Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Thông qua hôn lễ, người ngoại lai có thể nghiễn nhiên trở thành Lưỡi Quỷ bộ
lạc một phần tử. Chuyện này so với công bố tìm lại được người thân lâu năm
thất lạc thì nghe qua thuyết phục hơn nhiều. Dù sao kết hôn cũng phải chịu
xuống một số qui tắc nhất định, không thể bỏ qua.
Nếu như thành viên của hai bộ tộc khác nhau kết thành hôn ước, người thê tử sẽ
phải theo bộ lạc của phu quân mình. Còn nếu người ngoài như Vân Chính Thiên mà
kết hôn với một thiếu nữ trong bộ lạc, hắn liền bị bắt buộc gia nhập vào bộ
lạc của thê tử mình, cho đến khi chết mới thôi.
Chỉ có cách này, mới làm cho các bộ lạc khác không có nắm vào vấn đề Vân Chính
Thiên là người ngoài mà gây khó dễ. Hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà
giúp Khôi Nguyên bộ lạc đánh giành giang sơn, thống nhất các bộ lạc. Chỉ có
điều, chuyện này nói ra hơi có chút không được tự nhiên. Nhất là đối với hai
người trong cuộc.
“Ngươi nói, ta phải kết hôn với Đinh Hương sao? Không còn cách khác?” Vân
Chính Thiên hoảng hốt hỏi.
“Ngươi hoảng cái gì? Là giả bộ mà thôi? Làm như ta muốn lấy ngươi vậy.” Đinh
Hương tức giận nói, hai má của nàng đỏ bừng bừng.
“Đúng vậy là giả bộ thôi, khi đó ngươi sẽ là phò mã của bộ lạc chúng ta. Bọn
khác sẽ không nói được cái gì nữa. Ha ha.” Tô Khắc Liệt cười nói.
Vân Chính Thiên cùng Đinh Hương bốn mắt giao nhau. Tuy nói là giả bộ nhưng hôn
sự là chuyện quan trọng cả đời, nếu như Đinh Hương một thân nhi nữ đã không
câu nệ, vậy thì hắn nguyện phụng bồi làm theo. Dù sao cũng là giả thôi mà,
chắc Thiên Hoa sẽ không để ý.
Đại Kình ở một bên ôm bụng cười nói: “Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc sau này
Đinh Hương ế tới chết.”
“Ngươi câm mồm.” Đinh Hương đỏ mặt quát.
Tới đây Vân Chính Thiên thở phào nhẹ nhõm. Hướng giải quyết này có chút kỳ cục
nhưng tuyệt đối triệt để, vả lại hắn cũng ngạc nhiên bởi vì mấy người Đinh
Hương, Tô Khắc Liệt lại có khát khao mãnh liệt mong muốn lên mặt đất sinh sống
đến như vậy. Nếu không họ cũng sẽ không chấp nhận làm giả cái hôn lễ này, đổi
lấy một tia hy vọng cho tương lai tươi sáng. Dũng khí bọn họ có thừa, cái mà
những người du mục này còn thiếu, chính là một người dẫn dắt, một kẻ cầm cờ đi
đầu a.
Mọi người bàn luận thêm một chút tình hình các bộ lạc trong Lưỡi Quỷ, thì Vân
Chính Thiên mới biết thêm được khá nhiều thông tin mới mẻ. Thiết Huyết bộ lạc
kia thì ra không phải bộ lạc có sức chiến đấu mạnh nhất. Bọn chúng chỉ là đám
không nói lý lẽ nhất thôi. Mạnh nhất phải nói tới Thiên Phong bộ lạc, giàu
nhất là Kim Tiên bộ lạc, nhanh nhẹn nhất là Hàm Thổ bộ lạc . ..
Trên dưới mười cái bộ lạc, chỉ có một số ít nổi trội, còn lại đều tương tự như
Khôi Nguyên bộ lạc, không có dã tâm, chỉ cần bình an sống qua ngày là đủ. Đối
với mấy cái bộ lạc như vậy, Vân Chính Thiên tuyệt đối có tự tin đem thực lực
của mình chấn nhiếp. Còn lại mấy cái bộ lạc nổi danh kia, chắc chắn không khỏi
vài trận đấu rồi.
“Được rồi các ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện thoái nhường vị và hôn
lễ kia để cho ta và Đại Kình đi chuẩn bị. Còn đôi tân lang tân nương các
ngươi, tranh thủ thời gian này mà điều chỉnh trạng thái. Sắp tới sẽ là một
tràn chém giết gió tanh mưa máu không biết chừng. Ha ha.”
Tô Khắc Liệt ha hả cười trên nỗi đau kẻ khác. Vân Chính Thiên và Đinh Hương
mặc dù chỉ kết hôn giả bộ, nhưng trong lòng hai người trẻ tuổi không khỏi dâng
lên một cỗ cảm xúc kỳ lạ cùng những suy nghĩ khác nhau.
Đến ngày thứ ba từ khi trận chiến với Thiết Lạp xảy ra, Thiết Huyết bộ lạc
quay trở lại để trả những vật phẩm lần trước cướp lấy, nhưng không ngoài dự
đoán của Vân Chính Thiên, bọn chúng lấy cái cớ quá gấp nên chưa kịp thời đưa
đủ. Chỗ này chỉ khoảng trên dưới một phần ba mà thôi, còn thiếu hơn một nữa.
Bất quá đối với hành động này của Thiết Huyết bộ lạc, Vân Chính Thiên vẫn
không có nói gì, đại thể sắp tới thống nhất giang sơn, tìm bọn hắn tính sổ
luôn một lượt. Chỗ một phần ba vật phẩm này, cũng đủ để Khôi Nguyên bộ lạc duy
trì một vài tháng.
Mười ngày sau, Khôi Nguyên bộ lạc lễ thoái vị nhường ngôi của Tô Khắc Liệt
diễn ra, ngoại trừ toàn bộ người dân trong bộ lạc, còn có một số sứ giả của
các bộ lạc khác tới tham dự. Đây là sự kiện quan trọng, tự nhiên không thể
thiếu người chứng giám.
Đinh Hương tiếp vị lần này, tự nhiên trở thành vị thủ lĩnh trẻ tuổi nhất. Đối
với mấy bộ lạc khác mà nói, Tô Khắc Liệt dường như mất trí rồi. Khi không lại
đưa hết trọng trách cho một cái tuổi trẻ nữ nhân như vậy, luận về trí tuệ và
sức lực có chút nhược. So với thủ lĩnh của các bộ lạc khác vẫn chênh lệch quá
nhiều. Làm sao có thể chèo chống Khôi Nguyên bộ lạc cho được.
Ngay tại thời điểm bế mạc của buổi lễ nhường ngôi, vị tân nhậm thủ lĩnh Khôi
Nguyên bộ lạc Đinh Hương bất ngờ thông báo một tin tức động trời, nàng muốn cử
hành hôn lễ. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là chuyện không có gì để
nói, cho dù nàng là thủ linh của một bộ lạc đi chăng nữa. Chỉ có điều vị hôn
phu của nàng, vậy mà là một tên ngoại lai tới từ Nhân Vực. Chuyện này vừa công
bố ra, một khắc chấn động toàn bộ sứ giả có mặt.
Phải biết đối với cương vị thủ lĩnh một bộ lạc mà nói, hôn sự là thứ dùng để
gia tăng thực lực và vị thế cho bộ lạc của mình. Đinh Hương lại là nữ nhân,
nhan sắc khuynh thành. Nếu có thể thì nên kết hợp với một vị thủ lĩnh của một
bộ lạc mạnh mẽ, tỷ như Thiên Phong bộ lạc đệ nhất thống lĩnh luôn để ý đến
nàng chẳng hạn.
Thế nhưng tân nhiệm thủ lĩnh của Khôi Nguyên bộ lạc, lại gả cho một tên ngoại
lai Nhân Vực, thật không ra thể thống gì nữa. Chuyện này phút chốc đến tai
Thiên Phong bộ lạc, vị đệ nhất thống lĩnh Thiên Chí Vỹ kia, tin chắc hắn sẽ vô
cùng tức giận.
Bất quá tình yêu là không thể ngăn cấm đấy, vả lại nàng cũng không có phá vỡ
pháp tắt mấy trăm năm qua tại Lưỡi Quỷ đại đạo, cho nên không ai có thể bất bẻ
được nàng.
Hôn lễ được cử hành sau đó ba ngày, làm hết sức long trọng, dù sao đã diễn
kịch thì phải diễn cho giống. Từ đó Vân Chính Thiên chính thức trở thành một
phần tử của Khôi Nguyên bộ lạc, giữ lấy cương vị nguyên soái. Rất nhiều bộ lạc
nhìn xuống không thuận mắt, nhưng cũng không có ai nói điều gì, chỉ tham dự
qua loa xong cáo từ trở về.
Ai ai cũng đoán được, sắp tới Lưỡi Quỷ thập đại bộ lạc sẽ bước vào những tháng
ngày không bình yên.
Trong căn nhà của Đại Kình, hiện tại bị trưng dụng làm nơi hội nghị của lãnh
đạo cao tầng Khôi Nguyên bộ lạc.
Đinh Hương sau khi chấp chưởng chức vị thủ lĩnh, được trên dưới đồng lòng ủng
hộ. Lại nghe nói Khôi Nguyên bộ lạc chuẩn bị quật khởi, khiến lòng quân không
khỏi hào hứng. Muốn thống nhất toàn bộ Lưỡi Quỷ thập đại bộ lạc, một kế hoạch
chi tiết là không thể thiếu.
“Chính Thiên, vạn lần đừng nên gây ra đổ máu giữa các bộ lạc.”
Đinh Hương giọng nỉ non nói. Nàng là tân nhiệm thủ lĩnh, nhưng chiến dịch lần
này, đại lộ nguyên soái là Vân Chính Thiên, hết thảy đều nghe theo hắn an bài.
Nếu như muốn giành lấy giang sơn, tất nhiên không tránh khỏi chiến đấu, mà đối
với một người như Đinh Hương, nàng không muốn nhìn thấy chiến sĩ trong tộc lần
lượt ngã xuống a.
Vân Chính Thiên ánh mắt như tinh quang, nhìn nàng nói: “Ngươi yên tâm, ta
không phải kẻ mượn binh lực của bộ lạc mà tiến hành đánh giết. Chiến dịch lần
này, kỳ thực ra người phải chiến đấu cũng chỉ có một mình ta.”
“Một mình ngươi?” Tô Khắc Liệt cả kinh hỏi lại.
Đại Kình thì hơi thấp thỏm hỏi:
“Ngươi dựa vào sức một mình muốn đem mười cái bộ tộc cổ hủ thống nhất lại,
thật sự không sợ có chút miễn cưỡng sao. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, bọn họ chủ
tướng có kẻ thực lực so với Thiết Lạp còn cao hơn. Nhất là đám Thiên Phong bộ
lạc, tên Thiên Chí Vỹ ngày đem tơ tưởng tiểu Hương, thực lực chân chính Hồn
Thánh, mà trong bộ lạc của hắn ta nghe nói còn có Hồn đấu la tồn tại nữa.”
Hồn Thánh cùng Hồn đấu la? Đích xác có vài phần cân lượng. Hai loại cấp bậc
cường giả này tùy tiện đặt xuống, đều có thể xưng bá một phương.
Vân Chính Thiên nghe Đại Kình nói vậy, chỉ cười đáp:
“Đa tạ Kình ca nhắc nhở, ta tất có chừng mực cùng nắm chắc. Cần đánh phải
đánh, không cần đánh thì sẽ du thuyết. Dù sao đại kế hoạch kia mà nói ra, ta
đoán mọi người sẽ rất ủng hộ, khi đó thì cần các ngươi có mặt đảm bảo là
được.”
Đại kế hoạch mà hắn vừa nói tới, còn không phải tổng lực truy sát hồn thú trên
toàn bộ phạm vi Lưỡi Quỷ, biến nơi này hợp cách hóa trở thành Nhân Vực một
vùng lãnh thổ. Khi đó hết thảy dân du mục đều có thể ở trên mặt đất sinh hoạt,
chuyện này không thể nghi ngờ làm hầu hết mọi người đều phải động tâm.
“Vậy, ngươi muốn tìm bộ lạc nào để khai đao đầu tiên?” Đinh Hương hỏi.
Vân Chính Thiên không có nữa điểm chần chừ, liền đáp:
“Thiên Phong bộ lạc.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit