Chiến Thiết Lạp


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

“Trao đổi? Ta không có trao đổi với tà hồn sư.”

Nói rồi, Đinh Hương bàn tay phất ra, hơi mười đạo phi châm bắn về phía Vân
Chính Thiên. Nữ nhân này, làm sao nóng tính như thế, vừa nói một câu không hợp
liền muốn đánh.

Vân Chính Thiên ánh mắt chợt lóe, Linh Hồn Kiếm nắm ở trên tay, không cần sử
dụng bất kỳ hồn hoàn nào, chỉ cần thi triển kiếm kỹ đã đem toàn bộ phi châm
đánh nát. Nhân lúc đối phương phân tâm đối phó phi châm, Đinh Hương trên tay
lóe ánh đao quang, một đao đâm tới bụng Vân Chính Thiên.

Nữ nhân này rõ ràng không chút nhân từ, như vậy mới có thể thấy bọn họ hận ý
đối với tà hồn sư sâu đến mức nào. Cho dù Đinh Hương biết rõ Vân Chính Thiên
không phải kẻ tầm thường, sẽ không vì chút công phu của nàng mà bỏ mạng, nhưng
lòng thù hận của nàng đã tiếp thêm sự dũng cảm, không hề nao núng sợ hãi một
chút nào.

Hừ lạnh một cái, Vân Chính Thiên tinh thần lực mạnh mẽ phóng thích ra. Hắn
không có tinh thần hệ công kích hồn kỹ, thế nhưng với tinh thần lực của hắn đã
tiếp cận Linh Uyên Cảnh cao giai, đã có khả năng đem mọi chiêu thức của đối
phương nhìn rõ.

Trong mắt hắn bây giờ, động tác đâm tới của Đinh Hương chậm, chậm lắm.

Cổ tay bỗng lật, năm ngón tay quỉ dị mở ra như tiểu xà, mạnh mẽ quấn lấy cánh
tay của Đinh Hương. Nhanh như chớp đem tay của nàng kéo ra phía sau, đi vào
thế khóa khớp.

“A.” Động tác của Vân Chính Thiên quá nhanh khiến Đinh Hương không cách trở
tay kịp, thế là từ thế chủ động nàng đã hoán đổi thành thế bị động, chỉ cần
Vân Chính Thiên vận sức, cánh tay của nàng liền bị phế bỏ.

“Buông ta ra.” Tuyệt vọng gào lên, Đinh Hương cố gắng vận sức thế nhưng bàn
tay của kẻ kia như sắt đá luyện thành, không cách nào lay động.

“Bớt hung hăng đi nha, nếu ta muốn thì ngươi đã chết mấy lần rồi.”

Vân Chính Thiên hơi mất kiên nhẫn nói. Để tỏ rõ thành ý, hắn thả cánh tay của
Đinh Hương ra. Đinh Hương ánh mắt khiếp đảm nhìn hắn, nàng tựa như nhìn thấy
một ngọn núi cao chót vót mà nàng không cách nào vượt qua được. Hắn, mang đến
cho nàng một cỗ áp bách còn kinh khủng hơn những kẻ đã làm hại gia đình nàng
trong quá khứ.

Vẫn giữ thái độ cẩn trọng, Đinh Hương hỏi: “Thực ra ngươi là ai, ngươi muốn
làm gì?”

Vân Chính Thiên ánh mắt trở nên điềm tĩnh hơn, nói: “Đầu tiên, trả lại giới
chỉ cho ta. Đó là vật mà mẫu thân ta tặng, không thể làm mất được.”

Nghe vậy, Đinh Hương không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái,
nói:

“Không ngờ tà hồn sư như ngươi mà cũng nghĩ đến tình thân, ngươi có thực là
một trong đám bọn chúng không vậy. Giới chỉ ta sẽ trả, nhưng mà hiện tại ta
không có giữ, mà trưởng làng đang giữ. Một lát để ta nói với hắn trả cho
ngươi, nếu ngươi . . . giúp chúng ta đuổi đám Thiết Huyết này đi.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng khẽ mỉm cười.

Nữ nhân này tâm cơ không tầm thường, trong tình huống như vậy mà vẫn còn bình
tĩnh ra điều kiện với hắn. Bất quá, hắn thực sự không biết nguyên nhân trọng
yếu bên trong, bởi vì từ sâu trong nội tâm không biết tại sao luôn mách bảo
nàng, tên thiếu niên này sẽ không làm điều bất lợi cho bộ lạc của mình.

Vân Chính Thiên nhoẻn miệng cười, lại nói: “Đó là điều kiện trao đổi mà ta
muốn nói từ đầu, tại đại tiểu thư nhà ngươi quá xung động không lắng nghe mà
thôi. Mém nữa gãy tay rồi nhé.”

Nói rồi hắn xoay người về phía chiến trường còn đang khốc liệt bên kia, thản
nhiên nói:

“Ta sẽ giúp các ngươi đánh bại bọn chúng, sau đó các ngươi phải trả lại giới
chỉ cho ta. Ngoài ra ta còn muốn các ngươi mời ta làm khách ở trọ nữa.”

Vừa dứt câu, Vân Chính Thiên thân hình chợt lóe, thoắt cái thân ảnh đã vượt
ngoài trăm mét, trực tiếp gia nhập vòng chiến, để lại Đinh Hương còn đang ngơ
ngác ở sau lưng.

Cái gì mà làm khách ở trọ, tà hồn sư ngươi muốn làm khách trong bộ lạc của ta,
đừng có năm mơ. Bất quá, tình hình bây giờ không phải lúc để đuổi theo đôi co,
nàng cũng nhanh chóng gia nhập chiến đấu trở lại, thế nhưng chủ yếu là tham
gia đội giải cứu những người bị thương.

Vân Chính Thiên vừa nãy cứu Đinh Hương một mạng, mọi người đều nhìn rất rõ,
cho nên có thể đoán được đại khái thiếu niên này là bạn của nàng tới hỗ trợ.
Tuy không biết hắn là ai nhưng trên chiến trường, có thêm một người đồng nghĩa
với tỷ lệ chiến thăng tăng thêm một chút, huống hồ Thiết Huyết bộ lạc còn đang
chiếm cứ thượng phòng.

Vân Chính Thiên tóc đen bồng bềnh, không nói không rằng vung vẩy Linh Hồn
Kiếm, càn quét bốn phương. Đừng thấy hắn không có sử dụng Thất Diện Kiếm võ
hồn mà nghĩ phương diện cận chiến sẽ tụt xuống. Trái lại còn bộc phát dữ dội
hăn, bởi vì hắn còn có Kiếm Thần Quyết.

Chân đạp Thiên Du Thần Bộ, ở Hồn Thánh bên dưới chính là tồn tại vô địch về
tốc độ. Lại sở hữu kiếm kỹ quần thể công kích như Thiên Kiếm Hoàn Nguyên, mỗi
lần bộc phát ra đều đem ít nhất ba tên Thiết Huyết chiến sĩ đánh cho trọng
thương tóe máu. Chưa tới vài phút, số lượng Thiết Huyết chiến sĩ chết trên tay
của Vân Chính Thiên đã hơn mười người, và con số này vẫn tiếp tục tăng lên.

Thiết Lạp trông thấy đối phương có ngoại viện, hắn nghiến răng gầm lớn, một
đao chấn lui Đại Kình, tức thì thân thể to lớn chuyển hưởng, trực tiếp xông
tới Vân Chính Thiên. Đao quang chớp sáng liên tục, Thiết Lạp hít một hơi chém
ra hơn mười phát, tất cả đều nhắm vào chỗ yếu hại trên Vân Chính Thiên thân
thể.

Đối phương là Hồn Đế sáu hoàn, Vân Chính Thiên không thể lơ là một giây nào,
Linh Hồn Kiếm lập tức giơ lên đón lấy.

Khanh, khanh, khanh, khanh!

Kiếm đao va chạm thanh âm vang lên, đối phương thế công cuồng bạo, trong cương
có nhu, đích xác một cái cao thủ. Vân Chính Thiên mũi chân điểm nhẹ, thân thể
lập tức lui lại phía sau, tạo ra một khoảng cách an toàn. Thiết Lạp hiện đang
trong trạng thái cuồng bạo, so đấu về sức mạnh có phần nhỉnh hơn nhưng nếu nói
về thân thủ, tự nhiên không phải đối thủ của Vân Chính Thiên.

Đối với địch thủ cường công như vậy, Vân Chính Thiên chủ động lánh nặng tìm
nhẹ. Ngay tại thời điểm khoảng cách song phương vượt quá mười mét, Thiết Lạp
đệ tứ hồn hoàn hào quang bỗng lóe sáng. Tức thì một tiếng rống long trời lở
đất từ trong miệng hắn phát ra, tạo thành một dải sóng năng lượng rõ ràng có
thể nhìn thấy bằng mắt thường, hung hăng hướng Vân Chính Thiên càn quét mà
tới.

Vân Chính Thiên thấy vậy mặt không biến sắc, hạ thấp mã bộ, Linh Hồn Kiếm trên
tay đột nhiên biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm ảnh màu đen, nhìn qua
còn không giống như chân thực tồn tại.

Bất quá, âm ba sóng năng lượng lướt tới, chỉ thấy Vân Chính Thiên đem kiếm ảnh
vũ động, rạch thành một vệt hắc quang ngang người. Tức thì âm ba sóng năng
lượng kia lập tức bị xẻ thành đôi, hóa thành hai mảnh phong nhận bắn sang hai
bên, va chạm vào mắt đất nổ ầm hai tiếng rồi biến mất.

Sở mục kiếm chiêu kỳ dị của đối thủ, Thiết Lạp ánh mắt thập phần kinh ngạc. Từ
đầu chí cuối còn chưa thấy rõ tên tiểu tử này tu vi cấp bậc hồn lực cụ thể như
thế nào, mà ngay cả hồn kỹ của mình cũng bị hắn đơn giản chặt đứt.

“Giả thần giả quỷ tiểu tử, ngươi hôm nay đã có gan nhúng chàm, vậy thì chết
cho ta.”

Thiết Lạp rống lớn, đệ lục hồn hoàn sau lưng hắn lập tức sáng lên. Một đầu đại
ngưu linh ảnh to lớn hiện ra, đại ngưu toàn thân dâng hiến một màu xanh lục,
khí thế uy nghiêm, vững như bàn thạch. Đại ngưu khẽ cúi cái đầu to lớn của
mình xuống thấp, đem hai cái sừng màu trắng to lớn giương lên, bốn châm giẫm
mạnh liền hung hăng húc tới Vân Chính Thiên.

Võ hồn của Thiết Lạp là Đại Tinh Ngưu, am hiểu lực lượng công kích hệ võ hồn.
Mà đệ lục hồn kỹ này chính là hồn kỹ công kích mạnh nhất mà Thiết Lạp có thể
triển khai ra.

Đại Ngưu Giác Kích.

“A, thống lĩnh sử dụng Đại Ngưu Giác Kích, tên tiểu tử kia tới số rồi.” Một
tên Thiết Huyết chiến sĩ kêu lên.

Trong quá khứ Thiết Lạp từng sử dụng hồn kỹ này, húc nát một quả đồi nhỏ, mà
tiểu tử bên kia nếu để Thiết Lạp đắc thủ, chắc chắn không thể toàn thây được.
Bất quá hắn có thể bức Thiết Lạp sử dụng đến hồn kỹ này, cũng chứng tỏ thực
lực của hắn không tầm thường rồi. Thiết Lạp dù sao cũng không phải người hay
chủ quan, nhận thấy Vân Chính Thiên có phần quỉ dị, hắn không tiếc hồn lực
triển khai mạnh nhất hồn kỹ, mục tiêu là nhanh chóng đem đối phương giết đi.

Dưới cơn thịnh nộ của Thiết Lạp, mặt đất như muốn nứt toát ra, đại địa chấn
động kịch liệt, thậm chí phản phất không khí còn giống như bị xé rách thành
từng mảnh. Thực không hổ là vạn năm hồn kỹ mang đến uy lực kinh khủng.

“Người huynh đệ, mau tránh đi.” Đại Kình đột nhiên hét lớn. Hắn không do dự
lên tiếng nhắc nhở là do Vân Chính Thiên bên kia, không biết tại sao vẫn bình
chân như vại, thậm chí không có một chút ý tứ nào sẽ phản đòn hoặc tránh né.

Đinh Hương ở gần đó nhìn thấy một màn này, trong lòng nàng bất giác dâng lên
một cảm giác lo lắng tột cùng. Mau tránh đi, ngươi mau tránh đi, bị đánh đến
ngu người rồi sao. Đinh Hương còn đang muốn la lên, thì linh ảnh đại ngưu với
cặp sừng khổng lồ đã đánh tới.

“Tốt lắm, ngoan ngoãn chịu chết đi.” Thiết Lạp rống lên.

Chính vào lúc này, sau lưng Vân Chính Thiên đột nhiên dâng lên bốn vòng hồn
hoàn màu đen, mà trong đó đệ tam hồn hoàn phát sáng rực rỡ. Cũng nhờ vậy mà
mọi người mới có thể nhìn rõ ràng màu sắc hồn hoàn và cấp bậc của hắn.

“Hồn Tông bốn hoàn?” Trưởng làng có hơi nghi hoặc nói. Dựa theo những gì lão
thấy nãy giờ thì tên thiếu niên này ít nhất phải đạt tới thực lực Hồn Thánh
mới đúng.

“Người huynh đệ này, tất cả hồn hoàn đều là vạn năm . . . thật kinh khủng a.”
Đại Kình thoáng run rẩy nói.

Bốn cái hồn hoạn vạn năm đồng loạt hiện lên làm cho hết thảy mọi người tâm
thần chấn động, phải biết cho dù là thiên tài hồn sư trăm năm hiếm thấy đi
chăng nữa, ba cái hồn hoàn đầu tiên muốn là vạn năm là chuyện không thể làm
được. Vậy mà trước mắt một màn tưởng chừng chỉ có trong tưởng tượng, lại xảy
ra ngay trước mắt.

Hồn Kiếm võ hồn, đệ tam hồn kỹ.

Ma Tốc.

Vù!

Ngay tại thời khắc Vân Chính Thiên đem Ma Tốc triển khai ra, thân thể hắn mờ
ảo đến cực độ, ngay sau đó Đại Ngưu Giác Kích của Thiết Lạp đánh tới. Trước
con mắt kinh ngạc của mọi người, công kích này hoàn toàn rơi vào hư không,
oanh nện vào một ngọn núi ở gần đó, ngọn núi liền bị húc ra một cái lỗ lớn.

ẦM!

Vân Chính Thiên thân ảnh bị húc xuyên qua, tựa như hóa thành lưu ly, lấy tốc
độ cực nhanh tan rã.

“Cái gì . . .?” Thiết Lạp trừng mắt lên, còn chưa kịp tìm hiểu chuyện gì vừa
xảy ra, phần lưng của hắn bỗng trở nên đau nhói, một khắc sau, máu tươi chảy
xuống đỏ thẩm cả mặt đất.

“Aaaa.”

Phải khen cho Thiết Lạp phản ứng không tệ, cảm nhận đau đớn hắn liền la lên
một tiếng, một cước đạp ngược ra phía sau, đá trúng vào một cái gì đó, sau đó
hắn liền mượn lực nhào người về phía trước. Tránh thoát được một vệt kiếm mang
sắc bén vụt qua.

“Con mẹ nó, đánh lén lão tử.”

Nếu như lúc nãy hắn không làm như vậy, chỉ sợ cái đầu đã bị Vân Chính Thiên bổ
làm đôi.

Bất quá Thiết Lạp còn chưa kịp ổn định lại thân thể, trước mắt đã tối sầm lại.
Vân Chính Thiên nhanh như chớp, một gối tông thẳng vào mặt Thiết Lạp, lần nữa
đem thân thể bồ tượng của hắn đánh ngã.

“Hự.”

Hít một ngụm lãnh khí, toàn bộ Thiết Huyết chiến sĩ không thể nào tin vào mắt
mình, da đầu đồng loạt tê dại. Đệ nhất chiến sĩ Thiết Lạp, lại bị một tên Hồn
Tông bốn hoàn đánh cho chật vật như vậy, nói sao cũng không có tin được. Phải
biết Thiết Lạp là sáu mươi lăm cấp Hồn Đế, lại đang trong trạng thái cuồng
bạo. Đừng nói một tên Hồn Tông, cho dù mười tên Hồn Tông cũng không chịu được
một đòn của hắn.

Thiết Lạp rơi vào hạ phong, Khôi Nguyên bộ lạc toàn bộ chiến sĩ reo hò như
điên. Mặc dù đa phần không biết vị thiếu niên này là ai, nhưng cùng Thiết Lạp
sinh tử giao đấu, tất nhiên là cùng chung một chiến tuyến rồi.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #305