Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Ngạo gia trang cấm địa chỗ sâu nhất bên trong, có một căn phòng chuyên dùng để
lưu trữ toàn bộ những tri thức về vong linh ma pháp, song song với đó là những
điển tịch về các đời Ngạo gia tổ tiên. Ngạo Thần Châu không nghi ngờ gì là
người được nhắc đến nhiều nhất, thậm chí lão còn được Ngạo gia đúc một pho
tượng bằng vàng ròng.
Ngạo Thiên Long là truyền nhân thế hệ sau này, cũng đã từng ra vào cấm địa để
tu luyện vong linh ma pháp. Cho nên hắn cũng nhìn thấy pho tượng của vị đại
năng này, rõ ràng diện mạo của hắn. Đó cũng chính là vị lão giả đang đứng sau
lưng Vân Chính Thiên.
“Hậu bối Ngạo Thiên Long, ra mắt lão tổ tông.”
Ngạo Thiên Long thành kính cuối đầu bái lạy.
Ngạo Thần Châu không những là tổ tiên của Ngạo gia, mà trong thời đại của lão,
như cũ là đỉnh phong tầng thứ tồn tại. Là tầng thứ cường giả đứng ở đỉnh của
Đấu La Đại Lục này a. Hết thảy mọi người nhìn thấy ông ta đều phải nghiên mình
bái phỏng.
Vân Chính Thiên chính là kinh ngạc đến mức nói không thành lời: “Ngài . . .
ngài là Ngạo Thần Châu tiền bối?”
Lão giả hồng thuận nhìn hắn cười đáp: “Là lão phu. Người trẻ tuổi, hân hạnh
gặp mặt a.”
Ngạo Thân Châu thanh âm nhẹ nhàng nhưng mấy tên thiếu niên ở đây đều cảm thấy
một cỗ không gì sánh được mênh mông lực lượng ẩn giấu đằng sau ngữ điệu ấy.
May mắn lão chỉ là một tia tàn hồn, nếu đổi lại là chân thân năm xưa, sợ rằng
Hạo Thiên Trì sẽ không có cách nào thừa nhận đấy.
Ngay lập tức cả đám cúi mình hành lễ.
Tất cả bọn hắn đều ở trong Hạo Thiên Trì nhận được vố số kinh nghiệm quý báu,
không những thế mà còn thành công nhận lấy năng lượng truyền thừa. Mà tất cả
những thứ này, đều là do Ngạo Thần Châu mà có, vì vậy cúi đầu cảm tạ là chuyện
dễ hiểu.
Trong đó có bốn người càng là quỳ xuống cúi đầu sát đất, là Trương gia hai
người, Mã Thiên Hoa cùng Vân Chính Thiên. Dù sao vị tiền bối này năm xưa đã
từng là Truyền Linh Tháp Tháp Chủ, bọn hắn tất nhiên phải thi hành tối thiểu
lễ nghi a.
Ngạo Thần Châu nhìn một đám lễ phép hậu bối, cười nói:
“Các ngươi đừng sốt sắng qua. Lão phu bất quá chỉ là một đạo tàn hồn nương nhờ
vong linh chi lực mà tồn tại trong Hạo Thiên Trì này mà thôi, không cần lễ
nghi rườm rà làm gì. Hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi trở thành một phần của
Hạo Thiên Trì, ta cảm thụ được một loại vô cùng quen thuộc khí tức, cũng chính
nhờ nó mà ta có thể thức tỉnh lại ý thức sau ngần ấy năm.”
Dứt lời, lão quay sang nhìn Vân Chính Thiên, nói:
“Chính Thiên. Ta hỏi một chút, trong thể nội của ngươi có phải tồn tại một
loại lực lượng đến từ thế giới khác?”
Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không có giấu giếm, khẽ gật đầu.
Ngạo Thần Châu thấy vậy, gương mặt lập tức toát lên vẻ vui mừng phúc hậu. Lão
dừng lại một chút, lại nhìn về phía đám Lương Thế Nhân, chợt hỏi: “Những người
này đều là bằng hữu của ngươi?”
Vân Chính Thiên không biết lão hỏi để làm gì, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Ngạo Thần Châu liếc nhìn tám người bọn hắn một lượt, sau đó cũng có chút thỏa
mãn nói:
“Các ngươi đều là những thiếu niên xuất chúng. Chúng ta có thể gặp mặt tại
đây, xem như duyên phận định sẵn từ vạn năm trước. Vì vậy ta cũng không keo
kiệt mà ban tặng cho mỗi người một món quà nhỏ, xem như là quà ra mắt.”
Ngạo Thần Châu tay áo vừa phất, tức thì không gian vén ra một vết rách màu đen
thâm thúy. Tại chính giữa vết rách đó, một cái tiểu môn lặng yên khai mở, ở
bên trong tỏa ra nồng nặc năng lượng dao động.
Vân Chính Thiên hai hàng lông mày chau lại quan sát. Thủ pháp Ngạo tiền bối
vừa thi triển, còn không phải năng lực mà chỉ có Cực Hạn đấu la mới có tư cách
nắm giữ? Loại không gian chi lực này, thật quá cường đại.
Ngạo Thần Châu có chút đắc ý giải thích:
“Đây là toàn bộ hầu bao mà ta tích góp cả đời, trong đó có không ít thiên tài
địa bảo cao cấp cùng vô số vũ khí hiếm thấy a. Vạn năm nay ta không có thức
tỉnh qua, cho nên hầu bao của ta vẫn chưa một lần khai mở. Tám người các ngươi
có thể thoải mái vào trong lựa chọn thứ cần thiết cho mình, mỗi người một món,
ta tin chắc với nhãn lực của mỗi người sẽ chọn được thứ phù hợp.”
Dứt câu, lão ngẩng đầu lên có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc Hạo Thiên Trì này
năng lượng còn sót lại không nhiều, nếu không ta có thể phá lệ ban cho các
ngươi thêm một lần truyền thừa.”
Cả đám vừa nghe vậy, lập tức ngây ngốc cả ra. Đây là cái gì tình huống? Là một
vị Cực Hạn đấu la mở ra hầu bao của mình cho bọn hắn thoải mái lựa chọn, còn
gì trân quý hơn. Mặc dù không biết ở bên trong lão có ra điều kiện gì hay
không, nhưng đối với mấy cái thiếu niên không hề quen biết như vậy, cũng thật
là hào phóng.
“Cảm tạ tiền bối chi ân.” Cả đám răm rắp cúi đầu cảm tạ. Sau đó Lương Thế Nhân
dẫn đầu cả bọn luân phiên tiến vào bên trong không gian mà Ngạo Thần Châu tạo
ra, lựa chọn cho mình vật phẩm cần thiết. Ngạo Thiên Long mặc dù là hậu đại
của lão nhưng cũng không có khác biệt, bất quá hắn cũng không có tỏ thái độ
gì, chỉ là nguyện ý theo sự phân phó của tiền nhân.
Thấy cả đám trẻ tuổi tràn ngập sinh ý nhao nhao tiến vào, Ngạo Thần Châu cũng
hào sảng nói:
“Không cần để ý. Ta còn muốn các ngươi thực lực càng mạnh hơn, để sau này còn
hỗ trợ cho hắn.”
Ngạo Thần Châu lời nói khó hiểu, lão cứ úp úp mở mở làm cho Vân Chính Thiên
không rõ đầu đuôi như thế nào, chỉ biết trước mắt lão cũng không có chút nào
ác ý. Sau khi an bài mọi thứ, Ngạo Thần Châu quay sang Vân Chính Thiên, trầm
giọng nói: “Đi với ta một chút.”
Thế là, Ngạo Thần Châu đạo tàn hồn thong thả lướt đi, Vân Chính Thiên lập tức
bám theo sau.
Theo lời vị tiền bối này nói, lão tỉnh lại là do cảm thụ được một loại quen
thuộc khí tức trên người Vân Chính Thiên. Mà hắn chỗ kỳ lạ nhất cũng chỉ có
hắc lực, đồng thời là tà ác chi lực. Nhưng cụ thể như thế nào, hắn cũng không
mấy rõ ràng, chỉ cảm thấy Ngạo Thần Châu dự tính trao cho hắn một cái nhiệm vụ
liên quan đến tà ác chi lực mà hắn sở hữu.
Cả hai người dạo bước một hồi, lại dừng chân ở một khu vực cách đại điện không
xa. Nơi này không gian so với đại điện thì nhỏ hơn nhiều, nhưng đổi lại năng
lượng lại có phần nồng đậm hơn. Vân Chính Thiên trong lòng kinh hãi, nếu như
lúc nãy hắn ở địa phương này tiến hành tu luyện, đảm bảo hiệu quả sẽ tăng lên
ít nhất hai mươi phần trăm.
Ngạo Thiên Long lúc này quay lại, nhìn hắn nói: “Nơi đây là Hạo Thiên Điện chỗ
tu luyện tốt nhất. Được rồi Chính Thiên, ngươi mau đem tà ác chi lực triển
khai ra cho lão phu xem.”
Ngữ điệu lúc này của lão không còn vẻ ôn hòa như trước, mà lại có phần giống
trưởng bối đang dạy dỗ đệ tử của mình. Vân Chính Thiên không có ý kiến, trực
tiếp làm theo lời lão.
Xùy!
Trong thể nội, hồn lực nhanh chóng thu trở lại đan điền, mà tại vị trí ma hạch
vừa hình thành kia, hắc lực mênh mông nhanh chóng lan tỏa mà ra, lập tức thẩm
thấu ra bên ngoài. Lấy tốc độ cực nhanh khuếch tán trong không khí. Vân Chính
Thiên khí tức tức khắc biến đổi, một đầu tóc đen bồng bềnh hiện ra, đồng tử
cũng ngưng lại, mang đến một cảm giác chết chóc nguy hiểm.
Theo đó một thành màu đen trường kiếm cũng xuất hiện trên tay, Vân Chính Thiên
nắm lấy chuôi kiếm, khẽ vũ động. Hùng hồn hắc lực phóng thích ra bên ngoài,
đem không gian bốn phía hoàn toàn hóa thành một mảnh hắc sắc.
Một màn này trực tiếp dọa hắn giật nảy cả mình. Hắn vạn lần không ngờ thành
công ngưng tụ ma hạch về sau, hắc lực trong cơ thể đã đạt tới trình độ kinh
khủng này. Linh Hồn Kiếm trong tay hắn phản phất đơn giản một kiếm, cũng có
thể địch thủ có tinh thần lực yếu trực tiếp ăn phải sóng xung kích tinh thần
a.
Tận sâu bên trong thể nội, phong ấn thứ ba mà Bao Lão thiết lập dựa trên năm
cái hồn hoàn của Tiểu Hổ, vào lúc hắn đem hắc lực phóng thích ra đã có dấu
hiệu bị xé rách. Bất quá hắn không hề cảm thấy chút nguy hiểm nào từ việc này,
giống như bản thân đối với hắc lực đã vô cùng thông hiểu, hắc lực cũng sẽ
không giống như xưa nung nấu dã tâm thôn phệ ý thức của hắn nữa.
Đây chính là thần phục, hắc lực đã chân chính xem hắn như chủ nhân của nó rồi.
Ngạo Thần Châu chăm chú nhìn Vân Chính Thiên, đôi đồng tử không ngừng nhúc
nhích. Cho dù chỉ là một tia tàn hồn như tinh thần lực của lão như cũ làm cho
Vân Chính Thiên cảm thấy sâu không thấy đáy, ánh mắt của lão tựa như nhìn thấy
tâm can của hắn.
Ngạo tiền bối lúc sinh thời, xem như Vực Chủ có dốc hết bản lãnh cũng không
chắc có thể đánh bại. Vân Chính Thiên trong lòng ầm thầm ngưỡng mộ.
“Chính Thiên, thu lại đi.”
Vân Chính Thiên lập tức đem hắc lực thu liễm lại, vẻ bề ngoài cũng trở lại như
cũ. Ngạo Thân Châu lướt tới gần hắn, gương mặt mờ ảo không che giấu được sự
vui mừng, chậm rãi nói:
“Ngươi đúng là con cưng của trời đất này, ngay cả tà ác chi lực thứ cực đoan
lực lượng kia mà cũng phải cúi đầu xưng thần. Xem ra ngươi chính là người bọn
hắn đang chờ đợi.”
Vân Chính Thiên tự nhiên không hiểu, nhưng hắn không có gấp gáp hỏi, chỉ lặng
yên chờ đợi Ngạo Thần Châu giải thích, bởi vì gương mặt lão bây giờ giống như
đang chìm đắm trong hồi ức a.
“Chính Thiên, những chuyện ta sắp nói, sẽ là những bí mật mà bất cứ hồn sư nào
cũng không mong mình được biết. Bởi vì một khi đã thấu hiểu, đồng nghĩa ngươi
phải có trách nhiệm thi hành. Ngươi vẫn muốn nghe ta nói?”
Ngạo Thần Châu hỏi.
Vân Chính Thiên không chút do dự đáp ứng. Hắn nội tâm từ lâu đã tò mò về nơi
khởi nguồn của tà ác chi lực, căm ghét loại lực lượng đang từ từ ăn mòn Đấu La
Đại Lục, là nguyên nhân gián tiếp gây nên bất hạnh cho nhân loại suốt thời
gian qua. Cũng chính tà ác chi lực đã biến hồn lực trở thành tà hồn lực, làm
cho hồn thú trở thành tồn tại kinh khủng, không ngừng khởi xướng công kích đe
dọa tới nhân loại bọn hắn.
Kế tiếp phải kể đến Tà Hồn Điện đám Tà hồn sư kia luôn gieo rắc nỗi ám ảnh cho
bá tánh, nhờ có tà hồn lực mà thực lực bọn chúng càng lúc càng trở nên cường
đại hơn.
Vân Chính Thiên mục tiêu của mình, đó chính là quét sạch những mầm mống tại
hại này, mà muốn làm được vậy không chỉ cần lực lượng cường đại, mà cũng cần
hiểu rõ cội nguồn kẻ thù của mình là ai. Cho nên hắn không chút nào do dự đáp
ứng lời của Ngạo tiền bối.
“Tốt, quả là một tiểu tử kiên định. Ta quả thực không có nhìn lầm người.” Ngạo
Thần Châu vuốt chòm râu trắng, cười nói.
Vân Chính Thiên chấp hai tay, cung kính nói: “Vãn bối nghiên mình lắng nghe.”
Ngạo Thần Châu thanh âm vào lúc này đột nhiên trở nên trầm trọng, lão thở ra
một hơi, bắt đầu nói:
“Ta sẽ giải thích cho ngươi nguồn gốc của tà ác chi lực và lý do tại sao ngươi
lại có vị trí rất quan trọng. Bất quá, có lẽ ta sẽ nói về Đấu La Đại Lục
trước, cụ thể là làm cách nào tới được Cấm Vực và Thần Vực a. Chỉ có đi tới
hai phiến địa vực này, ngươi mới có đầy đủ lực lượng để chống đỡ cho toàn cõi
vũ trụ này a.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit