Lợi Ích Không Ngờ Tới


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Mang theo hồn đạo khí mô phỏng vật nặng trên lưng, Vân Chính Thiên cứ thế mà
cắm đầu chạy. Cho dù hắn cố gắng đến thế nào, càng chạy khoảng cách giữa hắn
và đồng đội càng cách xa ra.

“Hồng hộc … hồng hộc … ”

Tiếng thở dốc vang lên khắp sân, hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời đỉnh
điểm mang tới vô hạn sức nóng. Khiến cho thể lực của bọn hắn tiêu hao nhiều
hơn bình thường.

Nhanh nhẹn nhất trong đám phải nói tới tên Tiếu Phong kia, hắn phong thái chạy
bộ vô cùng ung dung. Tạm thời dẫn đầu với 82 vòng, người chạy ở cuối không ai
khác ngoài Vân Chính Thiên, 68 vòng.

Lam Tiêu đứng bên ngoài thỉnh thoảng lại quan sát bọn họ một lượt. Khi nhìn
tới Vân Chính Thiên, hai mắt hắn khẽ nhíu lại. Kỳ thực Vân Chính Thiên lần đầu
tiên chạy bộ, thành tích như thế này vô cùng đáng nể.

“Cứ nghĩ 50 vòng là hắn bất động rồi, cũng có chút cân lượng” Lam Tiêu mỉm
cười.

Thực ra Lam Tiêu đối với mệnh lệnh của Dạ Hành không hề bài xích, trái lại hắn
còn rất mong chờ a. Chỉ còn hơn 3 tháng nữa lại tới kỳ thi đấu tranh giành vị
trí Hoàng Nhất trong doanh trại.

Nếu như Vân Chính Thiên tiềm năng như Dạ Hành nói, như vậy lần này Lam Tiêu
nắm chắc vị trí Hoàng Nhất một lần nữa.

“Phải cấp tốc tăng cường thực lực cho hắn, tới khi thi đấu phải đảm bảo hắn
đột phá hai hoàn”.

Thông tin dữ liệu của Vân Chính Thiên hắn nắm rất rõ. Mười tuổi, tiên thiên
mãn hồn lực, hiện tại đạt tới 18 cấp hồn lực, tiền đồ vô lượng, chỉ có điều đệ
nhất hồn hoàn của hắn không phải tới từ hồn linh, cho nên một khi đạt tới 20
cấp, lại phải gia cố một cái hồn hoàn, hoặc là tới Truyền Linh Tháp mua một
cái hồn linh.

Mà hồn linh giá trị cực kỳ đắt đỏ, cho dù Lam Tiêu tự tin có thể thuyết phục
Dạ Hành xuất ra tài nguyên đổi lấy, nhưng cũng đồng thời khó khăn a. Chẳng may
Vân Chính Thiên hắn tiềm lực không như mong muốn, chẳng phải đầu tư không có
lời hay sao. Lúc đó danh vọng của Lam Tiếu hắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.

Lam Tiêu ngồi lên vị trí này từ khi còn trẻ, đầu óc hắn phải có chỗ hơn người,
mà tính toán chi tiết, đưa ra các lựa chọn chuẩn xác chính là thiên phú của
hắn.

“Xem ra cần phải quan sát tên nhóc này thêm một thời gian nữa”.

Vân Chính Thiên vừa hoàn thành vòng thứ 75, trong khi đó Tiếu Phong cuối cùng
đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.

“Không ổn, hai mắt bắt đầu mờ đi rồi” Vân Chính Thiên trong lòng tự nói. Mặc
dù hắn tự nhận thể lực vẫn còn chịu được nhưng sự mất nước đã khiến đầu óc hắn
không còn tỉnh táo.

Một khi đại não không còn phản ứng thì cả cơ thể đừng hòng nhấc lên nổi. Mà
hắn lại đang tiếp cận cực hạn này.

Tiếu Phong sau khi hoàn thành cũng không có rời đi, hắn muốn chú ý tên lính
mới này. Bản năng mách bảo cho hắn biết, Vân Chính Thiên chính là con chủ bài
mà Lam Tiêu muốn bồi dưỡng.

Tiếu Phong cũng tính là ưu tú, trước mắt lại xuất hiện một tên tuổi nhỏ hơn
mình lại được đội trưởng xem trọng, hắn cũng có một phần tò mò cùng ganh tỵ a.

Bất quá Tiếu Phong trong người không có mang tính nhỏ nhen, chỉ là anh hùng
trọng anh hùng mà thôi.

“Bạch cấp Vân Chính Thiên, ngươi có lên” Tiếu Phong đột nhiên hét lớn.

Vân Chính Thiên trong khoảnh khắc sắp gục gã, nghe được thanh âm cỗ vũ của
Tiếu Phong làm hắn tỉnh táo lại đôi chút. Ngay lập tức hắn cắn mạnh đầu lưỡi
đến phún máu ra. Hai chân lại tiếp tục di chuyển.

Đến khi Vân Chính Thiên cán mức vòng thứ 100, tất cả các đồng đội khác đã hoàn
thành từ lâu, nhưng không có một ai rời đi, bọn họ muốn xem xem, tên nhóc này
ý chí có cứng rắn như bề ngoài hay không.

“Bạch cấp Tiếu Phong, ngươi qua đây”

Lam Tiêu lên tiếng gọi. Tiếu Phong không dám chậm trễ, lập tức chạy qua, đặt
một tay lên ngực, cung kính nói.

“Bạch cấp Tiếu Phong nghe lệnh”.

“Không cần dùng quân ngữ, ngươi thấy tên nhóc Chính Thiên này như thế nào?”
Lam Tiêu vừa nói vừa hớp một ngụm trà.

Tiếu Phong hướng mắt nhìn một lần nữa rồi đáp “Lam đội trưởng, Chính Thiên hắn
tố chất rất tốt, ý chí lại kiên cường như vậy, nhưng ta nghĩ hắn rất khó hoàn
thành được 110 vòng với số kg đó trong lần chạy đầu tiên”.

Lam Tiêu nghe vậy, chỉ mìm cười nói “Ngươi có biết, Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn
hoạt động theo tôn chỉ nào?”

“Theo tôn chỉ được truyền thừa từ học viện trong truyền thuyết Sử Lại Khắc”
Lam Tiêu không ngần ngại đáp.

Sử Lai Khắc học viện là một cái tên mà bất kỳ người nào cũng phải biết tới,
cho dù hiện tại đã hoàn toàn diệt vong. Với bề dày lịch sử hơn hai vạn năm, vô
số cường giả trên mảnh Đấu La Đại Lục đều từ đó mà xuất đạo.

Thú triều năm đó, Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn thất thủ, ngay cả Sử Lai Khắc
thành cũng không chống đỡ nổi, cuối cùng mất vào trong tay Tà Hồn Thú, mà nơi
Sử Lai Khắc tọa lạc lúc xưa, nay đã trở thành hạch tâm của Thú Vực rộng lớn.

Tôn chỉ của học viện chính là không tuyển người thường, chỉ thu nhận quái vật.
Mà quái vật chính là những kẻ chuyên sáng lập kỳ tích.

“Ý của đội trưởng là, Vân Chính Thiên hắn chính là loại người này ?” Tiếu
Phong nói.

“Ta không biết, ngươi tự xem đi”.

Thể lực của Vân Chính Thiên tuyệt đối có thể dùng bốn chữ bài sơn đảo hải mà
hình dung. Tất cả là nhờ vào công phu Dịch Cân Kinh trong thể nội. Chỉ cần thể
lực có một chút tiêu hao, Dịch Cân Kinh sẽ tự kích hoạt, lấp đầy chỗ trống đó.
Nhờ vậy hắn mới có thể lực hơn người, vượt xa so với độ tuổi.

Kỳ thực nếu Vân Chính Thiên mang cùng số kg tạ, và chỉ chạy 100 vòng, có lẽ sẽ
không thua thành tích Tiếu Phong là bao nhiêu.

… 108 vòng … 109 vòng … 110 vòng.

Hắn thực sự hoàn thành rồi, cơ thể lại không có dấu hiệu ngã gục, thật là
ngoài sức tưởng tượng. Không chỉ Tiếu Phong, mà còn những binh sĩ từ các đội
khác đều trợn ta hai mắt mà nhìn hắn. Mặc dù thời gian gấp đôi so với người
khác, nhưng hắn thực sự đã làm được.

Hoàn thành nhiệm vụ đề ra, đối với Vân Chính Thiên hoàn toàn không dễ dàng,
ngay khi vừa cán mức 110 vòng, hắn lập tức ngã lăn ra đất, hai chân tựa hồ mất
đi cảm giác, không khác gì bị phế đi vậy.

Lồng ngực phập phồng nhấp nhô hô hấp, gương mặt tái xanh, hai mắt thì trắng
dã, nhìn qua vô cùng ghê sợ. Một tên bạch cấp binh sĩ tiến lại gần quan sát,
một khắc sau hắn thất kinh nói lên.

“Hắn bất tỉnh rồi, mau qua kiểm tra đi”.

Một tên trị liệu hệ hồn sư lập tức chạy lại, võ hồn phóng thích ra. Là một đóa
hoa màu lục, nhu hòa hồn lực ấm áp tràn ra ngoài. Đệ nhất hồn hoàn của hắn lóe
lên.

Một cột ánh sáng từ trên đỉnh đầu Vân Chính Thiên phủ xuống, ngay lập tức sắc
mặt hắn trở nên hồng hào hơn, nhưng vẫn không có tỉnh lại, bởi vì hắn đã ngủ
rồi.

“Người này …”

Trị liệu hệ hồn sư nhíu mày, sau đó đứng lên báo cáo cho Lam Tiêu.

“Bạch cấp Hoa Quyển Sinh xin báo cáo. Bạch cấp Vân Chính Thiên chỉ tiêu hao
thể lực mà thôi, chỉ có điều hắn đã bất tỉnh được một thời gian rồi, xem ra
những vòng cuối này chỉ còn ý thức điều khiển cơ thể”.

Nghe Hoa Quyển nói vậy, cả đám bạch cấp nhao nhao cả lên. Đây là ý gì, hắn làm
sao có thể chạy bằng cách như vậy được. Điều này hoàn toàn vượt qua giới hạn
của cơ thể nhân loại, Vân Chính Thiên hắn thực sự không bình thường a.

“Tất cả im lặng” Lam Tiêu lặng im lên tiếng. Trên mặt hắn toát ra ánh mắt vô
cùng hài lòng. Chẳng trách Dạ Hành lại đề bạt hắn như vậy. Xem ra phải cược
một ván rồi.

Sau đó hắn phân công một tên đội viên đem Vân Chính Thiên về phòng. Từ đó hắn
ngủ li bì cho đến giữa trưa ngày hôm sau.

Vân Chính Thiên tỉnh giấc, điều đầu tiên hắn la lên là “Chết cha”. Quân ngũ
qui định thời gian rất nghiêm ngặt, phàm là bạch cấp binh sĩ, sáng sớm đều có
việc phải làm. Hắn lại ngủ nhiều như thế, Lam Tiêu thế nào cũng kiếm chuyện.

Nhanh chóng thay đổi trang phục, Vân Chính Thiên cấp tốc chạy tới văn phòng
Lam Tiêu. Lần này hắn đã rút được kinh nghiệm xương máu.

Tiến lại gần gõ cửa hai cái, nói “Bạch cấp Vân Chính Thiên có chuyện muốn báo
cáo”.

“Vào đi” ngắn gọn thanh âm đáp trả.

Vân Chính Thiên thận trọng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Lam Tiêu đang ngồi trên
bàn làm việc hai mắt ngưng thần.

“Có chuyện gì ?” Lam Tiêu thản nhiên hỏi.

“Hôm qua chạy bộ quá mức mệt mỏi, hôm nay ta dậy muộn, xin ngài trách phạt”.

Sau sự cố hôm trước, Vân Chính Thiên đã chú trọng cách nói chuyện trong quân
ngũ hơn xưa. Lam Tiêu mở hai mắt ra nhìn hắn, đáy mắt phát ra một tia vui
mừng.

Tên tiểu tử khả năng phục hồi thật đáng gờm, theo suy đoán của Lam Tiêu thì
với tình trạng thoát lực như vậy, một hai ngày hoàn toàn không thể bình phục.
Cho dù có bình phục thì đi đứng cũng thập phần khó khăn mới đúng.

Nét mặt vui mừng của Lam Tiêu che giấu quá nhanh, hắn nhìn Vân Chính Thiên
nói.

“Vậy thì hôm nay ngươi lại chạy bộ đi, đeo 35kg tạ rồi chạy cho ta 115 vòng,
nếu hoàn thành sớm hơn ba canh giờ, chuyện ngươi dậy muộn liền bỏ qua”.

Vân Chính Thiên nghe xong hai mắt muốn nổ tung, cái gì mà bỏ qua chứ, rõ ràng
chính ngươi mới không bỏ qua cho ta.

Người trước mặt khiến Vân Chính Thiên vô cùng chán ghét, bất quá hắn lại không
dám hé nữa lời, chỉ đành tuân lệnh rồi xách người đi ra khu vực quân trang.

Điều chỉnh thông số 35kg tạ vào, tuy nhiên cảm giác lại không giống so với
ngày hôm qua, cảm giác như độ dẻo dai của thân thể cùng thể lực tăng thêm một
bậc.

Chuyện này … thực khó mà giải thích, chỉ thấy hai mắt Vân Chính Thiên rốt cuộc
lóe lên một tia kinh hỷ.


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #28