnh cấp
bậc, mà võ hồn của hắn có lẽ còn liên quan đến mắt.

Nhìn thấy Vân Chính Thiên ngẩn ngơ, Kiệt Quỷ cười nhạt nói: “Võ hồn của Quỷ
Tung là Truy Tung Nhãn, nói về chiến đấu hắn gần như vô dụng, nhưng nếu dùng
để tìm người, phá bẫy, phá trận thì hắn hiếm có địch thủ.”

Vân Chính Thiên gật đầu, mặt rõ ràng không biến sắc nhưng nội tâm như có lửa
đốt. Bằng vào năng lực truy tung của Quỷ Tung, đám người Đinh Hương vị trí
phục kích có lẽ sẽ sớm bị phát hiện. Nếu như bên phía nàng có cường giả đồng
cấp bậc tinh thần lực như Quỷ Tung, thì mới có thể kéo dài thời gian một chút.
Bất quá, người này bên nàng hiện nay là vô pháp tồn tại.

Kể cả Thiên Chí Vỹ tu vi Hồn Thánh kia cũng chỉ tiếp cận Linh Uyên cảnh cấp
bậc tinh thần lực mà thôi.

Mênh mông tinh thần lực lan tràn mà ra, rất nhanh đem về cho Quỷ Tung hết thảy
tin tức. Hắn trầm giọng nói:

“Bên trái ba trăm mét, có bốn người. Bên phải ba trăm mét, có năm người. Trước
mặt hai trăm mét, có ba người. Tất cả đều là hồn sư.”

Quỷ Tung báo cáo xong, toàn bộ tà hồn sư đều rơi vào trạng thái phòng bị.
Trước mặt bọn hắn có hơn mười tên hồn sư đang ẩn nấp phục kích, lực lượng này
so với bình thường thì nhiều hơn một nữa. Kể cả Kiệt Quỷ cũng không thể tùy
tiện ra lệnh bừa bãi được.

“Quỷ Tung, đoán được tu vi bọn chúng?” Hãm Thi hỏi.

Quỷ Tung gật đầu trả lời: “Hai Hồn Đế, còn lại đều là Hồn Vương. Các ngươi
không cần lo lắng.”

Hai tên Hồn Đế!

Vừa nghe mấy chữ này, Kiệt Quỷ, Hãm Thi đám người không những không chút lo
lắng, trái lại ánh mắt càng thêm mừng rỡ. Phải biết trận chiến này song phương
đã qui định, bên nào giết được cao giao hồn sư liền có thể tự do giữ lại thi
thể, cho nên vừa tiến hành giao tranh mà thu được chiến lợi phẩm bậc này,
chẳng trách bọn chúng lại trở nên hăng hái.

“Vận khí không tệ, được rồi chúng ta cùng lên.” Kiệt Quỷ liếm môi thèm thuồng
nói.

Vân Chính Thiên giật mình hỏi lại: “Không bố trí trận hình? Cứ như vậy lao vào
sao?”

Hãm Thi bật cười nói: “Đánh với đám nhãi nhép này, còn cần cái gì trận hình.
Ngươi sợ thì ở phía sau với Quỷ Tung đi.”

Kiệt Quỷ, Hãm Thi mắt nhìn nhau, chợt phá lên cười thành tiếng, sau đó cả đám
như hóa thành hắc vụ, lao nhanh về phía trước. Mục tiêu chính là ba tên hồn sư
cách đó hai trăm mét.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #331