Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Vân Chính Thiên hai mắt chậm rãi mở ra, một mảnh sáng chói vẫn tràn ngập trong
đáy mắt. Đây có thể nói là lần đầu tiên hắn bị lóa mắt thời gian lâu như vậy
mà chưa thể phục hồi thị lực.
Ngay khi đôi mắt dần dần nhìn được một chút cảnh vật mơ hồ xung quanh, hắn
không khỏi kinh ngạc giật nảy cả mình. Bởi vì nơi hắn đang đứng là một mảnh âm
u không gian, cảnh sắc tiều tụy, không có giống như trong tưởng tượng của hắn
về Hạo Thiên Trì.
Hạo Thiên Trì bí cảnh theo sử sách ghi chép lại là một mảnh trù phú tài
nguyên, sinh khí nồng đậm, thực vật thập phần tươi tốt. Là nơi mà hồn sư đều
ao ước có thể tiến vào thu hoạch cơ duyên, tăng lên thực lực của chính mình.
Mặc dù Hạo Thiên Trì tồn tại không ít bẫy rập chết người và những thứ bẫy rập
này không đơn thuần là do thiên địa tự nhiên uẫn dưỡng mà ra, càng tồn tại lâu
năm những thứ này đã sinh ra linh tính. Vì vậy trong lịch sử dù là hồn sư hoặc
hồn thú tiến vào Hạo Thiên Trì đều có tử thương.
Gần nhất ba ngàn năm trở lại, tà hồn lực tìm được khe hở trong những lần Hạo
Thiên Trì xuất thế mà lẻn vào. Về sau nếu có hồn thú hoặc hồn sư sau khi chết
trong Hạo Thiên Trì, linh hồn sẽ bị tà hồn lực xâm chiếm và biến thành một
loại thực thể sống mới, gọi là ác linh.
Thời gian đầu hồn sư đối với ác linh vô cùng lạ lẫm, nhưng trải qua vài trăm
năm, các đời tuyển thủ đã đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm sau khi lịch lãm
Hạo Thiên Trì, đem hiểu biết của mình về ác linh ghi chép tường tận lại. Vì
vậy có thể nói ác linh không còn là nguy cơ hàng đầu đe dọa tính mạng của
tuyển thủ được nữa.
Chỉ không may mắn một chuyện, sau khi hồn sư nắm giữ tri thức để có thể hoành
tẩu trong Hạo Thiên Trì, không sợ hãi ác linh nữa thì Hạo Thiên Trì ba lần tái
xuất gần đây đều rơi vào Thú Vực. Cho đến ngày hôm nay mới trở lại với Nhân
Vực sau gần ngàn năm.
Thế nhưng lần này Hạo Thiên Trì bên trong tình huống đã biến hóa khôn lường,
hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Vân Chính Thiên. Từng thảm thực vật
héo úa, tràn ngập chết chóc mùi vị thay thế cho những khu rừng nguyên sinh
căng tràn sức sống trước kia.
Vân Chính Thiên đảo mắt một lượt liền phát hiện thêm một điều, bản thân hắn
đang có một mình, hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ khí tức của đồng đội
nào gần đây, trong lòng không khỏi khẩn trương.
“Hạo Thiên Trì rốt cuộc phát sinh cái gì biến hóa?”
Bi phẫn kêu lên, Vân Chính Thiên bắt đầu thả ra tinh thần lực dò xét bốn
phương tám hướng. Nếu như muốn sống sót trong Hạo Thiên Trì, hắn cần để ý đến
sinh vật bá chủ nơi này, ác linh.
Ác linh là những linh hồn hồn sư, hồn thú sau khi tử vong trong Hạo Thiên Trì,
bị tà hồn lực đọa lạc trở thành ác linh. Ác linh bản thân cũng sở hữu lực
lượng, phân chia thành ba cấp độ khác nhau.
Cấp thấp nhất gọi là hạ đẳng ác linh tu vi ước chừng tương đương Hồn Tôn cấp
bậc, những ác linh này chiếm số lượng đông đảo nhất, cũng dễ gặp nhất.
Cao hơn một bậc là trung đẳng ác linh, bọn chúng tu vi khoảng chừng Hồn Vương
cấp bậc. Loại trung đẳng ác linh này cũng không dễ thấy ở vòng ngoài Hạo Thiên
Trì, mà phải đi vào khu vực hạch tâm Hạo Thiên Trì mới có thể gặp được.
Cuối cùng mạnh mẽ nhất ác linh, tu vi có thể lên tới Hồn Thánh cấp bậc, đây là
ác linh đặc biệt hiếm thấy. Chỉ nơi sâu nhất Hạo Thiên Trì mới có thể tao ngộ
loại ác linh này.
Những ác linh này không có nhiệm vụ cố định, bọn chúng đơn thuần chỉ dạo chơi
bên trong Hạo Thiên Trì, một khi phát hiện sinh vật sống sẽ lao vào tấn công
theo bản năng. Tuy vậy, tuyển thủ có thể bị ác linh đánh chết và ngược lại.
Nếu tuyển thủ ở bên trong Hạo Thiên Trì đánh bại ác linh sẽ thu được một loại
vật phẩm gọi là ác linh châu, đây là vật phẩm cực kỳ cần thiết nếu muốn lấy
được cơ duyên lớn nhất.
Trải qua tìm hiểu nhất định, Vân Chính Thiên biết được Hạo Thiên Trì này kỳ
thực hình dáng giống như một vũng đầm lầy khổng lồ, chia thành ba khu vực
chính là ngoại vi, nội vi và hạch tâm. Mà ở hạch tâm Hạo Thiên Trì có một tòa
di tích gọi là Hạo Thiên Điện, bên trong Hạo Thiên Điện ẩn tàng một loại gọi
là Hạo Thiên Truyền Thừa, đây là cơ duyên khó đạt được nhất trong Hạo Thiên
Trì.
Càng nhiều ác linh châu càng có thể đổi lấy phẩm chất Hạo Thiên Truyền Thừa
cao cấp, nghe nói loại này truyền thừa có thể tẩy rửa nhục thân, cường hóa
thân thể, thoát thai hoán cốt.
Tuy Vân Chính Thiên không rõ lắm chuyện Hạo Thiên Truyền Thừa thực sự có thể
mang lại bậc nào lực lượng, nhưng đây cũng là mục tiêu cuối cùng mà bất cứ
tuyển thủ nào cũng đang hướng tới.
Tinh thần lực lặng lẽ truyền ra, với cấp bậc tinh thần lực đã đạt tới Linh
Uyên Cảnh trung giai, Vân Chính Thiên tạm thời có thể cảm nhận bất cứ dao động
hồn lực nào trong phạm vi hai trăm mét. Không những thế, trên tay hắn còn đeo
một loại vật phẩm cực kỳ hữu dụng khi lịch lãm trong Hạo Thiên Trì.
Loại vòng tay này có thể cảnh báo nếu có bất kỳ ai tiến lại gần, đồng thời có
thể thông qua nó để xem thông tin đối phương.
Bất quá hiện tại phạm vi hai trăm mét đổ lại, chỉ có bóng đêm sâu thẳm mà
thôi.
Cẩn thận từng bước tiến tới, Vân Chính Thiên trong đầu xây dựng kế hoạch. Hắn
công việc đầu tiên, chính là tìm kiếm tung tích mấy người đồng đội trước. Lấy
tu vi của bọn hắn, chỉ không đi quá sâu vào hạch tâm Hạo Thiên Trì thì ở khu
vực ngoại vi không có tồn tại đe dọa được tính mạng. Thế nhưng nếu như tập hợp
lại được, chỉnh thể thực lực sẽ đảm bảo tính an toàn hơn.
Nói về khoảng sinh tồn trong rừng rậm, Vân Chính Thiên đặc biệt thoải mái. Dù
sao nơi này so với Thú Vực không thể đáng sợ hơn được. Di chuyển được một lúc,
vòng đeo tay của hắn có vang lên tiếng cảnh báo.
Vân Chính Thiên lập tức tập trung tinh thần đón lấy đạo thân ảnh đang dần dần
xuất hiện.
Trước mặt hắn là một vệt mờ mờ ảo ảo màu đen, bay lủng lẳng chân không chạm
đất. Đây quả đúng như những gì người ta hay mô tả về một loại thực thể đặc
thù, hồn ma. Ác linh nói theo một cách nào đó, không khác hồn ma là mấy chỉ có
điều hồn ma sẽ không chủ động hiện ra mà ác linh thường sẽ làm chuyện đấy.
“Một con hạ đẳng ác linh.” Vân Chính Thiên trong miệng trầm thấp thanh âm vang
lên, tức thì thân thể hắn dường như hóa thành hắc vụ xuyên tới trước mặt ác
linh bên kia, lạnh lùng một chưởng đánh ra, vỗ vào trong ngực.
Một chưởng này nhìn qua, rõ ràng giống với một chưởng đem Mộng Tinh trưởng lão
đánh ngã lúc trước. Chưởng kình vừa xuất, bao quát không gian xung quanh khi
Vân Chính Thiên dường như cô đặc lại không khác gì nhựa cây, có thể nhìn thấy
ngực của ác linh bị lõm hẳn vào bên trong.
Hạ đẳng ác linh kia trúng một chưởng, căn bản không kịp kêu lên một tiếng nào
mà thân thể lập tức bạo tạc, hóa thành vô số điểm sáng. Sau đó mấy cái hắc
điểm sáng này đột nhiên ngưng tụ lại, hoa thành một viên hạt châu, tự nhiên là
ác linh châu đó, rơi xuống lòng bàn tay Vân Chính Thiên.
“Tíc tíc.”
Viên ác linh châu vừa vặn rơi vào tay hắn, đột nhiên hóa thành một làn khói
xám chui vào vòng đeo tay. Ngay lập tức vòng đeo tay này phát ra tín hiệu, một
cái bản đồ hình lập thể đột nhiên hiện lên. Vân Chính Thiên hai mắt lập tức
nhíu lại quan sát, bởi vì hình ảnh bản đồ lập thể mà vòng đeo tay này dựng nên
chính là bản đồ địa vực Hạo Thiên Trì.
Nhìn vào bản đồ, chỉ thấy trên đó có rất nhiều điểm sáng màu vàng nhỏ, vị trí
phân bố rải rác khắp nơi. Trên đầu mỗi điểm sáng này có chung một hàng chữ ‘số
lượng ác linh châu’. Những điểm sáng màu vàng nhỏ này, hiển nhiên là vị trí
các tuyển thủ khác cùng số lượng ác linh châu mà bọn họ sở hữu.
Hắn lập tức nhìn lại vị trí của mình, đó là một chấm lớn màu đỏ, trên đỉnh đầu
cũng có hàng chữ ‘số lượng ác linh châu’, kèm thêm một viên số lượng.
Dựa theo chi tiết này, Vân Chính Thiên rốt cuộc minh bạch nhiều chuyện.
Có lẽ Hạo Thiên Trì tồn tại rất nhiều cơ duyên lớn nhỏ khác nhau, nhưng cái
vòng đeo tay được làm ra chủ yếu hướng bọn hắn về đại cơ duyên ở hạch tâm Hạo
Thiên Trì, Hạo Thiên Truyền Thừa a.
“Được rồi, vậy thì xông tới hạch tâm khu vực thôi. Có lẽ ở đó sẽ gặp lại đám
Thế Nhân.”
Vân Chính Thiên tâm niệm vừa động, thể thể tựa như hóa thành lưu quang, xông
về phía bóng đêm sâu thẳm.
Hạ đẳng ác linh thực lực tương đương Hồn Tôn, đối với Vân Chính Thiên căn bản
không tạo thành cái gì uy hiếp. Cho nên hắn không cần chần chừ hoài ở ngoại vi
khu vực, mà trực tiếp phi thẳng tới nội vi khu vực. Càng ở trong Hạo Thiên Trì
lâu, Vân Chính Thiên càng cảm thấy mọi thứ có chút không đúng, vì vậy muốn
hoàn thành sự kiện lần này một cách nhanh nhất.
Trực giác của hắn mách bảo, Hạo Thiên Trì mở ra lần này chắc chắn sẽ gặp biến
cố.
“Cần tập trung mọi người lại với nhau trước.”
Mải mê suy nghĩ, Vân Chính Thiên đột nhiên dừng cước bộ, sau đó hắn hướng một
cái thân cây cổ thụ to lớn, phóng thẳng lên ngọn cây, lợi dụng tán cây xum xuê
mà ẩn giấu đi vị trí của mình.
Từ trong rừng sâu kia chính vào lúc này có một sinh vật thân mặc giáp trụ màu
đen, tay nắm cự kiếm, đầu đội mũ sắt tập tễnh bước ra. Nói là bước ra thực
chất là bay lửng thửng mà ra. Bởi vì sinh vật này rõ ràng cũng là một loại ác
linh.
“Trung đẳng ác linh.” Vân Chính Thiên hạ giọng kêu lên.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit