Vực Chủ Đại Môn


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

. . . . . . . . . . . . ..

Kiếm Thần Quyết, đệ nhị thức - Hư Vô Kiếm Pháp.

Một loại quỉ dị kiếm thức sở hữu hư vô chi lực, có khả năng cắn nuốt toàn bộ
vật chất hiện hữu trên người đối phương. Một khi bị Hư Vô Kiếm đánh trúng, nếu
không phải cường giả có tinh thần lực cao hơn Vân Chính Thiên, tất cả đều
ngoan ngoãn mà qui phục.

Kiếm Thần Quyết đệ nhị thức này, năm xưa ở Địa Cầu cũng không có bá đạo như
vậy. Năm đó, Kiếm Thần chính là mượn một cành liễu hoặc một ngọn cỏ để thi
triển Hư Vô Kiếm Pháp, tức là lấy không làm có, kiếm chiêu thiên biến vạn hóa
đến mức hòa vào hư vô, cho nên mới có tên gọi này.

Bất quá, xuyên không tới Đấu La Đại Lục về sau, Hư Vô Kiếm Pháp bị hồn lực lẫn
tinh thần lực ảnh hưởng, rốt cuộc không biết vì sao lại sản sinh biến dị, mang
trong mình chân chính hư vô chi lực, trở thành một sát chiêu cực kỳ kinh khủng
của Vân Chính Thiên.

Tuy nhiên loại kiếm thức này, bình thường hắn sẽ không dễ dàng vận dụng đấy,
bởi vì mức độ tiêu hao quá lớn. Mà mỗi lần gây ra vết thương lớn cho đối
phương, bản thân hắn càng tiêu hao nhiều hơn.

Vì vậy, nếu không phải thời khắc sinh tử chi đấu, Vân Chính Thiên vẫn muốn đem
loại quỉ dị kiếm thức này ẩn giấu.

Tiểu Linh gương mặt ngây ngốc ngã xuống, hai mắt trợn trắng lên, sâu trong mắt
dường như không hề tồn tại bất kỳ một ý niệm nào nữa.

Hư Vô Kiếm Pháp chính là bổ đôi đầu của nàng, tuy nhiên đó chỉ là hình ảnh bên
ngoài, Tiểu Linh đầu lâu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều đại não dần như mất
đi sự liên kết, trực tiếp chìm vào hôn mê.

“Ngươi đã thắng, hà cớ gì lại giết chết nàng?”

Ở ngay phía sau lưng, đột nhiên có một thanh âm tức giận vang lên. Ngọc Tử Bối
gương mặt tái nhợt, có vẻ bi phẫn nhìn chằm chằm Vân Chính Thiên mà nói.

Vân Chính Thiên khẽ cau mày một cái. Ngọc Tử Bối lưỡng bại câu thương với hắn
một trận, không nghĩ rằng sẽ nhanh chóng tỉnh lại như vậy.

Bản thân Vân Chính Thiên kỳ thực đã hôn mê rất sâu, nếu không nhờ Hoa Quyển
Sinh thi triển đệ tứ hồn kỹ, e rằng bây giờ vẫn không thể mở hai mắt a.

Đệ tứ hồn kỹ của Hoa Quyển Sinh có năng lực hồi phục tinh thần lực. Mà Vân
Chính Thiên gục ngã là do tinh thần lực tiêu hao đến kiệt quệ, chứ không phải
vì hồn lực tiêu hao. Cho nên Hoa Quyển Sinh tinh thần lực khôi phục hào quang
vừa rơi vào người, hắn lập tức tỉnh lại, sau đó thả ra đệ nhị võ hồn của mình
trấn áp Tiểu Linh.

Bất quá, Ngọc Tử Bối cũng không cần ai trợ giúp lại có thể tỉnh lại nhanh như
vậy, tố chất thân thể của hắn vượt xa tưởng tượng của Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Linh, hừ lạnh một cái:

“Nàng không có chết, chỉ tạm thời mất đi ý thức mà thôi. Bất quá, một kiếm vừa
rồi tuy không lấy đi sinh mệnh của nàng, nhưng chắc chắc sẽ để lại di chứng về
sau.”

Vân Chính Thiên đối với tính cách của Tiểu Linh rất chán ghét, mà hắn cũng
phải dạng thương hoa tiếc ngọc gì, cho nên ra tay cũng cực kỳ thâm hiểm.

Ngọc Tử Bối nghe vậy, lập tức đem tinh thần lực quét một lần tình huống cơ thể
Tiểu Linh, một lát sau chứng minh lời Vân Chính Thiên nói là thực, hắn mới thở
phào một cái.

Tiểu Linh thân thể không có ngoại thương nào, nhưng tổn thương bên trong cực
kỳ trầm trọng, e rằng tương lai tiền đồ có hạn.

Bất quá, hắn đối với hành động của Vân Chính Thiên, Ngọc Tử Bối cũng không thể
lên tiếng oán trách được, bởi vì đây là trận chiến quan trọng, cho dù hắn có
giết chết Tiểu Linh, Ngọc Tử Bối cũng không thể kiện cớ điều gì.

Hắn vào lúc này đột nhiên hai mắt nhắm lại, chậm rãi nói ra:

“Chính Thiên, Thanh Long thành tiểu đội chúng ta nhận thua, các ngươi thực lực
rất mạnh. Hy vọng có thể tiến vào sâu hơn nữa.”

Vân Chính Thiên nở một nụ cười, nhìn Ngọc Tử Bối chấp tay nói:

“Đa tạ Tử Bối huynh.”

Hắn, vẫn là không có nhìn nhầm người. Ngọc Tử Bối đích thực là một người biết
điều, rất thích hợp để kết giao.

Ngọc Tử Bối cũng cười, sau đó cả ba người của Thanh Long thành tiểu đội hóa
thành ba đạo lưu quang, thẳng lên bầu trời biến mất. Ngay sau, thanh âm thông
báo quen thuộc vang lên:

“Tầng mười bảy Thông Thiên Tháp kết thúc, điểm tích lũy tăng thêm 20,000 điểm.
Tổng điểm tích lũy 20,000. Tầng mười tám thủ hộ giả là Lưu Ly thành tiểu đội.
Bởi vì Lưu Ly thành chấp nhận từ bỏ cơ hội tranh vé vớt cho nên Long Thần
thành tiểu đội miễn thi đấu, trực tiếp thông qua. Bây giờ có thể lựa chọn
truyền tống tới Vực Chủ Đại Môn hoặc hối đoái vật phẩm trước.”

Đùng !

Chấn độn kinh ngạc, chính là chấn động kinh ngạc cảm giác truyền khắp người.
Long Thần thành tiểu đội bảy người chính là vì thanh âm thông báo này mà nhảy
cẩng lên.

Mấy tầng trước liên tục gặp phải hai thủ hộ giả là Hỏa Thần thành và Thanh
Long thành, không ai không phải thực lực trác tuyệt, bọn hắn trong lòng đang
tự nghĩ không biết có phải vận khí quá xui xẻo hay không.

Thế nhưng sau cơn bỉ cực đến hồi thái lai, tầng mười tám lại gặp Lưu Ly thành
tiểu đội bỏ cuộc, vì vậy có thể nói không chiến mà thắng.

Dù sao Lưu Ly thành nổi tiếng nhất không phải am hiểu chiến đấu, mà chính là
khả năng tăng phúc cực kỳ bá đạo của bọn họ.

Thất Bảo Lưu Ly Tháp chính là thần chi võ hồn, năm xưa Sử Lai Khắc Thất Quái
đời đầu tiên, chính là có một vị sở hữu loại này võ hồn, mà hơn hết nàng còn
tiến hóa lên Cửu Bảo Lưu Ly Tháp, trở thành một tồn tại khủng bố hệ phụ trợ.

Mặc dù Lưu Ly thành tiểu đội nhiều năm không thể tiến sâu khi tham gia Vực Chủ
khảo nghiệm, nhưng bọn họ đều được Vực Chủ chiếu cố rất nhiều thiên tài địa
bảo. Bởi vì một tên phụ trợ hệ sở hữu Thất Bảo Lưu Ly Tháp võ hồn, ở trên
chiến trường là bậc nào kinh người tăng phúc.

Để có thể đứng ngang hàng với Thất Bảo Lưu Ly Tháp về phương diện tăng phúc, e
rằng chỉ có Đại Nhật Cửu Quang của Hàn gia được miễn cưỡng nhắc tới. Dù sao
Đại Nhật Cửu Quang võ hồn bị áp chế về mặt huyết thống. Cùng một lúc chỉ có
thể xuất hiện hai người sở hữu loại võ hồn này.

Có thể nói chỉ khi một người chết đi, thì mới có thể xuất hiện người tiếp theo
nắm giữ.

Vì số lượng ít ỏi, cho nên chân chính bá đạo phụ trợ võ hồn ba vạn năm qua
trên Đấu La Đại Lục, vẫn không có võ hồn này thay thế được Thất Bảo Lưu Ly
Tháp.

May mắn bọn họ không tiến hành tham gia thi đấu tranh vé vớt, vì vậy Long Thần
thành tiểu đội vô tình chiếm lấy tiện nghi, hoàn thành Thông Thiên Tháp, tiến
vào đỉnh Thiên Sơn, gặp mặt Vực Chủ.

Đây có thể nói là mục tiêu chủ yếu khi bọn hắn đến tham gia khảo nghiệm Vực
Chủ. Hiện tại cánh cửa đó đang ở ngay trước mắt, cả đám không khỏi có cảm giác
khó tả.

Long Thần thành xông tháp tới nay, đã hơn một tuần thời gian, tuy đây không
tính là thành tích quá nhanh, nhưng so với độ tuổi trung bình của bọn hắn, như
vậy là rất tốt rồi.

Phải biết đệ nhất hạng xông tháp, Lưu Vân Long tiền bối kia, khi hắn xông tháp
là vừa tròn hai mươi tuổi. Tu vi đạt tới sáu hoàn Hồn Đế, cho nên có thể dùng
ba ngày để xông tháp.

Vân Chính Thiên trong lòng kỳ thực cũng rất nắm chắc, để hắn tiến vào hai mươi
tuổi thời điểm, ba ngày để xông hết mười tám tầng Thông Thiên Tháp, vẫn có thể
làm được a.

Siết chặt nắm đấm, Vân Chính Thiên không cần hỏi đồng đội cũng biết ý muốn của
bọn họ lúc này. Trực tiếp tiến lên một bước, nói:

“Truyền tống đến Vực Chủ Điện.”

Đỉnh của Thiên Sơn, Vực Chủ Điện, Vực Chủ Đại Môn.

Vực Chủ Đại Môn này diện tích ước chừng hơn năm trăm mét, bốn phía đều không
có vách tường bao bọc, tựa như một cái mặt bằng được dựng ở giữa trời. Chỉ duy
nhất tại phía Bắc, có một cánh cửa màu vàng kim cực lớn, trên đó có điêu khắc
vô số hoa văn đồ án cổ xưa, như qua có chút bắt mắt.

Vực Chủ Đại Môn, chính là vị trí các tiểu đội sẽ gặp mặt nhau sau khi thông
qua mười tám tầng Thông Thiên Tháp, cũng chính là cửa chính của Vực Chủ Điện.

Hiện tại có vài thanh niên đang có mặt tại đây. Trong đó có thể nhận ra một số
gương mặt quen thuộc.

Tu La thành tiểu đội, đội trưởng Vương Hạo là người tới Vực Chủ Đại Môn đầu
tiên. Thành tích của Tu La thành không tệ sử dụng chính là tám ngày lẻ năm giờ
để xông hết mười tám tầng Thông Thiên Tháp.

Bọn hắn chờ đợi ở Vực Chủ Đại Môn này, đã là năm ngày thời gian.

Bất quá, số lượng nhân khẩu hình như có biến đổi. Vốn dĩ một tiểu đội có bảy
người thì hiện tại cũng chỉ còn có sáu người.

Nguyên nhân của việc này chính là thủ hộ giả của tầng thứ mười tám kia, chính
là Chu Tước thành tiểu đội đem làm thủ hộ giả.

Trận đó Vương Hạo xuất lĩnh thêm hai thành viên, đối đầu với đội trưởng của
Chu Tước thành tiểu đội là Tiểu Khắc. Đại chiến diễn ra vô cùng thảm liệt, rốt
cuộc Chu Tước thành chết trận hai người, đều do Vương Hạo giết, nhưng bọn hắn
cũng có một người bị Tiểu Khắc miểu sát.

Rốt cuộc vẫn là Tu La thành chiến thắng, nhưng việc này ít nhiều ảnh hưởng đến
lòng tin của bọn họ.

Tu La thành từ đầu tới giờ đều lấy nghiền ép phương thức mà tiến lên, đến khi
gặp phải thủ hộ giả là Chu Tước thành tiểu đội. Sinh tử chi chiến thảm liệt
như vậy, cho dù là Vương Hạo cũng không thể tức khắc thừa nhận hoàn toàn được.

Tới Vực Chủ Đại Môn đầu tiên, bọn hắn đều có lợi thế về thời gian. Dùng toàn
bộ thời gian chờ đợi này đi điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.

Liền sau đó không tới nữa ngày, đồng loạt xuất hiện ba cái thông đạo truyền
tống. Bước từ trong đó ra lần lượt là bóng dáng của ba tiểu đội Long Thần
thành, Nhật Nguyệt thành và Bạch Hổ thành.

Long Thần thành thành tích cực tốt, trực tiếp xếp ở vị trí thứ hai. Thời gian
xông tháp là tám ngày lẻ hai mươi hai giờ.

Bạch Hổ thành cùng Nhật Nguyệt thành thời gian không cách nhau quá xa. Là mười
một ngày và mười hai ngày để xông tháp.

Long Thần thành tới sau nhưng hoàn thành gần như cùng lúc, khiến sắc mặt Đái
Thiên Huyền cùng Từ Thiên Phong rất kinh ngạc.

“Vẫn không thấy Linh Băng thành?” Lương Thế Nhân quan sát một vòng, bất giác
hỏi.

Vân Chính Thiên thản nhiên nói:

“Linh Băng thành thực lực tổng hợp chỉ sợ còn thua kém Thanh Long thành, cho
nên bây giờ chưa xuất hiện vẫn có thể hiểu được.”

Lại đợi thêm ba ngày thời gian, đến khi nhận được thông báo những tiểu đội
phía sau đều lựa chọn bỏ cuộc. Cả đám nhận ra, bản thân có mặt tại Vực Chủ Đại
Môn này đã cực kỳ may mắn.

Các tiểu đội phía sau, cũng có người thực lực so với Ngọc Tử Bối, Linh Tôn
Thượng không thua kém là bao, nhưng chung qui vẫn không thể vượt qua được mười
tám tầng Thông Thiên Tháp, đủ thấy tính chất khắc nghiệt của nó.

Hiện tại chỉ có bốn đội có tư cách gặp mặt Vực Chủ, trong đó có Long Thần
thành tiểu đội. Bọn hắn gương mặt không ai giấu được vẻ tự hào.

Ngay lúc này, ở trên trời cao kia, có một đạo thân ảnh già nua đạp mây mà
xuống. Hắn râu tóc bạc phơ nhưng gương mặt lại toát lên sự vui vẻ hiếm có.
Người này, hiển nhiên là Mục trưởng lão, Mục Vô Ưu.

“Hoan nghênh các đội đã vượt qua được Đại Hành Trình để có mặt tại Vực Chủ Đại
Môn. Ta thực sự phải ngợi khen sự cố gắng của từng người ở đây. Các ngươi rất
xứng đáng là tương lai của nhân loại.”

Mục Vô Ưu dùng lại quét mắt một vòng, rồi lại nói:

“Hiện tại bây giờ chỉ còn bốn chi tiểu đội, số lượng này so với mọi lần ít hơn
một chút, nhưng ta tin chắc, chất lượng có thể vượt xa a. Được rồi, cùng đi
theo ta, diện kiến Vực Chủ đại nhân.”

Ánh mắt mỗi tên binh sĩ ở đây, không giấu được sự kích động. Ngoại trừ Vân
Chính Thiên ra, ai ai cũng muốn xem qua dung mạo thực sự của người đứng đầu
nhân loại hiện tại.

Bốn đội lũ lượt kéo nhau theo sau lưng Mục Vô Ưu, thẳng tới Vực Chủ Đại Môn.
Đại Môn như một con rồng cuộn mình lại, sau đó chậm rãi mở ra. Điều làm bọn
hắn kinh ngạc nhất chính là cảnh sắc bên trong, trăm mắt hoàn toàn ngây dại.

Đó là một khu vườn cực kỳ rộng lớn, toàn bộ đều bao phủ một thảm thực vật xanh
um, thỉnh thoáng lại có tiếng chim hót, tựa như bồng lai tiên cảnh chốn hồng
trần.

Giữa vườn thượng uyển này là một con đường độc nhất, được lát từ những viên đá
khổng lồ có màu xanh lục, trải dài đến tận tòa Vực Chủ Đại Điện hùng vĩ bên
kia.

Không khí mát mẻ cộng thêm thắng cảnh tuyệt đẹp, khiến bọn hắn như lạc vào
cảnh sắc thần tiên này mà hoàn toàn quên đi những cực khổ lúc trước.

“Chỗ này thật huyền bí, Thiên Sơn đỉnh nhiệt độ phải rất thấp, đang lý ra
không thể mát mẻ như vậy mới đúng a.”

Can Hữu Long không khỏi vui sướng nói.

“Chỗ ở của Vực Chủ, làm sao lại bình thường cho được.”

Hàn Thanh Chi ríu rít nói.

Di chuyển trên con đường đá vài phút, Vực Chủ Điện đã ở ngay trước mặt. Lúc
này bọn hắn hô hấp dồn dập, tựa như con rể ra mắt nhạc phụ cảm giác.

Bỗng nhiên lúc này, từ bên trong có một đạo thanh âm thâm thúy vang lên, loại
thanh âm này khiến người khác không khỏi muốn cúi đầu qui phục.

“Tiểu Mục, dẫn tụi nhỏ vào ra mắt ta a.”

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #197