Mộng Tử Hinh


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Theo chân thần bí lão giả tiến vào càng sâu hơn bên trong Đường Môn trụ sở,
Vân Chính Thiên mới hiểu được tại sao cái tông môn này hoàn toàn xứng với danh
xưng đệ nhất tông môn trên toàn cõi Đấu La Đại Lục.

Đại điện nối tiếp đại điện, từng khu vực đều có cơ quan trùng điệp, ngoại nhân
căn bản không thể ở bên trong Đường Môn tác quai tác quái được. Chưa kể đệ tử
Đường Môn không có như trong tưởng tượng của Vân Chính Thiên ít đến thảm
thương, mà chân chính tầng tầng lớp lớp ở trong này kín tiếng âm thầm tu
luyện.

Dựa theo hồn lực ba động trên người bọn hắn truyền ra, xem ra không có ai tu
vi thấp hơn Hồn Tông bốn hoàn, thập chí một số đệ tử mạnh mẽ đến mức hắn không
thể đoán ra tu vi của bọn họ.

Những tên Đường Môn đệ tử đều có đặc điểm chung, chính là mặt nạ. Phải, bọn
hắn đều đeo mặt nạ để che giấu thân phận của mình.

Thần bí lão giả từ đầu đã tiện tay vứt cho hắn một cái mặt nạ, là bạch sắc mặt
nạ. Để Vân Chính Thiên danh tính có thể được bảo tồn.

Cả hai người di chuyển một hồi lâu, rốt cuộc cũng dừng chân lại. Vân Chính
Thiên ngẩng đầu quan sát xung quanh thì phát hiện hắn đang ở trong một tòa đại
điện rộng lớn, so với mấy cái đại điện vừa đi qua lúc nãy, lớn hơn rất nhiều.

Tòa đại điện này trần nhà cao ít nhất hai mươi mét, bốn phía rộng khắp. Ngay
chính giữa tòa đại điện là hai mươi mốt bức tượng bằng đá khổng lồ, chiều cao
phải tới năm mét.

Không cần giới thiệu, Vân Chính Thiên liền biết hai mươi mốt bức tượng hình
người này đại biểu cho cái gì. Đó chính là niềm tự hào của Đường Môn truyền
thừa suốt ba vạn năm qua, hơn thế nữa, bọn hắn còn có có chung một danh hiệu,
Sử Lai Khắc Thất Quái.

Vân Chính Thiên nhìn lên ba pho tượng được điêu khắc nổi bậc nhất, chính giữa
còn không phải tiên tổ Đường Tam hay sao, hai vị phân biệt bên trái là Linh
Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo, bên phải là Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân.

Chính là ba vị đại năng đứng đầu toàn cõi Đấu La Đại Lục từ thời đại thượng cổ
đến bây giờ.

Chẳng trách Đường Môn ba vạn năm vẫn vững như bàn thạch, gốc gác thâm hậu cỡ
này, Vân Chính Thiên dù đã nghe qua từ lâu nhưng chân chính va chạm, trong
lòng không khỏi khẩn trương lên rất nhiều.

Thần bí lão giả lắc người một cái liền đem thân thể đặt xuống cái ghế chủ tọa,
sau đó lại hướng Vân Chính Thiên phất tay.

Hắn cũng nhanh chóng tìm một cái ghế ngồi xuống, bình tĩnh chờ đợi.

Ngày hôm nay hắn là người đến đây đưa ra đề nghị được giúp đỡ, mong muốn đã
nói hết, bây giờ chỉ trông chờ câu trả lời của đối phương.

Nữa ngày trầm mặc, thần bí lão giả rốt cuộc lên tiếng:

“Đường Tâm . . . Hắn vẫn khỏe chứ?”

Vân Chính Thiên ánh mắt kinh ngạc, vị lão giả này từ khi biết lệnh bài trong
tay hắn là của Đường Tâm, lão luôn mồm hỏi thăm tin tức của hắn.

“Tiền bối, Đường Tâm ca vẫn khỏe, hiện tại hắn đang trà trộn vào Tà Hồn Điện
bên kia, đồng thời đạt được địa vị tương đương không thấp.”

Nghe Vân Chính Thiên trả lời, thần bí lão giả cười khổ: “Có phải người trong
lòng hiếu kỳ, không biết tại sao ta đối với Đường Tâm lại quan tâm như vậy,
đúng chứ?”

“Tiền bối đi guốc trong bụng ta. Đường Tâm ca đối với ta rất tốt, có người vì
hắn mà quan tâm, kỳ thực ta lại rất cao hứng.”

Vân Chính Thiên lễ phép đáp.

Thần bí lão giả nghe vậy liền cười ha hả: “Tiểu tử rất biết ăn nói. Không giấu
gì ngươi, Đường Tâm kỳ thực là đệ tử thân truyền của ta, không những thế hắn
còn là Đường Môn đại thiếu chủ, là người được chính môn chủ chỉ định sẽ trở
thành trụ cột của Đường Môn trong tương lai.

Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Đường Tâm
nhận nhiệm vụ trà trộn vào Tà Hồn Điện, đích xác phải có chỗ hơn người, hắn
còn là hậu đại của Hạo Thiên Tông, tương lai định sẵn bất phàm.

“Hắn nhận nhiệm vụ này đã gần mười năm không có trở về. Vì vậy nhìn thấy lệnh
bài của hắn trong tay ngươi, ta liền muốn bắt ngươi khai ra mọi thứ a.” Thần
bí lão giả cười nói.

Vân Chính Thiên lúc này minh bạch, Đường Tâm lệnh bài có chỗ khác biệt, nguyên
lai do hắn là đại thiếu chủ Đường Môn.

Đối với Đường Môn sự tình này, Vân Chính Thiên trong nội tâm lại thêm phần
kính phục. Muốn trở thành Đường Môn trụ cột, không ngờ phải nhận nhiệm vụ hung
hiểm như vậy. Sinh hoạt với tà hồn sư trong Tà Hồn Điện, có thể nói là nguy
hiểm nhất nhiệm vụ mà Đường Môn có thể nghĩ ra a.

“Tiểu tử, ngươi đã là bạn của hắn. Vậy thì chuyện ngươi hôm nay tới nhờ vả, ta
sẽ buông lỏng một số qui củ mà giúp đỡ ngươi. Lệnh bài của thiếu chủ, không
thể tùy tiện cho người ngoài giữ, cho nên ta bất đắc dĩ phải lưu lại. Bất quá,
ta sẽ cho ngươi một cái lệnh bài của đệ tử phổ thông. Khi nào gặp nguy cấp, cứ
tiện tay sử dụng. Đường Môn đệ tử gần đó tới sẽ tới tiếp ứng. Đồng ý hay
không?”

Thần bí lão giả tâm tình vui vẻ, một mạch nói.

Dễ dàng như vậy. Vân Chính Thiên đúng là không thể tin được. Một cái lệnh bài
bản sao Đường Tâm đưa cho, cùng thêm một số tin tức của hắn ở Thú Vực lại
thuận lợi mời một cái lánh đời đệ nhất tông môn xuất tay tương trợ.

Thầm cám ơn Đường Tâm, Vân Chính Thiên không chút do dự đồng ý.

“Tiểu Bối nói ngươi muốn giúp đỡ Mộng gia tại Hỏa Thần thành giành lại quyền
chưởng khống. Chuyện này e rằng không đơn giản. Mặc dù Đường Môn chúng ta hoạt
động ngầm, thế nhưng tình hình trên Nhân Vực này lại cực kỳ nắm rõ. Trong mấy
cái gia tộc liên minh với nhau chống lại Mộng gia, có không ít cường giả. Muốn
cùng bọn hắn đấu cứng, vô cùng khó khăn.”

Thần bí lão giả trầm giọng nói.

Vân Chính Thiên đáp: “Chỉ cần có Đường Môn giúp sức, ta có nắm chắc lòng tin
đem đại cục ổn định lại.”

“Ngươi cần bao nhiêu người, tu vi thế nào?” Thần bí lão giả hỏi.

Vân Chính Thiên nghĩ nghĩ một chút, sau đó giơ mấy ngón tay lên, nói:

“Ba người, Hồn Thánh tu vi trở lên.”

. . . . ..

Hỏa Thần thành, Mộng gia trang.

Ngồi trong đại điện lúc này có không ít Mộng gia nhân vật cao tầng. Trong đó
có hai gương mặt quen thuộc, liền là Mộng gia huynh muội. Mộng Cảnh Chân cùng
Mộng Hồng Nhan.

Mộng Hồng Nhan bây giờ đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc. Nàng
võ hồn sau khi biến dị trở Thất Thải Quyền Trượng, cộng thêm Thất Thải Lĩnh
Vực bá đạo như vậy, Mộng gia trong tương lai chủ nhân, chính là vật trong túi
của nàng.

Bất quá, Mộng gia cao tầng gương mặt hầu hết đều tỏ vẻ rầu rĩ, có người thì
tái nhợt, có người chiến ý cao ngất nhưng lại có người bàng quang như không có
chuyện gì.

Một trong mấy người bàng quang đó, bất ngờ đứng lên, hướng vị trí chủ tọa Mộng
gia mà nói:

“Mộng Tử Hinh, theo ta thấy bây giờ chỉ còn cách qui phục Tam Gia Minh bọn hắn
mới có thể bảo toàn được Mộng gia cơ nghiệp trăm năm nay. Ngươi vì cái gì lại
còn do dự không đồng ý. Chỉ cần đem Hỏa Thần thành ngọc bội thừa tướng giao
ra, như vậy vẹn cả đôi đường rồi.”

Tam Gia Minh trong lời nói tên Mộng gia cao tầng này, chính là liên minh của
ba gia tộc nổi bậc trong Hỏa Thần thành, Lâm gia, Liễu Gia, Hầu gia. Mà Hỏa
Thần thành ngọc bội thừa tướng, chính là các đời Thành Chủ ban cho Mộng gia
vinh dự này.

Tam Gia Minh bọn chúng từ lâu đã không vừa mắt Mộng gia nắm quyền cố vấn trong
thành từ đời này sang đời khác, nhân lúc Thành Chủ bị mất tích, bọn chúng lập
tức cấu kết với nhau, âm mưu soán vị.

Trước mắt tên Mộng gia cao tầng này không biết tại sao lại tán thành giao ra
ngọc bội, lời của hắn vừa nói ra, lập tức có người phản bác:

“Mộng Tinh, ngươi có phải Mộng gia người không. Chuyện vô sỉ như vậy cũng nghĩ
ra được?”

Người vừa phát ngôn, chính là Mộng Tử Hinh, Mộng gia gia chủ bây giờ, đồng
thời cũng là Mộng Cảnh Chân và Mộng Hồng Nhan đích phụ thân.

Mộng Tinh hai mắt trừng trừng nhìn Mộng Tử Hinh, oán giận nói:

“Vậy ngươi muốn Mộng gia toàn bộ bị diệt hay sao. Nếu ngươi có bản lĩnh sao
không đem Tam Gia Minh đó triệt để gạt bỏ đi để tránh đêm dài lắm mộng. Mộng
Tinh ta chính là vì Mộng gia tương lai cần phải bảo tồn một tia hy vọng mà
thôi.”

Thối lắm. Trong đại điện có không ít người chửi ầm lên, bất quá cũng có không
ít người đồng tình với Mộng Tinh lời nói. Hai bên nhất thời cãi cọ qua lại làm
loạn của tòa đại điện.

Mộng Hồng Nhan ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, nàng đối với tranh cãi vô
vị này đã không muốn tham gia từ lâu. Trong lòng nàng hiện tại, chính là đang
chờ đợi. Chờ hắn xuất hiện.

“Ngươi còn chưa tới, Mộng gia chúng ta coi như xong rồi.”

Ngay lúc này, một tên nô bộc ở bên ngoài chạy vào, gấp giọng báo cáo:

“Gia chủ, Tam Gia Minh kéo người tới, nói muốn dỡ bảng hiệu của chúng ta.”

Mộng Tử Hinh nghe vậy, lửa giận muốn bốc lên, hắn đưa tay vỗ ‘ầm’ một cái, cái
bàn ngọc bên cạnh trực tiếp hóa thành bột phấn. Thân thể nhanh như chớp lao
thẳng ra bên ngoài, vừa ra lập tức tiến nhập không trung, ngửa mặt quát lên:

“Tam Gia Minh các ngươi đừng ép người quá đáng.”

Đúng lúc này, trên không trung đã có năm người đứng đợi sẵn. Bọn hắn chính là
lăng không mà đứng. Những người này hiển nhiên đều là Hồn Thánh cấp bậc. Cũng
chỉ có Hồn Thánh cường giả mới có thể mượn nhờ hồn lực mà nâng đỡ cơ thể tiến
nhập không trung.

“Lâm Khang, Liễu Minh, Hầu Tử. Ba vị gia chủ Lâm gia, Liễu gia, Hầu gia cùng
tới.”

“Trời ạ, hai người kia không phải Minh An Đường đường chủ Minh An, Âm Khâu Tổ
thủ lĩnh Lục Âm hay sao.”

“Năm người bọn hắn hôm nay đích thân tới đây, là muốn đem Mộng gia chúng ta
dồn vào đường cùng.”

Mộng gia đám đệ tử bên dưới bắt đầu xôn xao, trong mắt không giấu được sự kinh
sợ.

Năm người này, đều có được Hồn Thánh tu vi, mà Mộng gia bọn hắn ngoại trừ gia
chủ ra, cũng chỉ có một vị tu vi đạt tới Hồn Thánh cấp bậc. Số lượng so với
Tam Gia Minh bên kia quả thực kém rất xa.

“Khốn nạn, nếu không phải gia gia mất tích cùng với Thành Chủ, đám chó chết
còn dám ở chỗ này quấy rối.”

Mộng Cảnh Chân nghiến răng nói.

Gia gia của bọn hắn, Mộng gia thái thượng trưởng lão, Mộng Thần chính là một
vị hàng thật giá thật Phong Hào đấu la, hơn nữa còn là Siêu Cấp đấu la tầng
thứ tồn tại. Có vị cường giả này tọa trấn, Mộng gia tại Hỏa Thần thành nắm giữ
địa vị siêu nhiên.

Chỉ có điều từ khi đám Vực Chủ, Thành Chủ cùng nhau biến mất. Mộng gia mạnh mẽ
nhất cường giả, chỉ là Mộng Tử Hinh tu vi Hồn Thánh mà thôi a. Cho nên đám gia
tộc kia mới manh động đến như vậy.

Lâm Khang bước lên một bước, thản nhiên nói:

“Thời hạn ba ngày để các ngươi giao ra ngọc bội thừa tướng đã hết, chúng ta
năm người bất đắc dĩ phải hành động thôi. Nếu trách, là trách các ngươi người
cầm đầu bảo thủ không thức thời.”

“Câm họng.” Mộng Tử Hinh hét lớn, cuồng bạo hồn lực điên cuồng tuôn ra. Một
cây đại trượng trực tiếp xuất hiện trên tay của hắn, sau lưng Mông Tử Hinh,
bảy cái hồn hoàn lập tức dâng lên.

Đệ ngũ hồn hoàn, càng là sáng lên trước nhất.

Bọn hắn mấy tên Hồn Thánh này, muốn động thủ rồi.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #239