Tiến Vào Đường Môn


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Nơi này tọa lạc duy nhất một tòa kiến trúc cổ xưa, vạn năm tuế nguyệt ăn mòn
dường như không đem cái địa vị sừng sững của bọn hắn lay động. Tràng hạo kiếp
năm đó đem Sử Lai Khắc học viện triệt để hủy đi, Đường Môn nội tình cũng rơi
vào cảnh thảm trọng. Bọn hắn năm đó rốt cuộc lựa chọn trở thành một cái lánh
đời tông môn.

Thế nhưng không phải vì chủ trương lánh đời mà Đường Môn không tiếp tục hoạt
động nữa, chỉ là chuyển sang hoạt động trong bóng tối mà thôi. Nhiều khi từ
trong bóng tối nhiều ra, có thể nhìn rõ chân chính diện mục của hết thảy mọi
thứ trên đời. Phán đoán đúng hay là sai, sẽ rõ ràng hơn một chút.

Dây leo, thực vật phủ xanh phần lớn phía bên ngoài tòa kiến trúc này, khiến
cho người khác không khỏi cảm thấy một mảnh hoang sơ. Giống như nơi này từ lâu
bỏ hoang vậy. Bất quá, hai chữ ‘Đường Môn’ màu đen được khắc nổi trên tường
kia, không vương một chút bụi bẩn.

Ngọc Tử Bối nhìn Vân Chính Thiên một cái thật sâu, nói:

“Nói cho ngươi một bí mật.”

“Chuyện gì?” Vân Chính Thiên ngạc nhiên.

“Đường Môn chúng ta không có lánh đời như vẻ bề ngoài như vậy. Chúng ta vẫn
đang phát triển từng ngày. Chỉ có điều vị trí mở rộng không thuộc phạm vi Nhân
Vực mà thôi. Trước mắt ngươi tòa này tổng bộ, chính là một tòa duy nhất Đường
Môn tổng bộ lưu tại Nhân Vực, không còn cái thứ hai. Cho nên, nếu từ chỗ này
ngươi không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào. Xem như vận khí ngươi xui xẻo.”

Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng chính là bất ngờ, sau đó lại vô cùng đại
hỷ. Đường Môn hóa ra vẫn ngầm phát triển, không có như trong tưởng tượng chủ
trương lựa chọn lánh đời như mọi người thường nói. Minh bạch điều này, Vân
Chính Thiên ánh mắt càng lóe lên một tia hy vọng.

Đường Môn là đương đại mạnh nhất tông môn, chỉ cần bọn họ không lánh đời,
tương lai nhân loại đối với chung cực cuộc chiến với hồn thú có bước cải thiện
đáng kể.

Ngọc Tử Bối bước lên phía trước, hướng cửa lớn đứng nghiêm trang, đồng thời
lệnh bài Đường Môn cũng đã lấy ra, giơ lên phía trước nói:

“Đường Môn đệ tử, Ngọc Tử Bối.”

Ngay khi hắn vừa báo danh, một tầng ánh sáng từ bên trong quét ra, đem thân
thể cùng lệnh bài trên tay hắn bao phủ lại. Sau vài giây đồng hồ, cánh cửa lớn
bắt đầu chuyển động, mở ra một con đường bước vào bên trong.

Cái này, chính là khoa kỹ a. Căn bản Đường Môn bọn hắn không cần đệ tử đứng
canh, không có thân phận cùng lệnh bài hai thứ này đảm bảo, chỉ sợ vô pháp
tiến vào bên trong.

Ngọc Tử Bối hướng Vân Chính Thiên nói:

“Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta vào bên trong báo cáo cho mấy vị trưởng lão.”

“Được.” Vân Chính Thiên đáp.

Đường Môn bảo mật như vậy, Vân Chính Thiên không bận tâm chút nào. Trực tiếp
trên một mỏm đá lớn xếp bằng ngồi xuống, tiến vào minh tưởng. Ngọc Tử Bối vào
bên trong báo cáo tình hình, sợ rằng thời gian cũng không ngắn đi.

Tổng bộ Đường Môn tại Nhân Vực được xây dựng bên trong một khu rừng rộng lớn,
bốn phía xung quanh thực vật cực kỳ tươi tốt, nguyên khí nồng đậm. Trong
truyền thuyết có nói, tiên tổ Đường Tam, người sáng lập Đường Môn có võ hồn là
lam ngân thảo. Năm đó hắn lấy danh nghĩa phế võ hồn mà nhấc tung cả tòa Đấu La
Đại Lục này, một đời truyền kỳ không ai không thuộc.

Cho nên Đường Môn về sau thường lựa chọn lam ngân thảo võ hồn người nắm giữ
đảm đương môn chủ. Để nhắc nhở cho các đệ tử, không có phế võ hồn, chỉ có phế
nhân không biết nỗ lực mà thôi.

Thế nhưng thực tế chứng minh, không phải hồn sư nào sở hữu lam ngân thảo võ
hồn cũng ưu tú như Đường Tam. Cho nên hai vạn năm trước, Đường Môn đối mặt với
sự điêu tàn chưa từng có. May mắn vào thời điểm này, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ
Hạo, vị thứ hai đại năng đản sinh. Từng bước từng bước đem Đường Môn vực dậy.
Để cho Đường Môn huy hoàng chiếu rọi đến ngày hôm nay.

Ngọc Tử Bối tiến vào bên trong báo cáo, chính là ròng rã hai canh giờ.

Đến khi hắn bước ra, Vân Chính Thiên cũng đã tỉnh lại.

“Nhìn nét mặt của ngươi, có vẻ gặp phiền phức rồi?” Vân Chính Thiên nói.

Ngọc Tử Bối không giấu diếm, trực tiếp giải thích:

“Bọn họ nói Đường Môn trước giờ không dính líu đến tranh chấp chính trị. Mặc
dù ta đã nói hết nước hết cái, thế nhưng mấy lão già đó thực sự bảo thủ. Bọn
hắn còn nói, Thiên Phủ các ngươi thành lập chưa lâu, tiền vốn không có lại còn
muốn Đường Môn ở phía sau chống lưng, thật không biết lễ độ.”

“Vây sao?” Vân Chính Thiên hai mắt lay động.

Hắn dù biết sẽ khó khăn, thế nhưng không nghĩ Đường Môn sẽ thẳng thừng từ chối
như vậy. Bất quá Vân Chính Thiên hắn là người cứng đầu, mục đích chưa đạt
được, hắn không dễ dàng rời đi. Đường Môn cao tầng hắn còn chưa được diện
kiến, không lý nào không để cho hắn có cơ hội thuyết phục.

Bỗng nhiên hướng Ngọc Tử Bối cúi đầu một cái, nói: “Đa tạ Tử Bối huynh dốc
lòng, bây giờ mọi chuyện ở đây cứ giao cho ta đi. Ngươi giúp ta trở về nói với
bọn Thế Nhân rằng Chính Thiên ở đây thuyết phục Đường Môn cao tầng.”

Ngọc Tử Bối không khỏi ngạc nhiên. Bất quá, đứng trước mặt thiếu niên này,
không hiểu sao lại làm người các xuất hiện cảm giác cực kỳ tin tưởng.

“Vậy ta trở về trước, mọi chuyện đều do ngươi rồi.”

Ngọc Tử Bối rời đi. Vân Chính Thiên đi tới trước cửa Đường Môn, lấy ra cái
lệnh bài của Đường Tâm lưu lại.

Trong thời khắc Ngọc Tử Bối lấy ra lệnh bài của hắn, Vân Chính Thiên lập tức
nhìn thấy sự khác biệt. Lệnh bài đó là một khối màu trắng, hai chữ Đường Môn
được khắc nổi lại có màu xanh lam nhạt.

Còn lệnh bài của Đường Tâm, là một khối hoàng kim lệnh bài, Đường Môn hai chữ
màu đen a.

Tuy không rõ cấp bậc bên trong môn của hai người bọn họ ra sao, nhưng Vân
Chính Thiên đành đánh liều thử nghiệm một phen.

Hắn giơ lệnh bài lên trước máy quét, nói:

“Đây là lệnh bài Đường Môn do một người bạn ở Thú Vực đưa cho ta, hắn là Đường
Môn người, nói nếu có việc cần cứ trực tiếp cầm lệnh bài này đến Đường Môn
tổng bộ, sẽ có người tiếp đón.”

Nói xạo. Hắn dĩ nhiên nói xạo. Đường Tâm có bao giờ nói như vậy a. Hắn đưa
lệnh bài cho Vân Chính Thiên, chính là một cái bản sao mà thôi. Ở trong Thú
Vực đi lại, nếu gặp phải cường địch thì chỉ cần đem lệnh bài này truyền vào
hồn lực, lệnh bài sẽ phát ra tín hiệu cấp cứu, nếu gần đó có Đường Môn đệ tử,
họ sẽ tới tiếp ứng.

Vân Chính Thiên ở trong Thú Vực là do chính Lưu Vân Long bảo kê đường đi, tự
nhiên chưa lần nào dùng qua lệnh bài này.

“Tít . . . Tít . . .”

Không có tiếng trả lời, chỉ có cánh cửa lớn lần nữa mở ra. Vân Chính Thiên cẩn
thận thu lệnh bài vào túi, sau đó nhấc chân bước vào.

Ngay khi vừa bước vào trong, cửa lớn đóng sầm lại. Một mảnh tối đen như mực.

Đúng lúc này, trầm thấp thoại âm vang lên:

“Nói, từ đâu ngươi có lệnh bài này?”

Thoại âm này, ở bên trong Đường Môn vang vọng, mang theo một loại chấn nhiếp
uy lực khiến Vân Chính Thiên đầu đau như búa bổ. Miễn cưỡng vận chuyển hồn lực
cùng tinh thần lực chống lại, hắn có chút khó chịu nói:

“Này, các ngươi tiếp đãi bằng hữu như thế?”

“Tiểu tử vô lễ.”

Thanh âm kia có vẻ tức giận, đột nhiên áp lực trên người Vân Chính Thiên gia
tăng đáng kể. Đến mức độ này, hắn không thể không phóng thích võ hồn ra, đệ tứ
hồn hoàn lập tức sáng lên. Chân Phượng Thiên Mệnh đưa đến tăng phúc, nháy mắt
đem bản thân khí tức đẩy đến cực hạn.

Vân Chính Thiên tu vi tinh thần lực không thấp, thế nhưng đối mặt với thần bí
lão giả mang tới áp lực kinh khủng như vậy, nếu như không phải đối phương
không có ác ý, sợ rằng từ lâu hắn đã nổ đầu mà chết.

“Ồ, có chút bổn sự. So với tên nhóc Tử Bối khi nãy mạnh hơn không ít. Để lão
phu xem, ngươi có thể chịu đến khi nào?”

Không rõ là tán thưởng hay là đe dọa thanh âm. Vân Chính Thiên vẫn kiên trì
chịu đựng thêm một lúc nữa. Cho đến khi tứ chi bủn rủn, tinh thần kiệt quệ,
thì đã là ba mươi phút sau.

Ngã sấp mặt xuống nền đất lạnh, hắn trực tiếp thiếp đi.

Lần tiếp theo tỉnh dậy, hắn đã ở trong một căn phòng nhỏ, bốn phía được thắp
sáng bằng nến, nội thất đơn sơ, không gian có chút âm u ẩm ướt.

“Đã tỉnh rồi?” Thoại âm của thần bí lão giả lại vang lên dọa cho hắn nhảy
dựng.

“Không cần khẩn trương, ta ở đây là để nói chuyện a.”

Vân Chính Thiên bình tĩnh lại thì phát hiện trong phòng không biết từ bao giờ
đã có thêm một người. Hắn ngồi trên ghế dựa, toàn thân một bộ y phục màu đen.
Vì ánh sáng không đủ, Vân Chính Thiên nhất thời không rõ được dung mạo người
này.

“Tiền bối, vẫn bối Vân Chính Thiên hướng ngài hành lễ.”

Thần bí lão giả này nhìn thấy Vân Chính Thiên nghiêm trang hành lễ, chỉ hừ
lạnh một cái, trực tiếp nói ra:

“Nói cho ta nghe, ngươi lấy lệnh bài này từ đâu?”

Thần bí lão giả đem lệnh bài mà Đường Tâm lưu lại nắm ở trên tay, giơ ra trước
mặt Vân Chính Thiên. Rõ ràng trong lúc hôn mê, lão đã lục soát người của hắn
sau đó đem lệnh bài này lấy đi.

Vân Chính Thiên một mặt bình tĩnh, chậm rãi nói:

“Ta đã nói từ đầu, lệnh bài này là do bằng hữu của ta đưa cho ta. Hắn cũng là
Đường môn đệ tử.”

“Chỉ có như vậy sao? Còn câu sau đâu, cái câu mà có việc gì thì trực tiếp cầm
tới Đường Môn, sẽ có người tiếp đón?”

Thân bí lão giả cười cười nói.

Vân Chính Thiên nghe vậy, nhất thời xấu hổ, thật thà nói:

“Cái này là do ta bịa đặt. Xin thứ lỗi. Bất quá, ta thực sự có việc cần ngài
giúp.”

Thần bí lão giả giơ tay lên ngắt lời hắn: “Ở đây chỉ có một nguyên tắc, ta
hỏi, ngươi trả lời.”

Vân Chính Thiên khóe miệng hơi co giựt một cái, trong lòng thầm kêu khổ. Vị
thần bí lão giả này tính tình quái lạ, nhưng rõ ràng hắn đối với ta không có
ác ý, chỉ là không biết có âm mưu gì hay không.

“Tốt, đã hiểu rồi chứ. Ta hỏi ngươi, đệ tử đưa cho ngươi lệnh bài này tên gọi
là gì?”

“Là Đường Tâm, hắn là Đường Môn người phụ trách trà trộn vào Tà Hồn Điện, lấy
tên là Tiểu Tâm. Hắn còn là Hạo Thiên Tông hậu nhân, võ hồn dĩ nhiên là Hạo
Thiên Chuy.”

Vân Chính Thiên một mạch nói ra, lão muốn biết, hắn tự nhiên phụng bồi.

“Quả nhiên là hắn.” Thần bí lão giả thở dài một cái.

Đột nhiên lão đứng thẳng lên, hai tay chấp sau lưng xoay người bước đi.

“Đi theo ta.”

. . . . . . . . . . . . ..

Gần nhất mấy ngày nay, Truyền Thuyết Long Vương của lão Đ3 đi vào hồi gay cấn.
SLK bị diệt, ĐM trọng thương. Tuy không biết đến cuối cùng có hay không giống
như mở đầu của mình (SLK vong, ĐM lánh đời), thế nhưng hôm nay mình chỉ muốn
mở lòng một chuyện.

Bộ Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục này viết ra vào thời điểm Truyền Thuyết
Long Vương mới đi được bốn, năm trăm chương. Và mình đã tưởng tượng ra cái kết
của nó để có tiền vốn viết bộ này.

Rất tiếc, SLK lại bị Thánh Linh Giáo hủy diệt chứ không phải Thú Triều.

Mình chỉ mong các bạn xem như bộ đồng nhân này, chủ yếu mượn nhân vật mà bối
cảnh Đấu La Đại Lục mà thôi. Thưởng thức tình tiết mới do mình tạo ra (dù có
không mấy logic vì mình mới viết lần đầu, thông cảm).

Trong thời gian này, chương sẽ ra ít đi, vì mình còn muốn lão Đ3 ra cho hết để
có đủ tư liệu viết tiếp, hợp tình hợp lý hơn.

Cuối cùng, theo góp ý của mấy lão ca ở truyenyy này, mình đã và đang viết một
bộ mới (không phải đồng nhân), khi nào đủ vốn liếng sẽ giới thiệu rộng rãi cho
mọi người, hy vọng được đón nhận.

Chân thành cám ơn.

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #238