Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Vân Chính Thiên hôn mê suốt một ngày, Hạo Thiên Trì cũng trải qua một ngày hỗn
loạn chưa từng có.
Ác Hùng Vương như điên như khùng chạy khắp nơi tìm người phát tiết, cho dù là
ác linh sinh vật hay hồn sư nó đều ra tay tuyệt diệt. Cũng nhờ vậy song phương
nhân số giảm đến thảm thương.
Nhân loại tuyển thủ ước chừng còn chưa tới trăm người, tất cả đều hoảng sợ
trốn chui trốn nhủi, không dám bước tới gần hạch tâm khu vực lần nào nữa. Mà
ác linh chỉnh thể thực lực cũng thảm trọng rơi xuống.
Đây có thể nói là một hồi tai nạn kinh khủng chưa từng xảy ra trong lịch sử
hồn sư lịch lãm Hạo Thiên Trì.
Một ngày điên cuồng chém giết, Ác Hùng Vương rốt cuộc khôi phục linh trí. Cảm
xúc đầu tiên của nó đó là phẫn nộ. Nếu không phải do Ngạo Thiên Long sử dụng
Vong Linh Ma Pháp khiến nó rơi vào trạng thái rối loạn, thì có lẽ cục diện này
sẽ không xảy ra.
Tuy rằng nhân loại chết đi phần lớn đều hóa thành ác linh, thế nhưng số lượng
ác linh bị nó đánh chết vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Lực lượng ác linh đội quân bây giờ đã giảm xuống đến mức thấp nhất. Ba con ác
linh cự nhân cũng chết mất hai con, kỵ sĩ không đầu ác linh còn lại khoảng
trên dưới hai mươi lăm con. Nhiều nhất vẫn là ác linh chiến sĩ khoảng năm mươi
con. Còn ác linh bóng ma thực lực quá yếu không muốn nhắc tới.
Ác Hùng Vương suốt nhiều năm qua tích góp phút chốc tan thành bọt biển. Nó kế
hoạch trọng yếu là muốn ác linh số lượng theo thời gian tăng lên. Cho đến khi
Hạo Thiên Trì đạt đến cực hạn thì nó sẽ tìm cách xông ra, tiến vào Đấu La Đại
Lục.
Tuy không biết suy nghĩ này của Ác Hùng Vương có khả thi hay không, trước mắt
cục diện hai bên tương tàn. Ác Hùng Vương công sức suốt bao năm qua đã bị Ngạo
Thiên Long đánh đổ.
“Nhân loại khốn kiếp.”
Trầm thấp nguyền rủa thanh âm của Ác Hùng Vương vang vọng toàn cõi Hạo Thiên
Trì. Ngay cả di tích cổ xưa Hạo Thiên Điện cũng vào lúc này thoáng kịch liệt
run lên.
Cách đó hơn trăm dặm, hai đạo thân ảnh trẻ tuổi đang băng băng xông rừng.
“Ngạo huynh, xem ra con gấu này hẳn là ghét ngươi lắm rồi đó.”
Vân Chính Thiên cười nói.
Ngạo Thiên Long mặt mày xám tro, buồn bã đáp: “Trách ta quá ngây thơ nông nỗi.
Bất quá bây giờ có thể lên tiếng nguyền rủa chứng tỏ nó đã khôi phục ý thức
rồi. Sẽ không có xảy ra chém giết bừa bãi nữa.”
Dứt lời, hắn lại liếc Vân Chính Thiên, hỏi: “Ngươi có thật không cần đi gặp
đồng đội của mình?”
Vân Chính Thiên dứt khoát nói: “Hành động này đối với bọn họ quá nguy hiểm.
Với lại ta đã truyền tin rồi, tin chắc không thành vấn đề.”
Trước khi hắn cùng Ngạo Thiên Long xông rừng, Vân Chính Thiên đã truyền tin
cho đám Thế Nhân được yên tâm. Chỉ có điều Mã Thiên Hoa thì vẫn chưa có tỉnh
lại. Băng Thiên Nữ Thần là lấy nữ tính làm chủ, vì vậy Vân Chính Thiên tiêu
hao một thì Mã Thiên Hoa tiêu hao đến ba bốn lần, vì vậy nàng ngủ say là điều
dễ hiểu.
May mắn tòa băng sơn mà Băng Thiên Nữ Thần tạo ra quả thực hữu dụng, ác linh
đội quân kia không cách nào đánh hơi được mùi sinh vật sống bên trong, cho nên
đành dần dần giải tán hết.
Từ đó đến giờ cả đám đều lưu lại trong băng sơn, luân phiên minh tưởng khôi
phục trạng thái, đồng thời chăm sóc người bị thương.
Vân Chính Thiên đem mọi thứ mà Ngạo Thiên Long nói, đơn giản giải thích cho
đồng đội một lần, còn dặn bọn hắn tạm thời án binh bất động. Còn bản thân hắn
cùng với Ngạo Thiên Long, đi tìm Ác Hùng Vương tính sổ.
“Ác Hùng Vương vị trí chính là hạch tâm Hạo Thiên Trì chỗ sâu nhất. Bản thân
nó thủ đoạn lẩn trốn quá mức tinh thông, nếu như không nhờ đồng loại của nó
dẫn đường, ta cũng không cách nào tìm được nó.”
Ngạo Thiên Long nói.
Cả hai dùng tốc độ nhanh nhất của minh, ra khỏi ngoại vi khu vực, tiến vào nội
vi. Lại dùng không tới nữa canh giờ, đã đặt chân vào hạch tâm khu vực. Ngạo
Thiên Long bản thân là Hồn Thánh, tự thân tốc độ nhanh không cần bàn cãi,
nhưng hắn vẫn bị tốc độ của Vân Chính Thiên làm cho ngạc nhiên.
Vân Chính Thiên trước sau chỉ là Hồn Vương, nhưng triển khai Thánh Phượng Dực
về sau, tốc độ đạt tới gần như ngang ngữa với Ngạo Thiên Long. Lại còn quang
minh thuộc tính tỏa ra từ đôi cánh, có tác dụng xua đuổi hết thảy ác linh bóng
ma cản đường cản lối.
Ngạo Thiên Long nhìn Thánh Phượng Dực, rồi lại nhìn Quang Minh Thánh Kiếm,
không khỏi tán thưởng nói:
“Ngươi nhìn rất giống dũng sĩ diệt ma a. Chẳng trách nói ngươi có thể giúp
được ta. Xem xét quang minh thuộc tính này ắt hẳn đã đạt tới chuẩn thuần khiết
cấp bậc.”
Vân Chính Thiên gật đầu mỉm cười. Trong các thuộc tính mà hắn đang sở hữu, thì
quang minh thuộc tính là tối không cần thiết nhất một loại. Bởi vì hồn sư trên
Nhân Vực căn bản cũng không sợ quang minh khí tức a. Chỉ khi nào gặp phải tà
hồn sư hoặc tà hồn thú thì quang minh thuộc tính mới có đất dụng võ.
Bất quá theo thực lực càng tăng lên, kiến thức về Đấu La Đại Lục càng nhiều
thì Vân Chính Thiên mới thấy quang minh thuộc tính quan trọng nhường nào.
Bởi vì sau cùng, địch thủ không đội trời chung của nhân loại chính là tà hồn
thú, thậm chí là tà hồn sư. Cho nên Vân Chính Thiên đối với quang minh thuộc
tính bắt đầu đặc biệt coi trọng.
Trong lòng hắn đã thầm ra quyết định, sau khi hoàn thành Hạo Thiên Trì lịch
lãm trở về, phải cố gắng đem quang minh thuộc tính tu luyện đến thuần khiết
cấp bậc.
“Chậm lại.” Ngạo Thiên Long nói.
Hai người đình chỉ phi hành, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Ngạo Thiên Long hướng bốn phía xung quanh dò xét một thoáng, sau đó nói:
“Chỗ này đã rất gần vị trí ta gặp Ác Hùng Vương, từ bây giờ chúng ta sẽ thu
liễm khí tức, bộ hành phương thức, cẩn thận tiếp cận.”
“Được.” Vân Chính Thiên đáp ứng.
Hai người bọn hắn hành động bây giờ, có thể ví như ám sát nhiệm vụ vậy. Đối
với Ác Hùng Vương tu vi tương đương Siêu Cấp đấu la cường giả, trực diện đối
đâu phải nói là ngu không tả được.
Thế là, bọn hắn quyết định âm thầm xâm nhập, một kích là phải thành công.
Theo như kế hoạch hai người bọn hắn thảo luận. Vân Chính Thiên sẽ dùng quang
minh thuộc tính của mình đem Ác Hùng Vương tận lực áp chế, cố gắng đem phần tà
khí trong cơ thể nó tách thành một phần riêng biệt.
Sau đó Vong Linh Ma Pháp của Ngạo Thiên Long sẽ đem tịnh hóa phần tà khí này
cho đến khi không còn xót lại chút nào, nhưng có thể đem ý thức của Nhị Bạch
thanh tỉnh lại hay không, vẫn rất khó nói. Chung qui phải thử mới biết được.
Lại đi thêm một chút, số lượng ác linh sinh vật xuất hiện càng lúc càng đông.
Mặc dù am hiểu năng lực thu liễm khí tức, đám ác linh sinh vật vẫn không hề
phát hiện hai người bọn chúng đã tiến lại rất gần. Nhưng muốn chân chính một
đường xông qua mà không để bọn chúng biết, đúng là bất khả thi hành.
Cuối thấp đầu, Ngạo Thiên Long hạ giọng nói:
“Ác Hùng Vương lấy lại linh trí thì luôn luôn chủ trương ẩn nhẫn, cho nên ta
nghĩ chỉ cần không phải ta xuất đầu lộ diện, nó cũng sẽ không có ra mặt.”
Vân Chính Thiên nói: “Ngạo huynh, ngươi là nói ta lại làm con mồi dẫn dụ bọn
ác linh sinh vật này câu kéo sang một bên, để ngươi tiến vào không bị phát
hiện, sau đó sẽ chờ ta trở lại hội quân?”
Ngạo Thiên Long hướng hắn giơ ngón cái, cười: “Làm việc với người thông minh
rất sảng khoái a.”
Vân Chính Thiên thở dài, ngươi khôn quá thì có. Nhưng mà quả thực chỉ còn cách
như vậy. Nếu để ác linh sinh vật trông thấy kẻ thù không đội trời chung Ngạo
Thiên Long, bọn nó chắc chắn sẽ báo tin cho Ác Hùng Vương. Khi đó cơn thịnh nộ
của Siêu Cấp đấu la trút xuống bọn hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Để kế hoạch này thành công, cần nhất là yếu tố bất ngờ.
“Được rồi, ta xông qua đây. Ngươi cũng chớp lấy thời cơ mà tiến vào. Ở bên đó
vậy mà có tới hai con ác linh kỵ sĩ không đầu đó. Để lâu quá chết ta.” Vân
Chính Thiên bất đắc dĩ nói.
“Huynh đệ, yên tâm.” Ngạo Thiên Long vỗ vai cười đáp.
Vân Chính Thiên cười khổ, sau đó hắn hai mắt nhắm lại, tức thì trên người tỏa
ra một cỗ nồng nặc sát khí.
Vù!
Man mát gió lạnh thổi qua, Vân Chính Thiên áo bào cổ động, tóc trắng tung bay.
Chính vào lúc này, không một chút hiện trước, toàn bộ mái tóc trắng như ngân
hà kia đột nhiên hóa thành một màu đen kịt, tựa như hắc thủy dâng trào. Đồng
tử của hắn cũng chuyển sang màu đen thâm thúy.
Ngạo Thiên Long nhìn thấy Vân Chính Thiên bày ra thực lực, gương mặt không
khỏi thất kinh lui ra xa mấy thước, trong miệng thốt lên mấy chữ: “Đây là tà
ác chi lực?”
Tà ác chi lực mấy chữ từ miệng Ngạo Thiên Long thốt ra, Vân Chính Thiên gương
mặt tỏ vẻ nghi hoặc muốn hỏi cho rõ. Bất quá nồng nặc hắc lực lan tỏa ra, đã
thu hút đám ác linh sinh vật đang canh gác ở bên kia.
Nghi vấn đành lưu lại sau, Vân Chính Thiên tâm niệm khẽ động. Tức thì Tiểu Hổ
thân ảnh từ trong mi tâm hắn lượn ra, hóa thành một đầu cự hổ cao tới ba
thước.
Vân Chính Thiên phóng lên trên lưng Tiểu Hổ, nhất thời Tiểu Hổ cất tiếng gầm
vang, lấy đà phóng về phía trước, để lại Ngạo Thiên Long sắc mặt ngưng trọng.
“Tiểu tử này, thật không tầm thường. Làm sao một người vừa có thể sở hữu tà ác
chi lực, lại đồng thời mang trong mình quang minh thuộc tính.”
Hồn sư bình thường không thể cùng lúc sở hữu quá nhiều thuộc tính đấy, bởi vì
cơ thể của ngươi sẽ không thể cùng lúc điều hòa các loại thuộc tính này được.
Chỉ trừ một số trường hợp sở hữu võ hồn đặc thù đa hệ thuộc tính.
Nhưng mà từ thượng cổ chí kim, quang minh cùng hắc ám thuộc tính đồng thời tồn
tại trong cơ thể một người, là chuyện vô cùng hiếm có.
Vân Chính Thiên một người một hổ, trên tay cầm lấy trường kiếm đen tuyền Linh
Hồn Kiếm xông vào trận địa ác linh.
Ác linh trông thấy Vân Chính Thiên nhưng không có lập tức triển khai công
kích, bởi vì bọn chúng mơ hồ cảm nhận được, người trước mặt khí tức mang vài
phần giống với bọn nó. Cho nên hành động thoáng chậm chạp đi mấy phần.
Vân Chính Thiên thấy vậy, cũng không do dự, trực tiếp động thủ.
Ác linh không có linh hồn, cho nên Câu Hồn cùng Diệt Hồn Thủ căn bản không sử
dụng được. Cho nên hắn chỉ có thể đem Kiếm Thần Quyết đại triển thần uy.
Bên trong cơ thể hắn lúc này, hắc lực tràn ngập từng sợi kinh mạch. Tại đan
điền, vòng xoáy hắc lực điên cuồng vận chuyển, đem hắc lực thẩm thấu ra bên
ngoài. Theo phán đoán của hắn, hắc lực chính là nguyên nhân khiến cho đám ác
linh này trì trệ hành động.
Vừa tỉnh lại thời gian không lâu, Vân Chính Thiên căn bản không có thời gian
đem hồn lực khôi phục lại đỉnh phong trạng thái, cho nên lúc này đành phải sử
dụng hắc lực vốn chưa hề sứt mẻ từ đầu tới giờ, tùy tiện mang ra đối phó ác
linh sinh vật, không ngờ mang tới hiệu quả bất ngờ này.
Tuy không có hiệu quả bằng quang minh thuộc tính, nhưng hắc lực này khiến đám
ác linh sinh vật như si ngốc, để mặc Vân Chính Thiên vận dụng Kiếm Thần Quyết
đem bọn chúng chém giết.
Không đến một nén hương thời gian, hai con kỵ sĩ không đầu ác linh cùng hơn
mười con chiến sĩ ác linh rốt cuộc gục xuống dưới tay hắn.
Ngạo Thiên Long gương mặt trắng bệch ra, bởi vì tính huống phát sinh quá mức
khó lường. Vân Chính Thiên lấy năm hoàn Hồn Vương, dễ dàng đem ác linh trận
địa phá nát, không những thế thời gian còn muốn phá kỷ lục của hắn a.
Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn Ngạo Thiên Long đang trợn mắt, tươi cười nói:
“Ngạo huynh, xin mời.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit