Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Vân Chính Thiên từ trong đáy mắt ẩn chứa một sự kiên quyết mãnh liệt, nhất
thời khiến đồng đội phía sau cũng thật cao hứng.
“Đội trưởng tất thắng.” Lương Thế Nhân nghiêm giọng hét lớn, theo sau đó cả
đám cũng đồng thanh hô lên.
Vân Chính Thiên nghe vậy, thoáng mỉm cười gật đầu nói: “Long Thần thành tất
thắng.”
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người phóng lên trung tâm võ đài.
Hắn nhắm mắt hưởng thụ không khí ấm áp chỗ này, cảm nhận hàng trăm ánh mắt
đang nhìn mình dáo dác, không tránh khỏi có một cỗ hưng phấn cảm xúc chạy dọc
nơi sống lưng.
Đây không phải lần đầu tiên hắn đặt chân lên võ đài, thế mà bây giờ lại có
chút bồi hồi lạ lẫm. Hắn hiện tại không phải tiểu tử yếu ớt khi vừa đặt chân
vào Bắc Long sơn mạch, cũng không phải thiếu niên yếu ớt bị Hắc Phong trại chủ
bóp cổ đến nghẹt thở. Hắn bây giờ đã có tư cách tự xưng một đời thiếu niên
tuổi trẻ thiên tài.
Không thể phủ nhận tham gia Vực Chủ khảo nghiệm chính là quãng thời gian thử
thách nhất của hắn từ khi trọng sinh tới nay. Rất nhiều biến cố đã xảy ra,
nhưng cuối cùng hắn vẫn có thể đi tới một bước này, để khẳng định bản thân và
để mang lại vinh quang cho Long Thần thành.
“Đúng vậy, Long Thần thành tất thắng.” Ngồi trên khán đài, Hàn Long Quần cũng
mỉm cười nói.
Đối với Hàn Long Quần, Vân Chính Thiên chính là bảo bối của hắn. Tiểu tử này
mang cho hắn một loại cảm giác an tâm. Chỉ cần để hắn thuận lợi lớn lên, sau
này Long Thần thành địa vị tại Nhân Vực, tự nhiên không thể lay động.
Vân Chính Thiên đứng nơi trung tâm võ đài, khí thế nhẹ tựa mây trời, không hề
tỏa ra một chút áp lực nào. Bất quá mấy tên đội trưởng kia không khỏi híp sâu
hai mắt, bởi vì Vân Chính Thiên thực lực, tuyệt không dễ dàng mà đối phó như
vậy.
“Thiên Phong đội trưởng, Vân ca sẽ thắng chứ?”
Một tên đội viên trong Nhật Nguyệt thành tiểu đội đột nhiên hỏi.
Từ Thiên Phong nghe vậy vẫn là im lặng không đáp. Bởi vì bản thân hắn hiện
tại, vẫn không dám nói chắc sẽ đem tên thiếu niên tóc trắng trên kia đánh gục.
Từ Vân cũng đã xuất hiện, hắn tuổi tác khoảng chừng mười tám mười chín tuổi,
vóc người thon dài, tuy không có rắn chắc như Vân Chính Thiên nhưng tuyệt đối
không phải ẻo lả nam nhân. Trên mặt hắn được trang điểm cầu kỳ, nổi bậc nhất
là một đôi quỉ dị con ngươi màu lam.
Từ Vân này lai lịch không rõ, chỉ biết hắn mang trong người huyết thống hoàng
tộc, chỉ có điều không thuộc nhất mạch truyền thừa như Từ Thiên Phong mà thôi.
Từ Vân khí thế phát ra vượt xa Vân Chính Thiên. Hắn trong mắt tràn ngập chiến
ý, một phàn bởi vì Nhật Nguyệt thành tiểu đội đến thời điểm này, chỉ có một
mình Từ Thiên Phong đặt chân vào Bát Cường. Cho nên mỗi tên đội viên còn lại
đều cố hết sức để gia tăng con số này.
Lý do thứ hai là hắn thực sự muốn lãnh giáo bản lĩnh hắc mã Vân Chính Thiên
một phen.
Không thể không nói trên người Từ Vân cũng xuất hiện một tia lãnh ngạo quí tộc
cùng với tính cách cẩn trọng. Dù sao Nhật Nguyệt Đế Quốc năm xưa đã từng thống
trị Đấu La Đại Lục trong thời gian dài, không trách bọn họ luôn ngạo khí ngút
trời.
Mục Vô Ưu như cũ lượn lên chính giữa, không nói gì nhiều, hai tay giơ lên ra
hiệu.
“Ba . . . Hai . . . Một . . . Bắt đầu.”
Ngay lập tức hai tuyển thủ thả ra chính mình võ hồn. Từ Vân phản ứng còn nhanh
hơn Vân Chính Thiên một chút. Ngay khi Mục Vô Ưu thanh âm vừa rơi xuống, sau
lưng hắn có một cái vòng tròn màu đen dâng lên dâng lên.
Vòng tròn này hoàn toàn một màu đen kịt, nhưng lại được bao bọc viền xung
quanh một vầng ánh sáng màu trắng, tỏa ra cực kỳ nhu hòa năng lượng.
Ngay khi nhìn thấy võ hồn của Từ Vân, Vân Chính Thiên trong đầu liền liên
tưởng tới Đại Nhật Cửu Quang võ hồn của Thanh Chi, chỉ có điều võ hồn này sở
hữu chính là hắc ám thuộc tính. Vòng tròn màu đen sau lưng Từ Vân nhấp nháy,
tức thì một cỗ u ám không gian bao trùm phạm vi võ đài.
“Đây là cái gì võ hồn?” Hàn Thanh Chi trên khán đài không nhịn được mà xoay
sang Dạ hành hỏi.
Dạ Hành có chút trầm tư suy nghĩ, sau đó nhìn nàng nói:
“Nếu ta đoán không sai, đây có thể là Dạ Nguyệt võ hồn. Là một loại võ hồn có
khả năng khống chế rất mạnh. Dạ Nguyệt võ hồn chính là bản địa võ hồn chỉ xuất
hiện ở Nhật Nguyệt Đế Quốc hai vạn năm trước, theo tuế nguyệt ăn mòn tưởng
chừng như loại truyền thừa huyết mạch võ hồn này bị thất truyền, thế mà không
ngờ bây giờ lại có thể gặp được hồn sư sở hữu Dạ Nguyệt võ hồn.”
Hàn Thanh Chi nghe vậy, thanh âm có chút sốt sắng:
“Theo Dạ thúc nói thì loại Dạ Nguyệt võ hồn này không tầm thường. Ca ca có đấu
lại hắn không?”
Dạ Hành cười cười đáp:
“Phải đánh mới biết được.”
Hàn Thanh Chi nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn lên võ đài lẩm bẩm:
“Ca ca cố lên.”
Ở phía bên kia, Vân Chính Thiên trên tay nắm lấy Hắc Kiếm, trong người đem
tinh thần lực âm thầm tản ra. Đối với năng lực đối phương không rõ ràng, Vân
Chính Thiên tất nhiên không muốn gấp gáp tấn công. Hắn từ xưa tới nay đều là
người cẩn trọng, chuyện ngu ngốc như vậy hắn hội không làm.
Từ Vân mắt thấy Vân Chính Thiên chủ động phòng ngự, miệng nhếch lên một tia
cười nhàn nhạt. Sau lưng hắn năm vòng hồn hoàn quỉ dị lượn lờ, bốn tử, nhất
hắc, ngay sau đó đệ nhất hồn hoàn tự nhiên lóe lên.
Dạ Nguyệt võ hồn, Dạ Nguyệt Ca.
Dạ Nguyệt ánh hào quang chợt nở rộ, tạo thành một dải hào quang hắc sắc đem vị
trí Vân Chính Thiên bao phủ lại, đồng thời có một khúc ca mang âm hưởng nhẹ
nhàng mà ma mị vang lên. Mà ngay khi Hắc Nguyệt ánh hào quang nhu hòa vừa chạm
vào thân thể Vân Chính Thiên, tức thì hắn cảm thấy trong thể nội hồn lực vận
chuyển chậm chạp đi mấy phần.
“A. Là cấm chế hồn lực vận hành.”
Gương mặt hắn không khỏi kinh ngạc, liền thôi động Dịch Cân Kinh đưa đến chống
đỡ. Theo tu vi của hắn tịnh tiến, tổng sản lượng hồn lực đồng thời tăng lên
thì Dịch Cân Kinh đã không còn ưu thế như ban đầu. Thế nhưng Dịch Cân Kinh vẫn
có thể đả thông kinh mạch, khiến tốc độ vận chuyển hồn lực nhanh hơn bình
thường, đối mặt với loại cấm chế của Từ Vân, vẫn có một chút ít tác dụng.
Cảm nhận Vân Chính Thiên lấy cương đấu cương, đang ra sức chống cự lại hồn kỹ
suy yếu của mình, Từ Vân cũng khẽ cau mày lại. Đối với Vân Chính Thiên danh
tiếng hắn tất nhiên có nghe qua, lấy sức một người đối đầu với vạn năm Ám Kim
Khủng Trảo Hùng mà vẫn toàn mạng trở về, đích xác bất phàm.
Cho nên hắn tự nhiên không thể chủ quan, vào trận liền đem toàn lực đi tới ứng
phó.
Từ Vân tay áo phất lên, sang lưng hắn đệ nhị hồn hoàn lập tức lóe sáng. Dạ
Nguyệt Ca thanh âm đột nhiên dứt hẳn. Phản phất toàn bộ tiếng động đều bị một
loại lực lượng vô hình cắn nuốt hoàn toàn, để lại một mảnh tịch mịch không
gian.
Dạ Nguyệt võ hồn, Dạ Nguyệt Tịch.
Nhu hòa vầng sáng chíu rọi Vân Chính Thiên phạm vi, một khắc sau hắn cảm thấy
thân thể như rơi vào một vùng không gian vô định. Sắc mặt không khỏi cả kinh,
loại này hồn kỹ chính là cấm chế toàn bộ tinh thần lực của hắn, mặc sức tinh
thần hải bên trong ầm ầm cuộn sóng, nhưng như cũ bị phong bế hoàn toàn lại.
Hồn sư cao cấp có thủ đoạn sử dụng tinh thần lực khuếch tán ra xung quanh để
cảm nhận rõ ràng hơn mọi chuyển động trong phạm vi cho phép. Mà hồn kỹ này của
Từ Vân, giống như đâm mù hai con mắt của đối thủ, làm đối thủ rơi vào trạng
thái tịch mịch.
Vân Chính Thiên kinh ngạc, Long Thần thành tiểu đội kinh ngạc, ngay cả Hàn
Long Quần, Dạ Hành cũng kinh ngạc. Bậc này võ hồn, nếu như Từ Vân không đoản
mệnh, sau này thành tựu không thể hạn lượng a.
Một tên sở hữu võ hồn có khả năng khống chế bậc này, trên chiến trường tuyệt
đối là khủng bố tồn tại. Phải biết Dạ Nguyệt võ hồn của hắn, toàn bộ hồn kỹ
đều có thể tác động trên quần thể. Tu vi càng cao, nhân số chịu khống chế càng
nhiều.
“Thật không ngờ ngoài Từ Thiên Phong ra lại vẫn có một tên Từ Vân kinh khủng
như vậy.” Vân Chính Thiên thầm nghĩ.
Nơi này ngọa hổ tàng long.
Nếu để Từ Vân tận lực triển khai khống chế năng lực một cách thoải mái như
vậy, hắn tất nhiên gặp phiền toái rất lớn. Hiện tại không thể tiếp tục phòng
ngự, phải gia tăng công kích.
Hít sâu một hơi, Vân Chính Thiên đồng tử lóe sáng, một vệt kiếm ý áp súc đã
lâu lập tức ngưng tụ. Hắc Kiếm thuận theo quét một đường ngang, chỉ nghe trong
không khí có tiếng ‘Rắc’ nhẹ vang lên.
Tùy tiện một kiếm của đối phương vừa nãy liền đem Dạ Nguyệt Ca cùng Dạ Nguyệt
Tịch xiềng xích hoàn toàn chặt đứt. Chuyện này phi thường hiếm thấy khiến Từ
Vân không khỏi chấn kinh.
Hừ lạnh một tiếng, Từ Vân lập tức thúc dục hồn lực đem xiềng xích một lần nữa
nối liền lại với nhau, tiếp tục gia tăng cầm cố trên người Vân Chính Thiên.
Loại này xiềng xích, không những phong bế hồn lực cùng tinh thần lực đối thủ,
mà còn theo thời gian làm đối thủ trên toàn bộ phương vị điên cuồng trút
xuống.
Thời gian cầm cố càng dài, Vân Chính Thiên càng ăn không ít khổ.
Cho nên phải nhanh chóng giải trừ toàn bộ trạng thái tiêu cực này.
Vân Chính Thiên hai mắt nhắm lại, đệ tứ hồn hoàn sau lưng hắn chợt lóe lên.
Tức thì một cỗ Chân Phượng khí tức bạo vũ mà ra tràn ngập trong thiên địa.
U U U !
Thất Diện Kiếm đệ tứ hồn kỹ, Chân Phượng Thiên Mệnh.
“Rắc.”
Chân Phượng Thiên Mệnh vừa phóng thích, toàn bộ hiệu quả cầm cố của Từ Vân lập
tức gãy đoạn, hắn không khỏi thu lại lực lượng của mình, cau mày nhìn biến hóa
của Vân Chính Thiên bên kia.
Một khi thả ra Chân Phượng khí tức, bất kỳ hiệu quả xấu nào đang tác động lên
cơ thể cũng bị giải trừ, với điều kiện là tinh thần lực của Vân Chính Thiên
phải cao hơn Từ Vân mới được. Mà Vân Chính Thiên ở trong Huyết Đô, mượn lấy
một phần hắc hóa lực lượng mà đột phá Linh Uyên Cảnh cấp bậc tinh thần lực, ở
độ tuổi này đã là kinh khủng tồn tại.
Bất quá tiến vào cấp độ này về sau, hắn có cảm giác dậm chân tại chỗ không thể
tiến lên được nữa. Đồng thời bí pháp mà sư phụ Bao Lão truyền thụ cho hắn vẫn
dừng ở đệ nhất cảnh.
Khai Tâm Cảnh hắn đã nắm vững từ lâu, nhưng để tiến thêm một bậc Ngưng Hồn
Cảnh vẫn không cách nào làm được. Một phần đã lâu hắn cũng chưa có dịp cùng
Bao Lão tu luyện cho nên bình chướng này chưa từng một lần xông qua.
Thế nhưng ở độ tuổi này, đạt tới Linh Uyển Cảnh cấp độ tinh thần lực, tương
đương khủng bố. So với Từ Vân bên kia thì hơn không chỉ một bậc.
Kiếm ý tùy ý quét ngang, cùng với Chân Phượng Thiên Mệnh hộ thể. Lập tức đem
Từ Vân hai loại hồn kỹ hoàn toàn phá bỏ.
Vừa thoát khỏi xiềng xích cầm cố, Vân Chính Thiên cảm giác không thể thoái mái
hơn, thân hình lập tức hư huyễn, trực tiếp phóng tới Từ Vân vị trí.
Hưu !
Đối mặt với một vị khống chế hệ chiến hồn sư, cần phải dùng phương pháp tốc
chiến. Hắc Kiếm đặt ở ngang hông, bộ pháp cực kỳ ảo diệu. Mỗi một bước chân
của hắn đi qua đều lưu lại một vệt tàn ảnh màu trắng.
“Thật nhanh.” Ngồi trên đài cao nhất, Vực Chủ không khỏi cảm thán.
Binh sĩ bên dưới chỉ thấy một đạo lưu quang lóe lên, ngay sau đó Vân Chính
Thiên đã tiếp cận Từ Vân khoảng cách gần nhất. Hắc Kiếm mang theo lăng lệ khí
tức, một kiếm vung ra, vị trí là phần hông của đối thủ.
Từ Vân thập phần kinh ngạc, bất quá hắn dường như đã có dự tính từ trước. Ngay
khi Vân Chính Thiên vừa vung kiếm, một tầng kim sắc vòng sáng đã xuất hiện,
đem Từ Vân phủ lại, đồng thời chặn lại công kích của đối phương.
“Hồn đạo vòng bảo hộ?”
Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, cơ thể uyển chuyển như nước, đánh liền năm
kiếm vào Từ Vân.
“KHANH ! KHANH ! KHANH . . . !”
Hồn đạo vòng bảo hộ là hồn đạo khí có khả năng tạo ra một tầng năng lượng bảo
hộ. Hồn đạo khí này của Từ Vân đẳng cấp không thấp, xem ra là vật bảo mệnh của
hắn. Chỉ cần tu vi song phương không chênh lệch quá nhiều, hồn đạo vòng bảo hộ
đều phát huy tác dụng.
Mặc dù thời đại hiện tại hồn đạo khí không còn nhan nhản như trước, thế nhưng
Nhật Nguyệt thành vẫn là thành phố yêu thích loại này đồ vật. Cho nên Từ Vân
lấy ra một cái hồn đạo vòng bảo hộ, không khiến mọi người có nửa điểm bất ngờ.
Thế nhưng loại đồ vật này, vẫn có hiệu quả nhất định của mình. Chỉ cần nhìn
thấy Vân Chính Thiên không cách nào phá tan được đã đủ hiểu.
“Hừ.”
Công kích hồi lâu vẫn không thể đem phòng ngự đối phương xóa bỏ, Vân Chính
Thiên chủ động lui lại, ngay sau đó mãnh liệt hỏa diễm trong tròng mắt bộc
phát.
Hỏa Phượng Kiếm hư huyễn hiện ra thay thế cho Hắc Kiếm. Mà ngay khi Hỏa Phượng
Kiếm vừa ngưng hình, Vân Chính Thiên không chần chừ đem Từ Vân đang nấp sau
vòng bảo hộ kia oanh tạc.
Thất Diện Kiến đệ nhị hồn kỹ, Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.
Thiên Hỏa ngưng hình thành một con Hỏa Phượng Hoàng to lớn, theo phương vị
nhát chém của Vân Chính Thiên, nó hót lên một tiếng rồi xông tới Từ Vân vị
trí.
Hỏa diễm khí tức ùa tới, Từ Vân hai mắt thập phần ngưng trọng. Hắn cường độ
thân thể vốn không mạnh mẽ, nếu như không có hồn đạo vòng bảo hộ này, chỉ sợ
hắn thật sự sẽ trọng thương dưới một kích này của đối phương.
Hỏa Phượng Hoàng vũ bão phóng tới, thế nhưng ngoài dự đoán của Từ Vân, đầu Hỏa
Phượng Hoàng này không có trực diện oanh kích vào hồn đạo vòng bảo hộ mà nó
lại lượn ra sau lưng, dùng chính thân thể hỏa diễm của mình mà ôm trọn Từ Vân
vào trong.
Hừng hực hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt.
“Chết tiệt. Ngươi là muốn so đấu hồn lực?”
Từ Vân trong lòng nhận định, cùng nhau tiêu hao chính là chiến lược của đối
phương. Bất quá Từ Vân hắn đã là năm hoàn Hồn Vương, lấy tu vi bốn hoàn Hồn
Tông của Vân Chính Thiên làm sao có tư cách cùng hắn so đấu hồn lực được chứ.
Khán giả bên dưới chỉ nhìn thấy trên võ đài là một khối cầu được bọc bởi tầng
tầng lớp lớp hỏa diễm. Chớp mắt một cái, Vân Chính Thiên đã phóng lên không
trung, hắn gương mặt rốt cuộc nở nụ cười.
“Từ Vân, để xem hắc ám thuộc tính của ngươi cao hơn, hay là quang minh thuộc
tính của ta ca hơn.”
Vân Chính Thiên vừa dứt lời, tức thì một thanh cự kiếm nặng nề hiện ra, vô số
quang minh đồ án chạy dọc thân kiếm phát ra ánh sáng lập lòe. Ngay khi Vân
Chính Thiên đem thanh cự kiếm này chỉ thẳng lên trời, một cột sáng mang theo
quang minh khí tức liền đánh thẳng xuống vị trí Từ Vân.
Thất Diện Kiếm đệ tam hồn kỹ, Tịnh Hóa Chi Quang.
Quang Minh Thánh Kiếm đã lâu chưa có xuất hiện, mà tế vật lần này lại chính là
Từ Vân sở hữu Dạ Nguyệt võ hồn.
Tịnh Hóa Chi Quang chỗ cường đại nhất, chính là khi nó đối đầu với hắc ám chi
lực. Nếu Tịnh Hóa Chi Quang rơi xuống đầu một tên phổ thông hồn sư, thì hắn
chỉ cảm thấy một cỗ chóng mặt chói lòa mà thôi, thế nhưng nếu trực tiếp sử
dụng với hồn sư có hắc ám thuộc tính, thì loại năng lượng này gọi là thanh lọc
và ăn mòn.
“A.”
Từ Vân bị Tịnh Hóa Chi Quang phủ xuống, thân thể lập tức run rẩy kịch liệt.
Nếu là bình thường, hắn liền giải trừ toàn bộ hồn kỹ, sau đó tận lực tránh lui
khỏi phạm vi công kích. Bất quá hiện tại lại vô phương.
Bốn phía xung quanh đều bị hỏa diễm bao phủ, chỉ cần giải trừ hồn đạo vòng bảo
hộ, e rằng thân thể sẽ bị nướng chín. Nhưng nếu không nhanh chóng thoát ra,
Tịnh Hóa Chi Quang sẽ đem hắn hồn lực ăn mòn toàn bộ, đến lúc đó thương thế
không nhẹ a.
Từ Vân nhắm hai mất lại, rốt cuộc có chút khó khăn nói:
“Ta chịu thua.”
Mục Vô Ưu không hổ là trọng tài canh trận lão làng, ngay khi Từ Vân ba chữ vừa
vang lên, lão liền đem tu vi Phong Hào của mình hiển lộ ra, hữu chưởng như mũi
tên đâm thẳng vào quả cầu lửa, mạnh mẽ kéo Từ Vân ra khỏi nguy hiểm.
Thái độ của lão cực kỳ nghiêm túc, nếu Từ Vân khi nãy không thức thời mà lựa
chọn tiếp tục chống cự, e rằng mạng nhỏ thật khó giữ, vì vậy ngay khi hắn vừa
chấp nhận buông xuôi, Mục Vô Ưu liền tận lực cứu nguy.
“Ca ca thắng.” Hàn Thanh Chi ở trên võ đài thiếu điều muốn nhảy cẩng cả lên.
Đối với vị ca ca này, hắn chưa bao giờ làm nàng thấy thất vọng, hoặc có thể
nói làm Long Thần thành thất vọng.
“Thắng rồi.” Bên dưới đài, Long Thần thành tiểu đội cũng hò reo thành tiếng.
Vân Chính Thiên chiến thắng, đem nhân số bọn hắn lọt vào Bát Cường lên con số
hai người.
“Trận này Từ Vân thua thật thảm, ba cái hồn kỹ cuối cùng còn chưa được triển
khai.” Từ Thiên Phong tại khu chờ chiến có chút thất vọng nói. Thế nhưng
chuyện này hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.
Từ Vân chỗ cường đại nhất chính là chưởng khống toàn cục, để đối đầu với cường
công như Vân Chính Thiên, vẫn có chút miễn cưỡng. Nếu không phải Vân Chính
Thiên cẩn trọng hành động, để tránh tiêu hao quá nhiều hồn lực thì Từ Vân làm
sao chống cự được tới bây giờ.
Bất quá, Từ Thiên Phong hắn lẫn Đái Thiên Huyền có lẽ không có cơ hội giao đấu
với Vân Chính Thiên, bởi vì nhánh của bọn hắn hoàn toàn khác nhau. Nếu bọn hắn
đoán không sai, Vân Chính Thiên sẽ gặp Vương Hạo ở trận bán kết, mà Vân Chính
Thiên có biểu hiện mạnh mẽ cỡ nào, vẫn không thể cùng Vương Hạo ở một chỗ đối
đầu a.
“Thật may mắn.” Từ Thiên Phong lẫn Đái Thiên Huyền ở hai chỗ khác nhau nhưng
tâm tư lại giống nhau. Chỉ cần không gặp Vân Chính Thiên hoặc Vương Hạo, bọn
hắn vẫn tràn đầy niềm tin tiến vào chung kết.
Sau khi cứu Từ Vân khỏi nguy hiểm, Mục Vô Ưu nói:
“Trận thứ năm, Vân Chính Thiên thắng. Trận tiếp theo, Tiếu Phong đấu với Chu
Linh.”
“Phong ca, cố lên.” Vân Chính Thiên bốn người đều hướng Tiếu Phong làm cái thủ
thắng. Tiếu Phong tiến vào năm hoàn Hồn Vương tới nay, vẫn chưa có chân chính
biểu lộ thực lực lần nào, đây cũng là dịp để hắn bày ra biểu hiện ưu tú cho
Thành Chũ, vẫn là Vực Chủ quan sát một phen a.
“Long Thần thành tất thắng.” Tiếu Phong không quên hô lớn, sau đó thân thể hóa
thành một đạo phong quang tiến lên võ đài.
Đối thủ của Tiếu Phong là Chu Linh tới từ Bạch Hổ thành, ngoại trừ Mã Thiên
Hoa ra, đây là nữ binh sĩ thứ hai tham gia thi đấu.
Chu Linh gương mặt lãnh diễm, đầu tóc đen mượt, làn da trắng nõn. Nàng mặc một
bộ quân phục màu đen, càng làm nàng thêm phần bí hiểm.
“Nàng họ Chu, võ hồn hẳn là U Minh Linh Miêu đi.” Vân Chính Thiên phán đoán.
Nhắc tới Chu gia, không ai không biết. Đây chính là một cái cỗ lão gia tộc cực
kỳ thân thiết với Đái gia kia. Tại Sử Lai Khắc Thất Quái thế hệ đầu tiên, vẫn
có một vị thuộc Chu gia tồn tại a, nàng gọi là Chu Trúc Thanh, là thê tử của
Đái Mộc Bạch.
Cả hai người họ chính là một cái truyền kỳ kể không hết, Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, U
Minh Bạch Hổ uy danh hiển hách.
Sở hữu truyền thừa võ hồn U Minh Linh Miêu, tốc độ cực nhanh, lại sở hữu hắc
ám chi lực. Chu gia bao đời nay vẫn không có dấu hiệu sụp đổ, một phần là do
có Đái gia tồn tại, phần còn lại chính là tự thân thực lực của bọn họ.
Trận thứ sáu này, có thể gọi là chiến trường của mẫn công hệ chiến hồn sư.
Đối với loại này thi đấu, Mục Vô Ưu hai mắt vô cùng chăm chú, bởi vì mẫn công
hệ chiến đấu với tốc độ rất nhanh, chỉ cần hắn lơ là một chút thì một trong
hai người họ liền trả cái giá rất đắt.
Mục Vô Ưu giơ tay lên cao, lần nữa hô to:
“Ba . . . Hai . . . Một . . . Bắt đầu.”
. . . . . . . . . . . . . . ..
Kính chúc tân xuân tới tất cả bằng hữu đã theo dõi bộ truyện này suốt thời
gian qua. Cám ơn mọi người đã đồng hành cùng Bao Lão từ khi truyện chỉ có vài
chương cho tới hiện tại, tuy có lúc bạo chương có lúc nợ chương, hoặc gần đây
không ra chương nhưng mọi người vẫn theo dõi liên tục. Đây là động lực cho Bao
Lão tiếp tục theo đuổi đam mê này a.
Làm Cha trọng trách thật nặng nhưng cũng thật vui, Bao Lão sẽ cố gắng cân bằng
lại mọi thứ và gửi tới mọi người những chương truyện mới trong thời gian sắp
tới a.
Chúc mừng năm mới.
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit