Thần Ma Sơ Chiến


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Thần nhân thân thể thon dài tỏa ra bàng bạc ánh hào quang, dễ dàng đem tử khí
của Ma Hoàng kia thiêu đốt đến bốc hơi. Mà kim sắc hào quang này đối với thân
thể Vân Chính Thiên có tác dụng khôi phục thương thế thần tốc. Nữa thân dưới
bị tử khí ăn mòn đến lộ xương trắng ra, dưới đoàn kim sắc hào quang kia bắt
đầu lấy tốc độ cực nhanh khôi phục lại, huyết nhục tái phục hồi tạo ra những
thành âm ‘xùy xùy.”

Thân thể bị thương nặng nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô cùng tinh tường. Hắn
ngẩng đầu nhìn lên phía vạn trượng không trung kia, chìm đắm trong vô tận ánh
hào quang đã cứu lấy hắn một mạng, là một đạo thân ảnh rất quen thuộc. Người
này cũng từng cứu hắn một mạng mười năm trước.

Đó là một vị nam tử, tóc đen dài chấm lưng, người mặc một bộ trường bào màu
trắng, gương mặt anh tuấn nhưng nghiêm nghị, không khác pho tượng chút nào.
Trên người hắn tồn tại một loại thần thánh khí tức mãnh liệt, chánh khí xung
thiên.

Kiếm Si! Đúng là Kiếm Si tiền bối!

Vân Chính Thiên lúc này nói không thành lời, ý thức bắt đầu mê man, sau đó
thân hình ngã xuống mặt đất bất tỉnh. Mã Thiên Hoa lập tức lao tới đỡ lấy hắn,
vì hắn lấy ra một bộ y phục tạm thời khoác vào. Gương mặt của nàng vẫn chưa
hết bàng hoàng. Một khắc vừa nãy, nếu như không có người kia xuất hiện, Vân
Chính Thiên hiển nhiên đã chết, thực sự chết.

Kiếm Si ở trên không trung liếc mắt trông thấy Vân Chính Thiên ngã quỵ dưới
đất, gương mặt anh tuấn nhất thời trở nên ngưng trọng lên, ánh mắt cũng mang
theo vài phần lãnh khí. Nhiệm vụ của hắn là theo dõi nhất cử nhất động của Vân
Chính Thiên, đảm bảo tên tiểu tử này có thể thuận lợi trưởng thành. Nếu như
không gặp phải địch thủ không cách nào chống lại được, Kiếm Si cũng sẽ không
hiện thân.

Bởi vì mỗi lần hắn hiện thân, đại lượng thần lực chèo chống cho Thần Giới lại
giảm đi một chút.

Trước mắt Vân Chính Thiên bị Ma Hoàng ép tới mức thập tử nhất sinh, trong lòng
bất giác sinh ra lửa giận. Hắn nhìn chằm chằm Ma Hoàng ở bên kia, lãnh khốc
nói:

“Tiếp ta một kiếm.”

Ma Hoàng nghe vậy, liền bật cười ha hả, thanh âm có chút giễu cợt nói: “Thần
nhân, bằng vào ngươi một đạo linh ảnh này muốn cùng ta so đấu? Nếu chúng ta
toàn lực triển khai công kích, sợ rằng cả phiến vị diện này cũng vì vậy mà hủy
diệt. Ngươi không sợ đám tiểu tử bên dưới mất mạng hay sao.”

Ma Hoàng lời này nghe thì có vẻ không sợ Kiếm Si, thế nhưng nội tâm hắn cực kỳ
không mong muốn hai bên xảy ra giao chiến. Dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất của
hắn đó là chiếm lấy tòa vị diện này, nương theo khí tức có vài phần đặc thù
trong thiên địa mà luyện hóa, không biết chừng có thể nâng cao thực lực bản
thân.

Ma Giới cũng là một cái Tinh Cầu lấy thực lực vi tôn, mà Ma Hoàng này dã tâm
tất nhiên luôn muốn vượt lên phía trước. Có thể trở thành một trong mười tám
vị Ma Đế là ước vọng của hắn hiện tại. Mà đề thăng thực lực chính là ưu tiên
hàng đầu bây giờ, hắn không muốn có bất kỳ điều đáng tiếc nào xảy ra.

Kiếm Si vẻ mặt không biến sắc, lãnh đạm nói: “Cả hai chúng ta đều không mong
vị diện này bị hủy, tự nhiên có chừng mực. Sao? Không dám đấu?”

Kiếm Si ngữ điệu kiêu ngạo, lại nói trúng điểm mấu chốt nhất thời làm Ma Hoàng
gương mặt đanh lại. Sát khí trong người bắn đầu khởi động, hung hăng nhìn đối
phương như hận không thể ngay lập tức ăn thịt uống máu người này.

Ma Hoàng ma lực đại khuếch tán, tử vong khí tức lần nữa cường thịnh lên. Đem
một nữa bầu trời Hạo Thiên Trì hóa thành một màu tử sắc. Mà Kiếm Si đứng ở thế
đối đầu, kim sắc hào quang nảy nở, cũng đem một nữa bầu trời còn lại hóa thành
kim sắc.

Ùn ùn!

Tử kim song sắc ở vạn trượng trên không va chạm với nhau, lôi quang chập chờn
thỉnh thoảng nghe được mấy tiếng nổ nhỏ. Ma nhân đấu với Thần nhân, mặc dù kết
quả như thế nào, Hạo Thiên Trì đều gánh lấy kinh khủng thương tổn. E rằng sau
này muốn kiến thiết lại mảnh không gian này phải tối không biết bao nhiêu năm.

Kiếm Si lúc này hướng đám tiểu bối bên dưới, trầm giọng nói:

“Đem hắn đi trước, ở đây giao cho ta.”

Lời này nghe có vẻ bình thường nhưng lại mang tới lực chấn nhiếp không nhỏ,
lệnh đám Lương Thế Nhân cấp tốc xốc lên Vân Chính Thiên đang thụ thương, tiếp
tục chạy trốn.

Ma Hoàng hừ lạnh, lạnh lùng một chỉ bắn tới, nghiến răng nói: “Muốn chạy?”

Hắn ở trong Ma Giới mặc dù chỉ thành tựu Ma Hoàng, nhưng tuyệt đối không phải
phổ thông Ma Hoàng hạng thấp. Mà càng là rơi vào mười vị trí Ma Hoàng đầu
tiên, đã vô hạn tiếp cận Ma Đế cảnh giới. Từ trước đến nay, vẫn chưa có kẻ nào
khinh thường hắn như vậy. Muốn nẫng tay trên con mồi của bổn hoàng, chi bằng
ta đem tất cả hủy diệt.

Xoạt!

Tử vong khí tức lần này phóng ra, Ma Hoàng lại tái triển khai chỉ công của
mình. Thế nhưng đạo tử sắc vong quang này còn chưa đi được một nữa đường đã bị
một thanh kim sắc kiếm ảnh khổng lồ từ trên không trung bổ xuống. Đem cường
chỉ này cắt làm hai.

Ầm!

Kịch liệt nổ lớn lần nữa vang lên, chỉ thấy Ma Hoàng toàn thân rung lên mãnh
liệt, hắc quang trào ra như thủy triều. Hắc trường thương nâng lên, hướng về
phía Kiếm Si triển khai công kích.

“Phá đầu phá đuôi làm hỏng chuyện tốt của bổn hoàng, hôm nay phải đem thần
huyết của ngươi tế Tử Ma Thương của ta.”

Ma Hoàng gầm lên một cách hoang dại, Tử Ma Thương của hắn như một đầu tử xà,
bỗng chốc trở nên hư ảo, trực chỉ một kích xuyên nát không gian mà tới.

Kiếm Si đối mặt với công kích nghiêm túc của Ma Hoàng, gương mặt anh tuấn cũng
vào lúc này ngưng lại. Quả thật không hổ là một trong những Ma Hoàng có chiến
lực mạnh nhất, thực lực bậc này cũng đủ để cùng một số Thần chi cấp một dằn
co.

Bất quá . . . Kiếm Si cũng không phải phổ thông Thần chi cấp hai, mà thực lực
của hắn cũng đã tiếp cận Thần chi cấp một trình độ. Nếu không phải Thần Giới
gặp họa, thần lực không ổn định thì hắn đã có cơ hội tiến vào hàng ngũ mười
tám vị Thần chi cấp một rồi.

Sau lưng Kiếm Si, sáu hoàn quang luân lặng lẽ hiện ra. Dưới sự thúc dục của
thần lực, cự kiếm trên tay vang lên tiếng hồi ‘ong ong’, vạn trượng kiếm ảnh
phóng lên tận trời cao, chớp mắt liền bổ xuống.

Kiếm ảnh tựa như xé rách bầu trời thành hai nữa, sinh sinh mạnh mẽ đón lấy
trường thương của Ma Hoàng.

Oành!

Song phương không phải lần đầu va chạm, nhưng đây là lần đầu tiên phân ra cao
thấp. Dưới vạn trượng kiếm ảnh của Kiếm Si, Ma Hoàng tử sắc vong quang hoàn
toàn vỡ vụn. Mà Ma Hoàng giống như một viên đạn pháo cấp tốc bắn ngược, đến
hơn trăm trượng mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể.

Khóe miệng chảy xuống một đạo màu đen máu tươi, tóc đen rối tung phiêu dật. Ma
Hoàng ánh mắt âm tàng lãnh khốc, tràn đầy vẻ nghi hoặc. Hắn dĩ nhiên rơi vào
hạ phong, vị thần nhân bên kia quả thực khó đối phó.

Tuy hắn chỉ là một đạo ma lực hóa thân, không thể chân chính đem toàn bộ thực
lực hiển lộ. Thế nhưng đối thủ cũng đồng dạng tương tự là thần lực hóa thân,
dưới một kích này rõ ràng đã phân ra thắng bại.

Mà đám Lương Thế Nhân đối với Thần Ma chi chiến bên kia cũng không có gan dừng
lại quan sát, chỉ biết cắm đầu chạy như điên. Đây đã là tầng thứ chiến đấu mà
bọn hắn hiện tại vô pháp tiếp nhận, tình thế lúc này tựa như ngàn cân treo sợi
tóc, không dám có chút chậm trễ để bảo toàn tính mạng.

Cho đến khi quang trụ nối đất mà Ngạo Thần Châu cất công dời về ở ngay trước
mặt. Bọn hắn từng người lao vào trong quang trụ, sau một hồi rung lắc dữ dội
rốt cuộc toàn bộ biến mất.

Ma Hoàng ở bên kia trông thấy như vậy, trong lòng lửa giận cũng nháy mắt bốc
lên. Bất quá Kiếm Si ở bên kia kim sắc hào quang càng tỏa ra sáng chói, nhất
thời làm cho Ma Hoàng hơi giật mình, bất giác thu liễm lại khí tức của mình.

“Chuyện ngày hôm nay chưa có xong, hôm khác sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Ma Hoàng rít lên một tiếng, liền muốn tháo lui. Hiện tại đám tiểu tử đã chạy
thoát, hắn cũng không có lý do gì để chiến đấu với Kiếm Si nữa. Mà tòa vị diện
này cũng không thể dễ dàng chiếm được, vậy thì bỏ đi, không đáng phải liều
mạng.

Đã tới cấp bậc này tầng thứ, Ma Hoàng không phải người ngu. Thực lực càng
mạnh, người ta càng sợ chết, cho nên cái gì không nắm được liền bỏ, để tránh
gặp phải tại họa không cần thiết.

Bất quá, ngay lúc Ma Hoàng đang muốn thoái lui, Kiếm Si thanh âm lạnh tanh
vang lên:

“Ngươi muốn đi? Vậy thì đem thần hồn Ngạo Thần Châu để lại.”

Ma Hoàng liếc nhìn Kiếm Si, có hơi kinh ngạc nói: “Đạo thần hồn này tuy sinh
thời thực lực không tệ, nhưng tính ra vẫn không có gì hiếm thấy. Tại sao lại
coi trọng hắn như vậy?”

Thần hồn Ngạo Thần Châu nếu như cũng bị tước đi, xem như hắn cất công một
chuyến này hoàn toàn trắng tay. Cho nến đối với ý của Kiếm Si muốn đem chiến
lợi phẩm duy nhất này thu lại, Ma Hoàng tất nhiên không đồng ý.

Kiếm Si mắt lóe quang mang sắc bén, trầm giọng nói: “Nhân loại chúng ta có thứ
gọi là đạo nghĩa, ma nhân như ngươi không cách nào hiểu được. Hôm nay nếu
không đem thần hồn thả ra, ngươi cũng đừng mong toàn mạng rời đi.”

Kiếm Si lời này vô cùng nặng nề, trong đó mang theo vô tận sát ý, để cho Ma
Hoàng thấy khó mà lui. Chứ kỳ thực muốn đem Ma Hoàng chém giết, quả thực quá
khó. Còn chưa nói đây chỉ là một đạo hóa thân, cùng lắm là đem hắn trọng
thương mấy chục năm mà thôi.

Ma Hoàng là bậc nào nhân vật, hắn quen ức hiếp người khác chứ không có ai dám
đem hắn hăm dọa. Nhất thời nộ khí xung thiên, lại một thương mang theo vô tận
vong quang đánh tới. Tử Ma Thương hướng lên trời oanh kích, tức thì chớp mắt
hóa ra đầy trời thương ảnh, mạnh mẽ bắn xuống phương hướng Kiếm Si ngông
nghênh bên kia.

“Ngu ngốc.” Kiếm Si hờ hững một câu, cự kiếm giơ ra trước mặt. Chỉ thấy hai
hoàn quang luân sáng lấp lánh, sau đó một cái vòng sáng hoàng kim từ dưới chân
hắn lan tỏa ra, chớp mắt đã xuyên qua Ma Hoàng vị trí.

Ma Hoàng không có tránh né, ánh mắt thủy chung rơi vào Kiếm Si trên người.

Kiếm Si lẳng lặng đứng đó, trên người phủ kín một tầng hoàng kim ánh sáng, lúc
này hắn mang đến cho Ma Hoàng bên kia cảm giác hắn không phải một người, mà là
một tòa cự sơn sừng sững không nào lay động. Mãnh liệt cảm giác nguy cơ truyền
vào đại não Ma Hoàng.

Trên người Kiếm Si rõ ràng không còn cảm nhận được thần lực ba động, chỉ thấy
trong nháy mắt kiếm quang lóe ra, vẫn như cũ không có nữa điểm gợn sóng. Giống
như đây chỉ là quang ảnh bình thường. Thế nhưng kiếm quang nơi đi qua, thương
ảnh thế mà hóa thành hư không, không gian trước mắt Ma Hoàng không biết tự lúc
nào đã bị chém ra thành hai mảnh.

Chói tai kiếm âm vang lên, một tia sáng kim sắc lóe lên rời chợt tắt, chỉ thấy
Ma Hoàng sắc mặt vào lúc này kịch biến. Hắn hộ thân chướng tự động kích phát
ra, đón lấy một cỗ cường hoành vô hình lực lượng đánh tới.

Oành!

Ma Hoàng thân thể vút bay về phía sau, hộ thân chướng vậy mà bị một kiếm của
Kiếm Si chém nát, lưu lại trên chiến giáp của hắn một đạo dài vết thương. Mà
vết thương này trong nháy mắt thu hẹp lại rồi biến mất, tức thì bên trong thể
nội của hắn như có đao mang tàn sát bừa bãi, đau đớn cùng cực, lục phủ ngũ
tạng như bị cắt xén.

Ma Hoàng ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm ma huyết. Ma huyết dính vào chỗ
nào, chỗ đó liền giống như bị chất độc ăn mòn tan đi. Ma Hoàng ánh mắt kiêng
kỵ nhìn về phía Kiếm Si, đối với chính diện một kích vừa rồi hắn dĩ nhiên
không cản được, bản thân lại bị thương không nehj. Thực lực thần nhân này so
với tưởng tượng của hắn mạnh hơn quá nhiều.

Kiếm Si vừa rồi triển khai, chính là một loại kỹ năng năm xưa còn tại Đấu La
Đại Lục hắn đã từng sở hữu. Nhiều năm thăng nhập Thần Giới về sau, Kiếm Si đã
đem kỹ năng này tiến hóa lên một cấp độ mới mạnh mẽ hơn. Đây là Thần cấp lĩnh
vực, ‘Tịch’.

Bất quá loại lĩnh vực này muốn phát huy đến điểm mạnh nhất cần tốn một chút
thời gian tụ lực, mà khi nãy Kiếm Si chớp mắt liền có thể triển khai, là do
hắn không tiếc tiêu hao Thần lực của mình. Mục đích là đem Ma Hoàng chiến ý
triệt để trấn áp, dễ bề đoạt lại Ngạo Thần Châu thần hồn.

Ma Hoàng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ suy tư. Hắn trong lòng đang
điên cuồng đấu tranh tư tưởng. Vì một cái thần hồn nhỏ bé mà đánh tới lưỡng
bại câu thương, Ma Hoàng là một kẻ sợ chết, tự nhiên không muốn kết cục như
vậy. Một lát sau, Ma Hoàng cánh tay phất lên, tức thì bạch sắc hỏa diễm bay
ra, rơi vào lòng bàn tay Kiếm Si.

Đoạt lại được thần hồn, Kiếm Si gương mặt mới dần dãn ra, nhưng cũng không
khác pho tượng là mấy.

Ma Hoàng hừ lạnh một cái, sau lưng hắn một cái lỗ đen vòng xoáy lại hiện ra,
không dám chậm trễ bước vào trong đó. Trước lúc biến mất, hắn không quên quăng
lại cho Kiếm Si một lời cảnh cáo.

“Ta đã nhớ ngươi, sau này ta sẽ đích thân phân thây ngươi ra.”

“Tùy thời phụng bồi.” Kiếm Si thản nhiên đáp, rõ ràng không chút nào sợ hãi.
Ngươi có gan tiếp tục khiêu chiến, ta sẽ dùng cự kiếm bổ đôi ngươi ra.

Ma Hoàng mang theo gương mặt cau có, biến mất trong lỗ đen vòng xoáy. Mà lỗ
đen vòng xoáy này cũng dần dần khép lại, biến mất không còn tăm hơi.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #284