Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Đấu La Đại Lục, Nhân Vực, Hỏa Thần thành khu vực ngoại vi.
Từ khi đám nhỏ tiến vào Hạo Thiên Trì lịch lãm, Thiên Nhãn đấu la Băng Ngọc
Linh cùng đông đảo trưởng bối các gia tộc đều lưu tại Hỏa Thần thành. Dưới sự
sắp xếp của Mộng gia, bọn họ sinh hoạt phi thường thoải mái.
Bởi vì cớ sự Hạo Thiên Trì nổ tung vào thời điểm mấu chốt làm cho rất nhiều
tuyển thủ không những mất cơ hội tiến vào, mà còn dẫn tới tử thương vô số.
Mà chuyện này vài ngàn năm nay chưa từng xảy ra, cho nên dưới sự thông báo của
Băng Ngọc Linh, Truyền Linh Tháp đã cử tới không ít cao tầng hỗ trợ nàng trong
trường hợp xuất hiện thêm biến cố. Chủ yếu là đề phòng trường hợp ác linh có
thể vượt qua cấm chế mà tiến vào Đấu La Đại Lục.
Bọn họ tất nhiên không cách nào biết được những chuyện kinh thiên động địa xảy
ra trong Hạo Thiên Trì, cho nên sau khi kiểm tra tình trạng Hạo Thiên Trì một
thoáng, xác định nổ tung là do năng lượng không ổn định, mọi người mới thả
lỏng tinh thần ra một chút, kiên trì chờ đợi cho đến khi có người trở ra.
Mà vào ngày hôm nay, tại vị trí không đổi, quang trụ nối đất bất ngờ xuất
hiện.
Tức khắc hơn năm mươi vị có tu vi Phong Hào đấu la lập tức có mặt tại hiện
trường. Vừa kịp trông thấy một đám thiếu niên được truyền tống ra. Là đám Vân
Chính Thiên tám người, cộng thêm Ngạo Thiên Long là chín.
Băng Ngọc Linh, Mộng Tử Hình vui mừng ra mặt, lập tức tiến tới đón lấy bọn
hắn.
“Chính Thiên làm sao?” Băng Ngọc Linh lo lắng hỏi.
Nguyên đám chỉ có Vân Chính Thiên đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, mà
trên người hắn từng khối bắp thịt đều một màu kim sắc. Lấy Băng Ngọc Linh kiến
thức không ít, nhưng cũng không nhận ra được trạng thái hiện tại của hắn là
như thế nào.
“Sư phụ, mọi người đều chết hết . . .” Mã Thiên Hoa nước mắt tràn ra, nàng
liền ôm chằm lấy sư phụ của mình mà khóc nức nở.
Mọi chuyện diễn ra ở Hạo Thiên Trì quá mức kinh khủng, đây là những thứ mà
thiếu niên hai mươi tuổi không cách nào thừa nhận được. Bọn hắn không có gục
ngã đã chứng tỏ bản thân kiên cường, vào lúc này đã an toàn liền thả lỏng hết
mức có thể, để cho cảm xúc tràn dâng.
“Những người khác đâu, làm sao chỉ có các ngươi?”
Trưởng bối của những tông môn, môn phái khác cũng tiến tới hỏi thăm.
Ngạo Thiên Long thay mặt cả bọn, lần lượt thuật lại những biến cố xảy ra bên
trong Hạo Thiên Trì mấy ngày vừa qua. Tất nhiên những gì cần giấu, hắn sẽ
không tự nhiên tiết lộ.
Trải qua một hồi lắng động, có không ít tuyển thủ trưởng bối ánh mắt mông lung
nhìn vào bên trong quang trụ, chỉ thấy quang trụ ánh sáng yếu ớt sau đó hoàn
toàn biến mất không còn tăm hơi.
Đại sự cố bên trong Hạo Thiên Trì quá mức không tưởng, nhất thời mọi người
không ai tiếp nhận nổi. Mà may mắn sống sót chín cái tiểu tử kia, đúng là
những người duy nhất sống sót mà trở ra được. Chuyện này không nghi ngờ gì là
một hồi tai nạn thảm khốc nhất lịch sử Hạo Thiên Trì, phải biết mấy cái tuyển
thủ này, đều là một đời trẻ tuổi thiên tài từ khắp nơi trên Nhân Vực, cứ như
vậy mà nằm lại trong đó.
Băng Ngọc Linh, Mộng Tử Hinh, Tô Trịnh cùng đông đảo cao tầng Truyền Linh Tháp
trực tiếp hộ tống chín người bọn hắn trở về Hỏa Thần thành. Vân Chính Thiên
càng được chiếu cố nhiều nhất, Truyền Linh Tháp phái tới một vị Phong Hào đấu
la trị liệu hệ hồn sư, vì hắn chuyên môn chăm sóc thương tích.
Mấy cái khác tiểu tử được bố trí những gian phòng riêng, để cho bọn hắn thoải
mái nghỉ ngơi, đem tâm lý thoát khỏi trạng thái chấn động.
Sinh tử chỉ trong gang tấc, đối với những thiếu niên trẻ tuổi bọn hắn, vẫn có
chút không kịp thừa nhận, cho nên cũng cần một khoảng thời gian tịnh tâm lại.
Mộng Tử Hinh thân là chủ nhà, sau khi Hạo Thiên Trì kết thúc hắn lập tức tổng
hợp số liệu rồi báo cáo công khai. Con số mà hắn mang tới khiến cho mọi người
hoàn toàn chấn kinh.
Tổng số tuyển thủ đăng ký tham gia ban đầu là chín trăm bảy mươi sáu, nhưng
thành công tiến vào Hạo Thiên Trì vỏn vẹn bốn trăm linh ba tuyển thủ, vì biến
cố quang trụ nổ tung làm rơi chết hai mươi lăm người. Không kể những người may
mắn không chết sau khi quang trụ nổ tung, thực tế sống sót trở ra chỉ có chín
người.
Hiện tại không có người nào quan tâm chín người bọn hắn ở trong Hạo Thiên Trì
nhận được cơ duyên bậc nào, chỉ biết Hỏa Thần thành bây giờ tràn ngập một màu
tang tóc.
Cổ Lãnh Phong mấy người còn không phải đỉnh cấp thiên kiêu hay sao, bây giờ
chết yểu làm sao không có người nuối tiếc. Nhưng đây chính là quy luật thế
giới rồi, mạnh được yếu thua, không có gì để nói.
Đến ngày thứ ba kể từ khi Vân Chính Thiên mấy người trở ra, quang trụ cũng
không có xuất hiện nữa, cảm ứng của cường giả đối với Hạo Thiên Trì cũng bặt
vô âm tín. Cho đến khi bọn hắn báo xuống tin tức Hạo Thiên Trì đã hoàn toàn
đóng lại, mọi người mới rũ rượi ra về.
Hạo Thiên Trì sự kiện đến đây cũng khép lại.
. . . ..
Mộng gia trang, phòng ngủ của Vân Chính Thiên.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi bọn hắn trở lại Đấu La Đại Lục, Vân Chính Thiên
thần trí vẫn mê man bất tỉnh.
Tao ngộ tử vong đối hắn quá mức kinh khủng, phảng phất nữa người đã bị lôi kéo
đến địa ngục. Nếu không phải hắn tinh thần quật cường hơn người, chỉ sợ đã bỏ
mạng trước khi kim sắc hào quang của Kiếm Si phủ xuống.
Nói tới đoàn kim sắc này, đúng là chân chính thần lực một loại. Tuy Kiếm Si
không có khả năng trị liệu nhưng thần lực đối với ma lực có tác dụng bài xích
nhất định, đem mọi hiệu quả xấu mạnh mẽ khu trừ đi. Bởi vì từ trước đến nay,
nhân loại thân thể rất ít khi tiếp xúc với thần lực, cho nên Vân Chính Thiên
mặc dù tố chất thân thể không kém cũng không cách nào trong một sớm một chiều
hấp thu toàn bộ năng lượng này.
Tuy rằng huyết nhục đã khôi phục như cũ, nhưng hắn ý thức vẫn chưa có tỉnh lại
lấy một lần.
Tại bên trong tinh thần hải của hắn, thủy chung bốn đạo thân ảnh lăng không mà
đứng. Tinh thần hải của hắn hiện tại tồn tai song song hai màu hắc kim sắc.
Một bên chính là ma lực của Ma Hoàng kích phát hắc lực trong cơ thể hắn tràn
ra, một bên là thần lực của Kiếm Si đem hồn lực của hắn đạt đến trạng thái
thăng hoa, hóa thành một màu vàng óng.
Hai cỗ lực lượng này trong vài ngày ngắn ngủi liên tục đối chọi với nhau, lại
không ngừng tiến hóa rốt cuộc biến đan điền của hắn thành một nơi chật hẹp.
Song phương không nhường nhịn, cho nên phải giải quyết tranh chấp lãnh thổ một
lần triệt để, vì vậy đã tụ tập toàn bộ vào tinh thần hải như hiện tại để giải
quyết với nhau.
Vân Chính Thiên dưới dạng linh hồn, gương mặt uể oải nói:
“Tiểu Hùng, chuyện này rốt cuộc giải thích như thế nào?”
Tiểu Hùng bộ dạng cũng không mấy phấn khởi, mặt gấu bầu bĩnh ra vẻ ông cụ non,
trầm giọng nói:
“Tiểu Thiên ngươi quả nhiên được trời cao chăm sóc. Ta thấy thời khắc tên Ma
Hoàng đen ma lực đối với ngươi tiến hành xâm thực, mặc dù đau đớn về thể xác
nhưng ma lực này đối với hắc lực của ngươi không ngờ lại có tác dụng thúc đẩy
sự tiến hóa. Theo ta đoán, nến vị thần nhân kia không ra tay giúp ngươi, ngươi
cũng sẽ không chết, chỉ có điều tâm tính bị nhập ma mà thôi.”
Nhập ma?
Vân Chính Thiên khẽ rùng mình một cái, hắn cực kỳ không muốn tình huống như
thế xảy ra a, chi bằng đem hắn giết đi còn hơn để người khác thao túng. Khi đó
Ma Giới chắc chắn sẽ lợi dụng hắn đối phó với đồng loại, dẫn đến một hồi bi
kịch.
“May cho ngươi thần nhân đó xuất hiện kịp thời, hắn đem thần lực của mình rót
vào cho ngươi, chính diện chống lại ma lực hoành hành bên kia. Mà theo cảm
nhận của ta, thần lực này của hắn còn mang theo một tia nhỏ bé thần huyết bên
trong, cho nên mới làm cho hồn lực của ngươi gặp phải thăng hoa tình huống.”
Đối với ma nhân hoặc thần nhân mà nói, máu huyết của mình chính là thứ không
thể tùy tiện truyền ra ngoài. Nếu lời Tiểu Hùng nói là đúng, như vậy Kiếm Si
đối với hắn ân cao như núi, thật không biết bồi trả lão nhân gia như thế nào.
Kiếm Si không ngờ vẫn luôn lưu lại một tia thần thức trên người hắn để có thể
bảo hộ khí cần thiết, trong lòng hắn vô cùng cảm kích. Nhưng nếu cho Vân Chính
Thiên lựa chọn, hắn cũng không nguyện để Kiếm Si năm lần bảy lượt ra mặt cho
mình, hắn muốn dựa vào tự thân thực lực của mình mà trèo lên cao, khi đó hắn
mới có tư cách nắm giữ vận mạng của mình.
Mà trước mắt để giữ mạng, hắn phải giải quyết mâu thuẫn giữa ma lực và thần
lực ngay bây giờ, không thể trì hoãn thêm nữa.
“Tiểu Hùng, ngươi có cách nào giải quyết chuyện này thấu triệt không?”
Sở hữu một đầu hồn linh sống hơn ba mươi vạn năm, Vân Chính Thiên rất biết
cách tận dụng tài lực vốn có a.
Tiểu Hùng trầm ngâm một chút, lại nói:
“Ma lực tích tụ trong cơ thể ngươi quá nhiều, không có chỗ sử dụng cho nên
chúng nó đang dần dần chiếm thế thượng phong. Để có thể cải thiện mối quan hệ
giữa hai loại lực lượng cực đoan này cần phải đem chúng đặt ở thế cân bằng.”
Dừng lại một chút, Tiểu Hùng lai nói tiếp:
“Tiểu Thiên, ngươi võ hồn thứ hai vốn có thể đạt tới bốn hoàn nhưng phải phong
ấn lại để tránh trường hợp hắc lực trỗi dậy. Bây giờ hắc lực đã trở thành một
phần của ngươi, lại có thêm ma hạch tồn tại mang tới trung hòa tính. Căn bản
sẽ không xảy ra bất kỳ biến cố nào nữa. Ta đề nghị ngươi phải mau chóng đem
hai tầng phong ấn kia hoàn toàn mở ra, để ma lực có chỗ tràn vào, khi đó thần
lực bên kia mới có thể san bằng cách biệt. Sau này khi căn cơ đã ổn định lại,
lập tức thử nghiệm áp súc hồn lực, hình thành vòng xoáy hồn lực. Nếu có thể,
càng sớm càng tốt ngưng tụ ra hồn hạch, khi đó mọi thứ tự nhiên được giải
quyết.”
Nghe tới đây, Vân Chính Thiên khẽ rùng mình. Lần trước nhân cơ hội đột phá năm
hoàn Hồn Vương, Vân Chính Thiên đem phong ấn thứ hai của Hồn Kiếm võ hồn giải
khai. Sau đó là một tràn kịch chiến vô cùng chật vật. Vậy mà bây giờ Tiểu Hùng
muốn hắn liên tiếp đem hai cái phong ấn mở ra, kỳ thực hắn không nắm chắc có
thành công hay không.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Tiểu Hùng vỗ ngực, kiêu ngạo nói: “Có ta ở đây,
ngươi còn lo lắng cái gì?”
Vân Chính Thiên ánh măt sáng lên, sau đó bật cười, hắn đúng là lo lắng quá mức
cần thiết rồi. Lần trước giải khai phong ấn thứ hai, hắn chuẩn bị có đủ sao,
vậy mà vẫn thành công đó. Mà năng lực lúc đó so với bây giờ đã là một trời một
vực.
Không những đột phá sáu hoàn Hồn Đế, thành công ngưng tụ ma hạch, Hồn Kiếm võ
hồn đã mạnh lên không ít. Lại nói tới Băng Hùng vương ba mươi vạn năm thân thể
cốt mang tới hai cái siêu cấp hồn kỹ, nhục thân đại tăng cường, hồn lực thăng
hoa. Tiểu Hùng, Tiểu Phượng, Tiểu Hổ ba cái cường đại hồn linh ở phía sau
chống lưng.
Hắn nếu như còn do dự bất quyết, thì tương lai tiền đồ hữu hạn.
Có lực lượng nào mà không đánh đổi bằng máu và nước mắt. Cho dù phía trước có
khó khăn trùng điệp, cũng phải bất khuất tiến lên.
Minh bạch mọi thứ, Vân Chính Thiên chậm rãi gật đầu, đồng tử lóe lên một vệt
hỗn độn kim hắc song sắc ánh sáng, thanh âm thản nhiên nói:
“Vậy thì hôm nay, Hồn Kiếm võ hồn hai đạo phong ấn còn lại, ta muốn mở ra cả
hai. Tiểu Hùng ba người các ngươi hãy cùng ta làm một trận thống khoái đi.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit