Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
. . . . . . . . . . . . ..
Trong lúc bốn người bên kia kịch liệt đối chiến, thì hai tên đội trưởng Vân
Chính Thiên cùng Ngọc Tử Bối bầu không khí dần trở nên căng thẳng. Cho dù chưa
chính thức va chạm nhưng khí thế của cả hai so với những người còn lại chỉ có
hơn chứ không kém.
Vân Chính Thiên trên tay bây giờ không phải là Hắc Kiếm, mà là một thanh
trường kiếm màu đỏ, trên bề mặt trường kiếm có hỏa vân ẩn hiện. Thanh kiếm này
hiển nhiên là Hỏa Phượng Kiếm.
Bình thường mà nói, Vân Chính Thiên ưa thích sử dụng Hắc Kiếm khi vừa tham
chiến, nhưng đối với những đối thủ chiến lực như Ngọc Tử Bối trước mặt, Hắc
Kiếm thực sự không mang lại bao nhiêu hiệu quả.
Thế là, hắn trực tiếp lấy ra Hỏa Phượng Kiếm ngay từ ban đầu. Muốn áp chế đi
Lôi thuộc tính bá đạo của Lam Điện Bá Vương Long cần phải nhờ vào sự mãnh liệt
của Hỏa thuộc tính.
Ngọc Tử Bối bên kia, bộ dáng có phần ung dung, nhưng trong mắt lại không có
nữa điểm khinh thường địch thủ. Dù sao tiểu đội của hắn đang đứng trước cơ hội
đoạt lấy một cái danh ngạch hiếm hỏi, để có thể tiếp tục tham gia khảo nghiệm,
hắn làm sao không nghiêm túc cho được.
Có thể nói, Thanh Long thành hiện tại không còn gì để mất. Mà loại người không
còn gì để mất chính là người đáng sợ nhất. Đó cũng là cảm giác của Vân Chính
Thiên nhìn thấy được thông qua cặp mắt của Ngọc Tử Bối.
Ngọc Tử Bối lúc này, từ giữa trán hiện lên một đạo lam ấn, tức thì tầng tầng
lớp lớp lôi điện trên người hắn ào ạt bay ra, lập tức ngưng tụ ngay phía đầu
Long Trảo, chớp mắt một cái, Long Trảo đã đâm tới trước mặt Vân Chính Thiên.
Lam Điện Bá Vương Long đệ nhất hồn kỹ, Lôi Đình Long Trảo.
Tốc độ của Ngọc Tử Bối quá nhanh, Vân Chính Thiên hai mắt nghiêm lại, Hỏa
Phượng Kiếm để sát hông, chuẩn bị đón lấy công kích, thì đột nhiên một tiếng
nổ chói tai vang lên.
“ẦM ——.”
Lôi Đình Long Trảo còn chưa chạm vào người hắn, thì lại có một đoàn Lôi Trụ từ
trời cao đã giáng xuống, lấy Vân Chính Thiên giống như cột thu lôi hình thức,
oanh xuống đỉnh đầu của hắn một cách mãnh liệt.
Vân Chính Thiên vốn dĩ còn đang chờ đợi Long Trảo kia đánh tới thì trời đất
quay cuồng ngay trước mắt. Loại này công kích bất ngờ hồn kỹ, vẫn là hiếm
thấy.
Mặc dù bị đánh bất ngờ nhưng với cường độ thân thể của Vân Chính Thiên hiện
tại, Lôi Đình Long Trảo vẫn không thể gây ra quá nhiều thương tích. Chỉ cảm
thấy một trận choáng váng chạy trong đại não, nhưng rât nhanh chóng hắn đã lấy
lại tinh thần.
Ngay khi Lôi trụ bắn xuống, Vân Chính Thiên theo bản năng, tự bật lên chế độ
phòng ngự của mình. Hỏa thuộc tính bên ngoài cấp tốc ngưng tụ lại, đem Lôi
thuộc tính kia hòa tàn một phần, làm giảm bớt uy lực của hồn kỹ.
Ngọc Tử Bối thấy vậy, trong lòng không khỏi tán thưởng, năng lực chưởng khống
thuộc tính của Vân Chính Thiên thực không thấp. Khả năng phản xạ cũng rất kinh
người.
Ngọc Tử Bối không nói không rằng, Long Trảo lần nữa chụp xuống, xé toạt lớp
hỏa diễm đang bao bọc xung quanh Vân Chính Thiên, thẳng xuống đỉnh đầu của
hắn.
Vân Chính Thiên không dám chậm trễ, ngay khi Lôi thuộc tính ảnh hưởng vừa tan
bớt, Hỏa Phượng Kiếm lập tức huy động, ngang nhiên giơ lên cản lại Long Trảo
của Ngọc Tử Bối.
“KHANH ——.”
Lợi khí va chạm, có một tầng song sắc hào quang lan tỏa ra bên ngoài, khí thế
sắc bén không gì sánh kịp.
Đột nhiên lúc này, Long Trảo của Ngọc Tử Bối chợt nắm lại, đem Hỏa Phượng Kiếm
kia giữ lấy, lam sắc long lân trên tay phát ra ánh sáng mãnh liệt. Loại này
thủ đoạn nắm chặt, uy lực thật kinh người, Vân Chính Thiên điều động sức mạnh
rút kiếm lại nhưng vô phương thực hiện.
“Lực lượng của hắn mạnh kinh người.”
Vân Chính Thiên vừa dứt lời, đột nhiên hắn cảm thấy tê dại trong đầu óc, Lôi
thuộc tính từ trên người Ngọc Tử Bối, vào lúc này đã truyền từ Long Trảo của
hắn chạy qua Hỏa Phượng Kiếm, cuối cùng rơi vào người Vân Chính Thiên.
“A.” Vân Chính Thiên cắn răng chịu đau đớn, sau lưng hắn lập tức dâng lên một
cái hư ảnh Phượng Hoàng bốn cánh, mắt phượng nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử Bối.
“Thật là kinh khủng hồn linh.” Ngọc Tử Bối trong mắt không khỏi kinh ngạc, đối
với hư ảnh hồn linh sau lưng Vân Chính Thiên, rõ ràng cảm thấy một chút áp lực
không nhỏ.
E rằng phẩm chất hồn linh này, so với Lam Điện Bá Vương Long võ hồn của hắn
không kém là bao.
Tiểu Phượng hai mắt lóe hỏa quang, tức thì bàng bạc hỏa diễm tuôn ra, nháy mắt
bao trùm Ngọc Tử Bối thân thể. Liền sau đó, Hỏa Phượng Kiếm rung lên một trận
mãnh liệt, lập tức thoát khỏi Long Trảo của đối phương.
Vân Chính Thiên tuy trong đầu đau đớn, nhưng hắn không bỏ lỡ cơ hội này, cổ
tay lật ngang, bụng hít sâu một ngụm trọc khí. Trong nháy mắt đâm ra hơn mười
phát, tất cả đều nhắm vào vị trí yếu hại của Ngọc Tử Bối.
Kiếm quang xé gió mà tới, Ngọc Tử Bối kinh hãi trong giây lát, Long Trảo đưa
lên che chắn cổ họng và trái tim. Còn những vị trí kia chỉ đành nhờ vào cường
độ thân thể mà chống cự.
“Phập, phập, phập, phập . . . “
Vân Chính Thiên kiếm pháp linh hoạt, chiến đấu cự ly gần, chân chính vô địch.
Mặc dù Ngọc Tử Bối trên người dày đặc lam sắc long lân, nhưng như cũ vẫn bị
Hỏa Phượng Kiếm lưu lại hơn năm đạo vết thương.
Ngọc Tử Bối mũi chân điểm nhẹ, lập tức gia tăng khoảng cách với đối thủ, hai
mắt âm trầm. Không còn nghi ngờ gì, tên thiếu niên tóc trắng trước mặt, chiến
lực tuyệt đối kinh người. Nếu xem hắn là Hồn Tông bốn hoàn mà khinh thường,
hội trả giá rất đắt.
Ngọc Tử Bối cẩn trọng quan sát, chỉ thấy trên Long Trảo của mình khi nãy đón
lấy công kích của Vân Chính Thiên, lam sắc long lân muốn vỡ nát ra, nhìn thấy
được bên trong da thịt bình thường của mình, trong lòng không khỏi chấn động.
Đừng nói thể chất hồn sư sở hữu Long loại võ hồn cực kỳ mạnh mẽ, mà từ khi
Ngọc Tử Bối hắn tiến vào Hồn Vương cấp bậc, đã có rất ít người có thể đả
thương hắn như thế này. Suốt mấy năm qua, Vân Chính Thiên là cái thứ nhất.
Ngọc Tử Bối tâm tình biến hóa, bên này Vân Chính Thiên cũng tranh thủ ổn định
lại tinh thần. Trong tia sát na khi Long Trảo của Ngọc Tử Bối chụp lấy Hỏa
Phượng Kiếm, nếu không phải Tiểu Phượng giúp e rằng thương tích sẽ trầm trọng
hơn rât nhiều.
Lôi thuộc tính, không hổ là đệ nhất thuộc tính công kích, nay lại phụ gia trên
Long loại võ hồn, sự bá đạo này vẫn là lần đầu tiên Vân Chính Thiên nếm trải.
“Khả năng chưởng khống lôi điện của hắn vượt xa A Nhân.”
Vân Chính Thiên hừ lạnh, đối phương là cường công hệ chiến hồn sư, như vậy
liền dùng cường công phương thức định ra thắng bại.
Hỏa Phượng Kiếm một kiếm chém ngang, tức thì hỏa diễm bắn ra, lập tức hóa
thành một biển lửa, như dã thú phóng tới Ngọc Tử Bối.
Cảm nhận uy lực không tầm thường, Ngọc Tử Bối hai mắt âm trầm, sau lưng hắn đệ
nhị cùng đệ tam hồn hoàn chợt sáng lên.
Ngay lập tức trên người hắn tỏa ra vô số Lôi Xà, sau đó Lôi Xà lập tức liên
kết lại với nhau, hình thành một cái Lưới Điện. Lưới Điện thể tích khổng lồ,
lập tức đem hỏa diễm kia gói lại bên trong.
Hỏa cùng Lôi điện hung hăng oanh tạc lẫn nhau, khiến võ đài cũng thoáng rung
chuyển. Hỏa diễm cùng Lôi điện ở bốn phương tám hướng bắn ra xung quanh, quang
cảnh chói lòa khiến người bên ngoài không dễ gì quan sát được diễn biến bên
trong.
Thế nhưng, tình huống trước mắt lại làm Vân Chính Thiên xuất hiện nét cười
nhàn nhạt, ngay sau đó Tiểu Phượng giống như phi thăng không trung, bốn cánh
triển khai bay đến độ cao hơn năm mươi mét.
“Tiểu Phượng, ra tay.”
Vân Chính Thiên đột nhiên hét to, tức thì Tiểu Phượng bốn cánh đập mạnh, một
đoàn Hỏa Diễm Quang Trụ từ trên không mạnh mẽ phủ xuống, thẳng vào đỉnh đầu
của Ngọc Tử Bối.
Bởi vì bây giờ Ngọc Tử Bối còn đang bận khống chế Lưới Điện cùng Vân Chính
Thiên giằng co, nếu như đình chỉ hành động chỉ sợ thân thể sẽ bị biển lửa nuốt
chửng, mà không làm gì cũng sẽ bị Hỏa Diễm Quang Trụ từ trời cao đánh xuống.
Đây chính là ưu thế của hồn sư sở hữu một hồn linh có trí tuệ không tầm
thường, trong chiến đấu sẽ bày ra ưu thế vượt trội so với hồn sư chỉ đơn thuần
hấp thu hồn hoàn.
Ngọc Tử Bối ngửa đầu lên, nhìn thấy Hỏa Diễm Quang Trụ kinh khủng phủ xuống,
trên trán chảy xuống mấy giọt mồ hôi, hắn cắn răng một cái Long Trảo chợt thu
về. Một giây sau, thân thể hắn đột nhiên trở nên quỉ dị, bước chân di chuyển
trở nên lập lòe. Chớp mắt một cái, đã thoát ly vị trí Hỏa Diễm Quang Trụ công
kích.
Đây là cái gì bộ pháp ?
Vân Chính Thiên hai mắt không khỏi ngây ngốc, loại này bộ pháp ảo diệu, hắn
vẫn là lần đầu chứng kiến. Ngọc Tử Bối trong một tia sát na, đã thi triển bộ
pháp này, vừa thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của biển lửa, vừa tránh được công
kích của Tiểu Phượng.
Ngọc Tử Bối trên mặt nở một nụ cười, ngay sau đó trên lòng bàn tay của hắn, áp
súc ra một đoàn Lôi Cầu, chưởng thắng về Vân Chính Thiên.
Tốc độ chiến đấu nhanh đến như vậy, Vân Chính Thiên thập phần kinh ngạc, Hỏa
Phượng Kiếm một kiếm chỉ tới, đâm vào Lôi Cầu kia, trực tiếp nổ tung.
“OANH——.”
Vân Chính Thiên thân thể bị bắn ngược lại, lui lại hơn mười bước, hắn một chân
giẫm mạnh xuống đất miễn cưỡng dừng lại, hai mắt không giấu được sự ngưng
trọng.
Ngọc Tử Bối này, chiến lực chỉ sợ không thấp hơn Đái Thiên Huyền hoặc Từ Thiên
Phong kia. Đồng dạng là ngàn năm bất thế kỳ tài. Với lại hắn còn sở hữu loại
bộ pháp quỉ dị có tốc độ cực nhanh, Vân Chính Thiên tự nhân bản thân không thể
theo kịp.
Tiếu Phong ở bên ngoài, khi vừa trông thấy Long Trảo của Ngọc Tử Bối chụp lấy
Hỏa Phượng Kiếm, hắn cực kỳ giật mình, sau đó lại thấy quỉ dị bộ pháp, hắn rốt
cuộc thất thanh kêu lên:
“Là tuyệt học của Đường Môn, Ngọc Tử Bối là người của Đường Môn.”
Mã Thiên Hoa nghe vậy, cũng giật nảy mình quay sang hỏi:
“Phong ca, ngươi chắc chắn chứ ?”
Tiếu Phong cố gắng gật đầu, nói:
“Ta chắc chắn, bởi vì năm xưa ta từng cùng Lam Tiêu đội trưởng, diện kiến
người của Đường Môn, khi đó bọn họ sử dụng chính là hai loại kỹ năng này. Ta
nhớ không lầm thì nó gọi là Cầm Nã Thủ và Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.”
Hàn Thanh Chi hai mắt mấp mấy, đối với Đường Môn truyền kỳ, ai mà không biết.
Thế nhưng vạn năm nay Đường Môn mai danh ẩn tích, không ngờ bây giờ lại có thể
gặp được một tên đệ tử Đường Môn bằng xương bằng thịt tại đây.
Dựa theo tu vi của Ngọc Tử Bối, ở trong Đường Môn cũng tính là tinh anh đệ tử
đi.
“Ca ca vẫn thắng thôi.” Hàn Thanh Chi không chút do dự nói.
Tiếu Phong nghe vậy, lập tức thở dài:
“Cũng hy vọng là như vậy, nếu không chúng ta xong rồi.”
Tiếu Phong lo lắng tự nhiên có nguyên do, Vân Chính Thiên ở trong đội thực lực
mạnh nhất, nếu như hắn lại bại trong tay Ngọc Tử Bối, Long Thần thành tự nhiên
mất đi sỹ khí.
Ngay lúc bọn hắn còn đang bàn luận, thì trên đài thi đấu đã có biến hóa bât
ngờ.
Ngọc Tử Bối một mảnh âm trầm hiện lên trên mặt, Long Trảo che chắn ở trước
ngực, đưa mắt kinh hãi nhìn về phía trước.
Lúc này, Vân Chính Thiên không chỉ có một mình, mà lại có tới hai người. Bên
cạnh hắn là một thiếu niên dung mạo giống y như đúc, chỉ có điều mái tóc hoàn
toàn một màu đen kịt.
“Cái này là năng lực gì?” Ngọc Tử Bối không khỏi cất cao giọng hỏi.
Vân Chính Thiên hừ nhẹ, mỉm cười đáp:
“Nếu ngươi nói cho ta biết thủ đoạn vừa nãy ngươi thi triển là gì, ta tự nhiên
sẽ nói.”
Ngọc Tử Bối lạnh tanh nói:
“Còn lâu.”
“Vậy thì thôi.” Vân Chính Thiên mỉm cười. Ngay sau đó tóc đen Vân Chính Thiên
thoắt một cái, liền xông tới trước mặt Ngọc Tử Bối.
Đối phương tốc độ cực kỳ nhanh, Ngọc Tử Bối Long Trảo lập tức vỗ ra, thế
nhưng, Long Trảo lại đánh xuyên qua thân thể tóc đen Vân Chính Thiên mà không
gây ra bất cứ vết thương nào, trong lòng Ngọc Tử Bối một trận chấn động.
Ngay khi tóc đen Vân Chính Thiên tiếp cận Ngọc Tử Bối vị trí gần nhất, trên
người hắn lập tức xuyên ra mười đạo kiếm ảnh, thân thể lúc này chi chít lưỡi
kiếm, như một con nhím nhảy bổ vào Ngọc Tử Bối thân người.
Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.
“A.” Kiếm ảnh quét ngang làm Ngọc Tử Bối cực kỳ đau đớn, ngay sau đó hắn vận
dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ thoát đi. Bất tri bất giác xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy
tóc đen Vân Chính Thiên như hình với bóng đuổi theo, tốc độ không chậm hơn hắn
chút nào.
“Khốn kiếp.”
Mắng to một câu, trên người Ngọc Tử Bối, đệ tứ hồn hoàn sáng lên, tức thì từ
trên trời cao, có vô số Lôi Điện bắn xuống, đem tóc đen Vân Chính Thiên bao
phủ ở bên trong.
“Ầm, ầm, ầm, ầm . . .”
Nổ lớn liên tiếp vang lên, chỉ thấy công kích lần này đã chặn lại bước chân
của tóc đen Vân Chính Thiên, Ngọc Tử Bối thở phào một cái, nhưng sắc mặt bây
giờ tái nhợt đi mấy phần
Liên tục vận dụng Đường Môn tuyệt kỹ, cộng với thi triển hồn kỹ liên tục, cho
dù là Hồn Vương cấp bậc, hồn lực trong người vẫn có giới hạn a.
Đệ tứ hồn kỹ của Ngọc Tử Bối, chính là Lôi Đình Chi Nộ, một trong những hồn kỹ
có khả năng công kích trên diện rộng mạnh nhất của hắn. Mà tóc đen Vân Chính
Thiên kia, tuy không bị vật lý công kích ảnh hưởng, nhưng thuộc tính công kích
vẫn có thể gây nên thương tổn, cho nên hắn không khỏi đình chỉ truy sát mà tận
lực phòng ngự. Lôi Đình Chi Nộ số lượng chen chúc, rốt cuộc lưu lại trên người
hắn một số vết thương.
Tóc đen Vân Chính Thiên mạnh mẽ nhât, không phải sử dụng Kiếm Thần Quyết, mà
chính là đệ nhất hồn kỹ Câu Hồn. Chỉ cần Huyết Kiếm có thể chạm vào người,
linh hồn của đối phương liền bị câu dẫn ra bên ngoài. Nhưng đối với Ngọc Tử
Bối tốc độ linh hoạt, lại thêm vào Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, thực khó mà đắc thủ.
Bât quá, ngay khi tóc đen Vân Chính Thiên lui xuống, Vân Chính Thiên bản tôn
đã xông lên. Trên tay hắn bây giờ không phải là Hỏa Phượng Kiếm, mà là một
thanh màu lam trường kiếm.
Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.
Thế giới xung quanh Ngọc Tử Bối, phản phất như đóng băng lại, nhiệt độ cấp tốc
hạ xuống, khiến hắn có chút hít thở không thông. Hai mắt lần đầu tiên xuất
hiện một tia hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn Vân Chính Thiên đang giáng xuống.
Chỉ thấy một tíc tắc sau, trước mắt chói lòa, băng hàn khí tức tràn ngập trong
thiên địa.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit