Từ Biệt Nhân Vực


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Truyền Linh Tháp, trung cấp Thăng Linh Đài.

Vân Chính Thiên tại minh tưởng hấp thu linh khí mà Hỏa Vương Thiên Tước bạo
tạc tạo ra, đến bây giờ đã gần một canh giờ. Tuy nói hồn sư cấp độ hồn lực
càng cao, càng khó tiến hành thăng linh hồn hoàn, bởi vì linh khí này sẽ phải
chia đều ra cho tất cả các hồn linh.

Bất quá, Vân Chính Thiên ngoại trừ Tiểu Phượng là hồn linh đầu tiên ra, thì
chỉ có Tiểu Hùng mà thôi. Vì vậy linh khí này căn bản chỉ tăng lên đối với bốn
cái hồn hoàn, là đệ nhị, tam, tứ và đệ lục vừa mới thêm vào.

Hỏa Vương Thiên Tước linh khí đối với Phượng Hoàng Tứ Dực hồn linh có độ phù
hợp khá cao, cho nên suốt quá trình hấp thu linh khí cũng không tạo thành bất
cứ cản trở nào. Có thể dùng hai từ hoàn mỹ mà hình dung.

Nồng nặc linh khí ở trong thiên địa liên tục luân chuyển, sau đó tại trước mặt
Vân Chính Thiên toàn bộ bị cắn nuốt vào bên trong, hòa thành một bộ phận năng
lượng của hắn, không hề có chút bài xích chi lực nào.

Tiểu Phượng ở trong tinh thần hải, liên tục hót vang, bản thân nó cũng đang
cảm thụ sự thăng hoa kiều diễm này.

Lấy Phượng Hoàng Tứ Dực huyết mạch của mình, đã có thể so sánh với một số Chân
Phượng tầng thứ, nhưng bởi vì Tiểu Phượng hiến tế lúc tu vi còn quá thấp, vì
vậy không thể đem tất cả tiềm năng trong huyết mạch của mình kích phát ra. Thế
nhưng, vào thời điểm này, mọi thứ trước đó bị kiềm nén lại chợt bộc phát.

Tiểu Phượng ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, tinh thần hải của Vân Chính
Thiên như hải dương cuộn sóng đáp lại lời của nó. Chớp mắt một cái, tinh thần
hải phạm vi như càng được nới rộng ra, trở thành một vùng mênh mông kim sắc
thế giới. Tinh thần hải đột ngột tăng lên làm cho Vân Chính Thiên trong lòng
đại hỷ, phải biết tinh thần lực của hắn đã tiến vào Linh Uyên Cảnh trung kỳ,
mỗi một bước tiếp theo phi thường khó khăn, vậy mà Tiểu Phượng thăng linh
không ngờ lại mang tới chỗ tốt như vậy.

Tiểu Hùng ở một bên, có chút kinh ngạc nói:

“Nồng nặc sinh mệnh chi lực, thật không hổ là Phượng Hoàng chủng tộc. Loại này
huyết mạch so với bất kỳ hồn thú nào đều cách quá xa, sợ rằng chỉ có Chân Long
mới có thể so sánh đi.”

Hỏa Vương Thiên Tước là vương giả, vậy thì Phượng Hoàng Tứ Dực có thể nói là
bậc quân vương. Mà thời khắc này, hấp thu linh khí Tiểu Phượng đã hoàn thành
lần lột xác của mình. Trở thành vạn năm cấp bậc hồn linh.

“Hót.”

Lanh lảnh tiếng phượng hót lại vang lên, chỉ thấy trên không trung cao vời vợi
kia, một cái hư ảnh Phượng Hoàng chớp sáng hiện ra. Chỉ có điều đầu Phượng
Hoàng này, không chỉ có bốn cánh mà có tới sáu cánh a.

Sáu cánh khẽ động, bàng bạc sinh mệnh chi lực trải rộng khắp mọi nơi, mơ hồ
dưới một màn này, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm toàn bộ thảm thực vật có dấu hiệu sinh
sôi nảy nở. Tuy rằng không thể chớp mắt khôi phục hiện trạng trước khi Hỏa
Vương Thiên Tước bạo tạc, nhưng suy cho cùng sinh mệnh chi lực mang tới hiệu
quả hồi sinh là có thể tin được.

Tiểu Phượng tiến hóa thành công, trở thành cao cấp nhất tồn tại trong Phượng
Hoàng chủng tộc, là thứ mà Chân Long cũng phải kiêng dè năm phần.

Phượng Hoàng Lục Dực.

Vân Chính Thiên hai mắt mở to ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia lửa nhỏ thấp
sáng lên trong đáy mắt. Hắn hít mạnh một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Phượng Hoàng
Lục Dực ở trên không trung, sau đó lại nhìn qua sau lưng của mình.

Sáu cái hồn hoàn, toàn bộ đều là màu đen, chỉ duy cái thứ sáu có màu ám hắc.
Lấy bậc này màu sắc hồn hoàn, Vân Chính Thiên ở trong lớp trẻ hồn sư, chân
chính vượt trên tất cả, trở thành tồn tại dẫn đầu. Cho dù Ngạo Thiên Long kia
cũng không chắc có thể cùng Vân Chính Thiên so sánh.

Vân Chính Thiên miệng khẽ cười, tức thì đệ nhị, đệ tứ hồn hoàn sáng lên. Hỏa
Phương Kiếm nhanh chóng hiện ra, chỉ thấy thanh hỏa sắc trường kiếm này bề
ngoài không có thay đổi, nhưng lại có thêm một tầng nhu hòa lực lượng màu vàng
kim bao phủ bên ngoài, khí tức so với lúc trước cũng hoàn toàn khác biệt.

Là thuần khiết cấp bậc hỏa nguyên tố.

Còn chưa hết vui mừng, Chân Phượng Thiên Mệnh ánh sáng phủ xuống, đem Vân
Chính Thiên mọi tiêu hao lúc nãy bằng lấy tốc độ thần kỳ khôi phục lại. Tâm
niệm vừa động, Hỏa Phượng Dực mở ra, không ngoài dự đoán, đã thêm hai cánh.

Ngoại phụ hồn cốt của Vân Chính Thiên đến từ Tiểu Phượng thân thể, cho nên độ
phù hợp không cần phải nói. Mà từ lâu Vân Chính Thiên đã phán đoán, nếu như có
thể giúp Tiểu Phượng thăng linh, không biết chừng có thể đem Phượng Dực tiến
hóa. Mà trước mắt một màn này, Phượng Dực mở ra bốn cánh, chứng minh suy đoán
của hắn vô cùng chính xác.

Lấy bốn cánh triển khai ra, chỉ thấy cảnh vật xung quanh thoáng mờ ảo, Vân
Chính Thiên chớp mắt đã ở trăm mét trên không trung. Tốc độ phải nói tăng lên
quá sức kinh ngạc. Nội tâm thầm nghĩ, nếu như hắn trong tương lai có thể giúp
Tiểu Phượng lần thứ hai lột xác, trở thành mười vạn năm hồn linh, không biết
chừng tốc độ có thể viễn siêu tất cả cường giả trên thế giới này hay không a.

Suy nghĩ đó vừa lóe lên lập tức vụt mất, Vân Chính Thiên hiểu rất rõ, muốn đem
một hồn linh thăng linh đến mười vạn năm là khó khăn dường nào. Vả lại hắn còn
ba cái hồn hoàn cần phải dung hợp, nếu như lại tiếp tục sở hữu hồn linh, vậy
thì quá trình tăng lên này phải nói bất khả thi rồi.

Nhưng, không thể phủ nhận hồn linh chỗ tốt so với hồn hoàn vượt xa quá nhiều.
Tỷ như đệ ngũ hồn hoàn đến từ Thôn Phệ Ma Chu kia, không có hồn linh chống đỡ,
mỗi lần triển khai hồn kỹ tiêu hao hồn lực khổng lồ có thể dễ dàng thấy được.

Nếu như không thể thăng linh lên mười vạn năm, vậy thì mặt sau ba hoàn, chỉ
cần trực tiếp liệp sát mười vạn năm hồn thú, như vậy là được rồi.

Táo tợn suy nghĩ bỗng lóe lên, Vân Chính Thiên ánh mắt càng ngưng động lại.
Đối với Vân Chính Thiên mà nói, con đường càng khó đi, hắn càng mong muốn vượt
qua được, chỉ có kiên cường tiến lên không sợ khó khăn, hắn mới có thể đứng ở
trên đỉnh thế giới này.

Liệp sát mười vạn năm hồn thú? Dung hợp mười vạn năm hồn hoàn?

Đây là cái gì trò cười? Nếu như suy nghĩ này phát ra từ bất kỳ ai khác, kẻ đó
nên tự hổ thẹn với chính mình đi. Bất quá, với Vân Chính Thiên lại là một
chuyện khác, hắn hoàn toàn có đầy đủ tự tin làm được điều này, chỉ cần một
viên kiên định chi tâm là được.

Xoạt! Vù!

Hai mắt mở ra, Vân Chính Thiên đã trở về thực tại, xung quanh lúc này ngoại
trừ công nhân viên Truyền Linh Tháp đang trợn mắt há mồm kinh hãi, còn có Băng
tháp chủ và Bao lão vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên, tựa như tên thiếu
niên đang nằm đó, không phải là nhân loại mà là siêu cấp hung thú trùng tu
thành người.

“Làm sao?” Vân Chính Thiên ngẩn người hỏi.

Bao lão hít mạnh một hơi, trầm giọng nói:

“Ngươi được lắm tiểu tử, trung cấp Thăng Linh Đài bị ngươi phá tan hoang rồi,
không những vậy mà Hỏa Vương Thiên Tước bậc này đắt tiền hồn thú mô phỏng cũng
bị ngươi triệt để hấp thu linh khí. Truyền Linh Tháp muốn nuôi không nổi ngươi
a.”

Nghe Bao lão nói, Vân Chính Thiê n ánh mắt khó hiểu, hỏi lại:

“Sư phụ à, người không thể đổ lỗi cho ta. Không phải người sắp xếp mọi thứ để
ta có thể gặp được hồn thú hỏa hệ như Hỏa Diễm Sư Vương cho tới Hỏa Vương
Thiên Tước sao, bây giờ đồ đệ của ngài thành công dung hợp, ngài lại vì thế mà
trách mắng ta.”

Lời này vừa nói ra, không ít người vì thế mà choáng váng, ngay cả Băng tháp
chủ Băng Ngọc Linh cũng che miệng mà cười. Bao lão thì gân xanh nổi lên trên
cái đầu hói của lão, tức giận quát:

“Xú tiểu tử, ta làm sao có thể nhúng tay vào thứ máy móc đã được lập trình sẵn
chứ. Chính ngươi Phượng Hoàng khí tức không biết làm sao đã dẫn dụ Hỏa Vương
Thiên Tước xuất hiện thì có. Nói cho ngươi biết, Hỏa Vương Thiên Tước là viễn
cổ hồn thú, Truyền Linh Tháp chúng ta tiêu tốn trăm năm cùng vô số tài nguyên
mới có thể tái tạo lại gen di truyền của nó, thành công tạo thành một cá thể
duy nhất. Vậy mà ngươi lại nỡ lòng nào, đem nó đánh tới mức bạo thể mà chết.
Hức.”

Vân Chính Thiên khẽ giật mình, nói: “Sư phụ, nếu như nó đắt tiền như vậy, làm
sao từ đầu khi ta gặp nó người không đem ta miễn cưỡng kéo ra bên ngoài, như
vậy sẽ không có vấn đề rồi. Bản thân hồn linh của ta cho dù không gặp phải Hỏa
vương Thiên Tước mà những đầu hỏa hệ hồn thú khác, xác suất thành công vẫn rất
cao.”

Bao lão thở dài nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ bị nó đánh chết chứ, ai dè là ngược
lại, cho nên không kịp trở tay.”

Nghe tới đây, Vân Chính Thiên khóe miệng co giựt.

. . . . ..

Mấy ngày sau, Đế Tôn Dạ truyền tới tin tức hội nghị đã hoàn thành việc lên kế
hoạch giải cứu, cũng nói thời điểm này rất phù hợp để Vân Chính Thiên tiến vào
Thú Vực.

Mùa hè là mùa thái dương tỏa sáng rực rỡ, mặc dù như cũ không thể đem tà khí
bao bọc Thú Vực đánh tan đi, nhưng làm cho nó bớt dầy đặc vẫn có thể làm được.
Mà nồng độ tà hồn lực bị giảm đi, đồng nghĩ hồn sư có thể ở trong Thú Vực thời
gian duy trì lâu hơn bình thường. Vì vậy hầu hết hồn sư giới đều nhân thời
điểm này mà tiến vào Thú Vực, đánh chiếm lãnh thổ.

Quá khứ nhiều năm trước Vân Chính Thiên có chút không hiểu, nếu như Thú Vực
luôn luôn tồn tại tà hồn lực trong không khí, vậy thì cho dù hồn sư có đuổi
hết hồn thú đi chăng nữa cũng không cách nào sinh sống ở phần lãnh thổ này
được. Vậy thì chiến thắng có ý nghĩ gì.

Trải qua quá trình học tập với Bao lão, rốt cuộc hắn mới biết được rằng, cứ
mỗi vùng đất trong Thú Vực sẽ tồn tại một thứ có khả năng sản sinh ra tà hồn
lực. Nếu như không hủy diệt thứ này, phần lãnh thổ đó mãi mãi chìm trong tà
hồn lực.

Nhân loại hồn sư, gọi đó là Tà Ma Hạt Giống.

Càng tiến vào khu vực sâu bên trong Thú Vực, tà ma hạt giống càng nhiều, độ
cứng cũng khó bị phá hủy hơn, kèm theo đó là tầng tầng lớp lớp hồn thú vì nó
mà bảo hộ. Cho nên muốn đánh chiếm lãnh thổ Thú Vực, trước hết phải tiêu diệt
toàn bộ hồn thú bảo vệ, sau đó lại phá nát tà ma hạt giống. Có như vậy, tà hồn
lực mới dần dần tan biến, đến một lúc nhất định sẽ gần như tan đi.

Nhân loại có thể phá hủy hạt giống, tất nhiên hồn thú cũng có thể gieo trồng
hạt giống. Tạm thời không rõ từ đâu bọn chúng tìm được hạt giống số lượng gần
như vô tận để gieo xuống đất. Cho nên một khi nhân loại chiếm được vùng lãnh
thổ đó, phải lập tức xây dựng thành lũy phòng thủ, ngăn cản hồn thú lại đem tà
mà hạt giống gieo vào. Nếu không mọi công sức coi như đổ sông đổ biển.

“Thôi nè, lớn rồi mà giống như con nít ấy.”

Bao lão làm mặt hề, nhìn Vân Chính Thiên nói.

Vân Chính Thiên cũng làm ra vẻ giận dỗi, đáp:

“Hừm, sư phụ đúng là lão tham tài, không màn đến an nguy của đồ đệ.”

Băng Ngọc Linh đứng một bên, thấy một màn này không khỏi bật cười thành tiến:

“Ha ha, thì ra hai người còn nói tới chuyện Hỏa Vương Thiên Tước mấy ngày
trước hả.”

“Đừng nhắc đến tên con đó nữa.” Bao lão cùng Vân Chính Thiên bất ngờ đồng
thanh lên tiếng.

Chuyện là, Bao lão có phần tiếc nuối vì để Hỏa Vương Thiên Tước chết đi. Mà kỳ
thực lúc đầu lão chỉ muốn Vân Chính Thiên có cơ hội rèn luyện một chút, cũng
không nghĩ hắn có thể bức Thiên Tước đến mức tự bạo, nếu không từ đầu lão đã
ra tay ngăn cản rồi.

Về phía Vân Chính Thiên, hắn giận dỗi là vì Bao lão lại muốn hắn bị đánh chết.
Làm gì có sư phụ nào mà vừa tham tài, vừa muốn đồ đệ bị đánh chết cơ chứ. Hắn
đã nói với Bao lão như thế a.

“Thôi được rồi, ngay mai hai người sẽ không còn được nói chuyện với nhau đâu.”

Băng Ngọc Liên tiện lời nói. Bởi vì ngày mai, Vân Chính Thiên sẽ rời xa Nhân
Vực, rời khỏi tổ ấm của mình mà nhúng chân vào Thú Vực.

Nghe vậy, Bao lão lẫn Vân Chính Thiên mới bình tĩnh lại, hai người thoáng nhìn
nhau, có cảm giác như tình thân sắp chia lìa.

Cùng một lúc, hai người lên tiếng:

“Đồ đệ, thượng lộ bình an, hạ lộ nằm ngang.”

“Sư phụ, đừng có nhớ ta quá mà sinh bệnh già chết sớm.”

. . . . ..

Long Thần thành.

Vân Chính Thiên tranh thủ thời gian ít ỏi còn lại, quay trở về Long Thần thành
hội họp với mọi người. Căn bản từ đầu mọi người đã biết hắn sẽ đi vào Thú Vực
qua lời của Lương Thế Nhân và Lý lão sư. Bất quá hôm nay nghe chính miệng hắn
nói ra, mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng.

Thú Vực là nơi hung hiểm, có thể nói là cấm địa của nhân loại. Vậy mà Vân
Chính Thiên lại tiến vào một nơi như vậy, hỏi làm sao mọi người không lo lắng.
Nhất là phụ mẫu của hắn, Vân Lý Tân và Hàn Phi.

“Cha, mẹ. Hài nhi phải đi xa một chuyến, hai người ở lại nhớ giữ gìn sức
khỏe.”

Hàn Phi khóe mắt ngấn lệ, ôm chằm lấy con trai. Hiện tại nàng chỉ đứng tới bả
vai của hắn, trong lòng vừa vui nhưng cũng vừa buồn. Vui vì hắn đã lớn khôn,
đã mạnh mẽ, đã có thể tự bảo vệ cho mình. Nhưng nàng cũng buồn, buồn vì hắn
gánh trên vai quá nhiều thứ.

“Thiên nhi, con trọng trách quá nặng, thân là mẫu thân ta vốn không muốn như
vậy, ta chỉ muốn cả nhà ba người chúng ta giống như năm xưa, tuy khó khăn như
luôn yên bình, sống an nhan kiếp này.”

“Mẹ, ngài đừng buồn. Phải tin tưởng ta, ta đi rồi sẽ về, sau này sẽ dành thời
gian ở bên ngài nhiều hơn, có được không.”

Vân Chính Thiên cố gắng kìm nén nói.

Vân Lý Tân ở một bên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chim non đến lúc trưởng thành tự
nhiên phải rời tổ khám phá thế giới, bất quá, khi nào đôi cánh mỏi mệt, ngươi
cứ trở về đây, cho dù cả thế giới có quay lưng với ngươi, vẫn còn chúng ta ở
bên cạnh.”

“Cha, ta xin ghi nhớ lời dậy của ngài.”

Hàn Phi đã khóc không thành tiếng, như vì không muốn để hắn lo lắng, nàng đành
cố nuốt nước mắt vào trong. Từ biệt phụ mẫu, hắn tới gặp biểu muội của mình,
là Hàn Thanh Chi.

“Thiên ca, huynh đi lần này là vì cứu lấy mọi người trọng trách. Nhưng mà,
muội từ lâu đã hạ xuống quyết tâm, cho dù có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ kiên
cường, không suy sụp, vì vậy huynh nhớ giữ mình, tính mạng vẫn quan trọng
nhất, hứa với muội?”

Hàn Thanh Chi nói, nàng đã không còn là tiểu công chúa bướng bỉnh năm xưa nữa
rồi. Hàn Thanh Chi càng lớn càng xinh đẹp, càng có cốt cách, hiện tại một tay
nàng trông coi hết thảy Long Thần thành sự vụ. Rất ra dáng một vị minh vương
tương lai rồi a. Vân Chính Thiên vì nàng mà cao hứng, mạnh mẽ gật đầu một cái.

“Được, ta hứa với muội.”

Rời khỏi lâu đài Thành Chủ, Vân Chính Thiên trở về Thiên Phủ.

Hắn đi lần này, là đi một mình, không có người nào đi theo. Cho dù Ngũ đại
Thiên Vương đều tình nguyện phò tá, nhưng căn bản không thể được. Chỉ có hắn
sở hữu đặc thù hắc lực, mới có thể lãnh lấy nhiệm vụ này.

“A Nhân, thời gian ta vắng mặt, ngươi tạm thời thay ta chủ trì đại cục. Tin
chắc với thực lực của ngươi, đủ để đảm đương vị trí này. Còn nữa, khi ta cứu
Vực Chủ mọi người trở về, chúng ta sẽ cử hành hôn sự cho ngươi và Thanh Chi.”

Lương Thế Nhân nghe vậy, khóe tai hơi đỏ lên, bất giác nhào tới ôm lấy người
huynh đệ này, nói:

“Lão đại, ngươi nhất định phải trở về, lúc đó ta đảm bảo Thiên Phủ sẽ vang
danh khắp Nhân Vực này.”

“Ha ha, ta tin chắc là như vậy.” Vân Chính Thiên cười lớn nói.

Bọn hắn huynh đệ tình nghĩa sâu đậm, không thể cùng Vân Chính Thiên sát cánh,
Lương Thế Nhân vô cùng khó chịu. Bất quá, thiên mệnh đã như vậy, hắn chỉ có
thể nghe theo, cố gắng ở lại Nhân Vực khuếch trương thanh thế Thiên Phủ, coi
như bù đắp cho Vân Chính Thiên phần ân nghĩa.

“Lão đại, còn hôn sự của ta và Hồng Nhan thì sao, tổ chức luôn một thể đi.”

Can Hữu Long bên cạnh hồ hởi nói.

“Tên ngốc, ai nói muốn lấy ngươi.” Mộng Hồng Nhan phát hờn nói.

“Đúng rồi, làm chung đi, khi đó người ta gọi là Song Hỷ Lâm Môn a, ta thật may
mắn khi còn sống nhìn thấy các ngươi thành gia lập thất như vậy.” Chu Bá Thước
sảng khoái nói.

“E hèm, phủ chủ à, nếu đã như vậy, thì ngươi và Thiên Hoa cũng đính ước luôn
đi.” Liễu Đao bất ngờ lên tiếng, tên này rất kiệm lời, một khi đã nói toàn nói
trúng tim đen a.

Mã Thiên Hoa vừa nghe liền giật nảy mình, ánh mắt có chút đỏ lên nhìn Vân
Chính Thiên.

Vân Chính Thiên bước lại gần nàng, một tay vuốt nhẹ lên mái tóc màu đỏ, sau đó
khẽ chạm vào bờ môi căng mộng, âu yếm nói:

“Chờ ta.”

Hai chữ đơn giản thốt ra, làm cho Mã Thiên Hoa không nhịn được mà ôm lấy hắn,
đôi môi trực tiếp quấn lấy, mặc kệ sự có mặt của mọi người. Nàng chỉ muốn giữ
mãi giây phút này cho riêng mình mà thôi, bởi vì sẽ còn rất lâu, hai người mới
có thể lần nữa gặp lại nhau.

“Đến lúc đó, hôn sự của chúng ta sẽ làm thật lớn.”

Mã Thiên Hoa vùi đầu vào ngực hắn, nỉ non nói: “Ta không cần làm lớn, ta chỉ
cần ngươi trở về, cho dù không có mấy ai tham dự, ta cũng bằng lòng.”

“Được, chiều theo ý của nàng.”

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, sáng hôm sau, Vân Chính Thiên đi theo Bao lão tới
khu vực tiếp giáp Thú Vực. Thình linh Lưỡi Quỷ Đại Đại được sử dụng làm lối
vào lần này.

Nếu như điểm xuất phát là ở Tu La thành, như vậy Vân Chính Thiên tuyệt đối có
thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Bất quá, nơi đó cũng tràn ngập hồn thú
mạnh mẽ, rất không thích hợp đối với người mới như hắn. Vì vậy hội nghị đồng ý
thông qua, vẫn nên cho hắn bắt đầu theo một cách bình thường nhất.

Cho nên, Lưỡi Quỷ đã được chọn để hắn làm quen với môi trường mới. Sau khi
băng qua hết Lưỡi Quỷ Đại Đạo, hắn đã có đủ vốn liếng hành tẩu trong Thú Vưc
rồi.

Lúc này trước Lưỡi Quỷ Môn Quan tụ tập không có mấy người. Đế lão quỷ đại diện
cho Đường Môn, Vô Cực Lão Tổ đại diện cho các siêu cấp thế lực đến tiễn hắn
lên đường.

“Tiểu quỷ, ngươi ở trong đó nếu gặp vấn đề, cứ tìm đến Đường Môn tổng bộ, họ
sẽ giúp ngươi một tay.”

Đế lão quỷ nói.

Vô Cực Lão Tổ tiếp lời:

“Ta cũng đã nói với Thiên Sứ gia tộc, chỉ cần ngươi lên tiếng, bọn họ sẽ giúp
ngươi giữ được tính mạng.”

“Đa tạ nhị vị tiền bối.” Vân Chính Thiên cung kính đáp.

Bao lão hừ lạnh nói: “Tốt nhất vẫn nên dựa vào chính bản thân mình. Tiểu tử
thúi, nhớ trở về.”

Nói đến đây, gương mặt già nua của Bao lão thoáng đỏ lên, ánh mắt bất chợt
long lanh. Màn này làm cho Đế lão quỷ cùng Vô Cực Lão Tổ giật nảy cả mình, Bao
lão mà khóc? Nói ra còn đáng sợ hơn đánh nhau với Đế Thiên a.

Vân Chính Thiên đứng đối diện với Bao lão, quỳ hai chân xuống, khấu đầu ba
cái, thanh âm run run nói:

“Đồ đệ nhớ rõ, sư phụ ngài phải giữ sức khỏe, bảo trọng.”

Hắn đối với Bao lão tình cảm từ lâu đã vượt xa phạm vi thầy trò, có thể xem
như phụ mẫu vậy. Ở kiếp này, hắn khao khát được sống, bởi vì hắn có những
người mình yêu thương. Cũng ở kiếp này, hắn truy cầu lực lượng, bởi vì hắn có
những người mình cần phải bảo vệ. Đối với hắn mà nói, kiếp này mới là kiếp
đáng sống.

Từ biệt hai chữ khó nói thành lời. Tận sâu trong thâm tâm mỗi người luôn có
những nỗi niềm thầm kín không nên nói ra, bởi vì nội tâm con người cũng chính
là thứ phức tạp nhất. Đâu đó ngoài kia có những mối nguy hiểm khó mà đoán
trước được, lấy Vân Chính Thiên cũng không có nắm chắc toàn mạng trở ra hay
không, thế nhưng hắn vẫn quyết định để lại cho Mã Thiên Hoa hai chữ ‘Chờ ta’,
cũng là một cách nhắn nhủ cho bản thân mình biết, hắn vẫn có những người đang
mong chờ hắn trở về.

Đặt chân vào Lưỡi Quỷ Đại Đạo, Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn lại bầu trời
trong xanh của Nhân Vực. Trong lòng có một nỗi tiếc nuối không thể nào tả
được. Từ đây, hắn sẽ đi trên con đường mới, con đường mà không có bất cứ một
ai có dũng cảm giẫm vào.

“Từ biệt Nhân Vực, hẹn gặp lại mọi người.”

Vân Chính Thiên khẽ nói, sau đó hắn xoay đầu nhìn về xa xa bên trong Lưỡi Quỷ
Đại Đạo, nhìn thấu từng vệt tà khí ẩn hiện trong không trung. Hai mắt lóe lên
một vệt hắc sắc, tóc trắng hóa thành tóc đen, mênh mông hắc lực tràn ra phủ
khắp bốn phía, cứ như hắn bây giờ đã bước vào ma đạo không thể quay đầu.

“Vực Chủ ngài phải chờ ta. Tà Hồn Điện, ta đến.”

Đâu đó trên Nhân Vực, vẫn còn những gia đình đầm ấm, không hay không biết vận
mệnh của mình bắt đầu từ đây biến đổi. Thời khắc Vân Chính Thiên xông vào Thú
Vực, đã đem cái thiện và cái ác mở ra một trận chung cực chiến, cho đến khi
một bên chính thức ngã xuống mới thôi.

Tà Hồn Điện, Tà Đế gương mặt âm độc tính toán.

Căn phòng giam, Vực Chủ khóe miệng nhoẻn cười, viên đan dược màu lam không còn
nằm dưới đất.

Lưỡi Quỷ Đại Đạo, một ma đầu tóc đen rảo bước.

. . . . . . . . . . . . ..

300 chương, hơn 74 vạn chữ, đại khái vẽ ra một thế giới Đấu La Đại Lục hoàn
toàn mới. Tới đây coi như ‘Quyển I: Nhân Vực’ đã khép lại, hành trình sắp tới
của Vân Chính Thiên toàn bộ sẽ diễn ra bên trong Thú Vực.

Rốt cuộc hắn có thể tung hoành tại thế giới mới này hay không, mọi người cùng
đón xem nhé.

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #300