Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Vân Chính Thiên khí thế đột ngột đại tăng, sắc mặt Kiệt Quỷ càng trở nên khó
coi. Không rõ tại sao trong lòng hắn lại xuất hiện suy nghĩ may mắn trận chiến
này không phải sinh tử chi chiến. Bởi vì dù Kiệt Quỷ có kiêu ngạo cỡ nào, đứng
trước đối thủ như Vân Chính Thiên liền không khỏi cảm thấy thua kém.
Theo tiếng thét dài chấm dứt, Kiệt Quỷ ánh mắt như có tinh quang lóe sáng, hắn
vậy mà phóng người lên cao, dùng chính thân thể cùng mình đón lấy Thái Dương
chi lực đang phủ xuống. Thời khắc này, Kiệt Quỷ nhận thấy cơ thể mình đang có
một cỗ không tả nổi sự thoải mái, Thái Dương chi lực thẩm thấu qua từng tế
bào, làm cho thân thể tái nhợt của hắn lấy tốc độ cực nhanh biến mất, thay vào
đó là một cỗ tràn trề sinh mệnh chi lực.
Đối với một màn mà Kiệt Quỷ đang làm ra, Vân Chính Thiên phải gật đầu công
nhận kỳ dị. Ai ngờ được tà hồn sư lại có thể nương nhờ Thái Dương chi lực mà
đề thăng trạng thái bản thân, sinh mệnh lực dồi dào tỏa ra trên người Kiệt Quỷ
là bằng chứng rõ ràng nhất.
Ngay tại thời điểm Kiệt Quỷ thân thể khô héo hấp thụ Thái Dương chi lực chưa
tới mười hơi thở, hắn trở thành một tên vạm vỡ to con, so với La Hổ còn to lớn
hơn một chút. Từng thớ thịt như có sinh mệnh riêng, phập phồng theo từng hơi
thở của hắn.
Nếu ngày xưa hắn là quỷ chết đói, thì hiện tại nên gọi là quỷ ấm no a.
Kiệt Quỷ giơ hai cánh tay lực lượng của mình lên, ngay lập tức Ma Viêm lần nữa
bốc lên, cùng với Thái Dương chi lực hòa quyện lại hình thành một quả cầu lửa
khổng lồ, đường kình ngày một bành trướng mà ra. Bất quá quả cầu lửa này càng
to, nó phản phất như cắn nuốt toàn bộ sinh mệnh chi lực hùng hậu trên người
Kiệt Quỷ.
Thân thể vạm vỡ bắp thịt rắn chắc của Kiệt Quỷ nhanh chóng teo tóp, liền không
khác gì một quả bong bóng bị xì hơi, trở lại hình dạng cũ, thậm chí còn có
chút khó coi hơi nữa. Kiệt Quỷ mặt mày tái nhợt, máu tươi trong miệng cũng
chảy xuống. Bất quá ngẩng đầu nhìn lại, quả cầu lửa của hắn đã đạt tới kích
thước cực đại, đường kính không dưới mười mét, khủng bố uy lực có thể tưởng
tượng ra.
Đối với hồn kỹ quỉ dị này, Vân Chính Thiên vẫn giữ nét mặt bình tĩnh. Hắn tin
tưởng vào khả năng phòng ngự của mình, dù sao công kích của Kiệt Quỷ nhìn có
vẻ mạnh nhưng không phải chân chính của hắn lực lượng, mà là mượn nhờ ngoại
lực tác động vào.
“Đỡ được chiêu này, ngươi phải cho ta công huân nghỉ phép.” Vân Chính Thiên
nói.
Kiệt Quỷ đứng ở bên kia, thanh âm yếu ớt nói: “Ngươi mà đỡ được, Kiệt Quỷ ta
còn gọi ngươi một tiếng đại ca.”
Hồn kỹ này của Kiệt Quỷ đã rút kiệt sinh mệnh lực của hắn, hiện tại nói còn
không ra hơi, cho nên hắn cũng không muốn nói nhiều. Hai tay vừa vung xuống,
lập tức quả cầu lửa như muốn thiêu không gian mà tới.
“Ma Viêm Thái Dương Hỏa.” Kiệt Quỷ rống to.
Nhìn thấy hình ảnh hỏa cầu cấp tốc phóng to trong tròng mắt, Vân Chính Thiên
ưỡn thẳng lưng, hai cánh tay giơ lên phía trước, bàn tay cũng xòe ra, hai bàn
chân ngoáy sâu vào mặt đất vững vàng, sẵn sàng đón lấy công kích của Kiệt Quỷ.
Ma Viêm Thái Dương Hỏa của Kiệt Quỷ không khác gì mặt trời xuống núi, hừng hực
sức nóng điên cuồng bắn tới, cho đến khi hỏa cầu tiếp xúc với cổ tháp quang
ảnh. Lập tức thanh âm nổ lớn kịch liệt vang lên.
Oành!
Chỉ thấy bốn phía khói bụi mịt mù, phạm vi vài trăm mét đại địa rung chuyển,
giống như thần long xuất thế nhấc lên một trận long trời lở đất. Không gian
gần đó liền có phá toái dấu hiệu, cuồn cuộn sóng năng lượng lan tràn mà ra.
Tại trong trung tâm chỗ va chạm, hỏa cầu của Kiệt Quỷ đã bị Vân Chính Thiên
hai tay cản lại. Nơi lòng bàn tay khói trắng bốc lên xì xèo, Vân Chính Thiên
gương mặt càng là ngưng trọng, bởi vì hỏa cầu này chỉnh thể lực lượng vẫn duy
trì ngần ấy thời gian không hề rơi xuống.
Chuyện này là sao, làm sao hỏa cầu này vẫn có thể giữ được cực đại năng lượng
của nó dù đã bị mình chặn lại. Bình thường mà nói công kích dạng này hồn kỹ,
một khi chân chính bị chặn lại chính là lấy tốc độ cực nhanh ly tán năng
lượng, sau đó triệt để biến mất.
Mà trước mắt Ma Viêm Thái Dương Hỏa của Kiệt Quỷ không cách nào hình dung được
phương pháp duy trìn lực lượng. Nếu tình trạng này còn kéo dài, sợ rằng người
thất bại không ai khác ngoài Vân Chính Thiên hắn.
Tại trong thời điểm then chốt, Vân Chính Thiên càng bày ra tinh thần bình tĩnh
nhất, hắn ánh mắt đảo liên tục, cố gắng tìm kiếm nguyên nhân.
Kiệt Quỷ tà hồn lực có đủ khả năng duy trì lực lượng cho hỏa cầu? Không, tất
nhiên là không. Cho dù Kiệt Quỷ có là sáu hoàn Hồn Đế đi chăng nữa, hồn kỹ này
nếu không có Thái Dương chi lực trợ giúp, hắn cũng không cách nào hoàn mỹ
triển khai ra.
Nghĩ đến đây, Vân Chính Thiên ánh mắt chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy, là Thái Dương chi lực, nhất định là Thái Dương chi lực chống cho
hắn.
Vân Chính Thiên tức khắc ngẩn đầu nhìn lên, liền trông thấy tại trời cao vạn
trượng kia, lỗ rách mà Kiệt Quỷ lúc nãy tạo ra vẫn chưa có vá lại. Nhờ vậy
Thái Dương chi lực liên tục phủ xuống, trở thành nguồn năng lượng dồi dào bổ
khuyết cho hắn. Chẳng trách có thể đem Ma Viêm Thái Dương Hỏa kiên trì thời
gian lâu như vậy.
Lúc này vì chống đỡ hỏa cầu công kích dằn co mà hai bàn tay của hắn đã bị Ma
Viêm thiêu đốt nhỏ xuống máu tươi, cánh tay phi thường run rẩy cùng thoát lực,
có lúc tưởng chừng không thể chịu nổi nữa. Thế nhưng vừa rồi tìm được ngọn
nguồn sự việc, Vân Chính Thiên chiến ý lần nữa dâng lên, hắn nhất định phải
giải quyết cái vết rách trên kia trước.
“Hắc hắc, ngươi chỉ cần cầu xin ta, ta sẽ lập tức thu hồi công kích, để tránh
ngươi mạng nhỏ sơ xuất mà ngã xuống a.” Kiệt Quỷ đắc ý cười to, hai cánh tay
vẫn một giơ lên tiếp nhận Thái Dương chi lực, một tay thì chưởng khống hỏa cầu
điên cuồng trùng kích Vân Chính Thiên Hồng cấp Phù Đồ Thủ Hộ.
Bất quá hắn tràng cười còn chưa dứt, đáy mắt chợt lóe lên vẻ kinh nghi. Bởi vì
Vân Chính Thiên sau lưng, đệ tứ hồn hoàn chính là sáng lấp lánh. Một cái tiểu
vòng tròn màu đen từ dưới chân hắn bỗng nhiên lan tràn ra, cho đến khi dừng
lại ở đường kính năm mét. Một giây sau, một cột hắc quang trụ khổng lồ tương
tự như Kiệt Quỷ lúc nãy, từ dưới đất nơi Vân Chính Thiên đứng bắn thẳng lên
cao.
Hai cột hắc quang trụ này nhìn thì có vẻ giống nhau, nhưng của Vân Chính Thiên
lại có tử quang bao phủ bề ngoài.
Mà ngay khi hắc quang trụ này đánh vào khoảng không nơi vết rách kia, Thái
Dương chi lực toàn bộ đều hóa thành một đen, chớp mắt đã trở thành hắc vân
cuồn cuọn, nhanh chóng vá kín vết rách lúc nãy.
“Con mẹ nó.” Kiệt Quỷ lên tiếng mắng chửi. Thái Dương chi lực sợi dây cung cấp
bị cắt đứt, Kiệt Quỷ không thể tiếp tục mượn ngoại lực duy trì Ma Viêm Thái
Dương Hỏa nữa.
Vân Chính Thiên thủ đoạn này thực đã ngoài dự kiến của Kiệt Quỷ. Hắc giới lĩnh
vực phương diện am hiểu nhất chính là đồng hóa, Thái Dương chi lực kia mặt dù
cường đại nhưng bị Kiệt Quỷ hấp thu gần hết, cho nên không thể chống lại lĩnh
vực của hắn a. Rốt cuộc bị đồng hóa trở thành thế giới tối tăm một loại vật
chất. Đồng thời ngăn chặn Thái Dương chi lực tiếp tục lẻn vào.
Tại bên dưới kia, hỏa cầu mất đi chỗ chống lực, chính vào lúc này lấy tốc độ
cực nhanh phân rã, cho đến khi đường kính chỉ còn lại hai mét hỏa cầu. Vân
Chính Thiên trên tay hồng sắc vân quang ngưng tụ, một quyền đánh ra, triệt để
đem hỏa cầu đánh nát vạn mảnh.
Sưu!
Hùng hậu sóng năng lượng mang theo quyền kình cũng lướt ngang qua Kiệt Quỷ
thân ảnh, hắn liền đổ sập xuống mặt đất, ngất đi.
Vân Chính Thiên thu hồi lại lực lượng của mình, sau đó hắn bỗng nói:
“La đại nhân, ngươi có thể ra được rồi.”
“Hắc, ngươi biết ta đang quan sát?”
La Hổ thanh âm vang lên, thân ảnh cũng đã xuất hiện bên cạnh Kiệt Quỷ đang
ngất xỉu.
“Chúng ta chiến đấu động tĩnh quá lớn, ngươi không đến xem mới là chuyện lạ.”
Vân Chính Thiên thản nhiên nói.
“Nói cũng phải.” La Hổ vuốt vuốt cái cằm không có tồn tại cọng râu nào của
mình, cúi xuống vác Kiệt Quỷ lên trên vai, sau đó nói:
“Ngươi muốn nghỉ phép để làm gì?”
Lời này vừa nói ra, Vân Chính Thiên cảm nhận được một cỗ hung uy từ La Hổ. Nếu
không phải Vân Chính Thiên diễn đủ sâu thì có lẽ lúc này đã bị đối phương nắm
thóp.
“Ta không quen sinh hoạt tịch mịch. Dự tính đi ra ngoài săn lùng hồn sư. Không
phải ngươi nói bắt được bọn chúng, có thể đề thăng quyền hạn hay sao.” Vân
Chính Thiên nói.
La Hổ nghĩ ngợi, sau đó lại gật đầu: “Có thể, bất quá ngươi không được đi xa
hơn trăm dặm. Chủ thượng mệnh lệnh đã ban xuống, nếu bị phát hiện làm trái sẽ
liên lụy đến tất cả. Ngươi rõ ràng?”
“Rõ ràng.”
Kiệt Quỷ sau khi tỉnh lại, liền mang bộ mặt uất hận cầm lấy công huân cực khổ
khó kiếm của mình mà đổi lấy ngày phép cho Vân Chính Thiên. Hắn còn không quên
hăm he sau này sẽ đòi lại gấp mấy lần. Vân Chính Thiên tất nhiên không sợ hắn,
chân chính sinh tử chi đấu, hắn có lòng tin đem Kiệt Quỷ nhanh chóng miểu sát.
Trận chiến với Kiệt Quỷ không chỉ để hắn đổi lấy ngày phép, mà còn giúp hắn
kiểm tra trình độ chiến lực của mình hiện tại đang ở mức nào.
Nhớ lại năm xưa đối mặt Đường Tâm, khi đó cũng chỉ là sáu hoàn Hồn Đế thực lực
cách xa vời vợi. Mà bây giờ Vân Chính Thiên đã có lực lượng chống lại sáu hoàn
Hồn Đế tà hồn sư. Vật đổi sao dời chỉ diễn ra ngay trong chớp mắt. Chỉ cần cho
hắn thuận lợi trưởng thành thêm mấy năm, tin chắc sẽ là một cái đỉnh tiêm nhân
vật tại đại lục này.
Ngày hôm sau, Vân Chính Thiên sử dụng ngày phép, lập tức rời khỏi thành lũy
đóng quân, thẳng về hướng Kim Tiên bộ lạc mà đi. Lấy quân phục Tà Hồn Điện,
căn bản không có hồn thú nào đối với hắn bộ hành cản trở. Hắn không tiếc tiêu
hao thể lực dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, đến cuối ngày thứ nhất liền tiếp cận
năm dặm bên ngoài Kim Tiên bộ lạc lãnh thổ.
Hắn từ trong túi lấy ra một cái pháo sáng, là thiết bị liên lạc mà Đinh Hương
đã trao cho hắn từ đầu. Đem pháo sáng bắn lên trời, thay đổi một bộ y phục
bình thường, sau đó ngồi đợi. Không tới mười phút sau, một toán hồn sư theo
hướng Kim Tiên bộ lạc mà phóng tới.
Dẫn đầu không ngoài dự kiến, chính là Đinh Hương cùng Đại Kình. Theo sau bọn
hắn là năm tên chiến sĩ, trong đó có ba tên là Khôi Nguyên chiến sĩ, còn hai
tên mặc kim sắc chiến phục, tự nhiên là Kim Tiên bộ lạc chiến sĩ.
Đinh Hương vừa nhìn thấy hắn, nàng không nhịn được mà nhào tới ôm chằm, khóc
nức nở.
Vân Chính Thiên nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao khóc?”
“Ta cứ tưởng ngươi xong rồi, tên thối tha nhà ngươi tại sao bây giờ mới trở
lại. Hại ta lo lắng muốn chết.”
Đinh Hương vừa nói, vừa đấm thùm thụp vào ngực hắn.
Vân Chính Thiên không rõ nàng có đang đóng kịch cho mấy tên Kim Tiên chiến sĩ
hay không, chỉ biết nàng đấm đau quá chừng. Một lát sau, hắn đem nàng đẩy ra,
cười hỏi:
“Kế hoạch tiến triển thế nào?”
Đinh Hương lúc này mới quẹt đi nước mắt, mỉm cười nhìn hắn, đồng thời giơ hai
ngón tay lên:
“Mỹ mãn, Kim Tiên bộ lạc giờ đã là chúng ta minh hữu.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit