Ân Minh Tuyết


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Trở về phòng, Vân Chính Thiên cẩn thận khóa kín cửa, sau đó đem thiếu nữ đang
vác trên vai nhẹ nhàng đặt lên giường của mình.

“Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi.” Vân Chính Thiên thấp giọng nói.

Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, thiếu nữ này không có vì bản thân đang lõa lồ
mà lập tức tìm mảnh vải che thân đi, trái lại nàng bò xuống khỏi giường, trở
về tư thế quỳ hai gối xuống, cúi đầu.

Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nói: “Không cần làm vậy. Ngươi đứng lên đi. Lấy đồ
mặc vào trước.”

Mặc dù thiếu nữ này tuổi so với hắn nhỏ nhưng cơ thể đã phát dục không ít.
Nhất là bộ ngực nhấp nhô theo hơi thở gấp gáp, vòng eo thon gọn trơn lán cùng
vòng cong nóng bỏng. Cho dù Vân Chính Thiên đạo tâm kiên vững nhưng gặp phải
cảnh này cũng cảm thấy có chút bức rức khó chịu.

Thiếu nữ nghe vậy chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, yếu ớt nói:

“Đại nhân, ngài đừng thử tiểu nữ nữa, tiểu nữ tình nguyện phục vụ mọi thứ cho
ngài, chỉ cần ngài đừng giết tiểu nữ, cho tiểu nữ được sống để hầu hạ ngài.”

Nghe những lời không thể tin rằng sẽ được nói ra từ miệng một thiếu nữ mười
lăm tuổi, Vân Chính Thiên sát niệm không khỏi khởi động. Tà hồn sư cái thứ cặn
bã của đại lục, chỉ hận không thể một tay quét ngang đem bọn chúng hóa thành
bột phấn ngay lập tức.

Vân Chính Thiên liếc mắt một lượt cơ thể nàng, liền nhìn thấy chằng chịt những
vết rách trên da do roi da quật vào, vết máu khô còn nằm đó, tứ chi còn rất
nhiều vết bầm tím do bị dây cột, lằn những vệt đỏ trên làn dan trắng noãn của
nàng.

Ắt hẳn nàng những ngày qua đã chịu tra tấn thê thảm về mặt thể xác, chẳng
trách nàng tâm tình lại trở thành như vậy, không khác gì một món đồ chơi vô
tri vô giác.

Một cỗ chua xót cảm xúc bất ngờ trào dâng từ cuống họng, thiếu nữ này tuổi
mười lăm, đáng lẽ phải đang tận hưởng tuổi thanh xuân của mình. Thế nhưng bây
giờ chịu xuống nạn kiếp này, cho dù sau này nàng có may mắn sống sót cũng sẽ
chịu những di chứng khủng khiếp.

Vân Chính Thiên lựa chọn mang nàng mà không phải chín tên nam nhân kia chủ yếu
là do nàng một thân nữ hài, tuổi lại còn nhỏ, tương lai còn ở phía trước. Nếu
như rơi vào tay đám tà hồn sư kia, chắc chắn nàng còn khổ hơn là chết.

Bất quá, tâm lý của nàng thành ra như vậy, muốn để nàng ổn định lại không thể
một sớm một chiều. Trong thời gian đó chỉ có thể giấu nàng trong phòng, rồi
tìm thời điểm thích hợp thả nàng đi.

Hắn lấy trong giới chỉ ra một cái áo choàng, đưa qua cho nàng. Thế nhưng nàng
từ đầu đến cuối đầu vẫn không có ngẩng lên, cũng không có đưa tay ra đem áo
choàng nhận lấy. Một mực trầm luân ngồi ở đó, ánh mắt không khác gì người đã
chết.

Vân Chính Thiên phải tự tay đem áo choàng đặt lên người nàng, để nàng che đi
cơ thể, đồng thời giúp nàng giữ ấm.

“Ngươi tên gì?” Vân Chính Thiên hỏi.

Thiếu nữ đáp lại bằng thanh âm run run: “Tiểu nữ họ Ân, tên là Minh Tuyết.”

Ân Minh Tuyết, cái tên thật đẹp. Vân Chính Thiên trong lòng chợt nghĩ.

“Nếu ngươi đồng ý, từ nay ta gọi ngươi là Tuyết nhi, ngươi cũng đường gọi ta
là cái gì đại nhân, cứ gọi là Quỷ Kiếm ca ca là được. Nên nhớ, thế giới của
ngươi bây giờ gói gọn trong căn phòng này, sinh mệnh của ngươi là do ta nắm
giữ, không được tùy tiện nói chuyện với người khác.”

Vân Chính Thiên trầm giọng nói ra, Ân Minh Tuyết liên tục gật đầu đáp ứng, bất
quá không biết tại sao nàng trong lòng vì lời này của hắn mà có chút ấm.

Vân Chính Thiên không có tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến thân phận thật
cho nàng, cho nên Ân Minh Tuyết vẫn nghĩ hắn là tà hồn sư. Nàng muốn duy trì
mạng sống, tự nhiên phải nghe lời, không còn cách nào khác.

Cấp cho nàng một chút giải dược thoa lên vết thương, sau đó lại lấy một chút
thịt hung thú đã được nấu chín ra cho nàng ăn. Ân Minh Tuyết không cần biết
bên trong có độc hay không, nàng ăn ngấu ăn nghiến, sau khi ăn xong liền lăn
ra ngủ, mặc kệ cái áo choàng Vân Chính Thiên trùm cho nàng không đủ để che
thân.

Vân Chính Thiên đem chăn đắp lại cho nàng, trong lòng thoáng nghĩ tới Hàn
Thanh Chi biểu muội của hắn.

Đêm đó, hắn nhường giường cho Ân Minh Tuyết, còn bản thân ngồi dưới nền đất
lạnh, tập trung minh tưởng tu luyện.

Sáng ngày hôm sau, Vân Chính Thiên hai mắt vẫn khép hờ ngưng thần. Đại khái
gần đây tu luyện trong Lưỡi Quỷ đại đạo phi thường thích ứng, tà hồn lực từ
trong thiên địa nương theo lộ tuyến vận chuyển của Dịch Cân Kinh, chuyển hóa
thành tinh thuần nhất hồn lực, làm tốc độ tu luyện của hắn tăng lên rất nhiều.

Hiện tại tu vi của hắn đã đỉnh phong sáu mươi lăm cấp, thêm một vài ngày liền
có thể đột phá sáu mươi sáu cấp a.

Lục hoàn Hồn Đế về sau, mỗi một cấp muốn tăng lên phi thường khó khăn, mà Vân
Chính Thiên có thể lấy hai tháng đề thăng một cấp, đã là chuyện hết sức hoang
đường. Nếu như hắn bây giờ tiến vào trong Thú Vực, tin chắc tốc độ còn nhanh
hơn bây giờ chí ít gấp đôi.

Hai mắt chậm rãi mở ra, đột nhiên không hề báo trước, một vệt đao quang lóe
lên, chính là nhắm vào ngực của hắn mà đâm xuống.

Vân Chính Thiên theo bản năng hít mạnh một hơi, lồng ngực trực tiếp căng phồng
lên, một tầng hồng sắc vân quang thuận theo xuất hiện.

Đao kia đâm xuống, trực tiếp gãy nát, mà người vừa xuất đao cũng theo đó bắn
về phía sau.

Người này, ngoài Ân Minh Tuyết ra còn ai nữa. Thì ra nàng tâm lý không có
trong tưởng tượng của Vân Chính Thiên buông xuôi như vậy, nàng hẳn vẫn nung
nấu ý định trốn thoát. Như vậy hôm qua những lời nói kia, là nàng cố ý nói cho
hắn nghe.

Chỉ có điều nàng không lường trước được, tên thiếu niên tóc đen gương mặt anh
tuấn này, lại sở hữu nhục thân cường hãn. Đao nhỏ kia căn bản không có tư cách
mạo phạm hắn.

“Ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?” Vân Chính Thiên trừng mắt, thấp giọng nói.

Ân Minh Tuyết lồm cồm bò dậy, nàng hai mắt có chút thất vọng, lẩm bẩm tự nói:

“Thật tức chết, đã cố hết sức vẫn không giết được hắn.”

Nếu như nàng khi nãy ám toán là Kiệt Quỷ hoặc bất kỳ tà hồn sư nào, không tới
nữa câu nàng đã bị phân làm hai đoạn, chết một cách rất khó coi. Vân Chính
Thiên tất nhiên khác, hắn làm sao không biết nàng hành động vừa rồi, là đang
cố tự cứu lấy mình mà thôi.

Thật là một thiếu nữ ngoan cường. Vân Chính Thiên nội tâm thầm cảm thán.

“Tuyết nhi.” Vân Chính Thiên bất giác kêu lên.

“Ngươi đừng có gọi ta thân mật như vậy, nhân loại chúng ta cùng tà hồn sư các
ngươi căn bản không đội trời chung. Hôm qua ngươi tha cho ta rõ ràng là có ý
đồ riêng, đừng tưởng ta không biết, ta sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm.”

Ân Minh Tuyết cứng rắn nói, nhưng làm sao giấu được một chút sợ hãi bên trong.
Vân Chính Thiên thấy vậy, đột nhiên xoay người lấy tay mở cửa phòng, làm một
cái động tác mời đi ra, sau đó nói:

“Nếu đã như vậy thì ngươi trốn đi, ta sẽ không cản. Nhưng ta báo trước, một
khi đi ra khỏi căn phòng này, lời hứa của ta sẽ không còn hiệu lực, đến lúc đó
cho dù thần thánh xuất hiện cũng khó cứu được ngươi.”

Vân Chính Thiên làm ra hành động như vậy, đã ngoài dự đoán của Ân Minh Tuyết.
Nàng ánh mắt nhìn vào không gian tối đen như mực nằm ở bên ngoài căn phòng
này, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu.

“Làm sao lại chần chừ? Ngươi đã nói ta có ý đồ riêng, vậy thì mau chạy đi
chứ.” Vân Chính Thiên khẽ quát.

Ân Minh Tuyết toàn thân bỗng nhiên run rẩy, sau đó ngồi bệt xuống đất, hai tay
ôm lấy mặt, khóc nức nở. Một cỗ vô lực cảm giác dâng lên trong lòng, Ân Minh
Tuyết ngay cả dũng cảm trốn thoát cũng không làm được.

Vân Chính Thiên không có quát nàng nữa, nhanh tay đóng cửa lại, đi ra trước
mặt nàng, ngồi xuống nói:

“Ngươi không giống cô nương ngu ngốc, tin chắc đã nhận ra ta không giống bọn
chúng. Đúng không?”

Ân Minh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn thật sâu, rốt cuộc cũng gật đầu.

“Vậy thì được rồi, ngoan ngoãn nghe lời ta, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an vô
sự.”

Ân Minh Tuyết đau khổ mỉm cười, nhìn hắn đáp:

“Vâng, Quỷ Kiếm ca ca.”

Mấy ngày tiếp theo, nàng vẫn ở trong phòng Vân Chính Thiên sinh hoạt bí mật.
Tà hồn sư vốn không quan tâm đến cuộc sống của nhau, cho nên trong phòng Vân
Chính Thiên thêm một cái miệng ăn, bọn chúng cũng không biết.

Thế nhưng Vân Chính Thiên kỳ thực cũng không hay biết chuyện này vốn rất bình
thường. Có những tên tà hồn sư biến thái đến mức, hắn không cần linh hồn của
nạn nhân mà chỉ cần thể xác, để có thể ngày qua ngày làm nhục họ, hoặc đem ra
hành hạ khi buồn bực.

Dưới con mắt của La Hổ, Kiệt Quỷ thì Vân Chính Thiên chính là loại này tồn
tại.

“Ha ha không nghĩ Quỷ Kiếm ngươi khẩu vị cũng không vừa, khi nào chán thì đem
qua cho ta nhé.”

Kẻ vừa lên tiếng là Hãm Thi, là kẻ mà Vân Chính Thiên rất ghét.

Bởi vì nữ tù binh kia sau mấy ngày bị vác đi mà vẫn còn giữ được mạng sống,
bọn chúng dĩ nhiên nghĩ Vân Chính Thiên vẫn còn đang vui vẻ với nàng hằng đêm
chưa có chán, nếu đã chán thì nàng sớm đã chết rồi.

Lời của tên Hãm Thi này làm Vân Chính Thiên chán ghét, bất quá hắn cũng không
có phản biện làm gì, căn bản như thế này càng giống một tên tà hồn sư hơn.

Đến một hôm, La Hổ triệu tập Vân Chính Thiên đến, lần này là phòng làm việc
của La Hổ. Trong phòng cũng đầy người, đều là tinh anh tà hồn sư tại đây.

La Hổ quét mắt một vòng, thấy tất cả đã đông đủ, hắn mới trầm giọng lên tiếng
nói:

“Tử Anh hẹn gặp chúng ta, hắn nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”

Kiệt Quỷ nhanh nhảu lên tiếng: “La đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì, có phải đã
moi ra được vị trí đám người du mục kia không?”

La Hổ gật đầu, nói: “Đúng là chuyện này. Tử Anh nói hắn đã phái thuộc hạ ngày
đem theo dõi, rốt cuộc gần đây đã phát hiện một trong những nơi ở của đám du
mục dơ bẩn kia. Hẹn chúng ta ra lần này là để bàn bạc kế hoạch tấn công.”

Nghe tới đây, Vân Chính Thiên trong lòng chấn động, mặc dù đã chuẩn bị tinh
thần ngày này sớm muộn sẽ tới nhưng khi hiện tại vẫn khó mà tiếp nhận. Gần đây
không hiểu sao tầng xuất di chuyển trên mặt đất của dân du mục tăng đột biến.
Chính vì vậy mới dễ làm lộ ra nơi sống của bọn họ.

Nếu như hồn thú và tà hồn sư chuyến này liên thủ với nhau, vậy thì cái bộ lạc
bị nhắm đến chắc chắn lành ít dữ nhiều. Rất có thể là một trận đại đồ sát gió
tanh mưa máu sắp sửa xảy ra.

. . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét.

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #329