Băng Hỏa Nội Chiến


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

“Trước tiên rời khỏi đây đã.” Ngạo Thiên Long thanh âm từ phía sau vọng tới.

Vân Chính Thiên liếc mắt ngang dọc, thì phát hiện rất nhiều ác linh sinh vật
nghe thấy động tĩnh mà kéo tới không ít. Nhị Bạch lúc này đã hoàn toàn chết đi
cho nên khí tức vong linh có tác dụng đánh đuổi ác linh sinh vật đã không còn
hiện hữu, vì vậy bọn chúng sẽ rất nhanh kéo đến đây.

Nếu bình thường mà nói, bằng vào Vân Chính Thiên cùng Ngạo Thiên Long thực
lực, hai người bọn hăn tự nhiên không sợ đám ác linh này quấy nhiễu, cho dù
đánh đến mỏi tay vẫn có thể trùng kích thoát ra.

Bất quá tình trạng hai người bọn hắn không thể gọi là tốt. Vân Chính Thiên
càng không cần phải nói, tinh thần lực hay là hồn lực đều tiêu hao quá độ. Lại
còn có hắc lực vòng xoáy như quả bom hẹn giờ căng phồng nằm trong đan điền
kia. Hắn kỳ thực không có tâm trí mà chiến đấu.

Ngạo Thiên Long cũng không khá gì hơn, tuy hồn lực có phần nguyên vẹn không
sứt mẻ, thế nhưng tinh thần lực cũng đã hao tổn không ít.

Vì vậy bốn mắt liếc nhau, bọn hắn quyết định lui khỏi phạm vi nguy hiểm này.

Tiểu Hùng ha hả cười nói: “Tốt, các ngươi mau chóng ra tới nội vi khu vực mà
lẩn tránh. Tìm một nơi an toàn rồi mau đem khối hồn cốt này dung hợp, ta đảm
bảo sẽ có một chút kinh hỷ. Còn bản thân ta sẽ tranh thủ vào trong cảm thụ một
chút ngôi nhà mới, còn phải làm quen với con chim với con hổ kia nữa.”

Dứt lời nó dung nhập vào người Vân Chính Thiên, biến mất không còn thấy tăm
hơi nữa.

Vân Chính Thiên hai người nhanh chóng rút đi, một mạch chạy ra khỏi đại thảo
nguyên hạch tâm khu vực. Ra tới nội vi khu vực, việc đầu tiên là hắn lấy hồn
đạo bộ đàm ra, bấm dãy số của Can Hữu Long.

Nói mọi người nhanh chóng đi vào Hạo Thiên Điện, thời khắc nhận truyền thừa
vừa vặn đẹp. Sự tình Ác Hùng Vương hắn cũng không có nói rõ, chỉ thông báo Ác
Hùng Vương triệt để chết rồi. Tuy nhiên dư đảng ác linh vẫn còn tồn tại, cẩn
thận một chút.

Đầu dây bên kia nghe Vân Chính Thiên thông báo, bảy người không khỏi ngẩn ngơ.
Ác Hùng Vương thực lực thế mà tương đương Siêu Cấp đấu la cường giả, lại cuối
cùng vẫn lạc trong tay Vân Chính Thiên cùng Ngạo Thiên Long. Đây có thể gọi là
một câu chuyện truyền kỳ đáng kể.

“Được rồi. Đã báo xong. Ngạo huynh, ngươi cũng không cần nán lại đây vì ta hộ
pháp nữa, mau đến Hạo Thiên Điện nhận truyền thừa đi. Ta dung hợp khối hồn cốt
này xong sẽ hội họp ở đó. Còn muốn hướng ngươi giới thiệu mấy cái bằng hữu tốt
a.”

Vân Chính Thiên hướng Ngạo Thiên Long cười nói.

Trải qua một hồi liên thủ với nhau, hảo cảm hai người tăng lên rất nhiều. Hiện
có thể nói là bằng hữu tương giao, nếu không Vân Chính Thiên cũng không dám
cầm hồn cốt chạy qua chạy lại trước mặt Ngạo Thiên Long như vậy.

Phải biết hồn cốt giá trị liên thành, cho dù là Phong Hào đấu la cũng phải
động tâm. Mà khối hồn cốt này còn không phải phổ thông hồn cốt đấy.

Chỉ có điều Ngạo Thiên Long là bậc quân tử, là người đáng để kết giao bằng
hữu. Vì vậy chuyện hắn nảy sinh ý đồ tranh đoạt hồn cốt, căn bản không thể xảy
ra.

Ngạo Thiên Long nghe vậy, cũng khẽ gật đầu. Ác Hùng Vương hiện tại vẫn lạc,
không nghi ngờ gì làm cho nhân loại hồn sư phi thường thoải mái lịch lãm trong
Hạo Thiên Trì. Hắn cũng không lo lắng sẽ còn bất kỳ tồn tại nào gây nguy hiểm
cho mình nữa, đồng dạng gây nguy hiểm cho Vân Chính Thiên.

“Vậy thì ta xin cáo từ, một lát lại gặp ngươi trong Hạo Thiên Điện.”

“Cáo từ.”

Vừa xoay người bước đi, Ngạo Thiên Long đột nhiên lên tiếng: “Ngươi vẫn còn
một cái tông môn gọi Thiên Phủ?”

Vân Chính Thiên đáp: “Đúng vậy, tọa lạc tại Long Thần thành. Ngạo huynh có
rảnh ghé chơi.”

“Nhất định như thế.” Ngạo Thiên Long đáp, sau đó nhanh chóng hóa thành lưu
quang rời đi.

Vân Chính Thiên nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt có chút chờ mong.

Hiện tại thời gian đã trôi qua khá nhiều, cần phải gấp rút dung hợp hồn cốt,
sau đó lại tới Hạo Thiên Điện nhận truyền thừa. Tuy mười vị trí đầu có lẽ
không có phần hắn, nhưng với số ác linh châu tích lũy được, tin rằng sẽ không
quá bi đát đi.

Bước vào một cái hang động, Vân Chính Thiên đem khối thân thể hồn cốt mà Nhị
Bạch giao phó ra trước mặt. Tay nâng lên chạm, dùng chính mình hồn lực chậm
rãi truyền vào. Tức thì mãnh liệt năng lượng như một loạt chất lỏng sền sệt,
không ngừng rót vào thân thể hắn.

Cảm thụ đầu tiên chính là phi thường thoải mái.

Có ‘Băng’ thuộc tính độ phù hợp cao, Vân Chính Thiên như cá gặp nước. Tiêu hao
hồn lực cùng tinh thần lực nhanh chóng được lắp đầy. Mà khối thân thể hồn cốt
kia cũng nhanh chóng hóa thành ánh sáng, hoàn toàn dung nhập vào thân thể Vân
Chính Thiên.

Thực không hổ là ba mươi vạn năm thân thể cốt, năng lượng tích lũy bên trong
đó không vì tuế nguyệt hai vạn năm mà mai một, trái lại một mực ở bên trong
Vong Linh Bán Vị Diện này, không nghi ngờ gì như một thế giới bảo quản thi thể
rất tốt.

Ngay khi năng lượng từ hồn cốt hoàn toàn dung nhập vào người Vân Chính Thiên,
hắn bắt đầu vận đem hồn lực bên trong cơ thể, chậm rãi vận chuyển từng chu kỳ.

Một khắc sau, Vân Chính Thiên bắt đầu cảm thấy cơ thể có sự biến hóa. Hồn cốt
nhập thân, hiệu quả đầu tiên chính là tiến hành cải tổ lại khung xương. Đây là
thân thể hồn cốt, cho nên phần xương sườn, xương sống cho đến phần xương vai
đều luân phiên biến đổi, nhấp nhô. Vân Chính Thiên thấy vậy cũng không lấy làm
hoảng sợ, hắn tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận quan sát sự biến đổi này.

Cho đến khi bắt đầu cải tạo phần xương vai.

Hót!

Lanh lảnh tiếng phượng hót không hề hẹn trước vang lên, đồng thời Phượng Dực
ngoại phụ hồn cốt tự động triển khai ra. Một cỗ nóng bỏng khí tức điên cuồng
hướng băng hàn khí tức đối chọi gay gắt. Vân Chính Thiên mặt mày ngưng trọng
hẳn lên, bọn chúng băng cùng hỏa thuộc tính, thế mà lúc này lại bài xích lẫn
nhau.

Lấy tu vi ngoại phụ hồn cốt căn bản không thể so sánh với thân thể hồn cốt đã
đạt tới ba mươi vạn năm, bất quá ngoại phụ hồn cốt không phải phổ thông hồn
cốt, lại còn xuất hiện dưới hình thái đôi cánh, miễn cưỡng có thể phát ra lực
lượng bài xích với thân thể hồn cốt kia.

Đây chính là điều rất dễ hiểu một khi có người nếm thử dung hợp các loại hồn
cốt có thuộc tính khác nhau. Băng cùng Hỏa là trời sinh đối nghịch đấy. Nếu
không phải Vân Chính Thiên võ hồn có thể nắm giữ cùng lúc nhiều loại nguyên
tố, sợ rằng đã sớm bạo thể mà chết.

Bất quá hơn mười năm tu luyện, hắn cũng chưa từng chứng kiến Băng cùng Hỏa của
mình lại sản sinh đối nghịch mãnh liệt đến vậy.

Trước mắt hỏa diễm cùng băng hàn, chính là ở trong thể nội của hắn mà đấu đá
tranh giành lãnh thổ.

Xùy!

Vân Chính Thiên thần sắc thập phần kinh hãi, miệng la hét không thành lời. Hắn
vạn lần không ngờ sẽ xảy ra cớ sự này, lúc thì nóng bỏng, lúc thì lạnh giá,
lại thỉnh thoáng còn có quang minh hơi thở dồn dập, đủ loại cảm xúc không
ngừng biến hóa liên tục.

Đau đớn thể xác bắt đầu mãnh liệt dâng lên, phần xương vai của hắn đau đến mức
muốn vỡ toát ra. Bởi vì năm xưa dung hợp ngoại phụ hồn cốt, Phượng Dực chiếm
đóng toàn bộ phần xương vai này, mà bây giờ thân thể hồn cốt cũng bao quát
toàn bộ nữa thân trên, nhất thời đụng chạm vào lãnh thổ của nhau. Hai bên lại
xung khắc thuộc tính, tự nhiên không bên nào nhường nhịn, rốt cuộc biến thân
thể của hắn thành một cái chiến trường.

Ngay tại thời điểm Vân Chính Thiên muốn sụp đổ, hắn chấp niệm trong lòng lại
quật khởi lên. Hai con mắt lúc này trực tiếp hóa thành một mảnh sáng lạn kim
sắc, sau lưng hắn, ngũ kiếm quy tụ, ngũ sắc vờn quanh.

Vân Chính Thiên dốc hết toàn bộ sức lực cùng ý chí của mình, một lần nữa triển
khai bán trạng thái Võ Hồn Chân Thân.

Nói đến trạng thái này, hắn chính là trong ký ức mà ngộ ra được. Năm xưa Kiếm
Thần một đời hoành tảo, cũng đã vượt qua Nhân Kiếm Hợp Nhất cảnh giới, bất quá
Địa Cầu thiên địa nguyên lực không có dồi dào như Đấu La Đại Lục, cho nên
thành tựu của hắn năm đó chung qui cũng có giới hạn.

Mà hiện tại bây giờ, kiếm đạo lý luận trước kia đã hoàn toàn quay trở lại,
thấu hiểu kiếm của mình, cũng chính là thấu hiểu võ hồn của mình. Cùng với
tinh thần lực đã sớm bước vào Linh Uyên Cảnh, Vân Chính Thiên đã có thể chạm
một tay vào Nhân Kiếm Hợp Nhất, cụ thể là cùng một lúc triệu hồi ngũ kiếm chi
linh.

Tất nhiên chỉ là hư ảnh kiếm, không phải là chân thực kiếm. Dù hiện tại hắn có
khả năng điều khiển nhiều hơn một loại nguyên tố, nhừng chỉ dừng ở mức thông
qua tinh thần lực đem nguyên tố đó triển khai ra. Còn không có năng lực có
cùng lúc đem toàn bộ nguyên tố ra sử dụng.

Trước mắt một màn này, ngũ kiếm tự nhiên là hư ảnh, bọn chúng cũng không có
bất cứ lực công kích nào. Năng lực duy nhất của trạng thái này chính là đem
Vân Chính Thiên ý niệm hòa thành một thể cùng với các loại nguyên tố, dùng
chính ý niệm của mình trung hòa sự xung khắc các nguyên tố với nhau.

Ngũ kiếm quy tụ, Băng Đế Kiếm cùng Hỏa Phượng Kiếm huyền phù phía sau đang tỏa
ra nồng nặc năng lượng nhất, cũng vào lúc này có hơi khép nép lại.

Cho dù bọn chúng có hung hăng cỡ nào, ý niệm của chủ nhân đã quyết, không ai
có thể làm trái.

Vân Chính Thiên cảm nhận tình hình có chút khả quan, tâm tình cũng thả lỏng ra
một chút. Cẩn thận thu hồi Phượng Dực sau lưng, kế tiếp đem toàn bộ tinh thần
lực quán chú vào lồng ngực của mình mà xem xét.

Năng lượng bá đạo trong khối thân thể hồn cốt kia bây giờ đã hóa thành một
dòng lam sắc chất lỏng. Chất lỏng này nhanh chóng lan đến khắp các sợi kinh
mạch, xuyên qua xương cốt, huyết mạch, tiến hành trùng tổ lại nhục thân.

Băng hàn khí tức nhất thời bao phủ cả tòa hang động này, đem nó hóa thành một
mảnh băng sơn. Vân Chính Thiên chính là ngồi bên trong lòng băng sơn mà tu
luyện.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #273