Đối Kháng


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

. . . . . . . . . . . . ..

Vực Chủ thanh âm nguy nga như núi lại mang theo vài phần chấn nhiếp khiến đám
tiểu bối không dám nhúc nhích lấy một chút.

Đối với thủ đoạn này, Vân Chính Thiên chỉ khẽ nhếch mép. Tính cách Vực Chủ hắn
còn lạ gì, hắn đây là một người tuổi lớn nhưng tâm tính lại tươi trẻ, hiện tại
đối với đám tiểu bối diễu võ dương oai bỡn cợt mà thôi.

Lấy thân phận đội trưởng dẫn đầu, song song cùng với ba tiểu đội còn lại.
Vương Hạo, Đái Thiên Huyền, Từ Thiên Phong đều tỏa ra khí chất xuất trần, ngạo
nghễ bước vào Vực Chủ Đại Điện.

Vực Chủ Đại Điện là một tòa kiến trúc đồ sộ rộng lớn, phản phát chỉ cần ho một
tiếng, thanh âm sẽ vang vọng khắp bốn phương tám hướng. Cho nên đám tiểu bối
bước vào đều vô cùng cẩn thận, sợ sẽ làm lão nhân gia phật ý thì thật phiền
toái.

Bên trong Đại Điện, có vô số cột trụ khổng lồ chống đỡ cho trần cao bên trên,
mà ngay tại vị trí hạch tâm, có một cái bình đài hình tròn, đường kính khoảng
chừng mười mét. Ở trên đó kẻ hầu người hạ, y phục thanh tú vũ công đang nhảy
múa.

Chính giữa bình đài, hiển nhiên là một cái màu Hoàng Kim Vương Tọa, ngồi trên
Vương Tọa là một tên trung niên nam tử.

Vừa nhìn thấy vị nam tử này, Mục Vô Ưu quỳ một chân xuống cúi đầu nói:

“Hồi bẩm Vực Chủ đại nhân, bốn tiểu đội vượt qua Thông Thiên Tháp đã tới.”

Mục Vô Ưu vừa quỳ xuống bẩm báo, tức thì toàn bộ thiếu niên đang có mặt cũng
đồng dạng quỳ xuống, chỉ có Vân Chính Thiên hơi chậm một nhịp, nhưng cũng
nhanh chóng làm theo.

Vực Chủ đại nhân nghe vậy phất tay áo một cái, một cỗ nhu hòa năng lượng bỗng
xuất hiện đem gần ba mươi tên thiếu niên thân thể kia nhấc lên, làm cho bọn
hắn đứng thẳng lại.

Loại này nhu hòa năng lượng làm bọn hắn hoàn toàn không thể kháng cự lại được.

“Đây là Cực Hạn Đấu La chi lực, thật là khủng bố.”

Một số binh sĩ không nhịn được khẽ kêu lên.

Cực Hạn Đấu La chính là đỉnh phong của thế giới này. Mà Nhân Vực hiện tại cũng
chỉ có hai vị đạt tới Cực Hạn Đấu La cấp bậc mà thôi, một trong hai người đó
đang hiện hữu trước mặt bọn hắn, hỏi làm sao không kinh tâm động phách cho
được.

Thế giới có không ít người muốn đặt chân bước lên vị trí cao quí này, nhưng đó
chỉ là ước muốn mà thôi. Trở thành Phong Hào Đấu La đã vô cùng khó khăn, mà
tiến vào Cực Hạn Đấu La tầng thứ há lại dễ dàng. Phải biết vài trăm năm chỉ
đản sinh một vị, đây chính là khủng bố tồn tại a.

Mục Vô Ưu tiếp lời:

“Vực Chủ đại nhân, bốn tiểu đội ở đây lần lượt là Tu La thành, Long Thần
thành, Nhật Nguyệt thành và Bạch Hổ thành. Sắp tới khảo nghiệm như thế nào,
mời ngài phân phó.”

Mục trưởng lão thanh âm vừa dứt, trong Đại Điện duy trì một mảnh trầm mặc. Đối
với bọn hắn bây giờ, khảo nghiệm mới thực sự bắt đầu a.

Vực Chủ có chút lười biến đưa mắt quét xuống bên dưới, ánh mắt trực tiếp rơi
vào bốn vị trí đội trưởng. Vừa trông thấy Vân Chính Thiên, hắn trên mặt có
chút mỉm cười nhàn nhạt.

“Đám tiểu bối các ngươi, trực tiếp ngồi xuống đất đi, không cần đứng hoài như
vậy làm gì a.”

Cả đám nghe vậy ánh mắt nhất thời ngây ngốc, bất giác liếc nhìn Mục trưởng
lão, chỉ thấy lão sắc mặt bình thường như cân đường hộp sữa. Bọn hắn cũng đành
phải xếp bằng ngồi xuống.

Chỉ là tình cảnh hiện tại, khung cảnh hiện tại trang nghiêm như vậy, lại dùng
cách thức ngồi xuống đất nói chuyện với nhau, có vẻ không đúng lắm.

Vực Chủ lại nói:

“Không cần nghiêm trọng như vậy đâu. Đến được chỗ này, các ngươi đều là thiên
tài hiếm có. Ta năm xưa cũng từng là thiếu niên như các ngươi, đối với các bậc
tiền bối mạnh mẽ khi đó vẫn cảm thấy có chút không thể vươn tới. Nhưng . . .”

Vực Chủ lại cười, sau đó giơ hai tay sang ngang nói lớn:

“Ta hiện tại, không phải còn vượt qua bọn họ hay sao. Vì vậy ta muốn nói cho
các ngươi một điều. Dám mơ ước, dám theo đuổi mới làm nhân loại chúng ta tiến
bộ. Các ngươi muốn thay đổi, thì phải làm một việc gì đó thật khác, có như vậy
bản thân mới có tiền đồ. Mới để sử sách Đấu La Đại Lục nhắc tới tên mình.”

Vực Chủ đạo lý này không ai không hiểu, nhưng phát ra từ chính miệng của hắn
làm đám tiểu bối bên dưới không khỏi chăm chú lắng nghe.

Vân Chính Thiên trong lòng cũng hơi bất ngờ. Bởi vì trước sau hắn chỉ tiếp xúc
nhiều với thân phận Huyết Đế của Vực Chủ, chứ bản thân Vực Chủ là người thế
nào, hắn cũng chưa có nói chuyện quá nhiều.

Hiện tại Vực Chủ cho hắn cảm giác cực kỳ an tâm, người này quang minh chính
khí lẫm liệt nơi mi tâm, hoàn toàn khác xa so với Huyết Đế âm độc ngày trước.
Xem ra thời gian gần đây hắn đã thành công khu trừ hắc hóa chi lực một cách
triệt để a.

Cảm nhận ánh mắt tiếp thu của đám tiểu bối, Vực Chủ hài lòng nói tiếp:

“Nếu để ý một chút các ngươi sẽ thấy những khảo nghiệmi vừa kinh qua chú trọng
nhất chính là khả năng phối hợp và hiểu ngầm ăn ý của từng thành viên với
nhau. Thì bây giờ phương thức khảo nghiệm sẽ thay đổi hoàn toàn.”

Dứt lời, Vực Chủ ngón tay búng ra, tức thì có một cái màn hình giả lập xuất
hiện ở trước mặt.

“Tiếp theo sẽ là đối kháng trực tiếp. Ai có dũng khí tham gia, cứ báo danh.
Sau đó ta sẽ chia bảng cho các ngươi. Bốn người mạnh nhất, sẽ gia nhập Thiên
Quân của ta.”

Đùng !

Cơ thể đám tiểu bối bên dưới run rẩy cả lên khi nghe tới hai chữ Thiên Quân.
Bởi vì đây chính là đội binh tinh nhuệ nhất, do chính Vực Chủ sáng lập. Nghe
nói bên trong đó, đẳng cấp thấp nhất đã là bảy hoàn Hồn Thánh và cũng chỉ có
bảy hoàn Hồn Thánh mới có tư cách trở thành một tên Thiên Quân.

Bất quá hiện tại, Vực Chủ lại thay đổi điều kiện gia nhập Thiên Quân một cách
táo bạo như vậy, để cho bọn hắn không khỏi sục sôi một trận chiến ý.

Gia nhập Thiên Quân, chính là mơ ước của hầu hết binh sĩ trực thuộc Chung Cực
Hồn Sư Quân Đoàn. Đây chính là đội quân chấp pháp thuộc quyền quản lý của Vực
Chủ.

Như lần truy sát Tà Hồn Sư mấy năm về trước, chính là Thiên Quân ra tay càn
quét.

Mục Vô Ưu bên cạnh trong lòng tán thưởng, Vực Chủ thủ đoạn quả thật cao minh.
Lấy phần thưởng như vậy, hỏi làm sao bọn tiểu bối này không liều mạng cho
được.

“Vực Chủ đại nhân, ta đăng ký.”

Vương Hạo bước lên một bước, dõng dạc nói.

Hắn chính là người đầu tiên đăng ký tham gia thi đấu đối kháng. Ngay khi hắn
vừa lên tiếng báo danh, có không ít binh sĩ vẻ mặt xìu xuống. Bởi vì Vương Hạo
thực lực phi phàm, ở đây chân chính là người mạnh nhất.

Ngay sau đó Từ Thiên Phong, Đái Thiên Huyền cũng báo danh càng làm bọn hắn sắc
mặt khó coi.

Bốn vị trí đứng đầu, chắc chắn có chỗ cho ba người này. Nếu không phải xui xẻo
đụng nhau quá sớm, không ai có thể lay chuyển được vị trí của họ.

Bất quá, một hồi sau đó bắt đầu có các thành viên khác đăng ký báo danh.

Vân Chính Thiên xoay người lại nhìn đồng đội của mình một cái, nói:

“Lần này báo danh đều là tự nguyện. Ta sẽ không thúc ép ai cả, nhưng các ngươi
phải biết, trở thành Thiên Quân thì địa vị so với Vệ Binh thì cao hơi một
chút.”

Vệ Binh là đội quân tinh nhuệ do Thành Chủ quản lý, còn Thiên Quân là do Vực
Chủ sáng lập. Hai cái đều là tinh nhuệ binh sĩ nhưng Thiên Quân có phần uy
danh hơn.

Hiện tại Long Thần thành, ngoại trừ Vân Chính Thiên ra, mọi người còn lại đều
hy vọng có một chỗ trong đội Vệ Binh Long Thần thành, cho nên đối với cơ hội
gia nhập Thiên Quân, vẫn đang cân nhắc kỹ lưỡng.

Vân Chính Thiên thấy mọi người trầm ngâm như vậy, chỉ thản nhiên cười nói:

“Các ngươi làm gì phải suy nghĩ. Nếu như thất bại ở đây, các ngươi vẫn có thể
trở thành Vệ Binh mà. Cho nên không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ báo danh
thôi.”

Đúng vậy a. Bây giờ thi đấu có thua đi chăng nữa, một chân Vệ Binh hẳn vẫn làm
được. Như vậy thì có gì để mất.

Rốt cuộc, ngoại trừ Hoa Quyển Sinh cùng Hàn Thanh Chi ra, năm người còn lại
trong Long Thần thành tiểu đội đều đăng ký tham gia.

Hai mươi bảy binh sĩ có mặt ở Vực Chủ Đại Điện, vừa đúng mười sáu người đăng
ký báo danh. Chỉ cần là binh sĩ có khả năng chiến đấu, bọn hắn đều không muốn
bỏ lỡ cơ hội lần này.

Long Thần thành xuất mã năm người, Bạch Hổ thành năm người, Nhật Nguyệt thành
năm người. Chỉ riêng Tu La thành chỉ có một mình Vương Hạo ứng chiến.

“Vương Hạo kia thật quá đáng, ngay cả đồng đội của mình mà hắn vẫn không cho
bọn họ báo danh.” Mã Thiên Hoa có chút chán ghét nói.

“Thử nghĩ đi nếu bọn hắn tự gặp nhau, chẳng phải Vương Hạo vẫn mặc nhiên thắng
hay sao. Như vậy chỉ làm tốn thời gian. Ta nghĩ hắn là đang muốn dùng thực lực
của mình nghiền ép chiến ý chúng ta qua mỗi trận, cho nên đồng đội hắn không
báo danh thì hắn sẽ có xác suất trăm phần trăm gặp người của tiểu đội khác. ”

Vân Chính Thiên bình thản đáp.

Tuy hắn cũng không tán thành cách làm của Vương Hạo, nhưng không thể phủ nhận
đây là một cách để thể hiện bản thân tốt nhất.

“Rất tốt.” Vực Chủ bên trên cảm thán, ngay sau đó bàn tay khẽ xoay tròn, tức
thì từng cái tên trên bảng màn hình hóa thành một viên kim châu, lại rơi vào
một cái bình thủy tinh trên tay Vực Chủ.

“Bây giờ ta sẽ bốc thăm quyết định đối thủ của từng người.”

Vực Chủ tay thò vào bên trong, bốc ra một lần hai viên kim châu, đưa lên quan
sát, sau đó nói:

“Trận đầu tiên. Bạch Hổ thành Đái Thiên Huyền đấu với Nhật Nguyệt Thành, Minh
Hy.”

“Trận thứ hai. Long Thần thành Can Hữu Long đấu với Bạch Hổ thành, Dĩ Văn.”

“Trận thứ ba. Bạch Hổ thành Độc Phong đấu với Long Thần thành Mã Thiên Hoa.”

“Trận thứ tư. Nhật Nguyệt Thành Từ Thiên Phong đấu với Nhật Nguyệt thành Tỳ
La.”

“Trận thứ năm. Long Thần thành Vân Chính Thiên đấu với Nhật Nguyệt thành, Từ
Vân.”

“Trận thứ sáu. Long Thần thành Tiếu Phong đấu với Bạch Hổ thành, Chu Linh.”

“Trận thứ bảy. Nhật Nguyệt thành, Tâm Nhi đấu với Bạch Hổ thành, Đái Thiên
Cảnh.”

“Trận thứ tám. Tu La thành Vương Hạo đấu với Long Thần thành, Lương Thế Nhân.”

Vực Chủ liên tục xướng tên các cặp thi đấu. Tức thì trong đó có một số binh sĩ
thần sắc trở nên ngưng trọng, không thiếu Lương Thế Nhân. Hắn đối thủ đầu
tiên, dĩ nhiên lại là Vương Hạo.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #198