Khiêu Khích


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Mấy ngày sau đó, Vân Chính Thiên ở lại chỗ này theo La Hổ nhận thức một số
kiến thức liên quan đến tổ chức. Vân Chính Thiên ngay lập tức ấn tượng đối với
cái tổ chức ma quỷ này càng khắc sâu hơn.

Tà Hồn Điện xét riêng về qui mô nhân số, còn phải nằm ở trên Chung Cực Hồn Sư
Quân Đoàn của Vực Chủ. Từ luật lệ, qui định, cấp bậc, chức vụ, đãi ngộ đều
được phân chia rõ ràng.

Tà Hồn Điện có sáu cái cấp bậc phân chia rạch ròi giữa tầng lớp binh lính và
lãnh đạo.

Hoàng, lam, bạch là ba cấp bậc binh lính, cụ thể gọi hoàng cấp binh sĩ, lam
cấp chiến sĩ và bạch cấp dũng sĩ. Ba cái cấp bậc này cụ thể có bao nhiêu binh
lực thì không rõ, chỉ biết là rất nhiều.

Nhiệm vụ của tầng lớp binh lính chủ yếu là săn lùng, tìm diệt và đàn áp những
người bình thường hoặc hồn sư chống đối. Càng bắt được nhiều tù binh, binh
lính có thể đổi được nhiều điểm công huân, sau đó lại dùng công huân đổi lấy
Tà Hồn Đan để tu luyện phẩm chất hoặc đem công huân tích lũy lại để đề thăng
quyền hạn của mình.

Hắc, huyết, tử là ba cấp bậc lãnh đạo. La Hổ và Đường Tâm đều là hắc cấp lãnh
đạo, tổng cộng có khoảng hai mươi lăm tên hắc cấp như vậy. Trực tiếp quản lý
và sở hữu dưới trướng cấp bậc binh lính.

Trên hắc cấp lãnh đạo là huyết cấp ám ảnh, vỏn vẹn chỉ có bảy tên, thế nhưng
mỗi tên chiến lực cực kỳ kinh khủng, không có ai tu vi không phải Siêu Cấp đấu
la cả. Nhiệm vụ của mấy tên này đó là thủ hộ Tà Hồn Điện tổng bộ, không hề
thấy bọn chúng xuất hiện bên ngoài bao giờ. Bất quá nếu toàn diện triển khai
chiến tranh, huyết cấp địa vị tự nhiên so với hắc cấp cao hơn nhiều.

Cuối cùng tử cấp ma ảnh chính là đương đại hai vị phó điện chủ, quyền lực dưới
một người trên vạn người.

Tà Đế đứng ở đỉnh cao nhất, hắn không có phân định bằng màu sắc cụ thể, nhưng
nếu dùng màu sắc để nói về Tà Đế, thì đó chính là hỗn độn chi sắc.

Nói tóm lại, cái Tà Hồn Điện tổ chức này, không khác gì một cái quân đội hồn
sư, thành lập vì mục tiêu thống nhất Đấu La Đại Lục.

Nếu để bọn chúng chiến thắng, viễn cảnh ngàn vạn đau thương sẽ kéo dài hàng
trăm năm. Cảnh tượng sinh linh đồ thán, gió tanh mưa máu sẽ phủ xuống Đấu La
đại lục.

Vân Chính Thiên nội tâm choáng ngợp bởi qui mô của Tà Hồn Điện, làm hắn càng
nhận thức sâu hơn nhiệm vụ của mình khó khăn dường nào.

Ngoài thời gian cùng La Hổ trao đổi, Vân Chính Thiên có thể tự do đi lại bên
trong thành lũy này. Chính hắn cũng không ngờ, La Hổ đối với mình đặc biệt coi
trọng hơn trong tưởng tượng của hắn. Ngay sau khi tiếp nhận Vân Chính Thiên về
dưới trướng, La Hổ liền tặng cho hắn gọi là quà ra mắt, chính là năm viên tam
phẩm Tà Hồn Đan. Tất nhiên là dùng để tu luyện tà hồn lực.

La Hổ làm sao không biết những thứ này đối với Vân Chính Thiên vốn sở hữu phẩm
chất tà hồn lực tương đồng với Tà Đế, căn bản chỉ là rác rưởi. Thế nhưng hắn
vẫn tặng, cốt là để tỏ rõ thành ý của mình.

Vân Chính Thiên đối với La Hổ chán ghét tới cực điểm, chỉ có điều lấy hắn thực
lực hiện tại còn chưa có tư cách mạo phạm La Hổ. Nếu không hắn đã sớm ra tay
diệt sát, đồng thời đem thành lũy này san bằng rồi. Dù sao La Hổ vẫn là hàng
thật giá thật Phong Hào đấu la tà hồn sư, muốn đem hắn giết chết sợ rằng Vân
Chính Thiên cũng phải đạt tới Phong Hào tầng thứ mới có thể làm được.

Cho nên hiện tại, cứ diễn một màn kịch thật hay cho bọn chúng xem.

Tam phẩm Tà Hồn Đan của La Hổ căn bản không giúp ích được chút nào cho Vân
Chính Thiên, vì vậy hắn không ngần ngại đem cho Tiểu Hổ hấp thụ. Tiểu Hổ mặc
dù cũng là hồn linh nhưng bản chất lại không giống như Tiểu Phượng. Tiểu Hổ
tuy không thể hấp thụ linh khí trong Thăng Linh Đài để đề thăng tu vi, thế
nhưng Tà Hồn Đan tới miệng lại có chút phản ứng.

Đem lần lượt năm viên tam phẩm Tà Hồn Đan nuốt xuống, vậy mà lại có hiệu
nghiệm, tu vi của Tiểu Hổ thực sự tăng lên.

Vân Chính Thiên nhìn thấy màn này trong lòng đại hỷ, phải biết hắn bây giờ ở
trong Lưỡi Quỷ đại đạo hoặc thậm chí sau này tiến vào Thú Vực chủ yếu vận dụng
Hồn Kiếm võ hồn. Mà Tiểu Hổ tu vi có thể tăng lên, tất nhiên kéo theo toàn bộ
hồn kỹ của hắn uy lực cũng đồng thời tăng lên. Đây tuyệt đối là một cái sự
tình đáng để vui mừng.

Hôm nay hắn đang ngồi trong phòng nhắm mắt ngưng thần, trải qua mấy ngày bị
giữ chân ở đây không có ra ngoài được, cho nên tin tức của hắn không cách nào
truyền tới cho đám người Đinh Hương.

Đoán chừng bây giờ nàng cũng đang rất lo lắng. Phải tìm cách rời khỏi nơi này
một thời gian ngắn a.

Hiện tại tà hồn sư đang được mệnh lệnh từ cấp trên án binh bất động, vì vậy
cũng không có nhiệm vụ để làm. Điển hình là Kiệt Quỷ kia không có gì làm cứ tự
nhốt mình trong phòng riêng, không có ra ngoài một lần nào.

Nếu như có thể tranh thủ trở về báo tin cho Đinh Hương, vậy thì hay quá.

Tỉnh lại từ trạng thái minh tưởng, Vân Chính Thiên rời khỏi phòng, đi về phía
một căn phòng khác ở gần đó, gõ cửa ‘cộc cộc’.

“Ai?” Từ bên trong có thanh âm vọng ra.

“Là ta, Kiệt Quỷ ngươi có rảnh không?”

Thì ra đây là căn phòng của Kiệt Quỷ, đồ đệ tâm đắc của La Hổ.

Kiệt Quỷ từ khi sinh ra thân thể yếu ớt, da dẻ lại trắng bạch, nhìn không khác
gì người bị bệnh kinh niên. Năm đó hắn bị đồn thổi là nguyên nhân mang tới
dịch bệnh cho cả làng, dẫn tới hậu quả hắn bị hết thảy mọi người xa lánh, ngay
cả cha mẹ của hắn cũng từ chối sự tồn tại của hắn.

Những ngày tháng đó Kiệt Quỷ sống như một bóng ma, cho đến năm sáu tuổi thức
tỉnh võ hồn, không ngờ lại là một cái cường đại hắc ám võ hồn, từ đó cuộc đời
của hắn rẽ sang còn đường sai trái.

Kiệt Quỷ lúc đó tự mình tu luyện không có ai chỉ dẫn, trong một lần tình cờ
liền phát hiện bản thân đối với tinh huyết có lực hấp dẫn kỳ lạ, lại có thể
thông qua uống tinh huyết của sinh vật mà bồi bổ cho tu vi. Khả năng này khiến
hắn hồn lực của hắn ngày đi vạn dặm. Chưa tới mười tuổi đã thành tựu ba hoàn
Hồn Tông.

Có lẽ từ nhỏ tuổi thơ bất hạnh, cùng với bản tính khát máu vì sử dụng tinh
huyết để tu luyện, làm cho Kiệt Quỷ tư tưởng ngày càng lầm lạc, người không ra
người, quỷ không ra quỷ.

Hắn là một tên thù dai, tất nhiên không quên sự nhục nhã ngày xưa. Khi đã nắm
giữ đầy đủ lực lượng, hắn đem cả làng giết chết, ăn thịt uống máu bọn họ, đốt
hết cả xương cốt ra tro, chân chính bước vào con đường ma quỷ không thể quay
đầu. Sau đó hắn gặp La Hổ, bái người này làm sư phụ, gia nhập Tà Hồn Điện tổ
chức. Lại thêm mấy năm tu luyện, rốt cuộc đạt tới sáu hoàn Hồn Đế ở độ tuổi
hai mươi. Có thể đứng ngang hàng với rất nhiều thiên chi kiêu tử Nhân Vực.

Người xưa có câu: nhân chi sơ tính bổn thiện. Nếu như Kiệt Quỷ lớn lên như bao
đứa trẻ khác, nếu hắn có sự yêu thương từ gia đình, có sự thông cảm của người
khác, có lẽ hôm nay cũng sẽ không có tà hồn sư Kiệt Quỷ trên đời a.

Vân Chính Thiên biết rõ quá khứ của Kiệt Quỷ, trong lòng đối với Kiệt Quỷ cũng
có đôi chút cảm thông. Nhưng đến một ngày, hắn vẫn phải ra tay tiễn Kiệt Quỷ
lên đường, để có thể cứu lấy những sinh mạng mà Kiệt Quỷ sẽ giết trong tương
lai.

“Có chuyện gì không?” Kiệt Quỷ khô khốc đáp lại. Hắn đối với Vân Chính Thiên
vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước.

“Cũng không có gì, muốn hỏi ngươi có cách nào xin nghỉ phép vài ngày được
không?” Vân Chính Thiên hỏi.

Kiệt Quỷ lúc này mở cửa bước ra, đây cũng là lần đầu Vân Chính Thiên nhìn thấy
diện mạo của Kiệt Quỷ ẩn đằng sau lớp hắc bào.

Đó là một tên gầy ốm nam tử, gương mặt hốc hác, nước da trắng bạch, nhìn qua
còn tưởng sắp chết đến nơi. Thế nhưng sinh mệnh khí tức của hắn cực kỳ nồng
nặc, trái ngược với thể trạng của hắn. Chuyện này có thể liên quan tới việc
chỉ uống tinh huyết mà sống, không ăn bất cứ thứ gì khác.

Kiệt Quỷ trợn mắt đôi trắng dã liếc nhìn Vân Chính Thiên. Không cần phải nói
dạng người như Vân Chính Thiên là kẻ mà Kiệt Quỷ ghét nhất. Vừa đẹp trai, vừa
cao lớn lại sở hữu khí chất bất phàm, so với Kiệt Quỷ đúng là một trời một
vực, quả thực làm người khác cảm thương cho hai số phận.

“Bạch cấp dũng sĩ mới có thể xin nghỉ phép. Ngươi mới chỉ lam cấp chiến sĩ,
lại vừa gia nhập không lâu. Qui củ này, La đại nhân không nói cho ngươi?”

Kiệt Quỷ cộc cằn nói.

Vân Chính Thiên mỉm cười, nói: “Ta biết, nhưng lại nghe nói dưới Bạch cấp có
thể thông qua công huân để đổi lấy ngày phép.”

Kiệt Quỷ hừ lạnh: “Thì sao? Làm như ngươi có công huân để đổi?”

“Đó là lý do hôm nay ta tìm ngươi a.” Vân Chính Thiên mỉm cười, lại nói tiếp:

“Kiệt Quỷ, đánh với ta một trận, nếu ta thắng thì ngươi dùng công huân của
ngươi đổi lấy ngày phép cho ta. Còn nếu ta thua, sau này cam tâm tình nguyện
gọi ngươi một tiếng Quỷ ca, tùy ngươi phân phó.”

Kiệt Quỷ nghe vậy nhất thời rơi vào im lặng. Trong lòng Kiệt Quỷ vẫn luôn buồn
bực vì bị La Hổ nói hắn không phải đối thủ của Vân Chính Thiên, mà Vân Chính
Thiên bất quá chỉ mới bốn hoàn Hồn Tông, sinh tử chi chiến hắn không tin không
đánh bại được tiểu tử này. Tự nhiên hôm nay Vân Chính Thiên đưa ra đề nghị,
trong suy nghĩ của Kiệt Quỷ lại không khác gì dê dâng lên tận miệng cọp, hắn
cầu còn không được.

Ngay lập tức ý nghĩ muốn đem Vân Chính Thiên đạp xuống dưới chân, để chứng
minh cho La Hổ thấy người nào mới là trợ thủ đắc lực thôi thúc Kiệt Quỷ. Tà
hồn sư trong nội tâm chỉ độc nhất một suy nghĩ, đó là phải chứng minh bản thân
đứng ở trên tất cả.

“Sao? Ngươi sợ thua?” Vân Chính Thiên đơn giản khích tướng, Kiệt Quỷ liền gầm
lên:

“Ta mà sợ? Đánh thì đánh. Nhưng ngươi phải nhớ, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.
Lần này là do ngươi đề xuất, cho dù La đại nhân cũng không thể ngăn cản được.”

Kiệt Quỷ thanh âm lạnh tanh, đối với hắn không chỉ là so đấu, mà là cơ hội để
dạy cho Vân Chính Thiên tên tiểu tử không biết điều này một bài học. Tuy rằng
hắn không được giết chết đối phương, nhưng đánh cho què quặt vẫn là khả thi.

“Quân tử nhất ngôn.”

Còn sợ ngươi không dám đánh. Vân Chính Thiên trong lòng mừng rỡ. Tà hồn sư đám
người này đầu óc có phần đơn giản, tự nhiên không biết được thâm hiểm bên
trong. So về trí tuệ thì Kiệt Quỷ cách quá xa tên giảo hoạt tiểu tử này.

Hai người bọn hắn cá nhân giao chiến thông báo lên, La Hổ cũng không quản, chỉ
căn dặn đừng có quá đáng là được. Dù sao hai người cũng là tâm phúc của hắn.

Thế là, Vân Chính Thiên cùng Kiệt Quỷ kéo nhau ra bên ngoài thành, tìm đến một
địa vực hẻo lánh làm nơi quyết đấu.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #324