Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Ngay lúc tên thiếu niên tóc trắng kỳ âm vừa dứt, một cỗ băng lãnh khí tức đổ
ầm mà xuống. Khí lạnh nhanh chóng khuếch tán ra, nháy mắt đã bao trùm hơn một
nữa diện tích đại bản doanh thảo khấu.
Băng thuộc tính của Vân Chính Thiên đã tiếp cận cực hạn cấp bậc tồn tại, nương
theo tu vi tăng lên Hồn Vương, băng thuộc tính lại bày ra uy thế cường hãn đến
như vậy.
Loại cấp bậc này, hiện tại đã bỏ xa hỏa cùng quang minh song thuộc tính còn
lại.
Loại băng hàn khí tức vừa xuất hiện liền kéo nhiệt độ trong không khí cấp tốc
trút xuống. Ngay cả Phong Kình bên kia không khỏi hai tay khoanh lại trước
ngực run lên bần bật, miễn cưỡng điều động hồn lực mới giữ ấm cho cơ thể không
bị hàn khí xâm nhập.
Thế nhưng hai tên thảo khấu phụ trách canh gác lúc nãy tu vi lại quá thấp kém,
không cần làm gì cũng tự ngã ra mặt đất, mặt mũi tím tái. Đã bị hàn khí xâm
nhập vào cơ thể rồi.
Phong Kình một thân tu vi Hồn Vương, hắn thân thể to lớn như vậy, tự nhiên khả
năng chịu đựng phi thường hơn người, nhưng đối mặt với loại băng hàn này, một
cảm giác nguy hiểm không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
“Vẫn là ta đánh giá thấp tiểu tử ngươi, nhưng nếu người ngây thờ nghĩ rằng,
bằng vào thủ đoạn này vẫn chưa đủ đem ta đánh bại.”
Phong Kình nghiến răng, vừa nói xong, hắn liền ngửa mặt lên trời quát lớn:
“Lão Bạch, Đinh Lăng, Hắc Phong các ngươi còn không mau ra tiếp ứng.”
Thanh âm của hắn vang vọng khắp đại thảo nguyên này, khiến cho Hắc Phong ba
người có đang minh tưởng sâu cỡ nào cũng bị đánh thức dậy.
Chỉ cần ba người bọn hắn có mặt, đám Vân Chính Thiên làm sao dám càn rỡ được
nữa.
Phong Kình trong lòng tính toán rất kỹ lưỡng. Một tên Vân Chính Thiên đã khó
nhằn như vậy, bên cạnh lại còn hai tên tiểu tử khác, thực lực chắc chắn không
tầm thường. Mặc dù Phong Kình hắn bề ngoài cục súc nhưng tâm tính lại vô cùng
bình tĩnh, lựa chọn tri hô cho đám Hắc Phong nhanh chóng tới liên thủ, không
nghi ngờ gì là một quyết định phi thường hợp lý.
Gừng càng già càng cay a.
Chỉ có điều hắn làm việc này hơi bị dư thừa, bởi vì ngay lúc Vân Chính Thiên
thả ra băng khí tức. Ba người Hắc Phong đã xông ra khỏi lều trại mà tức tốc
bay thẳng tới đây. Chỉ có điều khoảnh cách từ chỗ bọn hắn tới cửa doanh trại
không gần, một vài giây hẳn không thể nào tới kịp.
Chỉ bằng thời gian ngắn ngủi này, đủ để Vân Chính Thiên nhấc lên một trận long
trời lở đất rồi.
“Hừm, tưởng như vậy là có thể cậy già lên mặt.”
Vân Chính Thiên hừ lạnh, trên tay Băng Đế Kiếm lập tức triển khai, một vùng
thảo nguyên rộng lớn lập tức hóa thành một màu lam sắc, hoa tuyết trong không
trung điên cuồng hiện ra nhảy múa.
Trong nháy mắt đóng băng một vùng rộng lớn, không chạm một chân vào cực hạn
chi băng, tuyệt đối không thể làm được.
Phong Kình làm sao không hiểu đạo lý này, ngay lúc hắn còn đang bị một màn
băng tuyết trắng xóa này làm cho kinh tâm động phách, thì từ trên trời cao
không hẹn trước mà giáng xuống một bức tường băng không lồ.
ẦM !
Tường băng tựa như thiên ngoại vẫn thạch một dạng, hung hăng nện thẳng vào mặt
đất ngay sau lưng Phong Kình, đem hắn cùng với doanh trại phia sau hoàn toàn
ngăn ra.
Mà bức tường băng này diện tích không nhỏ hơn trăm mét chiều ngang, chiều rộng
ước chừng ba mét, chiều cao phải tới năm mươi mét. Nhất thời đám thuộc hạ bên
trong không thể xông ra được mà chỉ đứng trơ mắt ra nhìn.
Vân Chính Thiên mộ kiếm này trực tiếp ngăn cản tiếp viện của đám Hắc Phong,
thêm nữa, nó cũng ngăn cản đường rút lui của Phong Kình.
“Tường băng này cầm chân Hắc Phong được khoảng ba phút. A Nhân, A Long, chúng
ta cùng lên đem tên ác bá này đánh chết trước.”
Vân Chính Thiên lạnh tanh nói, sát khí không cần che giấu lập tức phóng thích
ra bên ngoài.
Thế Nhân cùng Hữu Long vừa nghe mệnh lệnh, võ hồn đồng loạt phóng thích ra,
thẳng hướng Phong Kình mà lao vào.
Phong Kình chấn kinh một hồi liền thanh tỉnh lại, đối phương thủ đoạn vừa hiển
lộ ra, chính là muốn lấy ba địch một, trong thời gian ngắn nhất đem Phong Kình
hắn liệp sát. Chỉ cần thành công chém giết Phong Kình, chỉnh thể thực lực của
Liên Minh Thảo Khấu sẽ giảm xuống rõ rệt.
Phong Kình đường đường là trại chủ một trại, tuy rằng địa vị so với Hắc Phong
kia thấp hơn, nhưng Lão Bạch cùng Đinh Lăng hai người, không có ai là đối thủ
của hắn.
Trước mặt bị đám tiểu tử này lập mưu tính kế, hắn làm sao không nổi giận.
“Muốn giết ta, có dễ dàng như vậy?”
Phong Kình tức giận gầm lên, trên người hắn bỗng nhiên mọc ra một bộ lông màu
đen rậm rạp, ngay tại lồng ngực của hắn lại có thêm một cái bờm sư tử màu tím,
bao phủ lấy phần cổ cùng toàn bộ gương mặt. Một đôi to lớn vuốt trảo cũng
thuận theo hiện ra, khí thế sắc bén vô cùng.
Thể trạng Phong Kình vốn đã to lớn, sau khi võ hồn phụ gia về sau, lại vượt
hơn bốn mét chiều cao, so với A Long triển khai Thiên Nguyên Long võ hồn vẫn
bự hơn một chút.
“Thú võ hồn, Tử Hắc Cuồng Ma Sư.”
Vân Chính Thiên nói.
Tử Hắc Cuồng Ma Sư là thú võ hồn có khả năng công kích rất mạnh, cùng với lực
phòng ngự đáng kể. Có thể nói đây là một loại võ hồn công phòng toàn diện.
Phong Kình này thực lực không thể xem thường a, đích xác là một chân đáng gờm
trong đám đầu lĩnh.
Một tên có thực lực như vậy mà lại làm chuyện ác, Vân Chính Thiên hiện muốn
róc xương lột da hắn ngay tức khắc.
Như dự đoán từ trước, Phong Kình chính là một tên Hồn Vương năm hoàn, sau khi
phóng thích võ hồn, năm vòng hồn hoàn thuận theo dâng lên. Là lưỡng hoàng,
lưỡng tử, một hắc.
Màu sắc hồn hoàn không tệ, ít ra so với Lương Thế Nhân vẫn tốt hơn một bậc.
Can Hữu Long là người xông lên trước tiên, đệ nhất hồn hoàn trực tiếp sáng
lên. Thiên Long Hộ Thể.
“HỐNG——.”
Ngay khi vừa hộ thể, đệ nhị hồn kỹ cũng phát động. Một cỗ mạnh mẽ âm ba lực
bắn thẳng tới Phong Kình trước ngực.
“Hừm.” Phong Kình hít lạnh một hơn, sư trảo bắt chéo trước ngực, chân trái giơ
lên giẫm mạnh xuống, tạo thành một cái thủ thế, hiển nhiên hắn không có ý
tránh né, mà lại muốn đem Thiên Long Hống của A Long cản lại.
OÀNH !
Thiên Long Hống vừa chạm vào Phong Kình sư trảo, lập tức nổ tung. Phong Kinh
bị chấn lui về phía sau ba bước chân, thế nhưng sắc mặt lại phi thường tốt
đẹp, rõ ràng công kích của A Long không làm gì được hắn.
Can Hữu Long dù sao chỉ mới đạt tới Hồn Tông, sau hơn một tháng trở về từ Vực
Chủ vị diện, tu vi khoảng chừng bốn mươi tám cấp. So với Phong Kình chân chính
Hồn Vương, vẫn có chênh lệch nhất định.
Bất quá trận chiến này, không phải một đấu một, mà là ba đấu một a.
Ngay khi Phong Kình còn chưa ổn định lại cơ thể, từ bên hông đã bay tới một cỗ
cực đoan khí tức.
Lương Thế Nhân toàn thân bao bọc bởi một tầng lôi quang, Lôi Ảnh Quang Minh
Kích mang theo khủng bố lôi thuộc tính, thẳng vào phần hông của Phong Kình mà
đâm. Tốc độ quá nhanh, thời điểm lại chính xác, Phong Kình căn bản không kịp
tránh né.
PHẬP !
“A.” Xác thịt bị đâm xuyên, Phong Kình không khỏi rên lên một tiếng, sau lưng
đệ tam hồn hoàn trực tiếp triển khai.
Không rõ đệ tam hồn kỹ của hắn là gì, chỉ thấy Phong Kình cơ bắp cuồn cuộn
căng phồng lên, hai mắt trực tiếp hóa thành đỏ ngầu. Phong Kình một tay quay
ra chụp lấy Lôi Kích, một tay còn lại hóa thành sư trảo vung lên, không do dự
bổ xuống Lương Thế Nhân đỉnh đầu.
Sư trảo của Phong Kình, dưới sự tăng phúc của đệ tam hồn kỹ đã đạt tới cấp bậc
đang sợ. Lương Thế Nhân mà ăn trọn một trảo nào, sợ rằng tính mạng lập tức lâm
nguy.
Lương Thế Nhân đối mặt với công kích của Phong Kình, bất quá chỉ mỉm cười một
cái. Mà Phong Kình vừa nhìn thấy tên tiểu tử này cười, hắn trong nội tâm lập
tức khẩn trương lên.
Trúng kế.
Gầm !
Trầm thấp tiếng rồng ngâm vang lên, long trảo không biết từ đâu đánh tới, nháy
mắt đã đập tới trước mặt. Long trảo thể tích so với sư trảo của Phong Kình
muốn nhỏ hơn một điểm, nhưng khí thế hoàn toàn không kém chút nào. Nếu để long
trảo nào vồ trúng, cho dù bản thân Phong Kình lực phòng ngực cao cỡ nào cũng
phải chịu thương tích không nhẹ.
Phong Kình ánh mắt khiếp sợ, hắn sư trảo đang đánh vào Lương Thế Nhân, một
phần lực lượng là do đệ tam hồn kỹ có khả năng tăng phúc. Thế nhưng mắt thấy
long trảo của Can Hữu Long lại có công lực không chút nào thua kém, tự nhiên
vô cùng nghi hoặc.
“Ngây thơ, ta sẽ đem tên đồng đội của ngươi một trảo đánh chết, sau đó nhận
lấy một trảo của ngươi, ta không tin một trảo của ngươi so với sư trảo của ta
lợi hại hơn được.”
Phong Kình nhìn Can Hữu Long nói.
Tình huống hiện tại rõ ràng nhìn thấy dù Phong Kình bằng lòng liều mạng, hắn
vẫn không chút nào thua thiệt. Cam chịu một trảo của Can Hữu Long, để có thể
tập trung toàn bộ lực lượng đem Lương Thế Nhân đánh chết, như vậy cho dù có bị
thương, hắn vẫn là người có lời.
Phong Kình không hổ là đầu lĩnh thảo khấu, trong một tia sát na như vậy vẫn
làm ra quyết đoán hành động. Thế nhưng, hành động này của hắn thực sự đã mắc
phải sai lầm rồi.
Sai lầm của Phong Kình chính là không biết Lôi Kích mà hắn đang nắm lấy, thực
chất chỉ là võ hồn của Lương Thế Nhân.
Lương Thế Nhân cười mỉm, tâm niệm vừa động, Lôi Ảnh Quang Minh Kích đang tràn
ngập lôi quang kia trực tiếp biến mất. Ngay sau đó hắn lập tức đem thân thể
thoái lui về phía sau, để sư trảo của Phong Kình chụp vào hư không.
PHÁCH !
Sư trảo vỗ vào khoảng không làm ra mộ tiếng nổ to, nhưng mục tiêu đã không còn
tại đó nữa.
Phong Kình tràn ngập kinh hãi trong đáy mắt. Hắn rốt cuộc suy tính như thế
nào, chung qui vẫn trúng quỷ kể của bọn hắn. Chưa nói hai tên tiểu tử này phối
hợp ngầm thập phần ăn ý, chiến thuật lại vô cùng bài bản, dẫn dắt Phong Kình
rơi vào hố sâu không đáy.
Can Hữu Long ở bên kia tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, long trảo áp
súc đã lâu, một trảo vung ra liền đem một mảnh máu tươi bắn thẳng lên trời.
Phong Kình hét lên một tiếng liền ngã lăn ra mặt đất, một tay đưa lên che chắn
lại chỗ bị thương, thì hắn kinh hoàng phát hiện ra. Một bên vai của hắn đã
hoàn toàn biến mất.
“Con mẹ nó.” Phong Kình đau đến tím cả mặt. Tại vị trí vai bị long trảo vồ mất
kia để lộ ra phần xương trắng toát ở bên trong, máu thịt xung quanh một mảnh
bầy nhầy, tự nhiên đau thấu trời xanh.
“Làm sao có thể . . .trảo của hắn lại mạnh đến như vậy.” Phong Kình thất thanh
nói.
Hắn vạn lần không thể ngờ, một tên tiểu tử chỉ mới Hồn Tông lại có lực công
kích quá cường đại. Dưới tình huống bản thân đã vận dụng đệ tam hồn kỹ Cuồng
Ma Biến trước, thế mà vẫn bị trọng thương.
Cuồng Ma Biến là hồn kỹ có tác dụng tăng cường lực tấn công và phòng ngự trong
vòng ba mươi giây, đồng thời đem Phong Kình tiến vào trạng thái Cuồng Ma,
không biết sợ, không biết đau. Bất quá, tất cả đều không thể chống lại công
kích của A Long, bại dưới một trảo này.
Can Hữu Long một trảo khi nãy mạnh mẽ như vậy, chính là do hắn thả ra Bá Vương
Long khí tức, mượn lấy cấp bậc vương giả huyết thống mà Bá Vương Long ban cho,
mới có thể một kích định ra kết quả trận chiến.
Đối với kẻ thù như Phong Kình, hắn làm sao có suy nghĩ bảo lưu cho được. Vừa
bắt đầu liền dốc hết sức a.
Hồn Vương thì làm sao, Tử Hắc Cuồng Ma Sư thì làm sao, Phong Kình vẫn không
thể nào địch lại A Long cùng A Nhân liên thủ. Vết thương trí mạng này đã làm
thực lực của hắn cấp tốc trút xuống. E rằng bây giờ đã không còn cách nào tiếp
tục chiến đấu được nữa.
Phong Kình trong nội tâm rốt cuộc xuất hiện ý nghĩ mà đã lâu hắn chưa nghĩ sẽ
trải qua lần nữa, đó chính là quay đầu bỏ chạy. Đúng vậy, đám tiểu tử này mạnh
đến kinh người, Phong Kình hắn còn không mau chạy, mạng nhỏ này khó giữ rồi.
Suy nghĩ vừa xẹt qua, Phong Kình lập tức xoay đầu chạy. Chỉ cần hắn đục một lỗ
trên trên bức tường băng, là có thể nhìn thấy được sinh lộ rồi. Vào lúc này
binh lực Liên Minh Thảo Khấu đang điên cuồng phá băng mà xông qua, trong đó
hẳn nhiên có Hắc Phong ba người.
Cho dù việc chạy trốn này khiến Phong Kình mặt mũi mất sạch, nhưng còn hơn là
mất mạng vô ích a.
Bất quá, Phong Kình cước bộ chưa được bao xa, thì trước mặt đã bị một tên
thiếu niên tóc đen dài cản lại. Hắn cặp mắt âm lãnh liếc nhìn Phong Kình một
cái, một thanh kiếm khí màu đen từ bàn tay của hắn lóe lên, không do dự xuyên
qua ngực của Phong Kình.
“Ngươi . . . “ Phong Kình nói không thành lời, tên thiếu niên này rõ ràng là
Vân Chính Thiên, chỉ không biết tại sao hắn từ tóc trắng lại hóa thành một màu
đen kịt.
Kiếm đâm tới quá nhanh, Phong Kình không cách nào cản lại, thế nhưng hắn lồng
ngực lại không cảm thấy đau, ánh mắt mang theo vài phần nghi vấn.
“A.”
Rất nhanh, Phong Kình tự nhiên cảm thấy lồng ngực của mình trống trải. Tròng
mắt nhìn xuống liền trợn trắng lên. Bởi vì lồng ngực của hắn lúc này chỉ còn
là một mảnh đen ngòm vòng xoáy, bên trong đó không hề cảm nhận được chút sinh
mệnh lực nào.
Một kiếm này, chính thức đem ý thức của Phong Kình từ từ trút xuống.
“Tha . . . tha mạng . . .” Phong Kình rên rỉ nhìn Vân Chính Thiên nói.
Vân Chính Thiên gương mặt băng lãnh không đáp, đối với đám thảo khấu này hắn
còn hận không thể lập tức giết chết tất cả, tự nhiên không có hơi sức mà đối
đáp.
Đạo kiếm khí màu đen trên tay của hắn, rõ ràng là Hư Vô Kiếm.
Vân Chính Thiên thừa lúc A Nhân cùng A Long liên thủ đối phó Phong Kình, hắn
trực tiếp sử dụng Hồn Kiếm võ hồn, vận dụng hắc lực trong cơ thể, đem Kiếm
Thần Quyết đệ nhị thức Hư Vô Kiếm Pháp lôi ra. Cũng chính là nhát kiếm chí tử
dành cho Phong Kình.
Lồng ngực của Phong Kình bây giờ đã hóa thành một mảnh tràn ngập hư vô vật
chất, căn bản không còn gì có thể cứu hắn được nữa, trừ phi có một tên Phong
Hào đấu la cường giả vì hắn mà phong bế huyệt đạo, sau đó lại dùng hồn lực khu
trừ đi hư vô vật chất kia, tiếp theo lại không tiếc giá này cho hắn phục dụng
một số loại dược vật có khả năng tái tạo, lại tịnh dưỡng vài năm mới có thể
sinh hoạt bình thường.
Bằng không, thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu được.
Bất quá Vân Chính Thiên không có nhàn rỗi ngắm nhìn Phong Kình dần mất đi ý
thức, mà hắn giờ phút này lại muốn đẩy nhanh quá trình tử vong cho đối phương.
Hai vòng vạn năm hồn hoàn sau lưng hắn sáng lên, hắc quang vừa phóng ra lập
tức rơi trúng người Phong Kình đang dứng chết chân một chỗ. Sau đó một đạo
linh hồn màu đen từ trong cơ thể Phong Kình bị trích xuất mà ra.
Đây chính là đệ nhất hồn kỹ của Hồn Kiếm võ hồn. Vân Chính Thiên, hắn đang
muốn làm gì linh hồn của đối phương?
Phong Kinh không kịp biết chuyện gì đang xảy ra, thì một bàn tay màu đen to
lớn từ bên trên vỗ xuống, đem linh hồn Phong Kình chấn tan thành vô số mảnh
vụn, tan vào hư không.
Phong Kình triệt để chết, lại không phải chết bình thường mà lại là cái chết
cực kỳ đau đớn, không có cách nào đầu thai chuyển kiếp được nữa.
Thân thể bị hư vô vật chất hủy hoại, thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh.
Vân Chính Thiên sau khi sử dụng Diệt Hồn Thủ, hai mắt lóe lên vô tận kiếm ý,
nhìn thẳng vào lỗ thủng trên bức tường băng vừa bị đám Hắc Phong phá ra, trầm
giọng nói:
“Hôm nay Vân Chính Thiên ta, thề không bỏ xót bất kỳ một tên thảo khấu nào.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit