Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Ác linh chia ra ba cấp độ, đứng đầu chính là cao đẳng ác linh. Bởi vì ác linh
này thực lực cường đại vô cùng cho nên Hạo Thiên Trì chỉ có thể duy trì bọn
chúng số lượng không vượt quá ba con cùng một lúc. Chỉ khi nào một con chết
đi, mới có thể sinh ra một con mới.
Mà trước mắt bọn Vân Chính Thiên bây giờ, chính là một trong ba con cao đẳng
ác linh có thực lực khủng bố kia. Hắn vạn lần không ngờ bốn người tận lực gây
ra động tĩnh lớn, không ngờ lại hấp dẫn một con cao đẳng ác linh thân chinh
xuất chiến. Đúng là người tính không bằng trời tính a.
Ác linh này như cũ lấy nhân loại hình dáng, chỉ có điều nó trông giống như cự
nhân, thân cao hơn bốn mét, cơ bắp lực lưỡng. Thế nhưng khác với kỵ sỹ không
đầu ác linh giáp trụ chỉnh tề, nó chỉ mặc độc nhất một cái khố bằng lá cây che
đi vị trí yếu hại.
Sau lưng ác linh cự nhân có vác một thanh cự phủ, bước chân nặng nề cùng chấn
động.
Ác linh cự nhân bước ra khỏi rừng, hai mắt hung hăng nhìn về phía Vân Chính
Thiên bốn người, trong miệng gầm gừ không ngớt.
Ngay tại khoảnh khắc ác linh cự nhân hiện thân, toàn bộ ác linh sinh vật khí
thế đại thịnh, bọn chúng không ngừng phát ra thanh âm rên rỉ, tựa như muốn ăn
tươi nuốt sống mấy cái nhân loại trước mặt ngay lập tức.
Vân Chính Thiên lập tức cảm thấy không ổn, xoay người hướng Can Hữu Long gật
đầu. Tức thì Can Hữu Long lấy hồn đạo bộ đàm ra, trực tiếp bấm hai cái dãy số.
Một là gọi cho Cổ Lãnh Phong, báo cho hắn đã đến thời khắc mấu chốt, mau mau
động binh tấn công những cứ điểm khác.
Hai là báo cho Lương Thế Nhân đang ở cách đó không xa, lập tức tiếp ứng.
“Lão đại, đã báo xong.”
Vân Chính Thiên gật đầu, sau đó lại nhìn về phía ác linh cự nhân, ngưng trọng
nói:
“Mọi người chú ý cẩn trọng, tính mạng là quan trọng nhất. Nếu như có biến cố
không thể ngăn được, lập tức thoát thân.”
Vốn dĩ hắn còn muốn câu thêm thời gia thu thập ác linh châu, nhưng cường giả
trong ác linh đội quân đã xuất hiện, nếu còn tiếp tục như vậy e rằng mạng cũng
khó mà giữ được. Cho nên bất đắc dĩ phải kế tục thực hiện kế hoạch đã định ra.
Hữu Long, Thiên Hoa, Trương Hàn ba người gật đầu, bọn họ hẳn minh bạch được sự
xuất hiện của ác linh cự nhân đã làm sự tình phức tạp thêm như thế nào. Ác
linh thực lực tương đương Hồn Đấu La, đã là cấp độ bọn hắn không thể nào trực
diện quyết đấu cho được.
Vân Chính Thiên trên tay Băng Đế Kiếm vào lúc này biến mất, thay vào đó là một
thanh kim sắc cự kiếm hiện ra, quang minh khí tức lăng lệ tản ra bốn phía xung
quanh tàn sát bừa bãi, đem hết thảy ác linh phụ cận chấn lui lại một khoảng.
Quang Minh Thánh Kiếm hiện, Vân Chính Thiên bây giờ mới thực sự nghiêm túc ứng
chiến.
Can Hữu Long cũng không hề thua kém, hắn bỗng nhiên há miệng gầm lên một
tiếng, trầm thấp long ngâm vang vọng đem ác linh tu vi yếu kém làm cho một
trận chao đảo. Một con màu đen cự long hư ảnh trực tiếp xuất hiện sau lưng
hắn.
Đây chính là do Can Hữu Long đem Thiên Nguyên Long võ hồn cùng tinh huyết Bá
Vương Long đồng thời triệu hoán ra. Thông qua Bá Vương Tăng Phúc, khí chất
cũng biến hóa nghiên trời lệch đất.
Hai người bọn hắn đột nhiên gia tăng khí thế, không chỉ Mộng Hồng Nhan mà
Trương Hàn cũng khẽ giật mình. Người Thiên Phủ ẩn giấu thật sâu, ngay cả Can
Hữu Long nhìn có vẻ bình thường nhất kia mà khí tức cũng đã tăng đến trình độ
tương đương Hồn Đế cấp bậc.
Vân Chính Thiên thì không cần phải nói, hắn làm Trương Hàn thực sự kinh tâm
động phách. Bởi vì vừa nãy hắn còn thôi động băng nguyên tố liên thủ với
Trương Hàn mà bây giờ đã biến thành quang minh nguyên tố. Nói như vậy, Vân
Chính Thiên mang trong mình ít nhất hai thuộc tính nguyên tố.
“Giết ra bên ngoài, hội quân với đám Thế Nhân đang tới.”
Vân Chính Thiên quát lên.
Tức thì bốn người bọn hắn lại bổ nhào về phía trước, hồn kỹ liên tục phóng
thích ra.
Ác linh cự nhân kia xuất hiện không chỉ đem theo ác linh chiến sĩ cùng ác linh
kỵ sĩ không đầu, mà còn hơn trăm con bóng ma ác linh nữa. Tại khu vực giao
tranh này, có thể dùng mấy từ ác linh số lượng ngập trời để hình dung.
Vân Chính Thiên đem Quang Minh Thánh Kiếm vũ động, số lượng ác linh chết dưới
kiếm hắn đã tăng lên vùn vụt. Nhất là đám bóng ma ác linh, mỗi một kiếm quét
qua đều đem một con triệt để hủy diệt.
Bất quá, ác linh cự nhân đứng bên kia vẫn chưa có động thủ. Ánh mắt nó mang
vài phần giễu cợt, có lẽ nó đang thưởng thức sự giẫy chết của bốn tên nhân
loại đang vùng vẫy bên trong.
Thoát ra khỏi vị trí lưng tựa núi, bốn người Vân Chính Thiên nhanh chóng bị ác
linh đội quân dùng số lượng áp đảo bao vây lại, hình thành một cái vòng tròn
mà bốn người bọn hắn ở vị trí hạch tâm, xung quanh tràn ngập bóng ma ác linh.
Lớp bên ngoài là chiến sĩ ác linh cùng kỵ sĩ không đầu ác linh đang nhe nanh
múa vuốt chờ thời cơ.
Chỉ cần đám nhân loại này chém giết mệt mỏi, bọn chúng mới tiếp tục ra tay.
Nếu cứ như vậy kéo dài, bốn người bọn hắn vì tiêu hao hết hồn lực mà chết dưới
tay ác linh đội quân a.
Ùn ùn!
Ngay vào lúc này, bốn người trong nhóm chủ lực đã xuất hiện.
Lương Thế Nhân, Mã Thiên Hoa, Trương Hỏa, Mộng Cảnh Chân vốn mai phục ở cách
đó không xa. Vừa nhận được báo hiệu từ A Long, bốn người bọn họ cấp tốc chạy
tới tiếp ứng.
“Này là . . .” Mộng Cảnh Chân thanh âm ngỡ ngàng, bọn hắn đã nhìn thấy được ác
linh cự nhân sừng sững ở bên kia.
“Là một con cao đẳng ác linh.” Lương Thế Nhân trầm giọng nói, ngay sau đó hắn
tâm niệm vừa động đã đem võ hồn triệu hoán ra.
Thần thánh khí tức trên người hắn tựa như một loại lĩnh vực phi phàm phủ xuống
ác linh đội quân, khiến bọn chúng hành động rõ ràng trì trệ đi rất nhiều. Lôi
Ảnh Quang Minh Kích trên tay vũ động, Lương Thế Nhân giống như Lôi Thần giáng
lâm, lôi đình chi lực điên cuồng phóng thích.
Hắn giẫm mạnh một cái lập tức nhảy thẳng vào vị trí đang tập trung đông đảo ác
linh chiến sĩ ở vòng ngoài, triển khai công kích.
Muốn giảm áp lực bị bao vây bên chỗ Vân Chính Thiên, cần phải tạo thành một
chỗ náo loạn mới, phân tán lực lượng của đám ác linh này. Cho nên Lương Thế
Nhân khởi xướng công kích, chính là nhắm vào chỗ đám ác linh đứng vị trí cách
đó không xa. Một người một kích ở bên đó điên cuồng chém giết.
Nếu nói về khả năng thực chiến, ngoài trừ Vân Chính Thiên ra thì Lương Thế
Nhân chính là người máu lửa nhất.
Mã Thiên Hoa cũng không có chậm trễ. Nàng tay áo vừa phất lên, tức thì trên
không trung ngưng tụ một con Tà Hỏa Phượng Hoàng hư ảnh khổng lồ, tại bốn
phương tám hướng triển khai quần thể công kích, đem một khu vực rừng rậm rộng
lớn đốt sáng lên.
Tiến vào Hồn Đế cảnh giới, Mã Thiên Hoa quần thể công kích hồn kỹ đã mạnh nay
càng thêm mạnh. Ác linh bóng ma bên dưới không thể chịu nổi công kích cấp bậc
này, bọn chúng thi nhau nổ ra một trời đầy hỏa diễm.
Nhìn thấy đồng bọn gia nhập vòng chiến, Trương Hỏa cùng Mộng Cảnh Chân liếc
nhau một cái, sau đó cũng cấp tốc tham chiến. Hai người bọn hắn đều sở hữu hỏa
hệ võ hồn, liên thủ với nhau vô cùng thoải mái.
Trương Hỏa lần nữa hiển lộ ra chân công phu của mình. Sau lưng hắn một đạo
bóng dáng nhỏ nhắn tiểu tinh linh lượn lờ, đây cũng chính là hỏa tinh linh,
cực phẩm võ hồn hỏa hệ. Hỏa tinh linh không có tự mình triển khai chiến đấu,
bản thân nàng nhiệm vụ chính là hấp thu thiên địa nguyên lực, sau đó truyền
vào cho Trương Hỏa, hình thành vô tận công kích hỏa hệ.
Trương Hỏa đem hỏa diễm trên tay biến hóa vô số lần, lúc thì hỏa thương, lúc
thì hỏa kiếm, hỏa đao, hỏa tiễn, hỏa cầu. Những thứ này đều rơi vào người ác
linh bên dưới. Số lượng địch thủ nhiều như vậy, căn bản không cần nhắm kỹ cũng
có thể tùy tiện đánh trúng a.
Trương Hỏa này, thì ra là một tên viễn trình công kích chiến hồn sư, không
phải cường công hệ a. Một loạt hỏa diễm công kích bắn xuống, ác linh rụng như
mưa, thực lực của hắn không hề yếu hơn Lương Thế Nhân chút nào. Không hổ là
Truyền Linh Tháp một trong ba đệ tử ưu tú nhất.
Mộng Cảnh Chân bản thân cũng là một tên viễn trình công kích. Võ hồn của hắn
là Hỏa Tinh Quyền Trượng, am hiểu trên diện rộng triển khai công kích. Sánh
vai cùng với Mã Thiên Hoa, Trương Hỏa hai người như ba vị hỏa hệ pháp sư, đem
ác linh đội quân bên dưới nhấn chìm vào biển lửa.
Bốn người mới tới công kích vào đám ác linh phía sau, làm giảm bớt áp lực bị
bao vây. Vân Chính Thiên nắm lấy thời cơ, bắt đầu bộc phát.
Quang Minh Thánh Kiếm, Tịnh Hóa Chi Quang
Ầm!
Tịnh hóa phủ xuống, ác linh bóng ma bốc hơi đồng loạt. Ngay sau đó, Can Hữu
Long tiếp chiêu.
Thiên Long Hống.
Hống!
Mở ra một cái thông lộ dẫn tới vị trí Lương Thế Nhân bên kia, Vân Chính Thiên
quát:
“Đi.”
Bốn người bọn hắn cấp tốc xông qua.
Mã Thiên Hoa ba người đem hỏa diễm của mình chặn ở phía, khiến ác linh không
thể nào đuổi theo đám Vân Chính Thiên được. Thuận lợi để bọn hắn tới gần vị
trí Lương Thế Nhân, sau đó ba người họ cũng đáp xuống bên cạnh.
Tám người ngay lập tức thiết lập đội hình chiến đấu.
Lấy Can Hữu Long đứng đầu tiên, phía sau là Vân Chính Thiên cùng Lương Thế
Nhân, ở giữa là Mộng Hồng Nhan. Sau cùng là Mã Thiên Hoa, Trương Hỏa, Trương
Hàn, Mộng Cảnh Chân.
Đây là đội hình tam giác nhọn, chuyên dùng để công kích hoặc rút lui vô cùng
hữu hiệu.
Dù sao nhiệm vụ của bọn hắn không phải đem toàn bộ ác linh ở đây giết hết mà
là cầm cự. Cầm cự cho đến khi Cổ Lãnh Phong ở chiến tuyến bên kia giành được
thắng lợi.
Ác linh cự nhân nhìn thấy một màn này, nó càng nhíu chặt hai mắt lại. Trên
người gân cơ nổi cuồn cuộn, tựa như muốn phát tiết.
Chính vào lúc này, ầm ầm nổ lớn vang lên ở khắp nơi. Đại biểu Cổ Lãnh Phong đã
bắt đầu phát động giao tranh với ác linh ở các khu vực khác.
Vân Chính Thiên một mặt mỉm cười, ác linh cự nhân thì một mặt hung tợn.
Nó đã bị nhân loại ti tiện lừa rồi, tám người ở đây chẳng qua là con chốt thí,
quân đội chủ lực chính là những kẻ đang công kích các khu vực khác kia.
Hống!
Ác linh cự nhân rống lên một trận mãnh liệt, thân hình giống như một viên đạn
pháo ra khỏi nòng, trực chỉ phương hướng tám người bọn hắn mà bay tới. Cự phủ
giơ lên sau đầu, mạnh mẽ chém xuống, mang theo vô tận lực lượng.
“Tránh.” Vân Chính Thiên bình tĩnh hét lớn. Dù sao bọn hắn cũng đã chuẩn bị từ
trước. Một khi ác linh cự nhân biết bản thân bị lừa ở chỗ này, nó hội tức giận
mà tấn công. Nhưng mà càng như vậy, ác linh cự nhân càng rơi vào bẫy rập do
nhân loại tạo ra. Bọn hắn căn bản là muốn cầm chân nó mà thôi.
Ầm!
Cự phủ của ác linh cự nhân đập vào mặt đất, mặt đất sụp đổ hoàn toàn.
“Thật kinh khủng lực lượng.” Can Hữu Long hoảng sợ rên lên.
Một kích này của cự nhân đã đem mặt đất dưới chân bọn hắn trực tiếp chấn nát
thành một lỗ thủng khổng lồ, đường kính phải hơn hai mươi mét.
Vừa chớp mắt một cái, ác linh cự nhân lần nữa bổ nhào tới tấn công, mục tiêu
của nó là Mộng Hồng Nhan.
Ác linh cự nhân không có chậm chạp như vẻ bề ngoài bồ tượng của nó, Mộng Hồng
Nhan thân thể cứng đờ ra, căn bản nàng không kịp né tránh.
Oanh!
Chính vào lúc cự phủ vô tình nện xuống, nó đã bị một cặp long trảo màu xám cản
lại.
“A Long.” Mộng Hồng Nhan kêu lên.
Can Hữu Long vì nàng đỡ lấy một kích của ác linh cự nhân, trực tiếp bị ác linh
cự nhân quất bay sang một bên, nện vào vô số cổ thụ.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit