Áp Chế, Tịnh Hóa, Dung Hợp (3)


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Ẩn dưới làn khói trắng điên cuồng bốc lên kia, vong linh bản nguyên trong hình
dáng hắc ngọc châu đang bị tịnh hóa chi lực thiêu đốt, nổ ra đầy trời sương
trắng.

Đột nhiên lúc này, một cỗ uy áp không gì sánh được bộc phát.

Hống!

Nhị Bạch ngửa cổ lên trời, miệng lớn há ra gầm vang, dọa cho hai người Vân
Chính Thiên nhảy dựng. Vân Chính Thiên nhãn lực tập trung quan sát liền thấy
có chuyện không đúng. Hai tròng mắt Nhị Bạch bây giờ đã hóa thành một màu
trắng dã, đại biểu Ác Hùng Vương mới là kẻ đang đứng trước mặt bọn hắn bây
giờ.

Vân Chính Thiên thần sắc chấn kinh, Ác Hùng Vương ý thức làm sao lại trỗi dậy
ngay vào lúc quan trọng này cơ chứ.

Vừa lấy lại quyền điều khiển thân thể cho nên Ác Hùng Vương vẫn còn chậm chạp.
Nó hơi cuối đầu xuống, nhìn thấy tóc đen Vân Chính Thiên đang đứng gần nhất,
sau đó lại nhìn thấy vong linh bản nguyên của mình bị rút ra trước mạt. Nó ánh
mắt trở nên trầm trọng hẳn lên.

“Nhân loại khốn nạn, dám đem bổn vương bản nguyên rút ra bên ngoài, rõ ràng là
chán sống. Chết hết cho ta.”

Ác Hùng Vương rống giận kêu lên, lập tức một trảo mang theo khủng bố lực lượng
nhắm vào đỉnh đầu tóc đen Vân Chính Thiên mà vỗ xuống. Một trảo này chứa đựng
lực lượng khổng lồ, cho dù là Phong Hào đấu la đón lấy đi chăng nữa, chắc chắn
cũng trọng thương mà gục.

Trong tình huống bình thường mà nói, nếu như Ác Hùng Vương không bị rút ra
vong linh bản nguyên, một tiếng gầm này đủ để đem hai người Vân Chính Thiên có
tu vi thấp như vậy đánh quỵ, không cần chân chính ra tay.

Bất quá vong linh bản nguyên là hạch tâm sinh mệnh của vong linh sinh vật,
ngang nhiên bị rút ra cũng mang đến cho Ác Hùng Vương suy yếu cực độ, cho nên
cũng chỉ có thể trực tiếp tấn công mà thôi. Cự trảo vỗ tới, nháy mắt xuyên qua
thân thể đối phương, hung hăng xé ra một vết rách dài trăm trượng trên đại
thảo nguyên bạt ngàn này.

Ác Hùng Vương một kích tưởng chừng đắc thủ ai ngờ lại thất thủ, nó vẻ mặt tỏ
vẻ nghi hoặc.

“Làm sao đánh không trúng?” Ác Hùng Vương rống giận rít gào.

Tóc đen Vân Chính Thiên là do hắc lực hóa thân, căn bản không bị vật lý công
kích ảnh hưởng.

“Nhân loại giảo hoạt.” Ác Hùng Vương dường như minh bạch, nó xoay người nhìn
sang Vân Chính Thiên bản thể bên kia, cự trảo giơ lên chuẩn bị tiếp tục truy
kích. Bất quá nó còn chưa kịp làm gì thì đầu óc của nó lần nữa rơi vào choáng
váng trạng thái, ngay sau đó Nhị Bạch ánh mắt quen thuộc hiện ra.

Lắc lắc đầu mấy cái, Nhị Bạch hốt hoảng kêu lên: “A. Thật có lỗi. Các ngươi
không sao chứ?”

“Dọa chết bọn ta. Lão nhân gia ngài tình huống như vậy còn có phát sinh lần
sau?” Vân Chính Thiên chưa hết kinh hãi hỏi. Ác Hùng Vương trong một tia sát
na đưa trảo lên, hắn rõ ràng cảm nhận được mùi vị tử vong a, thật là kinh
khủng lực lượng.

Nếu như đạo hóa thân kia là chân thực tồn tại, chỉ sợ bây giờ đã nát thây vạn
mảnh dưới trảo của Ác Hùng Vương a. Mà trong quá trình tịnh hóa mà để Ác Hùng
Vương ý thức liên tục quấy rối, bọn hắn sớm muộn cũng ăn trái đắng, cho nên
Vân Chính Thiên lập tức hướng Nhị Bạch đặt ra nghi vấn.

Nhị Bạch gãi gãi đầu nói:

“Không xảy ra nữa đâu. Các ngươi cũng biết trong người ta từ đầu tồn tại hai
cỗ ý thức đối chọi gay gắt với nhau để giành quyền chưởng khống cỗ thi thể
này. Mà Ác Hùng Vương có thuần túy tà ác chi lực hỗ trợ, là bậc nào kinh người
lực lượng. Nếu không phải do hai người các ngươi đem quang minh chi lực cùng
vong linh ma pháp đưa đến hỗ trợ nhất định. Chỉ sợ ta đã sớm bị nó đòi lại
quyền khống chế. Lúc nãy có thể ví như hồi cố gắng cuối cùng của Ác Hùng Vương
mà thôi. May mắn không có ai bị thương ha ha.”

Nhị Bạch nhe răng cười trừ.

Vân Chính Thiên bất đắc dĩ thở dài ngao ngán.

“Khi nào mới có thể dung hợp?” Ngạo Thiên Long có chút mất kiên nhẫn, không
khỏi lo lắng hỏi.

Theo thời gian trôi qua, tịnh hóa quá trình khiến hồn lực cùng tinh thần lực
của hai người bọn hắn trên diện rộng trút xuống. Mà nơi này phát ra động tĩnh
không nhỏ, đoán chừng vong linh sinh vật sẽ sớm bị thu hút đến địa phương này.
Đến lúc đó tịnh hóa quá trình vẫn chưa hoàn tất, rất có thể xảy ra biến cố
không mong muốn a.

Nhị Bạch nghe một lời này, nó một thân gấu mập chợt ngẩn ra, lại đưa tay gãi
gãi đầu, bất đắc dĩ cười nói:

“Ồ! Ta lại quên nói, bây giờ hẳn có thể dung hợp được rồi đấy.”

“Ngươi . . .” Vân Chính Thiên hai người há hốc mồm.

Nhân lúc bọn chúng còn chưa kịp lên tiếng chửi rủa, Nhị Bạch đã cướp lời:
“Tiểu Thiên, tịnh hóa quá trình đã sắp hoàn thành. Kế tục là phải nhờ vào ý
chí của ngươi rồi. Dung hợp quá trình sẽ không có dễ dàng đâu.”

“Vãn bối minh bạch.” Vân Chính Thiên kiên định nói.

Con đường cường giả nào phải thảm đỏ trải ra, không có lực lượng nào mà không
cần tiêu tốn công sức và máu đi đánh đổi. Cho nên đối với sự khó khăn khi dung
hợp, hắn đã lường qua từ trước. Bất kể thống khổ cỡ nào, hắn đều không dễ dàng
từ bỏ.

“Được. Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi chỗ tốt mà vong linh bản nguyên của ta có
thể mang lại. Để cho ngươi có thể sắp xếp một chút tâm lý a.” Nhị Bạch nói.

Vân Chính Thiên chăm chú lắng nghe, Ngạo Thiên Long cũng đồng dạng như vậy.
Hai người hắn rất tò mò không biết một đầu vong linh sinh vật tu vi cao đến ba
mươi vạn năm rốt cuộc có thể mang tới siêu cấp cơ duyên như thế nào a.

“Đầu tiên ngươi phải hiểu, ta sẽ không trở thành ngươi chân chính hồn linh,
mặc dù vẫn có thể tồn tại trong hình dáng hồn linh bên trong tinh thần hải.
Còn số lượng hồn hoàn, chỉ có một cái duy nhất mà thôi.”

Một cái hồn hoàn?

Nhị Bạch không còn là hồn thú, mà chỉ là vong linh sinh vật có thể chất đặc
thù riêng. Cũng không thể hy vọng nó có thể trở thành màu cam hồn linh, đồng
thời mang cho hắn bốn cái hồn hoàn màu cam được.

Nhưng ngay khi nghe Nhị Bạch sẽ cho hắn một cái hồn hoàn, Vân Chính Thiên
trống ngực đập dồn dập. Nó hiện không phải hồn thú mà vẫn có thể mang tới cho
hắn hồn hoàn, đây là chuyện rất hiếm thấy a.

Lấy tu vi ba mươi vạn năm Nhị Bạch mà chỉ có thể ngưng kết ra một cái hồn
hoàn, là một cái siêu cấp hồn kỹ không chừng.

“Hắc hắc, động tâm đúng không. Tuy ta không biết sẽ cho ngươi thể loại hồn kỹ
gì, nhưng đảm bảo so với những hồn kỹ ngươi đang có, không thể nào thấp hơn
được. Bất quá ngươi hẳn là có hai cái võ hồn, vì vậy hồn hoàn này dành cho võ
hồn nào hấp thu là tuy vào ngươi rồi.”

“Nên nhớ, võ hồn thứ hai của ngươi có liên quan mật thiết với tà ác chi lực,
vì vậy tiếp nhận lực lượng của ta hẳn vô cùng phù hợp.”

Nhị Bạch nói lên ý kiến của mình.

Vân Chính Thiên chấn động trong lòng. Hắn lại còn được tự do lựa chọn võ hồn
để phụ thêm hồn hoàn, đây là nghịch thiên cơ duyên mà siêu cấp hung thú có thể
mang lại hay sao.

“Nhị Bạch tiền bối, ta hồn lực hiện tại còn không có đột phá bình cảnh.”

“Chuyện này không cần phải lo, không phải ngươi còn cái Hạo Thiên Truyền Thừa
bên kia sao. Cái này sẽ giải quyết vấn đề cấp bậc hồn lực. Cho đến khi ngươi
đột phá sáu hoàn thời điểm, năng lượng này sẽ tạm tá túc trong tinh thần hải
của ngươi. Khi nào đặt tới sáu mươi cấp, lúc đó nó sẽ tự động vì ngươi dâng
hiến một cái hồn hoàn.”

Nhị Bạch mỉm cười tủm tỉm nói.

Tròn xoe cả hai mắt, hắn đúng là quên mất Hạo Thiên Truyền Thừa sự tình tồn
tại. Đem phần truyền thừa này triệt để hấp thu, không biết chừng có thể nháy
mắt vươn tới sáu mươi cấp, lúc đó sẽ không cần săn giết hồn thú mà vẫn có đệ
lục hồn hoàn.

Vân Chính Thiên hiện đang là năm mươi sáu cấp Hồn Vương, muốn đạt tới bình
cảnh Hồn Đế còn cần một khoảng thời gian tu luyện không ngắn, tối thiểu phải
vài tháng mới được. Mà Hạo Thiên Truyền Thừa không nghi ngờ chính là cơn mưa
rào trong ngày nắng hạn, bù đắp những khiếm khuyết còn thiếu.

“Còn cái thứ hai . . .” Nhị Bạch bỏ qua sự vui sướng trên mặt Vân Chính Thiên,
nó dõng dạc dự định nói tiếp.

Lại vẫn còn sao?

Vân Chính Thiên nuốt xuống một ngụm nước miếng, ánh mắt chờ mong.

“Là hồn cốt. Chính xác hơn là thân thể hồn cốt.”

Ngạo Thiên Long một bên khóe miệng run run.

Ông trời ơi, đây chính là hồn cốt, không những thế mà còn khó gặp nhất thân
thể hồn cốt, lại còn là ba mươi vạn năm thân thể hồn cốt a. Đây có thể nói là
thứ không thể nào mà cầu được.

Hồn cốt trân quí nhất, chỉ có ba loại đó là ngoại phụ hồn cốt, đầu hồn cốt và
cái cuối cùng là thân thể hồn cốt.

Mà thân thể hồn cốt mang lại chỗ tốt to lớn nhất chính là cường hóa nhục thân,
làm cho khả năng phòng ngự tăng lên một tầng cao mới. Vừa vặn hắn hắc lực vòng
xoáy ở trong đan điền mới hình thành kia, chỉ cần dung hợp thân thể hồn cốt
này hắn có tự tin nắm chắc đem hắc lực vòng xoáy làm cho yên ổn trở lại.

Nhị Bạch vốn dĩ là Băng Hùng Vương, là chân chính siêu cấp hung thú tồn tại.
Vì vậy một khi chết đi chắc chắn sẽ xuất hiện hồn cốt. Chỉ có điều năm xưa
Băng Hùng Vương trở thành Linh Băng Đấu La hồn linh, vì sự tình vong linh hóa
thi thể của nó mà không thể giao cho hắn hồn cốt. Cho nên từ trước đến nay,
hồn cốt trên người Nhị Bạch vẫn nguyên vẹn như cũ.

Tiến vào hung thú cấp độ, Nhị Bạch có thể thoải mái lựa chọn loại hình hồn cốt
mà nó giao ra. Trí tuệ không phải thế mạnh của nó vì vậy nó không lựa chọn đầu
hồn cốt cho Vân Chính Thiên, mà chính là lựa chọn thân thể hồn cốt.

Có ba mươi vạn năm thân thể hồn cốt làm cột trụ, sau này muốn dung hợp những
loại hồn cốt khác, đối với Vân Chính Thiên mà nói sẽ giảm bớt độ khó đi rất
nhiều.

“Đa tạ Nhị Bạch tiền bối chiếu cố.”

“Hắc hắc lời này không cần nói đi, sau này ta còn trông cậy vào ngươi a. Nếu
ngươi có thể thành Thần, ta dĩ nhiên đầu tư lần này phi thường đúng đắn.”

Nhị Bạch sảng khoái cười nói.

“Tiểu Thiên, thời khắc dung hợp không sai biệt lắm. Phải nhìn ngươi rồi.”

Vân Chính Thiên dùng sức gật đầu một cái, nơi đáy mắt có hàn quang ngưng tụ,
vẻ mặt ngưng trọng lên mấy phần.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #271