Đệ Nhất Công Kích Thú Võ Hồn


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

. . . . . . . . . . . . ..

Lương Thế Nhân thân thể như được dát vàng, toàn thân hắn có một lớp kim sắc
sền sệt chất lỏng xuất hiện, bám chặc vào người hắn, sau đó không ngừng theo
lớp da thẩm thấu vào bên trong.

Một vệt hắc bạch lưu quang từ trong mi tâm hắn bắn ra, tự nhiên là Tiểu Bạch.
Nó lúc này duy trì thân ảnh nhỏ bé, đứng trên hai chân xếp bằng của Lương Thế
Nhân.

Hổ gầm thâm thúy vang lên, tức thì sau lưng hắn dâng lên bốn vòng hồn hoàn, là
lưỡng hoàng, lưỡng tử, màu sắc hồn hoàn cực kỳ phổ thông.

Bởi vì một số cơ duyên năm xưa, mà phẩm chất hồn hoàn của hắn không mấy nổi
bậc.

Năm xưa hắn võ hồn là một cây gậy, được mọi người xưng tụng phế vật, vì vậy
đạt tới bình cảnh, hắn chỉ có ý nghĩ hấp thu bất kỳ loại hồn hoàn cũng được,
miễn có thể khiến hắn tiến vào cấp độ cao hơn.

Sau này, phục dụng Thanh Phong qua, hoàn thành thức tỉnh võ hồn lần hai, hắn
mới biết hành động năm xưa là sai lầm như thế nào. Hai cái hồn hoàn trăm năm
đó không cho hắn bất kỳ hồn kỹ công kích nào, mà chỉ có tác dụng tăng lên tổng
sản lượng hồn lực trong cơ thể.

Cho đến khi hắn dung hợp hồn linh Tiểu Bạch, hắn mới sở hữu hồn kỹ công kích
đầu tiên. Mặc dù vậy, chiến lực của Lương Thế Nhân không thua kém bất kỳ đồng
bạn cùng lứa nào.

Ngay khi bốn vòng hồn hoàn của hắn vừa hiện lên, một tiếng trầm thấp hung thú
gầm nhẹ cũng xuất hiện. Ngay sau đó, một đạo hư ảnh Kỳ Lân ngưng tụ rõ mồn một
ở không trung cách mặt đất trên dưới vạn trượng.

Kỳ Lân thể tích không lồ, toàn thân dâng hiến một tầng vẩy màu kim sắc, đầu
rồng, mũi trâu, hai mắt sáng như tinh quang. Kỳ Lân vừa mở mắt, bốn phương tám
hướng trong không gian lập tức có vố số lôi vân xuất hiện, lôi quang tràn ngập
một vùng trời rộng lớn.

Hư ảnh Kỳ Lân này, còn không phải Lôi Thượng Kỳ Lân một đạo linh hồn lạc ấn ở
trong Kỳ Lân Tủy bay ra hay sao.

Lôi Thượng Kỳ Lân ở trên không trung rít gào thành tiếng, phản phất thiên địa
như muốn sụp đổ.

“Chỉ là một tia tàn hồn, lại có bậc này uy áp. Thật không biết chân chính Lôi
Thượng Kỳ Lân bản tôn năm xưa, đạt tới trình độ nào nữa.” Vân Chính Thiên hai
mắt kinh sợ nói.

Loại này Viễn Cổ Hung Thú cấp bậc, có lẽ ngay cả Vực Chủ lẫn Bao Lão hai vị
đại nhân vật chân chính đối diện, cũng chỉ đành thối lui nhượng bộ mấy phần a.

Ngay lúc Lôi Thượng Kỳ Lân ở trên không trung vùng vẫy, bỗng nhiên vạn trượng
hư ảnh bỗng chốc hóa thành một đạo nhỏ bé lôi quang, phóng thẳng xuống đỉnh
đầu Lương Thế Nhân đang xếp bằng vị trí.

Phốc !

Đạo lôi quang kia nhanh chóng chui vào mi tâm của hắn, sau đó biến mất không
còn tâm hơi.

Lương Thế Nhân đột nhiên thở ra một hơi mạnh mẽ, hai mắt chậm rãi mở ra, đồng
tử lúc này đã hóa thành kim sắc, phản phất có một chút lôi quang dập dờn.

“Bốn mươi tám cấp hồn lực. A Nhân, làm rất tốt.”

Vân Chính Thiên mỉm cười nói.

Hắn thành công hấp thụ Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy, một cách không thể hoàn mỹ hơn
được nữa. Bằng chứng là hư ảnh Kỳ Lân ở bên trên tỏa ra hung quang mãnh liệt,
giống như cao thượng tầng thứ quét mắt nhìn xuống chúng sinh bên dưới.

Thế nhưng sau cùng, vẫn là ngoan ngoãn hòa vào thân thể hắn, sau đó biến mất.

Cảm nhận rõ ràng nhất có lẽ là Can Hữu Long. Hắn trong người vốn dĩ chảy xuôi
long tộc huyết mạch, thế nhưng thời khắc Lương Thế Nhân hai mắt mở ra, hắn
không khỏi rùng mình chấn động.

Long và Kỳ Lân đã trải qua vô số chiến đấu từ thời viễn cổ, cho nên mức độ
nhạy cảm đối với khí tức kẻ địch tất nhiên rõ ràng hơn nhiều người.

Lương Thế Nhân thân thể bỗng lóe một cái liền xuất hiện trước mặt mọi người,
gương mặt không khỏi có chút xúc động nhìn Vân Chính Thiên nói:

“Cảm tạ ngươi, A Thiên.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, lắc đầu đặt tay lên vai hắn vỗ mấy cái:

“Lời này không cần nói đi, theo ta thấy hiện tại Lôi Thượng Kỳ Lân lực lượng
trong người ngươi vẫn còn chưa có tiêu hóa hết. Hai tầng sau không cần tham
gia nữa, tận lực minh tưởng, nhanh chóng tăng tới năm mươi cấp hồn lực, đột
phá Hồn Vương.”

Vân Chính Thiên vừa dứt lời, không chỉ Thế Nhân hắn hai mắt kinh ngạc, mà mọi
người cũng há mồm trợn mắt. Thế Nhân hắn vừa một lúc tăng lên hai cấp, bây giờ
vẫn còn khả năng tăng lên hai cấp nữa. Có hơi không phù hợp đạo lý a.

Phải chăng Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy này, cấp độ còn xa xa vượt qua Tuyệt Thế Địa
Bảo mà bọn họ từng gặp.

“Ta biết rồi.” Gật đầu thật mạnh, Lương Thế Nhân nghiêm giọng đáp.

Vượt qua tầng mười sáu Thông Thiên Tháp, hiện tại chỉ còn lưỡng tầng phải vượt
qua. Long Thần thành đã dùng tới một tuần thời gian để xông tháp tính tới thời
điểm này.

Mười sáu tầng, mười sáu thủ hộ giả, bây giờ chỉ còn hai tầng.

Dẫn theo tiểu đội chiến ý ngút trời, Vân Chính Thiên băng qua thông đạo truyền
tống, tiến vào tầng thứ mười bảy.

“Tầng mười bảy Thông Thiên Tháp, môi trường Đại Đấu Trường, thủ hộ giả: Thanh
Long thành tiểu đội, ba đấu ba.”

Thông báo vang lên, Long Thần thành tiểu đội sắc mặt ngưng trọng lại. Bởi vì
trước mắt bọn hắn bây giờ là một võ đài rộng lớn, giống như tầng mười lăm đối
mặt Mộng gia huynh muội.

Trên bầu trời, có ba đạo lưu quang bay xuống, là hai nam một nữ hồn sư.

Bọn họ đều bận y phục có thanh long đồ văn, dâng hiến một màu xanh lục. Trên
người tỏa ra khí chất long tộc vương giả.

“Là Thanh Long thành. Sinh ca, ngươi có biết Thanh Long thành tình báo?”

Vân Chính Thiên lên tiếng.

Hoa Quyển Sinh nói:

“Ta chỉ biết đội trưởng bọn họ gọi là Ngọc Tử Bối, là một tên năm hoàn Hồn
Vương. Còn lại dữ liệu tiểu đội tương đối mơ hồ. Đoán chắc một điều, võ hồn
của bọn họ có liên quan tới Long loại.”

Vừa nghe mấy chữ long loại võ hồn, Can Hữu Long hai mắt sáng lên. Đối mặt với
cùng chủng loại võ hồn, tự nhiên sản sinh một chút chiến ý phân cao thấp.

Một trong ba thành viên Thanh Long thành, bước lên nói:

“Kính chào chư vị Long Thần thành tiểu đội, tại hạ Ngọc Tử Bối, là đội trưởng
Thanh Long thành. Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản bước tiến của các ngươi
tại tầng mười bảy này.”

Đơn giản ngắn gọn, cho thấy Ngọc Tử Bối là người thích dài dòng, hắn cũng
không có giới thiệu đội viên của mình, mà trực tiếp bước vào võ đài, chờ đợi
Long Thần thành ứng chiến.

Đối với địch thủ kiệm lời như vậy, vẫn rất khó khai thác được bất kỳ điểm yếu
nào.

Vân Chính Thiên âm trầm quay lại nhìn đồng đội một lượt, sau đó nói:

“A Nhân phải tập trung minh tưởng, Thiên Hoa vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Vậy
đi, để ta, Phong ca cùng A Long ứng chiến.”

Xem tình thế trước mắt, đầy đủ trạng thái thập tức cũng chỉ có ba người bọn họ
mà thôi.

Mặc dù mỗi một tầng quan trọng thông qua, Long Thần thành tiểu đội đều có thời
gian nghỉ ngơi, nhưng chung qui vẫn không đủ để bọn họ trở lại đỉnh phong
trạng thái.

Cho nên chỉ còn ba người bọn hắn là có khả năng ứng chiến lúc này.

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên chận lại quyết định của Chính Thiên.

“Đội trưởng, lần này để ta ra trận đi.”

Vân Chính Thiên kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn thấy Hoa Quyển Sinh trong mắt
tràn ngập tia sáng.

“Ngươi muốn tham gia?”

“Đúng vậy.” Hoa Quyển Sinh kiên định nói.

Kỳ thực Hoa Quyển Sinh, trong đội là người ít tham gia chiến đấu nhất, bởi vì
võ hồn của hắn hoàn toàn không có khả năng công kích, nhưng bù lại với kiến
thức uyên thâm cùng với khả năng khôi phục hồn lực, hắn rât có ích trước và
sau khi trận đấu diễn ra.

Bất quá, kiên quyết tham gia thi đấu bây giờ, có vẻ hơi miễn cưỡng, dù sao đối
thủ trước mắt không phải tầm thường hồn sư, mà là Thanh Long thành ba người
mạnh nhất. So với Long Thần thành thực không kém chút nào.

Trong ba người này, tuyệt đối đều là chiến hồn sư, hoàn toàn không có chỗ cho
phụ trợ hệ.

Vân Chính Thiên có chút không hiểu dụng ý của Hỏa Quyển Sinh là gì, nhưng nhìn
thấy trong mắt hắn là chấp niệm kiên cường, vì vậy trầm mặc một chút, cũng là
gật đầu đồng ý.

“Long Thần thành tiểu đội, ứng chiến gồm Vân Chính Thiên, Can Hữu Long và Hoa
Quyển Sinh.”

Vân Chính Thiên ba người bước lên võ đài nói, tức thì lồng ánh sáng phòng hộ
lần nữa khép xuống.

Ngọc Tử Bối bên kia trong mắt có một chút quái dị cảm giác, bởi vì ba người
Long Thần thành bên kia, tu vi có chút nhược, thậm chí tiếp cận năm hoàn Hồn
Vương cũng không có.

Bất quá hắn cũng không có một chút chủ quan, tiến tới một bước này, đã xa xa
vượt qua khả năng của Thanh Long thành có thể làm được, nếu không tại sao vị
trí hai đội khác nhau như bây giờ.

Một bên muốn tiếp tục xông tháp, một bên thì cần giành được tư cách tiếp tục
tham gia khảo nghiệm. Nhưng mục tiêu cuối cùng của cả hai đội chỉ có một, đó
là đánh bại đối phương.

Đối thủ kiệm lời, tự nhiên Vân Chính Thiên cũng không nói nhiều, trực tiếp
phóng thích võ hồn của mình.

Long Thần thành tiểu đội, ba người đền là Hồn Tông cấp bậc. Ngoại trừ Vân
Chính Thiên ra, hai người còn lại đều có trăm năm hồn hoàn cấp bậc.

Ngọc Tử Bối bên kia cũng không chậm trễ, toàn bộ đều phóng thích ra võ hồn bản
thân.

Tức thì trên võ đài, xuất hiện ba đầu thú võ hồn có hình dạng khác nhau, thế
nhưng cả ba đều có điểm chung là long loại võ hồn, khí tức loài rồng tràn ngập
không gian.

Đúng như dự đoán của Hoa Quyển Sinh, võ hồn của Thanh Long thành đều có dính
tơi chữ Long.

Nam binh sĩ còn lại trong Thanh Long thành tiểu đội, võ hồn là một đầu Tam
Giác Long, thân thể rắn chắc, vẩy rồng màu đen, trên đầu mọc ra ba cái sừng
nhọn. Dựa vào hình dáng bên ngoài, khá chắc chắn hắn là phòng ngự hệ chiến hồn
sư.

Nữ binh sĩ kia sau khi phóng thích võ hồn, toàn thân nàng tỏa ra nhu hòa màu
sắc, bất quá, thể trạng của nàng cũng không bành trướng như hai người còn lại.
Trên người có một lớp vẩy rồng màu vàng nhạt ẩn hiện, phần hông của nàng, mọc
ra năm chiếc đuôi rồng nhỏ, càng về phía ngọn càng mềm mại, lại có rất nhiều
màu sắc khác nhau.

Năm cái đuôi vừa hiện ra lập tức ngoe ngoảy không ngừng.

Võ hồn của nàng là Long Phượng Vĩ, một loại võ hồn mang hai dòng máu của Long
và Phượng, tương đối hiếm gặp.

“Nàng là khống chế hệ.” Vân Chính Thiên trầm giọng.

Đối phương có một tên khống chế hệ chiến hồn sư trong đội hình, tuyệt đối làm
tình thế thêm phần phức tạp. Long Thần thành tiểu đội, kỳ thực không có người
nào là khống chế hệ cả, miễn cưỡng Tiếu Phong một số hồn kỹ, có khả năng khống
chế nhưng vẫn không thể gọi là khống chế hệ thực sự được.

Ngọc Tử Bối võ hồn lúc nãy cũng đã phóng thích ra. Trên người hắn bao phủ bởi
một tầng vẩy rồng màu lam, lại có vô số tia điện không ngừng lóe sáng. Khí tức
vương giả không lẫn vào đâu được.

Vừa cảm nhận khí tức Ngọc Tử Bối, Can Hữu Long trong lòng thoáng run lên, bởi
vì võ hồn của người này, chính là đỉnh cấp thú võ hồn từng tồn tại trên Đấu La
Đại Lục ba vạn năm trước. Một trong những tông môn có thể sánh ngang với Hạo
Thiên Tông truyền kỳ cổ xưa kia.

Lam Điện Bá Vương Tông, sở hữu đệ nhất công kích thú võ hồn, Lam Điện Bá Vương
Long.

Ngọc Tử Bối, ngàn vạn lần không ngờ được, hắn lại là hậu đại của một cái cổ
lão tông môn gần như biến mất này.

Thi đấu còn chưa diễn ra, nhưng những người ở bên ngoài đã cảm giác được trận
chiến này sẽ vô cùng thảm liệt.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #192