Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Đám Thế Nhân trông thấy ác linh cự nhân không những không hoảng sợ mà còn trực
tiếp triển khai công kích lẫn khiêu khích, đã làm nó thực sự nổi giận.
Đầu ngửa lên trời rống một tiếng, ác linh cự nhân chân giẫm mạnh liền đem thân
thể bồ tượng phóng lên cao, trực tiếp nhảy vào chính giữa chiến trường. Chiến
phủ lăng lệ từ sau lưng rút ra, ánh mắt trở nên hung tợn, khí thế hùng hồn.
Thế nhưng, nó còn chưa kịp làm gì thì từ hai đầu áp lực bỗng nhiên tăng vọt.
Phía trước thiên long, phía sau lôi hổ, hung hãn đem ác linh cự nhân quấn lấy.
Mặc dù Thế Nhân hai người còn chưa có đạt tới sáu hoàn Hồn Đế, so với ác linh
cự nhân tương đương bát hoàn Hồn Đấu La kia quả thực một trời một vực. Bất
quá, dào dạt chiến ý đã phần nào rút ngắn được chênh lệch về mặt tu vi này. Vả
lại con ác linh cự nhân kia, bản thân cũng không phải đang trong trạng thái
cường thịnh.
Sự cố Ác Hùng Vương nổi điên mang đến cho toàn bộ ác linh tai nạn thảm khốc,
thế nhưng không giống như những đồng loại kia, nó đã may mắn sống sót. Chỉ có
điều bản thân bị thương không nhẹ, ảnh hưởng đến lực chiến.
Ác linh đội quân đối với Ác Hùng Vương là trung thành tuyệt đối, vì vậy dù có
bị Ác Hùng Vương đập cho một trận, nó vẫn thủy chung duy trì nhiệm vụ được
giao ra.
Cự nhân thân thể to lớn cho nên sức lực tràn trề, mỗi lần chiến phủ vung ra
đều chấn động cả khu vực. Thế nhưng đối thủ của nó lại là hai tên hồn sư có sự
phối hợp hiểu ngầm vô cùng ăn ý.
Can Hữu Long thân thể hóa thành cự long, trực diện va chạm so đấu sức mạnh với
ác linh cự nhân. Nhưng song phương vừa va chạm thắng thua liền phân, Hữu Long
không khác gì viên đạn pháo bị bắn ngược ra.
Một đòn tuy rằng chiếm cứ thượng phong, thế nhưng huyết thống loài rồng của
Can Hữu Long thực sự không tầm thường. Long khí tức mạnh đến mức làm ác linh
cự nhân hành động thoáng chậm lại trong giây lát, nhưng chỉ cần một khoảnh
khắc nhỏ như vậy thôi cũng đủ để Lương Thế Nhân thừa hư mà nhập.
U Minh Bạch Hổ há miệng gầm lớn, tức thì thần thánh khí tức hào quang phủ
xuống đỉnh đầu ác linh cự nhân. Lôi Ảnh Quang Minh Kích không do dự vũ bão đâm
tới, lập tức xuyên qua lớp da cứng như thép của nó. Lôi đình cùng thần thánh
theo đầu mũi kích truyền vào trong cơ thể cự nhân, bắt đầu điên cuồng oanh tạc
từ bên trong.
Hống!
Ác linh cự nhân đau đớn rên lên. Nó chiến phủ vung loạn xạ đem Lương Thế Nhân
chấn lui lại.
Ngay lúc này, Can Hữu Long thân ảnh từ trong rừng lại vọt ra. Hắn trên người
khí thế đại thịnh, tròng mắt hóa thành một màu đỏ ngầu, song trảo cũng cấp tốc
to ra. Là Bá Vương Long tăng phúc, có thể trong thời gian ngắn đề thăng thực
lực.
Ầm!
Long trảo vỗ vào mặt ác linh cự nhân phát ra một tiếng nổ lớn, chỉ thấy thân
hình cao hơn ba mét cự nhân đổ ầm xuống. Trên người bốc ra từng đoàn khói đen.
Một màn này chính thức kinh tâm động phách! Thật kinh khủng!
Những người khác không khỏi nhìn về Mộng Hồng Nhan tràn đầy cảm kích. Nếu
không phải nàng nói lời khích lệ Can Hữu Long, chưa chắc hắn có thể đem ác
linh cự nhân kia đánh cho một trảo ra trò.
“Đừng cho nó hồi phục.” Lương Thế Nhân quát lên, tức thì hắn cùng với Hữu Long
đồng loạt kế tục công kích.
Lôi kích cùng long trảo trực chỉ lồng ngực cự nhân mà đánh tới.
Bản thân cự nhân đang có thương thế không nhẹ, lại gặp phải hai địch thủ khó
đối phó như vậy. Nếu còn không liều mạng, chỉ sợ hôm nay chắc chắn phải ngã
xuống.
Trong nháy mắt làm ra quyết định, cự nhân thân thể đột nhiên xuất hiện một
tầng đỏ thẫm hào quang, ngay khi đoàn hào quang đem cơ thể nó hoàn toàn phủ
kín, tức thì khí tức của nó nhanh chóng bành trướng lên mấy lần. Đem Lương Thế
Nhân cùng Can Hữu Long dọa sợ.
Bất quá công kích đã phát ra không cách nào vãn hồi lại, bọn hắn lại cắn răng
gia tăng áp lực, không chút do dự đánh vào người cự nhân.
Ầm, ầm!
Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, chỉ thấy hai người bọn hắn công kích như đánh
vào khối cự thạch siêu cứng, trực tiếp bị chấn văng đi, thân thể bật ngược mà
ra.
Ổn định lại thân thể, nhìn xuống bàn tay kịch liệt run rẩy, Can Hữu Long ánh
mắt trở nên ngưng trọng.
“Không thể nào, làm sao khí tức nó lại đột nhiên tăng mạnh như vậy.”
Lương Thế Nhân đưa tay quẹt đi tơ máu trên miệng, hắn trầm giọng nói:
“Ta đoán nó thiêu đốt bản nguyên lực lượng, cho nên nhất thời khí tức tăng
vọt. Ác linh cự nhân xem ra đã muốn liều mạng rồi, ngươi phải cẩn thận một
chút.”
Mặc dù ác linh cự nhân bản thân tu vi tương đương tám hoàn Hồn Đấu La, bất quá
nó đang trong trạng thái bị thương cho nên hai người Thế Nhân mới có thể miễn
cưỡng áp đảo nó được một chút. Bất quá, chó cùng đường thành sư tử, ác linh cự
nhân vào lúc này đem hào quang đỏ thẫm kỳ lạ kia tế ra, chính là thiêu đốt
vong linh bản nguyên của nó, có thể trong thời gian không quá lâu đưa bản thân
trở lại thời kỳ toàn thịnh.
Khí tức của nó lúc này chân chính mang tới cho Lương Thế Nhân một tia tử vong
cảm giác.
Hống!
Ác linh cự nhân bật người dậy, chiến phủ trên tay điên cuồng vũ động, một lần
nữa trảm tới hai người Thế Nhân. Hai bên vũ khí liên tục múa may, dào dạt chấn
động tàn sát ra xung quanh.
Đại chiến hơn mười chiêu, vẫn là ác linh cự nhân chiếm cứ thượng phong hoàn
toàn.
Ầm!
Ầm!
Lương Thế Nhân cùng Can Hữu Long lần lượt va lưng vào gốc cổ thụ, máu tươi
cuồng phún, mặt mũi tái nhợt.
Ác linh cự nhân sau khi thiêu đốt vong linh bản nguyên, nó dường như rơi vào
trạng thái cuồng bạo. Không những khí lực đại tăng cường mà cảm giác đau đớn
giống như không còn tồn tại. Mặc cho hai người Thế Nhân công kích như thế nào,
nó cũng không hề đau đớn mà lập tức đáp trả. Đem hai tên hỗn đản kia đánh cho
sấp mặt.
“Gia hỏa này không biết đau, không biết mệt a.” Can Hữu Long lồm cồm bò dậy,
máu me trên mặt bê bết.
Trong hai người hắn có lực phòng ngự tốt hơn, cho nên thường nhận lãnh nhiệm
vụ thu hút sự chú ý của ác linh cự nhân cho Lương Thế Nhân tụ lực ra tay. Bất
quá, càng đánh hắn càng chịu không nổi rồi, vừa nãy nếu không phải cơ trí ôm
đầu tránh né, chỉ sợ đã bị chiến phủ kia xẻ làm hai phần.
“A Long, cố gắng một chút nữa. Loại cuồng bạo trạng thái này thời gian sẽ
không kéo dài được lâu. Khi đó chúng ta sẽ quật khởi.” Lương Thế Nhân nói.
“Quật khởi? Quật cái đầu ngươi, còn đánh nữa là bị nó đánh chết.”
Nói xong, quay đầu liền chạy.
Lương Thế Nhân thấy vậy, cũng xoay người chạy luôn.
Ác linh cảm giác như bị trêu chọc, nó tức giận gầm lên, sau đó nhanh chóng
đuổi theo. Xem ra hôm nay không phát tiết trên người hai tên hỗn đản này, nó
sẽ không buông tha.
Thất bại không thể đem ác linh cự nhân đánh giết như đã kỳ vọng, nhưng hai
người Thế Nhân cũng tạo ra cơ hội vô cùng tốt cho đồng đội của mình. Thông qua
việc cầm chân ác linh cự nhân, bọn hắn tranh thủ đủ thời gian để đồng đội
triệt để đánh tan nát ác linh đội quân còn lại.
Mã Thiên Hoa mấy người trên mặt trận này đạt được thắng lợi vẻ vang. Năm con
ác linh kỵ sĩ không đầu hai chết, ba trọng thương. Ác linh chiến sĩ chết hơn
phân nữa. Có thể nói tình hình cũng tương đối khả quan.
Chính vào lúc này, ác linh cự nhân bị Thế Nhân hai người dẫn tới.
“Mọi người, ác linh cự nhân nổi điên, mau mau hỗ trợ.” Lương Thế Nhân không
chút do dự hô hoán lên.
Mộng Cảnh Chân đang bận đánh với một con ác linh kỵ sĩ, nghe vậy liền cả kinh
quát: “Các ngươi sao lại dẫn nó tới đây?”
Can Hữu Long nghe vậy, lại quát lớn hơn: “Không dẫn tới để bị nó đánh thành
đầu heo sao? À mà không phải, bọn ta là đang câu thời gian chờ cuồng bạo trạng
thái của nó chấm dứt a.”
Hắn nói xong, vừa nghe liền biết là chống chế. Thế là nguyên một đám không một
chút nghĩa khí nào, quay ngắt nhìn về Mộng Hồng Nhan. Chỉ thấy nàng gương mặt
tỏ vẻ thất vọng, hờ hững nói:
“Ta tưởng thế nào, hóa ra là chạy trối chết đến đây nhờ giúp đỡ.”
Nói xong, nàng bỗng nhiên thở dài ngao ngán, lấy tay vỗ vỗ trán của mình.
Can Hữu Long nghe vậy, trong lòng tự nhiên nóng như lửa đốt. Hắn lập tức đình
chỉ cước bộ, không có chạy nữa mà đầu ngoảnh về phía sau, nhìn về phía ác linh
cự nhân lớn tiếng quát:
“Con mẹ nó, lão tử sống chết với ngươi.”
“Phù, phù.” Mộng Hồng Nhan gương mặt xinh xắn nở nụ cười, kế khích tướng một
lần nữa thành công. Bất quá cả đám bên cạnh lại nhìn nàng với ánh mắt thập
phần kiêng kỵ. Thủ đoạn như vậy cũng có thể lấy ra, đúng là không gì hiểm bằng
lòng dạ mỹ nhân.
Xem ra tên Hữu Long kia, thực sự sẽ dốc sức đánh với ác linh cự nhân một trận
thừa sống thiếu chết a.
Lương Thế Nhân nhìn thấy Hữu Long quay đầu lại chiến, hắn cũng thở dài tức tốc
xoay người đuổi theo. Một long một hổ lần nữa hiện ra, đem ác linh cự nhân
đang trong trạng thái cuồng bạo kia chặn lại.
Oanh!
Trầm thấp chấn động từ dưới đất lan tỏa ra, đại địa rung chuyển dữ dội. Chỉ
thấy hai người bọn hắn lại một lần nữa bay ngược lại. Thế nhưng lần này kết
quả có chút ngoài dự đoán, ác linh cự nhân cũng không có thong thả như vậy,
thân thể bồ tượng của nó cũng ngã về phía sau, lồng ngực nhấp nhô thở dốc.
Nó bắt đầu thoát lực? Trạng thái cuồng bạo đã đi tới cự hạn rồi!
Phản công!
Trong đầu cùng lóe lên một ý nghĩ, Lương Thế Nhân cùng Can Hữu Long nhìn nhau
gật đầu, lại lần nữa vọt tới.
Lương Thế Nhân lôi đình lực lượng nháy mắt bộc phát, lôi vũ oanh tạc tứ phía
mà ra. Sau lưng hắn năm cái hồn hoàn lượn lờ, đệ ngũ hồn hoàn vào lúc này sáng
lên. Lôi Ảnh Quang Minh Kích cấp tốc phóng lớn ra đến hơn ba mét, nhàn nhạt
lôi quang hiện ra chân thực.
Mũi kích trực chỉ vào ác linh cự nhân, tay vận lực liền phóng tới.
Lôi Ảnh Quang Minh Kích võ hồn, đệ ngũ hồn kỹ.
U Minh Lôi Thần Định.
Xùy!
Lôi kích tựa như hóa thành lôi long một dạng, há miệng lớn cắn về phía ác linh
cự nhân. Ngay tại thời điểm lôi quang vừa chạm vào thân thể ác linh cự nhân,
không gian cùng thời gian xung quanh nó thoáng đình chỉ lại trong giây lát.
Ánh mắt ác linh cự nhân lúc này đột nhiên trở nên quái dị lên, cơ nhục xuất
hiện từng sợi gân xanh. Nếu nhìn vào tròng mắt của nó lúc này, có thể thấy rõ
từng sợi tơ máu căng cứng. Đùng! Tơ máu nổ tan, máu tươi từ con ngươi bắt đầu
nhỏ giọt xuống.
Thân thể cao ba mét cự nhân khẽ run rẩy, nó hiện tại hoàn toàn không thể cử
động được dù chỉ một ngón tay.
U Minh Lôi Thần Định am hiểu nhất đó chính là khống chế chi thuật. Lấy ác linh
cự nhân thiêu đốt vong linh bản nguyên đã đến giới hạn, thân thể nó đã rơi vào
trạng thái suy yếu nhất, cho nên mới tiện nghi cho Lương Thế Nhân thi triển
hồn kỹ này. Còn nếu trong trạng thái toàn thịnh mà nói, U Minh Lôi Thần Định
của hắn cùng lắm cầm chân ác linh cự nhân được một hai giây mà thôi.
Ác linh cự nhân sừng sững đứng đó không động đậy, chẳng khác nào một cái bao
cát cao ba mét a. Trầm thấp tiếng rồng ngâm vào lúc này vang lên, một cái thân
ảnh cự long màu xám thừa lúc này mà tiếp cận.
. . . . . . . . . . . . ..
Bắt đầu từ chương này sẽ bị đánh phí là 100 đậu, sau 15 ngày có thể đọc free.
Do đây là qui định bắt buộc của website nên Bao Lão cũng không cách nào thay
đổi được. Chỉ biết cố gắng, cố gắng hết sức để chất lượng mỗi chương truyện
ngày càng đi lên.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ Bao Lão. Xin cám ơn.
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit