Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Ác Hùng Vương? Đầu gấu ác linh này tự gọi mình là Ác Hùng Vương.
Ngạo Thiên Long nghe Ác Hùng Vương rống lên từng hồi mãnh liệt, trên gương mặt
hắn một tầng nhàn nhạt lãnh ý bắt đầu ngưng tụ lại. Ngay sau đó từng vòng hồn
hoàn bắt đầu lượn lên.
Toàn thân Ngạo Thiên Long lúc này bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp vẩy rồng, chớp
mắt một cái, hắn đã hóa thành một con cự long chiều cao hơn hai mươi mét. Một
đôi long dực màu đỏ thuận theo mọc ra, mỗi một nhịp cánh vỗ xuống đem một tầng
bạo phong quyển thổi tới Ác Hùng Vương ở bên kia.
Ác Hùng Vương hơi có chút sững sờ nói: “Võ hồn chân thân? Lão tử đã đặt xuống
cấm chế nghiêm cấm hồn sư cường giả tiến vào. Ngươi vậy mà vượt qua được cấm
chế của của ta. Thật ra ngươi là ai?”
Võ hồn chân thân ý vị như thế nào? Đây chính là đại biểu cho Hồn Thánh cấp bậc
cường giả. Mọi hồn hoàn thứ bảy đều mang lại kỹ năng giống nhau, đó là đem tự
thân võ hồn cùng bản thể chân chính dung hợp lại. Ngạo Thiên Long này, không
ngờ lại là một tên Hồn Thánh.
Võ hồn của hắn là một đầu cự long màu đen to lớn, toàn thân được bao phủ bởi
một tầng xích diễm màu hồng. Ngay khi võ hồn vừa phóng thích ra, trong thiên
địa nguyên tố hỏa bộc phát vô cùng mãnh liệt. Võ hồn của Ngạo Thiên Long phẩm
chất rất cao, đây chính là đỉnh cấp hỏa hệ võ hồn, Xích Diệm Hỏa Long.
Long Thần năm xưa có chín người con, Hỏa Long chính là một trong số đó. Nó kế
thừa khả năng chưởng khống hỏa thuộc tính mạnh mẽ của Long Thần. Tuy nhiên
loài rồng vốn có thiên tính dâm, thường xuyên đi ban phát tinh hoa của mình
cho các chủng loại hồn thú khác, vì vậy theo thời gian trôi qua mà xuất hiện
rất nhiều hồn thú mang trong mình huyết thống long tộc.
Mà Xích Diệm Hỏa Long chính là thuần khiết nhất hậu duệ của Hỏa Long.
Ngạo Thiên Long này không nghi ngờ gì là mạnh mẽ nhất tuyển thủ tham gia Hạo
Thiên Trì. Cho dù là Vân Chính Thiên so với hắn, cũng phải kém xa. Dù sao
chênh lệch tu vi không phải dùng thủ đoạn là có thể bù đắp được.
Ngạo Thiên Long hừ lạnh: “Ta là người sẽ giúp ngươi trở về đường ngay nẻo
chánh.”
Dứt lời, Ngạo Thiên Long đem mênh mông hồn lực của mình truyền vào bạo phong
quyển trước mặt, hung hăng quét tới Ác Hùng Vương.
“Chỉ bằng vào ngươi còn chưa có đủ tư cách cùng ta giao đấu.”
Ác Hùng Vương tròng mắt tỏa ra mãnh liệt hắc quang. Hùng trảo quẹt ngang lập
tức đem bạo phong quyển trước mắt đánh tan tành. Ngay sau đó, Ác Hùng Vương
cũng không có tiếp tục tấn công, đôi mắt trắng dã đã khóa chặt Ngạo Thiên Long
thân ảnh.
Ngạo Thiên Long nhìn thấy công kích của mình bị Ác Hùng Vương đơn giản một
kích gạt bỏ, hắn lại không chút hoảng sợ, cười lạnh nói:
“Nhị Bạch tiền bối, ngươi tuy bị tà hồn lực xâm chiếm ý thức nhưng cũng đồng
dạng nhờ nó mà mang tới một chân trời mới cho Vong Linh Sinh Vật như ngươi.
Thế nhưng ngươi lại lựa chọn quên đi nguồn gốc của mình. Điều này không thể
xảy ra được, vì vậy hôm nay để ta nhắc cho ngươi nhớ, ngươi vì lý do gì mà tồn
tại trên cõi đời này.”
Dựa theo truyền thuyết hai vạn năm về trước về Linh Băng Đấu La, thì Hoắc Vũ
Hạo vị đại năng này bản thân sở hữu vô số năng lực mạnh mẽ. Một trong số đó là
năng lực đã giúp hắn kiến tạo Truyền Linh Tháp tổ chức, sáng tạo hồn linh cơ
sở duy trì đến ngày hôm nay.
Năng lực này vốn dĩ không thuộc Đấu La Đại Lục mà là đến từ một vị lão sư của
Hoắc Vũ Hạo, người này gọi là Tử Linh Thánh Pháp Thần Y Lai Khắc Tư.
Năm đó Y Lai Khắc Tư truyền thụ cho Hoắc Vũ Hạo phần lực lượng này gọi là Vong
Linh Ma Pháp.
Vong Linh Ma Pháp giúp cho Hoắc Vũ Hạo có khả năng tẩy rửa linh hồn, cầu siêu
cùng một số năng lực liên quan đến vong linh nữa.
Trong thời điểm Đấu La Đại Lục cùng với Nhật Nguyệt Đế Quốc nổ ra chiến tranh,
Hoắc Vũ Hạo là nhờ vào món quà mà lão sư hắn để lại trước khi tan biến, là
Vong Linh bán vị diện. Trong Vong Linh bán vị diện này, tồn tại vô số vong
linh sinh vật. Mà đứng đầu toàn bộ vong linh sinh vật, chính là một đầu cự
hùng cương thi.
Hoắc Vũ Hạo bản thân có lục đại hồn linh, trong đó có một vị là hung thú tu vi
ba mươi vạn năm Băng Hùng Vương, Tiểu Bạch.
Vì độ kiếp thất bại mà chết đi, may mắn trở thành hồn linh của Hoắc Vũ Hạo.
Sau đó bản thể của Tiểu Bạch đồng hóa với vong linh khí tức mà trở thành vong
linh sinh vật, từ đó thay Hoắc Vũ Hạo cai quản Vong Linh bán vị diện này. Hắn
gọi là Nhị Bạch.
Theo lời Ngạo Thiên Long nói, hắn đã xác định Ác Hùng Vương là Nhị Bạch. Và
hiện tại Ngạo Thiên Long đang muốn giúp Nhị Bạch thanh lọc tà khí trong cơ
thể.
Trầm thấp tiếng rồng ngâm vang lên, Ngạo Thiên Long há miệng phun ra một đoàn
hỏa cầu. Hỏa cầu vừa bay đi liền cấp tốc phóng lớn lên, trong nháy mắt đường
kính đã lớn hơn hai mươi mét, oanh thẳng đến Ác Hùng Vương vị trí.
Một câu kiêu căng của Ngạo Thiên Long vừa rồi, trực tiếp đem đầu gấu ác linh
này chọc giận đến cực hạn. Trước mắt hỏa cầu bay tới mang theo áp lực hỏa diễm
vô cùng mạnh mẽ, tất cả các con ác linh lâu la bên dưới đều không chịu nổi mà
nhanh chóng tránh đi.
Bản thân bọn chúng tu vi không đủ để đối đầu với Ngạo Thiên Long, thế nhưng
đầu gấu ác linh này thì hoàn toàn có thể. Đối với nó mà nói, Ngạo Thiên Long
mặc dù tu vi có chút vượt ngoài dự kiến, võ hồn có mạnh mẽ cỡ nào, nhưng chung
qui vẫn là con sâu cái kiến trước mặt nó mà thôi.
Vút!
Ác Hùng Vương lại đánh ra một trảo mang theo vô tận khủng bố lực lượng, không
gian bốn phía lập tức sụp đổ, hết thảy đều vặn vẹo cả lên. Đạt tới cấp độ như
Ác Hùng Vương, không gian áo nghĩa lực lượng hắn đã cảm thụ được không ít.
Một trảo này mang theo chính là lực lượng cùng không gian thuộc tính.
Ầm!
Hỏa cầu trúng một trảo, trực tiếp nổ tung. Bất quá sau khi đánh tan công kích
của đối phương, Ác Hùng Vương lập tức có cảm giác không đúng. Bởi vì hỏa cầu
vừa rồi hoàn toàn không có chút xíu lực lượng nào, nó chỉ đơn thuần nổ tan ra
một màn sương mù dày đặc.
Không ổn, là hư chiêu!
Ác Hùng Vương kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Tuy rằng hai vạn năm nay nó
chưa từng hiện lộ bản thân, nhưng không phải vì vậy mà thực lực giảm đi. Tà
hồn lực mang tới cho nó vô tận chỗ tốt, nếu không phải như vậy còn lâu nó mới
đạt tới cấp độ như thế này.
Ác Hùng Vương hít căng lồng ngực sau đó thổi mạnh một hơi, tức thì vô tận
sương mù lập tức bị thổi tan đi. Khôi phục tầm nhìn Ác Hùng Vương lập tức sững
sờ, bởi vì đã không còn thấy bóng dáng Ngạo Thiên Long đâu nữa.
“Muốn trốn?” Ác Hùng Vương tức giận gào lên.
Đột nhiên ngay lúc này, Ác Hùng Vương trong đại não xuất hiện cảm giác tê tê
như có điện truyền qua, ngay sau đó là cảm giác choáng váng xuất hiện. Một
loại âm thanh như chú ngữ không ngừng từ phía sau truyền tới.
Ngạo Thiên Long không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng Ác Hùng Vương, hắn
hiện tại đã giải trừ trạng thái võ hồn chân thân, cũng không có thả ra Xích
Diệm Hỏa Long võ hồn. Thay vào đó, trên tay hắn cầm một cây pháp trượng màu
đen, miệng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ.
Theo chú ngữ hắn niệm ra, vô số đạo kim sắc ký tự bắt đầu xuất hiện, đem thân
thể Ác Hùng Vương bao phủ lại.
“Ngươi . . . ngươi là Truyền Linh Sư?” Ác Hùng Vương giật mình kêu lên.
Truyền Linh Sư là chức nghiệp chỉ có Truyền Linh Tháp mới sở hữu, họ là những
người tiến hành khế ước hồn linh. Nhưng Ngạo Thiên Long căn bản không phải
người Truyền Linh Tháp, mà hắn rõ ràng đến từ Quái Vật Học Viện, làm sao lại
biết pháp thuật chú ngữ này.
Ngạo Thiên Long gương mặt lạnh tanh, nói: “Ta không phải Truyền Linh Sư. Ta là
Vong Linh Pháp Sư. Nhị Bạch tiền bối, ta sẽ giúp ngươi tịnh hóa tà khí trong
cơ thể, để ngươi trở lại với nhiệm vụ của mình. Lại trở thành Vong Linh Vị
Diện Thủ Hộ Giả mà Linh Băng Đấu La lưu lại cho hậu thế. Hy vọng ngươi có thể
hợp tác một chút.”
Dứt lời, trầm thấp chú ngữ đột nhiên mãnh liệt run lên, hàng ngàn hàng vạn kim
sắc ký tự theo Vong Linh Pháp Trượng trên tay Ngạo Thiên Long thúc dục mà ra.
Vong Linh Pháp Trượng chính vào lúc này vũ động, nhất thời bám chặt vào thân
thể Ác Hùng Vương, sau đó lại nổ ra đầy trời kim sắc.
. . ..
“Ngươi nói, các ngươi muốn làm tiểu đội tiên phong?”
Vô Khuyết cả kinh hỏi.
Vân Chính Thiên không do dự, gật đầu đáp: “Đúng là như vậy. Không có vấn đề
chứ?”
Cổ Lãnh Phong ngạc nhiên hỏi: “Vì sao Vân huynh lại muốn xung phong đi đầu,
không sợ nhận phần thiệt về mình hay sao?”
Sau khi mọi người đem phần lớn tuyển thủ tập trung lại với nhau, lúc này bọn
hắn bắt đầu suy nghĩ chiến thuật để đột phá hàng rào phòng thủ của ác linh, để
có thể xông vào Hạo Thiên Điện.
Vân Chính Thiên chính vào lúc này, hướng mấy cái thiên kiêu nói bản thân muốn
trở thành tiểu đội tiên phong đột kích ác linh hàng phòng ngự. Đây rõ ràng là
nhiệm vụ nguy hiểm nhất, không có tuyển thủ nào nguyện ý trở thành tiểu đội
tiên phong cả.
Trong lúc mọi người còn đau đầu thì Vân Chính Thiên đã giơ tay xung phong,
khiến cả đám không khỏi kinh ngạc.
Cổ Lãnh Phong lời vừa nói rất chính xác. Đối với chiến tranh mà nói, đội quân
tiên phong đa phần đều là cảm tử quân. Lấy tư thái không sợ chết mà giết tới.
Mà Hạo Thiên Trì tình huống khác hẳn, tuyển thủ với nhau cũng không có ràng
buộc cái gì quân lệnh, người nào không tình nguyện tham gia liền có thể rời
đi, không có gượng ép.
Mà Vân Chính Thiên lại là tiểu đội có thực lực, đem đi đánh phủ đầu không phải
có chút phí phạm hay sao. Vạn nhất bọn hắn bị thương, vẫn là tiện nghi cho mấy
cái tuyển thủ khác.
Vân Chính Thiên đáp: “Không phải ta không sợ thiệt, mà phải nói rất sợ thiệt
mới đúng. Nếu trở thành tiên phong tiểu đội, đồng nghĩa tất cả ác linh châu
đầu tiên rơi ra từ ác linh đội quân phần lớn đều thuộc về tám người bọn ta. Sợ
rằng khi các ngươi xông lên, mục tiêu chỉ có một là một mạch chạy thẳng tới
Hạo Thiên Điện, làm sao có thời gian gia tăng số lượng ác linh châu được nữa.
Với lại bọn ta tám người vốn là bằng hữu với nhau, am hiểu phối hợp ngầm. Nhận
nhiệm vụ này cũng không quá phận, ngoài ra còn có dám chắc tỷ lệ thành công
không thấp a.”
Mọi người nghe Vân Chính Thiên giải thích, cũng gật đầu liên tục. Bất quá
trong đó vẫn có không ít con mắt cổ quái nhìn hắn, hiển nhiên vẫn nghĩ Vân
Chính Thiên không đơn giản tốt bụng như vậy chứ.
Cho dù số lượng ác linh châu có ít một chút, nhưng có thể xông vào được Hạo
Thiên Trì mà không chịu bất cứ thương tổn nào, đã là kết quả rất tốt rồi còn
nghĩ ngợi làm gì việc gia tăng số lượng ác linh châu.
Cổ Lãnh Phong trầm giọng hỏi: “Vân huynh mục đích thực sự, không chỉ đơn giản
như vậy chứ?”
Cổ Lãnh Phong là một người cẩn thận, khi đối phương đồng ý dấn thân vào vòng
nguy hiểm thay cho mọi người, hội phải có điều kiện nào đó.
Vân Chính Thiên lúc này nở nụ cười thật tươi, nói: “Quả nhiên không qua được
mắt Cổ huynh.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit