Dung Hợp, Hồn Cốt


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Vân Chính Thiên lắc người một cái đã xuất hiện bên cạnh đạo hắc lực hóa thân
của mình. Cả hai cùng nâng tay lên chạm vào vong linh bản nguyên, tức thì một
mảnh chói lóa tràn ngập phiến thiên địa này.

Vong linh bản nguyên hiện tại đã bị Ngạo Thiên Long sử dụng vong linh tịnh
hóa, triệt để loại bỏ tất cả những loại tà ác chi khí kia, để lại một khỏa
vong linh bản nguyên gần với nguyên trạng nhất.

Ngay tại thời khắc lóe mắt kia, vong linh bản nguyên trong hình dáng một viên
ngọc châu, đột nhiên tách mở lớp vỏ của mình ra, nhu hòa năng lượng bên trong
không ngừng truyền ra bên ngoài, hóa thành một đạo phong quyển trực tiếp bao
trùm thân thể hắn.

Trong nháy mắt, Vân Chính Thiên trên người dâng lên một tầng ánh sáng màu xám
không khác gì lưu ly ngọc, trong suốt, đẹp đẽ. Mái tóc dài tung bay không khác
gì bị nhấn chìm vào trong nước, đôi hàng mi khẽ khinh động, hai mắt nhắm
nghiền, cảm thụ sự biến hóa của cơ thể.

Những loại năng lượng mới mẻ kia, không ngoài dự đoán đối với Vân Chính Thiên
cực kỳ phù hợp, không có nữa điểm bài xích dấu hiệu. Sau khi tiến vào cơ thể
hắn lập tức dung hòa thành một thể thống nhất.

Cũng trong lúc này, Nhị Bạch thân thể cấp tốc thu nhỏ lại, chỉ còn tương đương
một đầu gấu phổ thông, cao khoảng hơn hai mét, nó bộ lông xám cũng vào lúc này
hóa thành trắng tinh. Nhìn qua rất giống với Băng Hùng Vương năm xưa a.

“Tiểu Thiên, cân nhắc chọn lựa võ hồn để vong linh năng lượng quán triệt vào.”
Nhị Bạch trầm thấp thanh âm vang lên.

Vân Chính Thiên nghe vậy cũng gật đầu một cái, tức thì đồng tử ngưng tụ lại,
sau lưng hắn năm cái vòng hồn hoàn dâng lên.

Là hắc, tử, tử, tử, hắc. Thất Diện Kiếm võ hồn.

Vân Chính Thiên lựa chọn võ hồn dung hợp với vong linh năng lượng kia, chính
là đệ nhất võ hồn của hắn mà không phải Hồn Kiếm võ hồn như Nhị Bạch góp ý.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hồn Kiếm võ hồn kia vẫn còn ba cái hồn hoàn chưa
khai mở phong ấn. Nếu như bây giờ lại tiếp nhận vong linh bản nguyên năng
lượng, rất có thể dẫn tới hắc lực bành trướng mà phát nổ a.

Nhị Bạch tự nhiên không biết vấn đề này, nó bĩu môi nghi hoặc những cũng không
có lên tiếng hỏi, nó tin tưởng Vân Chính Thiên biết rõ những gì hắn đang làm.

Mà ngay khi năm cái hồn hoàn lượn lên, năm cái kiếm ảnh cũng chậm rãi ngưng tụ
mà ra, huyền phù sau lưng hắn.

Hắc Kiếm, Băng Đế Kiếm, Hỏa Phượng Kiếm, Quang Minh Thánh Kiếm cùng Thôn Thiên
Phệ Ma Kiếm.

Ngũ đạo kiếm ảnh này ở sau lưng hắn nhẹ nhàng xoay tròn tạo ra những vệt tàn
ảnh có màu sắc khác nhau. Bởi vì mỗi thanh kiếm của hắn có đặc thù thuộc tính
riêng, cho nên cả khu vực này nháy mắt tràn ngập màu sắc.

Bạch kim, Lam, hồng, bạch, hắc. Ngũ sắc tàn ảnh tựa như những dải quang học
rạch ngang bầu trời. Vân Chính Thiên thân thể được ngũ kiếm xoay quanh, tựa
như thân thể cùng võ hồn hóa thành một chỉnh thể duy nhất.

Ngạo Thiên Long đứng ở bên dưới, nhìn thấy như vậy sặc sỡ màu sắc, hắn nội tâm
đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thần phục.

“Đây là Võ Hồn Chân Thân? Không, không đúng. Hắn chỉ là Hồn Vương làm sao có
thể xuất hiện trạng thái này được.”

Ngạo Thiên Long trong lòng nghi hoặc. Loại dao động năng lượng từ chỗ Vân
Chính Thiên rất giống Võ Hồn Chân Thân trạng thái. Có thể gọi là bán trạng
thái đi.

Lấy tu vi của hắn còn chưa tới sáu hoàn đã có thể tự triển khai được bán trạng
thái Võ Hồn Chân Thân, đủ biết hắn đối võ hồn của mình hiểu rõ như thế nào.
Xem ra chân chính Hồn Thánh cũng không nắm chắc có thể đem Vân Chính Thiên
trạng thái đỉnh phong đánh thắng hay không a.

Nhị Bạch chiêm ngưỡng một màn thần kỳ này, nó nội tâm càng thêm tin tưởng lựa
chọn của mình là chính xác. Trên người Vân Chính Thiên tầng tầng lớp lớp thủ
đoạn, tựa như không có điểm cuối. Nó bây giờ đối với Vân Chính Thiên, chính là
cam tâm tình nguyện hỗ trợ hắn trong quá trình tạo Thần a.

Vân Chính Thiên năng lượng thúc dục đến cực hạn, chính vào lúc này ánh mắt lóe
lên, nắm tay giơ ra chụp lấy vong linh năng lượng chỗ hạch tâm kia.

Ào, ào!

Dồn dập sóng năng lượng nhấc lên một trận cuồng phong loạn vũ. Loại sóng năng
lượng này mạnh đến mức Ngạo Thiên Long bên dưới cũng không chịu được mà lui
lại vài chục trượng.

Lấy tâm thái nguyện ý của Nhị Bạch mà cỗ vong linh năng lượng này vẫn chống cự
bá đạo đến như thế, nội tâm Vân Chính Thiên cũng phải rùng mình chấn động. Bất
quá, bọn hắn quá trình áp chế, tịnh hóa kia đâu phải làm chơi, mà chính là đặt
xuống trụ cột cho toàn bộ quá trình.

Chính vì vậy, dưới con mắt của Vân Chính Thiên, vong linh năng lượng này chỉ
đang cố gắng vùng vẫy mà thôi.

“Phá cho ta.”

ẦM——.

Nổ tung kịch liệt vang lên, đạo vong linh năng lượng bị Vân Chính Thiên nắm
trong tay nổ tan tành, hóa thành vô số điểm sáng màu xám, bay tán loạn trong
không khi. Sau đó một màn như non sông đổ vào một bể, tất cả đều bị Vân Chính
Thiên một hơi hút sạch vào bụng.

“Hà.” Lại thở ra một hơi, Vân Chính Thiên cảm thấy thân thể bắt đầu biến hóa.

Nơi mi tâm của hắn, một cái màu xám văn tự lặng lẽ hiện ra. Đây chính là toàn
bộ vong linh bản nguyên chỗ tá túc trong lúc đợi Vân Chính Thiên đột phá sáu
hoàn. Hắn hiện tại tỏa ra khí tức có năm phần giống với Ngạo Thiên Long khi
triển khai Vong Linh Ma Pháp.

“Thành công.” Ngạo Thiên Long bên dưới ánh mắt ngỡ ngàng. Dễ dàng như vậy liền
thành công đem ba mươi vạn năm vong linh bản nguyên hấp thụ. Quá mức chấn
nhiếp a.

Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng vài phút ngắn ngủi dung hợp vong linh bản nguyên
vừa rồi, chính là thời gian Vân Chính Thiên khắc sâu nhất ký ức. Hắn có bao
nhiêu bản lãnh cơ hồ đã lấy ra xài hết. Không những thúc dục tinh thần lực đến
cực hạn, khiến tinh thần hải bên trong ầm ầm dậy sóng, tưởng như có thể sụp đổ
bất cứ lúc nào.

Sau đó lại còn đem Võ Hồn Chân Thân bán trạng thái lấy ra mới có thể đem vong
linh năng lượng trong trạng thái yếu ớt nhất triệt dung hợp.

Phải biết hắn tu vi còn chưa đủ để vận dụng loại kỹ năng này, bán trạng thái
Võ Hồn Chân Thân có thể trong giây lát đem khí tức của hắn tăng đến chuẩn Hồn
Thánh cấp độ, nhưng sử dụng một lần tiêu hao phải nói là cực kỳ kinh khủng.

Nếu không có giới hạn này mà nói, Vân Chính Thiên đã sớm siêu thoát phạm trù
nhân loại rồi.

Nhị Bạch hai mắt vào lúc này hóa thành vô hồn vô cảm, thân thể cũng mất đi
điều khiển, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Bởi vì vong linh bản nguyên cùng toàn bộ vong linh năng lượng duy trì sự sống
đã bị Vân Chính Thiên hấp thụ, cho nên Nhị Bạch vào lúc này đã thực sự không
còn tồn tại trên cõi đời nữa. Thi thể Nhị Bạch nằm dưới đất không ngừng chớp
sáng, lấy tốc độ kinh người tan biến đi, chỉ còn lại một khung xương màu bạch
kim trong suốt như thủy tinh.

Đó chính là thân thể hồn cốt mà nó để lại cho Vân Chính Thiên.

Khối hồn cốt này dâng hiến một tầng trong suốt thủy tinh hào quang, nhìn
thoáng quá không khác gì cổ xưa thủy tinh giáp trụ. Lúc này hai hàng lông mày
của hắn hơi nhíu lại, bởi vì hắn rõ ràng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức
vô cùng quen thuộc từ khối hồn cốt này truyền tới.

“Hả, tại sao lại có băng thuộc tính khí tức ở bên trong?” Hắn kinh ngạc hỏi.

Nhìn khối hồn cốt trong suốt như thủy tinh kia, thỉnh thoảng có lam quang lóe
sáng, theo đó một cỗ hùng hồn băng thuộc tính đang không ngừng tỏa ra. Vân
Chính Thiên tâm tình chấn động.

Nhị Bạch sống hai vạn năm, mà tróng đó có mấy ngàn năm bị tà ác chi lực thông
tính, đến mức vong linh bản nguyên cũng bị đồng hóa, vậy mà loại tà ác chi lực
đó lại không có chút ảnh hưởng đến xương cốt. Khối hồn cốt thân thể như cũ
sáng như bạch ngọc, nhu hòa thuần khiết băng nguyên tố không hề bị vấy bẩn.

Phải biết tiền thân của Nhị Bạch chính là hung thú từng sinh sống tại Cực Bắc
chi địa, là nơi quanh năm suốt tháng tràn ngập băng tuyết, chí cực chí hàn.
Cho nên băng thuộc tính trên người Băng Hùng Vương không vì linh hồn nó trở
thành hồn linh mà mất đi, trái lại nó vẫn luôn tồn tại tận sâu bên trong xương
tủy. Cho đến ngày hôm nay gặp gỡ Vân Chính Thiên.

Như vậy dung hợp khối thân thể hồn cốt này về sau, rất có thể Vân Chính Thiên
tăng lên không chỉ nhục thân mà băng thuộc tính của hắn rất có thể đột phá
bình cảnh, chân chính trở thành Cực Hạn Chi Băng người nắm giữ.

Ngay trong lúc Vân Chính Thiên còn đang mải mê chìm đắm ngắm nhìn khối hồn cốt
đẹp đẽ kia, thì từ trong mi tâm của hắn, một đạo to béo gấu xám phóng ra.

“Ha, ta đã trở lại.” Gấu xám này tuy mập mạp nhưng nó thể tích hiện tại không
khác gì một con mèo con.

Đạo gấu xám này tự nhiên là Nhị Bạch, tất nhiên là trong trạng thái hồn linh.

Vân Chính Thiên giật mình, lại nhìn sang Nhị Bạch, chợt hỏi:

“Nhị Bạch Tiền bối, ngươi khối hồn cốt này vẫn là băng thuộc tính hồn cốt?”

Nhị Bạch cái miệng nhỏ nhếch lên, nói: “Đừng gọi ta là cái gì tiền bối nữa,
không phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu, là đồng đội sao. Gọi là Tiểu Hùng
đi được không? Còn khối hồn cốt này dĩ nhiên là giữ nguyên hiện trạng hai vạn
năm trước rồi. Ngươi có chút xem thường nhục thân của hung thú bọn ta đó nha.”

Vân Chính Thiên sửng sốt: “Nhị . . . à không Tiểu Hùng. Ngươi nói suốt nhiều
năm qua, thể xác của Băng Hùng Vương vốn chưa từng bị tà ác chi lực xâm chiếm
sao.”

“Đúng là như vậy. Tà ác chi lực chỉ có thể thôn tính vong linh bản nguyên, mà
không có tư cách động với hung thú thân thể này. Đây cũng chính là món quà ra
mắt thứ ba mà ta tặng cho ngươi. Bởi vì trên người ngươi một đống nguyên tố
kia, nhưng ta cảm thấy ‘Băng’ mới là thứ có cấp độ cao nhất, dung hợp hồn cốt
này, ta đảm bảo Cực Hạn Chi Băng tầng thứ nằm gọn tay.”

“Giống như Linh Băng Đấu La năm đó.” Tiểu Hùng ngửa mặt lên trời cười thống
khoái.

Cực Hạn Chi Băng người nắm giữ nổi bậc nhất hai vạn năm gần đây, ngoài Linh
Băng Đấu La ra không có người khác. Mà Vân Chính Thiên hiện tại không nghi ngờ
gì, sẽ là thế hệ băng hồn sư có khả năng kế thừa y bát của vị đại năng này
nhất.

“Cảm tạ ngươi, Tiểu Hùng.”

“Còn khách sáo, ta hiện tại là một phần của ngươi. Bởi vì đặc thù tình huống
không thể trở thành ngươi hồn linh màu cam, nhưng tất cả những gì ta tốt nhất
ta đều giao ra. Trước mắt, đem khối hồn cốt nào hảo hảo dung hợp đi. Sau đó
chúng ta còn phải đi Hạo Thiên Truyền Thừa.”

Tiểu Hùng cười nói.

Vân Chính Thiên bên cạnh có thêm một cái hồn linh vốn không có gì để nói, chỉ
có điều Tiểu Hùng là hồn linh đầu tiên có khả năng nói chuyện. Khác hoàn toàn
so với Tiểu Phượng và Tiểu Hổ kia. Bên cạnh tự nhiên có thêm một cái bằng hữu
tâm sự cũng tốt.

Nghe nói năm đó Băng Linh Đấu La có tới sáu cái hồn linh, mỗi cái đều có linh
trí riêng của mình. Giống như một gia đình vậy.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #272