Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Hạo Thiên Trì, khu vực hạch tâm nơi Hạo Thiên Điện tọa lạc.
Đây là một tòa nguy nga mà cổ xưa di tích. Trong các tài liệu lịch sử hiện
thời đều không có ghi chép rõ Hạo Thiên Điện là thế lực hay cao nhân nào xây
dựng nên, nhưng có vẻ nó đã tồn tại trong Hạo Thiên Trì này từ rất lâu rồi.
Đó là suy nghĩ của hầu hết hồn sư trong Nhân Vực, từ các cổ lão tông môn, môn
phái cho đến siêu cấp thế lực như Truyền Linh Tháp.
Bất quá, Vân Chính Thiên tự nhiên không hề nghĩ như vậy. Sau khi nói chuyện
với Ngạo Thiên Long, Vân Chính Thiên tin tưởng tòa Hạo Thiên Điện này chỉ có
thể do Ngạo gia tổ tiên Ngạo Thần Châu xây dựng nên, sau khi hắn tìm lại được
Vong Linh Bán Vị Diện này.
Kỳ thực năm đó Ngạo Thân Châu tìm lại được Vong Linh Bán Vị Diện, đã có thời
gian dài hắn tự mình tiến vào bên trong du ngoạn. Biết được Vong Linh Thế Giới
sau ngần ấy năm vẫn không một chút sứt mẻ, hắn mới nảy ra một ý định. Đó là
biến nơi này trở thành nơi có thể cho hồn sư trẻ tuổi ra vào lịch lãm cùng rèn
luyện. Vì vậy hắn đã xây dựng tòa Hạo Thiên Điện.
Chỉ có điều khi ý kiến vừa được nêu ra, hội đồng Truyền Linh Tháp năm đó trực
tiếp bác bỏ, cộng thêm việc các thế lực bên ngoài không ngừng hướng mũi nhọn
vào tổ chức, rốt cuộc đi đến kết cục không hay.
Ngạo Thần Châu dứt áo bỏ đi, mang theo toàn bộ kế hoạch của hắn đối với Vong
Linh Bán Vị Diện, âm thầm xây dựng Hạo Thiên Điện. Sau đó hắn lại dùng vong
linh ma pháp của mình đem vong linh khí tức quán chú vào bên trong. Ròng rã
mười năm trời, hắn thành công tạo ra một loại năng lượng có khả năng truyền
thừa cho các thế hệ mai sau.
Thế nhưng tự nhận thấy năng lượng truyền thừa này chung qui có hạn đấy. Đơn
thuần nương theo vong linh khí tức liên tục bổ sung cho Hạo Thiên Truyền Thừa
là không đủ, vì vậy Ngạo Thần Châu đã quyết định sử dụng năng lượng của chính
bản thân mình.
Trong thời khắc thọ mệnh sắp sửa trôi qua, Ngạo Thần Châu đã truyền lại toàn
bộ tri thức cùng với tu vi một đời của mình vào Hạo Thiện Điện, hòa thành một
thể với năng lượng truyền thừa đó.
Phải biết Ngạo Thần Châu, tu vi là chín mươi chín cấp Cực Hạn đấu la, hơn nữa
hắn còn là đương đại đệ nhất cường giả thời bấy giờ, nguồn năng lượng bên
trong hắn là vô cùng vô tận. Chỉ có điều hắn vô pháp cảm thụ Thần Giới khí
tức, chung qui không thể siêu phàm thoát tục, trở thành thần cách.
Thay vì để năng lượng của mình theo tuế nguyệt biến mất, hắn quyết định đeo
toàn bộ quán chú vào Hạo Thiên Điện, mặc cho hậu quả của việc này là linh hồn
của hắn sẽ không thể siêu thoát được, cho đến khi toàn bộ năng lượng truyền
thừa này biến mất.
Dựa vào nguồn năng lượng bổ sung cực kỳ quý giá này mà ngọn lửa truyền thừa
cháy suốt nhiều năm qua chưa bao giờ tắt.
Bất quá, đương đại rất ít người biết được. Hạo Thiên Truyền Thừa phần cường
đại nhất, không phải giúp hồn sư tuyển thủ trên phương diện hồn lực tăng lên
vài ba cấp độ. Mà là tri thức của Ngạo Thần Châu để lại.
Trong đó trọng yếu nhất là thông tin về những địa vực trên Đấu La Đại Lục, tất
nhiên bao gồm cả Thần Vực và Cấm Vực kia. Cùng với kinh nghiệm quý báu của
Ngạo Thân Châu về Thần Vực Chi Lộ.
Đây mới là thứ đặc biệt quý giá mà Hạo Thiên Truyền Thừa mang lại, nhưng mà
muốn đạt được những thứ này, tự nhiên cần có chút điều kiện.
. . ..
Ác Linh đại bộ phận đều bị tiêu diệt dưới cơn phẫn nộ của Ác Hùng Vương, vô
tình tiện nghi cho những tuyển thủ may mắn còn sống sót. Trong đó không thể
không kể đến đám người Lương Thế Nhân.
Mã Thiên Hoa vì tiêu hao quá độ cho nên nàng đã hôn mê gần hai ngày trời, sau
khi nàng tỉnh dậy lập tức muốn xông ra ngoài tìm kiếm Vân Chính Thiên. Lương
Thế Nhân vất vả giải thích cho nàng một hồi mới khiến nàng bình tâm trở lại.
Sau đó bảy người bọn hắn lại tiếp tục xuyên rừng, tiến thẳng vào Hạo Thiên
Điện theo mệnh lệnh của Vân Chính Thiên.
Bảy người bọn hắn sau hai ngày nghỉ ngơi đã hoàn toàn không phục lại trạng
thái đỉnh phong, trên đường đi cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào đáng nói. Cả
bọn tận lực tiêu diệt ác linh, đem số lượng ác linh châu của mình tăng lên.
Cho đến khi hình ảnh Hạo Thiên Điện trong mắt bọn hắn phóng to ra, đã là một
ngày sau.
Cả đám tạm thời đóng quân ở một ví trí cách không xa Hạo Thiên Điện. Cũng lúc
này bọn hắn mới lại nhìn thấy những tuyển thủ hồn sư khác. Chỉ có điều bọn họ
tâm tình không được tốt cho lắm, có người thì lo sợ, có người dường như mất đi
toàn bộ đấu tâm.
Đây là hậu quả do Ác Hùng Vương nổi điên mang tới. Người chết thì không toàn
thây, người sống thì mất hết chiến ý.
“A Thiên vẫn chưa có tới.” Lương Thế Nhân dò xét một hồi thở dài nói ra.
“Lão đại hắn là quái vật bất tử, khẳng định không có làm sao, các ngươi phải
tin tưởng hắn.” Can Hữu Long sẵn giọng nói.
Nói thì nói như vậy, nhưng Vân Chính Thiên lời cuối truyền tới hôm trước, là
thông báo hắn cùng Ngạo Thiên Long lên đường ám sát Ác Hùng Vương. Mặc dù mọi
người đã cố gắng khuyên can nhưng Vân Chính Thiên vẫn kiên quyết đến cùng.
Nếu như không phải hai ngày nay Ác Hùng Vương không có xuất đầu lộ diện, bằng
không đám Lương Thế Nhân đã rơi vào khủng hoảng cùng cực rồi. Ác Hùng Vương mà
xuất hiện, đại biểu lão đại của bọn hắn đã thất bại a, đây là kết quả không
mong muốn nhất.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Lương Thế Nhân lại dẫn đầu mọi người tiến về Hạo
Thiên Điện tiếp nhận truyền thừa.
Không lâu sau bọn hắn đã nghi ngóng được tình hình bất lợi. Một số tuyển thủ
hồn sư thử đi tới Hạo Thiên Điện, đã gặp phải hàng phòng thủ cuối cùng từ phía
ác linh đội quân.
Cầm đầu chính là con ác linh cự nhân còn sót lại, nó hiện tại đang án ngữ
trước cửa ra vào Hạo Thiên Điện a. Thẳng thắn mà nói, muốn bước chân vào nơi
này, cần phải đem ác linh cự nhân liệp sát.
Chính vì điều đó, mà thần sắc bọn hắn cực kỳ ngưng trọng. Ác linh cự nhân tu
vi tương đương bát hoàn Hồn Đấu La, lấy bảy người bọn hắn cao nhất mới chỉ sáu
hoàn Hồn Đế, thực sự không có nắm chắc trăm phần trăm đem ác linh cự nhân kia
quần công giết chết. Lại chưa nói tới một đám ác linh lâu la bên cạnh quấy
nhiễu nữa.
“Lão đại đã dũng cảm xung phong giải quyết đầu ác linh mạnh nhất, cho nên
chúng ta cũng phải tỏ ra có ích một chút. Con ác linh cự nhân kia hôm nay nhất
định phải chết.”
Lương Thế Nhân trầm giọng nói ra, trên người nồng nặc sát khí bắt đầu khởi
động.
Một lát sau, Hạo Thiên Điện đại môn đã xuất hiện trong tầm mắt. Ngay phía
trước đại môn, không ngoài dự kiến hiện hữu một đạo thân ảnh cao lớn cự nhân,
rõ ràng là ác linh cự nhân đang phụ trách canh cửa.
Xung quanh ác linh cự nhân còn có thêm năm đầu ác linh kỵ sĩ không đầu và hơn
hai mươi con ác linh chiến sĩ. Đây có thể gọi là phòng tuyến cuối cùng của ác
linh đội quân, hòng ngăn cản nhân loại tiếp nhận truyền thừa bên trong Hạo
Thiên Điện.
Hống!
Vừa trông thấy đám nhân loại phiền phức, ác linh cự nhân chủ động rống lên một
tiếng. Tức thì ác linh đội quân dưới trướng nó động gươm động giáo, một đường
xông tới sống chết.
Lương Thế Nhân cả đám cũng không có hoảng sợ, trực tiếp phóng thích võ hồn,
sẵn sàng giao chiến.
“Mọi người chú trọng triển khai quần thể công kích, tiêu diệt hết đám lâu la
kia trước. A Long, ngươi cùng ta đem con cự nhân kia cản lại cho mọi người.”
“Ta? Làm sao lại là ta?” Can Hữu Long chợt giật nảy mình.
Lương Thế Nhân vỗ lưng hắn cười lớn: “Ngoài ta với ngươi thì còn ai sở hữu đơn
thể công kích hồn kỹ mạnh hơn được nữa.”
Cả đám nghe vậy liền không chút khách khí nhao nhao gật đầu, tựa như trao cho
Hữu Long cơ hội chiến đấu với ác linh cự nhân là quyết định phi thường đúng
đắn.
Thiên Hoa, Hồng Nhan, Cảnh Chân, Trương Hàn, Trương Hỏa mấy tên này am hiểu
nhất là quần thể công kích, mà muốn đối mặt với ác linh cự nhân kia, mỗi một
công kích đánh ra đều phải tập trung toàn lực mới được.
Can Hữu Long thấy vậy, gương mặt mập mạp trở nên rầu rĩ, hung ác nhìn ác linh
cự nhân bên kia mắng: “Gia hỏa đáng chết.”
Đột nhiên Mộng Hồng Nhan nhìn hắn, thanh âm đầy mị lực thoáng vang lên:
“Đánh bại nó, ta có thể suy nghĩ một chút lời đề nghị của ngươi a.”
“Thật sao?” Can Hữu Long lần thứ hai giật nảy mình, mà lần này thanh âm có
chút lớn, làm giật mình đám ác linh chiến sĩ đang xông tới ở bên kia.
“Đồ đần, đương nhiên là thật. Nhưng mà trước tiên phải sống sót cái đã.” Nàng
nhéo hắn một bên hông, sau đó chỉ tay về hướng ác linh cự nhân khiêu khích.
“Ta sẽ cố gắng, ngươi đừng có nuốt lời a.” Can Hữu Long ngửa mặt gầm vang, tức
thì một con cự long màu xám hư ảnh chớp hiện, thoắt cái đã phóng tới ác linh
đội quân bên kia triển khai công kích.
Ầm!
Hồn kỹ Thiên Long Hống dưới sự tăng phúc của mỹ nhân đã đạt tới trình độ tương
đương kinh người. Một kích này liền đen hai đầu ác linh chiến sĩ chấn ngã
xuống mặt đất, thân thể cứng ngắc.
Ngay sau đó Can Hữu Long song trảo vung ra liền đem ác linh hai cái đầu lâu
cắt bỏ.
Thấy một màn này, nguyên một đám không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Hồng Nhan muội
quả thật cao tay, chỉ cần một lời nói liền đem con rồng mập háo sắc vực dậy
đấu tâm, không những thế còn có tiến nhập vào trạng thái chiến đấu vượt trình
a.
“Chúng ta cũng lên thôi.” Lương Thế Nhân cười lớn, liền đen Lôi Ảnh Quang Minh
Kích tế ra.
Lôi Kích phóng thích vô tận lôi đình lực lượng, lôi xà trườn bò khắp nơi, trực
tiếp xâm nhập chiến trường. Những nơi hắn lao qua, ác linh bị lôi điện dung
nhập, hành động trở nên trì độn mấy phần.
Thiên Hoa mấy người am hiểu quần thể công kích cũng vào lúc nào thể hiện bản
lãnh của mình. Cả khu rừng rậm âm u bỗng nhấc lên một trận kinh thiên động
địa, chiến đấu thanh âm ở khắp nơi vang lên, khói bụi mù mịt.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit