Tiếng Hống


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Thanh âm đau đớn đứt quãng kia không biết là của ai, nhưng qua những gì Mộng
Hồng Nhan nghe được thì có lẽ hắn thuộc tiểu đội Cỗ Lãnh Phong chiến đấu tại
các cứ điểm còn lại, và dĩ nhiên đã bị thất bại.

Trước khi tín hiệu bị cắt đứt, hắn có nhắc đến mấy chữ Ác Hùng Vương.

Ác Hùng Vương là cái gì mới được. Mộng Hồng Nhan trong mắt xẹt lên một tia
hoảng sợ, không lẽ cái gọi là Ác Hùng Vương này thực lực còn khủng bố hơn ác
linh cự nhân bên kia.

Nếu quả thực như vậy, trận chiến này từ đầu bọn hắn đã định sẵn là thất bại
rồi còn gì. Bất quá, nàng vào lúc này mạnh mẽ lắc đầu một cái, rốt cuộc lựa
chọn không tin.

Cái gọi là Ác Hùng Vương kia, ở trong điển tịch của gia tộc nàng truyền qua
nhiều đời, chuyên ghi chép về ác linh vị diện này rõ ràng không có nhắc đến.
Nếu như Ác Hùng Vương là có thật, vì lý do gì nó ẩn nấp suốt vạn năm qua chưa
hề xuất đầu lộ diện. Lại vì lý do gì mà lần này nó chịu chui ra.

Trong thời khắc Mộng Hồng Nhan chuẩn bị hướng mọi người kêu lên, thì bất thình
lình một cỗ kình lực kinh khủng từ không trung ập xuống, theo đó là một tiếng
rống tràn ngập giận dữ đến tột cùng vang lên.

Kình lực này mang theo khủng bố sức nặng, khiến nàng căn bản không thể mở
miệng ra mà nói bất kỳ một chữ nào.

Ở trên không trung, Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân đang chống cự đợt tấn
công miên man bất tận của ác linh cự nhân, cũng bị tiếng rống này ảnh hưởng.

Lương Thế Nhân võ hồn trực tiếp giải trừ, tròng mắt chừa đầy sự kinh hãi. Ngay
lúc đó một quyền kinh người đã đánh tới trước mặt, oanh nện vào lồng ngực của
hắn.

Ầm!

Lương Thế Nhân chịu một quyền của ác linh cự nhân, bị đánh bay đi đụng đổ
không biết bao nhiêu cây cối, không khỏi phun ra một trời huyết hoa.

Vân Chính Thiên tình trạng cũng không tốt hơn là mấy, kim sắc hào quang tỏa ra
từ Thánh Phượng Dực nhanh chóng ảm đạm đi, một cỗ đau đớn tận trong tâm cam
như đang muốn xé rách đôi cánh của hắn.

Vân Chính Thiên không thể không thu hồi Thánh Phượng Dực lại, để mặc bản thân
đang ở không trung mười mấy mét, rơi tự do xuống mặt đất, rên lên một tiếng
đau đớn.

Mấy người khác đều xảy ra trường hợp như Lương Thế Nhân, võ hồn trực tiếp bị
giải trừ, máu tươi cuồng phún. Cả đám vô lực quỳ gối xuống hứng chịu kình lực
uy áp đè nặng lên cơ thể.

Tuy bọn hắn đột nhiên bị áp chế không còn khả năng chiến đấu, thế nhưng ác
linh ở xung quanh nào có ý định dừng tay. Không những thế bọn chúng còn mau
chóng chộp lấy cơ hội này, muốn đem bọn hắn một kích tất sát a.

Mộng Hồng Nhan ở cách đó khá xa, xung quanh nàng lại không có ác linh bao vây
cho nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá viễn cảnh trước mắt
khiến nàng không khỏi rơi vào hoảng sợ.

Nếu như không có gì ngăn cản, những đồng đội đang chiến đấu ở bên kia sẽ bị
đám ác linh bâu vào xâu xé thành vạn mảnh.

“Không!” Tuyệt vọng gào lên, Mộng Hồng Nhan muốn triển khai võ hồn nhưng vô
lực, bản thân lại phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp gục xuống mặt đất.

Hống!

Một đạo hư ảnh cự long màu xám bỗng nhiên xuất hiện, đem hết thảy ác linh đang
chuẩn bị nhào tới đám Mã Thiên Hoa chấn lui lại.

Mộng Hồng Nhan mừng rỡ kêu lên: “A Long, ngươi không sao chứ?”

Can Hữu Long gương mặt trắng bệch, miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Ta còn chưa có
chết được. Nhưng mà đám lão đại tại sao lại thê thảm như vậy?”

“Có một loại kình lực khủng bố không biết từ đâu xuất hiện, lại mang theo lực
lượng tinh thần xung kích vào đại não bọn ta. Mọi người võ hồn đều bị giải
trừ, rơi vào trạng thái vô lực.” Mộng Hồng Nhan kêu lên.

“A Long, ngươi phải cứu bọn họ ra.”

Can Hữu Long ánh mắt kiên định: “Giao cho ta.”

Vừa dứt lời, Can Hữu Long gầm lên một tiếng, trực tiếp phóng người đi. Trong
thời khắc tiếng rống kia vang lên, Can Hữu Long vẫn đang trọng trạng thái bất
tỉnh, vì vậy may mắn không bị ảnh hưởng. Vừa kịp lúc tỉnh dậy, đột nhiên hắn
trở thành cứu tinh của hết thảy mọi người.

Nhưng mà . ..

Can Hữu Long tuy không yếu, bất quá đối đầu với vô số ác linh kỵ sĩ hắn cũng
không thể chiếm được chút nào thượng phong. May mắn kéo được đồng đội ra khỏi
thời khắc nguy hiểm mà thôi.

Vân Chính Thiên là người duy nhất ngoài Can Hữu Long còn có thể sử dụng võ
hồn. Bản thân hắn đẳng cấp tinh thần lực đã tiến vào trung giai Linh Uyên
Cảnh, cho nên vừa rồi một kích tinh thần xung kích còn không làm cho hắn chịu
đả kích tinh thần nặng nề như vậy.

“A Long, ngươi đem mọi người lui về phía lưng núi đi. Ta giúp ngươi cản phía
sau. Chúng ta ở trong đó cố thủ.”

Vân Chính Thiên quát lên.

Tình huống hiện tại vượt ngoài dự kiến, vốn dĩ thượng phong đang là đám bọn
hắn. Tự nhiên một tiếng hống giận dữ từ đâu vang lên, đem mọi lợi thế của bọn
hắn đánh vỡ tan tành.

Bọn hắn vừa đánh vừa chạy vào trong hẻm núi lúc đầu. May mắn Vân Chính Thiên
vẫn có thể sử dụng hồn kỹ, Băng Đế Kiếm một kiếm quét ra đem băng tuyết phủ
xuống, nhất thời cản lại sự truy sát của ác linh đội quân. Nhưng đó chỉ là
cách trong lúc không có cách, căn bản không giữ chân đám ác linh này được lâu.

Tiến vào bên trong hẻm núi, là khu vực có lưng tựa núi khi nãy. Mọi người thần
sắc ngưng trọng, không ngừng thở dốc.

“Chết tiệt, Cổ Lãnh Phong làm sao còn chưa tới.” Can Hữu Long tức giận mắng.

Mộng Hồng Nhan run rẩy tường thuật lại những gì mà nàng nghe được lúc nãy.

Mọi người đều chết?

Ác Hùng Vương?

Cả đám tâm thần chấn động đến cùng cực. Ác Hùng Vương cái danh tự xa lạ này
vẫn chưa từng nghe qua. Nhưng đại khái ai cũng có thể hiểu được. Đây có lẽ
chính là ác linh mạnh mẽ nhất, thậm chí mạnh hơn so với ác linh cự nhân đang
truy sát bên ngoài kia.

Tiếng rống giận dữ khi nãy, nếu đoán không sai hẳn là của Ác Hùng Vương này.

Vân Chính Thiên trầm mặc, hắn kế hoạch lần này tính toán có thể nói vô cùng
cẩn thận. Sự tồn tại của ác linh cự nhân hắn cũng dự tính ngay từ đầu. Bản
thân có thể cùng ác linh cự nhân chống cự, để cho những người khác tận lực thu
hoạch ác linh châu. Cho dù Cổ Lãnh Phong có trở mặt vào phút cuối, với thực
lực của bọn hắn như hiện nay, vẫn có tám thành nắm chắc cơ hội rút lui an
toàn.

Chỉ có điều . . . Người tính vốn không bằng trời tính.

Hạo Thiên Trì lại tồn tại một siêu cấp ác linh như Ác Hùng Vương. Chỉ cần một
tiếng rống giận kia đã triệt để đem bọn hắn đánh bại. Chẳng trách Cổ Lãnh
Phong bên kia thua tan tác.

Thật không cam lòng, Hạo Thiên Trì đặt xuống cấm chế không cho Hồn Thánh bước
vào, vậy mà trong đây lại tồn tại cấp bậc khủng bố như ÁC Hùng Vương. Quả thật
không công bằng.

“Khốn kiếp.” Mộng Cảnh Chân tức giận rên lên.

Gương mặt tám người bọn hắn đều tỏ vẻ tuyệt vọng, bởi vì chiến thắng đã nằm
ngay trước mắt, vậy mà rốt cuộc lại triệt để thua ngược.

Một lát sau, Vân Chính Thiên trầm giọng hỏi:

“Ai trong các ngươi còn có thể chiến đấu?”

Vừa nghe một câu này, bảy người còn lại trong nháy mắt đem võ hồn lần nữa thả
ra. Tuy khí thế không có như ban đầu, nhưng liều mạng một lần vẫn có tư cách
nếm thử a.

“Hiện tại ác linh số lượng vẫn còn rất đông. Trong đó kỵ sĩ không đầu vẫn còn
mười mấy con, chưa kể ác linh cự nhân ở bên ngoài nữa. Xem ra hôm nay chúng ta
thập tử nhất sinh rồi.” Lương Thế Nhân cười nói. Hắn lời nói thản nhiên như
vậy, không phải do hắn không sợ chết, mà hắn không muốn đầu hàng một cách dễ
dàng.

Trương Hỏa, Trương Hàn hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng dạng thở dài một
cái. Cục diện trước mắt, đúng là không thể nào tệ hơn được nữa. Thế nhưng cho
dù như thế nào, bọn hắn cũng nhất định không nói từ bỏ, trừ phi tính mạng bọn
hắn thực sự mất đi.

Ở đây không ai không phải tinh anh hồn sư thế hệ trẻ tuổi, thế nhưng không ai
có thể vỗ ngực tự xưng là người không biệt sợ hãi. Chẳng qua là bọn hắn vốn
dũng cảm hơn người mà thôi. Rơi vào tuyệt cảnh như thế này, càng làm cho bọn
hắn cảm thụ sâu sắc thế nào là sinh tử ranh giới mỏng manh.

Vân Chính Thiên đồng tử vào lúc này đột nhiên co rút lại. Hắn chăm chăm nhìn
một lượt địa thế hiểm trở của khu vực hẻm núi này. Sau đó hắn hít mạnh một
hơi, ánh mắt kiên định rơi vào Mã Thiên Hoa.

“Thiên Hoa.” Vân Chính Thiên nắm lấy tay nàng.

“Nếu như có chết, ta cũng muốn chết khi nắm tay lão bà bà của ta a”

Mã Thiên Hoa nhìn hắn mạnh mẽ gật đầu, lập tức chui vào lồng ngực của hắn, thủ
thỉ nói:

“Ta còn chưa có gả cho ngươi, ai là lão bà bà của ngươi chứ.”

Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn nàng âu yếm, đột nhiên hắn thanh âm xuất hiện
trong đầu của nàng: “Ta có cách cứu mọi người . . .”

Mã Thiên Hoa giật mình hỏi: “Ngươi có cách gì.”

Vân Chính Thiên ngước lên nhìn vách núi dựng đứng cao chót vót kia, lại nói:
“Dùng Băng của ta tạo thành một tảng băng lớn đem toàn bộ dãy núi này bao phủ
lại. Nhất định có thể cứu lấy mọi người.”

Mã Thiên Hoa lắc đầu nói: “Không thể, ác linh cự nhân rất mạnh, phá tan tảng
băng này là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Vân Chính Thiên vẹo má nàng, nói: “Ta không có nói chúng ta tất cả đều trốn
trong này. Ta sẽ ở bên ngoài đánh lạc hướng bọn chúng. Nhưng mà một mình ta
hiện tại không cách nào thôi động băng thuộc tính đến cực hạn. Trừ phi có
ngươi giúp đỡ.”

“Ngươi muốn sử dụng Võ Hồn Dung Hợp Kỹ?” Mã Thiên Hoa kinh ngạc, sau đó ánh
mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, hiển nhiên đã minh bạch.

Để mọi người không bị giết hết, Vân Chính Thiên chỉ nghĩ được một cách, nhưng
cách này cần phải có người hy sinh. Mà với tính cách của Vân Chính Thiên, hắn
thân là đội trưởng bụng làm dạ chịu. Vì vậy đã nghĩ đến việc đem mọi người lui
vào trong hẻm núi, sau đó lại đem băng lực lượng phủ xuống ẩn giấu khí tức của
toàn đội.

Còn bản thân thì trở thành con mồi nhằm đánh lạc hướng ác linh.

Chỉ có điều bản thân hiện tại tiêu hao quá nhiều hồn lực, lại bị thương tổn
tinh thần hải không nhẹ, cho nên một mình hắn không thể làm được. Trừ phi hắn
cùng với Mã Thiên Hoa vận dụng Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, đem Băng Thiên Nữ Thần
triệu hoán ra.

Băng Thiên Nữ Thần mang trong mình chính là Cực Hạn Chi Băng lực lượng, nếu ở
thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ ác linh cự nhân kia cũng phải kiêng kỵ mười phần.
Bất quá, hiện tại chỉ có thể mượn lực lượng này mà mở ra một cái sinh lộ cho
đồng đội mà thôi.

“Ta biết đâm đầu vào chỗ chết mà kéo ngươi theo như vậy là ích kỷ, nhưng ta
không muốn trong thời khắc quan trọng như thế này lại rời xa ngươi a.” Vân
Chính Thiên cười nói.

Mã Thiên Hoa gật đầu: “Ngươi đi đâu, ta nguyện đi theo đó, cho dù là tử lộ đi
chăng nữa. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau.”

Dứt lời, nàng siết chặt vào thân thể của hắn, một mảnh ánh sáng chói lóa tràn
ngập không gian. Một đạo thân ảnh nữ tử tựa như tiên nữ giáng trần lần nữa
xuất hiện. Một cỗ cực hàn khí lưu bắt đầu vận chuyển trong không khí.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #263