Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Gia Ngưu há miệng thở ra một hơi thật mạnh, tức thì nồng nặc hôi thối mùi tanh
lại dâng lên mãnh liệt. Trong mùi hôi nay không chỉ đơn thuần ảnh hưởng về mặt
khứu giác, mà còn có một chút tác động đến tinh thần.
Lương Thế Nhân ở trong lồng ánh sáng cùng với nó, tất nhiên cảm thụ rõ ràng
nhất. Tinh thần hải của hắn trong nháy mắt dao động dữ dội, cuồng bạo tinh
thần lực điên cuồng xông ra ngăn cả sự xâm nhập của loại mùi hôi năng lượng
này.
Đây là loại năng lượng thập phần kỳ lạ, Lương Thế Nhân vẫn là lần đầu tiếp
xúc.
Bất quá, hắn cấp độ tinh thần lực hiện tại cũng không thấp. Tuy không đến mức
biến thái như Vân Chính Thiên quái vật kia đạt tới Linh Uyên Cảnh, nhưng trung
cấp Linh Hải Cảnh vẫn là có thể đi.
Hai mắt lập tức ngưng tụ lôi quang, trên người hắn từ dưới da đột nhiên bắn ra
vô tận lôi điện tia sét. Ngay sau đó, Lôi Ảnh Quang Minh Kích sáng bóng xuất
hiện trên tay. Toàn thân Lôi Kích dâng hiến một màu kim sắc, ngay phần mũi
nhọn của Lôi Kích, có một đạo ánh kim hào quang ngưng tụ.
Lương Thế Nhân múa kích, Lôi thuộc tính mãnh mẽ tràn ra đem loại mùi hôi năng
lượng kia đốt đi bớt.
Trong không khí rõ ràng nghe được một số thanh âm ‘rẹt rẹt’ cùng với mùi khét.
Loại mùi hôi này, không ngờ lại có đạt tới cảnh giới hữu chất như vậy.
Gia Ngưu con mắt đen kịt nhìn chằm chằm tên thiếu niên tóc đen bên kia, nhất
thời trong miệng gầm vang một tiếng giận dữ. Trên người bộ lông dài của nó đột
nhiên dựng đứng lên, tựa như một con nhím bị hăm dọa mà xù lông phản kháng.
“Hống.”
Sau một tiếng hống vang, từng sợi lông cứng cáp như kim châm theo thế công của
Gia Ngưu mà bắn tới Lương Thế Nhân vị trí.
“Xù lông lên sao?”
Lương Thế Nhân mỉa mai nói, hắn Lôi Kích cấp tốc xoay vòng, lấy mũi chân làm
điểm tựa, đem cả người hắn hóa thành một đoàn kim sắc bông vụ không lồ, ở trên
không trung Lôi quang gào hét, mãnh liệt Lôi điện xuyên không mà xuống, đem
ngàn vạn đạo kim châm kia ngăn cản lại.
“KHANH ——.”
Vô số thanh âm giòn tan vang lên khi thế công song phương va chạm. Kim châm
của Gia Ngưu mặc dù số lượng đông đảo, nhưng so với Lôi điện vẫn không tính là
cái gì.
Lôi nguyên tố, chính là một thuộc tính cực kỳ hiếm có. Số lượng hồn thú lôi hệ
vốn vô cùng thưa thớt, hoặc có thể nói ít đến thảm thương. Mà hồn sư sở hữu
Lôi hệ võ hồn càng hiếm thấy hơn nữa.
Nếu người khác hay nói, Hỏa nguyên tố cuồng bạo mãnh liệt, Thổ nguyên tố vô
địch cầm cố, Mộc nguyên tố sinh mệnh vô số thì Lôi nguyên tố chính là tồn tại
cao hơn so với ba loại nguyên tố nguyên thủy.
Lôi nguyên tố, vừa thừa hưởng sự bá đạo công kích của Hỏa, mà còn mang một
chút năng lực khống chế của Thổ và số lượng như vô tận của Mộc. Cho nên có thể
nói, sở hữu lôi hệ võ hồn, nếu không phải là một tên đại lười biếng, tương lai
ắt có thành tựu nhất định.
Mà trước mắt đầu Gia Ngưu năm ngàn năm kia, phẩm chất không tính quá nổi bậc,
nó chỉ được một ưu điểm cũng như khuyết điểm là cái mùi hôi thối nồng nặc, vô
tình thú này khiến bản thân nó trở thành một thứ mà không hồn thú nào muốn
nuốt vào bụng.
Nhờ vậy mà nó có thể sống sót được một khoảng thời gian không ngắn, mặc dù
thực lực lại không có bao nhiêu.
“Thứ xấu xí như ngươi, nên biết điều một chút.”
Lương Thế Nhân cường thịnh lôi quang lại lóe lên, sau lưng hắn xuất hiện một
thân ảnh bạch hổ khổng lồ. Bạch hổ thân cao sáu mét, trên người hắc bạch song
sắc màu lông, thỉnh thoảng lại có kim sắc ánh sáng dao động.
Tiểu Bạch vừa hiện thân lập tức ngửi được mùi hôi thối từ Gia Ngưu truyền tới,
nó không khỏi tức giận gầm vang, trên không trung Lôi điện đang điên cuồng
vùng vẫy lập tức ngưng tụ lại với nhau, chớp mắt một cái hóa thành mười đạo
Lôi Tinh.
Theo tiếng gầm của Tiểu Bạch, Lôi Tinh như bạo vũ mà phủ xuống, đem chu vi
xung quanh Gia Ngưu hoàn toàn khóa chặt lại, căn bản không thể có ý định tránh
né đi.
“ẦM ——.”
Lôi Tinh hung hăng nện vào mặt đất, khiến cả rừng rậm thoáng rung chuyển lên.
Gia Ngưu thân thể to lớn hứng chịu toàn bộ trận oanh kích này, bộ dáng thê
thảm đến đáng thương.
Trên người bộ lông vốn dĩ rất dài, bây giờ bị thiêu cháy đến trơ trọi. Ánh mắt
của nó tràn ngập sự van nài, nhìn Lương Thế Nhân bên kia cực kỳ đáng thương.
Bât quá, Lương Thế Nhân không có nhân từ như nó đã nghĩ. Lôi Kích lóe lên một
vệt kim quang, tức thì đầu lâu của Gia Ngưu trực tiếp bị xuyên thủng. Thân thể
nó hóa thành một đạo ánh sáng biến mất vào không khí.
“Tầng hai Thông Thiên Tháp thông qua, lĩnh thưởng năm trăm điểm tích lũy, có
thể hối đoái vật phẩm hoặc lựa chọn xông tiếp tầng ba.”
Thanh âm từ trời cao vọng xuống, Lương Thế Nhân không do dự lựa chọn xông
tiếp.
Vào lúc này, ngoại trừ Vân Chính Thiên ra, ánh mắt mấy người còn lại nhìn
Lương Thế Nhân không khác gì nhìn Vân Chính Thiên lúc trước. Đó là ánh mắt
ngưỡng mộ cùng cực.
Gia Ngưu mặc dù không phải cao cấp hồn thú, nhưng nó vẫn là một đầu năm ngàn
năm tu vi hồn thú hàng thật giá thật. Dễ dàng đem nó đánh chết như vậy, đã
chứng minh Lương Thế Nhân thực lực không tầm thường.
“Tốt lắm, không hổ là A Nhân.” Vân Chính Thiên lên tiếng tán thưởng. Tiểu Mã
nhỏ bé yếu ớt năm nào, bây giờ đã có tác phong cường giả rồi, phong thái như
thế này, không phải do bẩm sinh mà có, là do bản thân hắn không ngừng cố gắng
truy cầu sức mạnh rột cuộc đạt đến một mức này.
Nếu nói trong tiểu đội người nào có tính cách giống Vân Chính Thiên nhất, mọi
người đều không ngần ngại lựa chọn Lương Thế Nhân.
Không biết bao nhiêu lần bọn hắn bắt gặp tên này thức đêm luyện công. Thương
pháp của hắn chính là do Vân Chính Thiên truyền thụ, kỹ xảo chiến đấu của hắn
cũng do một tay Vân Chính Thiên hướng dẫn.
Mà hắn lại là người đầu tiên đồng hành cùng Vân Chính Thiên, vì vậy tính cách
bị ảnh hưởng từ tên tóc trắng này hoàn toàn có thể hiểu được.
Ở Vân Chính Thiên, hắn học được sự kiên nhẫn cùng quật cường ý chí. Bản thân
xuất phát điểm càng kém, hắn càng phải cố gắng hơn nữa. Tuyệt đối không để
người khác khinh thường.
Sự cố trong hang động ngày đó, hắn bị Vương Hạo vũ nhục, cũng vô tình kích
phát đấu tâm của hắn lên một tầng cao mới. Hắn thực sự muốn có một lần cùng
tên ngạo mạn đó đại chiến một phen a.
Thông đạo vòng xoáy lần nữa mở ra, bất quá nguyên bản vòng xoáy phát ra nhu
hòa ánh sáng trắng đã hóa thành một màu lam.
“Đi thôi.” Vân Chính Thiên lên tiếng.
. ..
Tại đỉnh của Thiên Sơn, nơi Vực Chủ Điện tọa lạc.
Bên trong vườn thượng uyển, Vực Chủ hai mắt nhắm chặt ngưng thần. Bốn phía
xung quanh hắn lặng yên không một tiếng động, tựa hồ không khí cũng không có
di chuyển, hết thảy đều như có vẻ đang lo lắng về chuyện làm người này thức
giấc.
Đột nhiên Vực Chủ mở to hai mắt, hắn hít sâu một ngụm dương khí, vẻ mặt có
chút tâm đắc thở phào.
“Hắc hóa lực lượng hoàn toàn bị khu trừ, thực sự quá tốt.”
Sau sự cố ở Huyết Đô, hắn bế quan tu luyện suốt nữa tháng trời, đến ngày hôm
nay rốt cuộc hoàn toàn đem hắc hóa lực lượng triệt để hủy diệt.
“Chúc mừng sư phụ đại công cáo thành.”
Từ phía sau có một thanh âm quen thuộc truyền tới, Vực Chủ không cần xoay đầu
lại, vẫn biết chủ nhân của đạo thanh âm này là ai, hắn có chút sảng khoái nói:
“Tiểu Quần, ngươi không ở Đại Điện canh chừng tiểu bảo bối, mà tới đây ngắm
cảnh a.”
Nhắc tới mấy chữ ‘canh chừng tiểu bảo bối’, Hàn Long Quần ánh mắt trở nên
nghiêm nghị, hắn nghiến răng nói:
“Tên nhóc Thế Nhân đó, hắn mà dám động vào Thanh Chi một sợi tóc, ta liền cạo
trọc đầu hắn.”
Lời này nói, rất giống như phụ thân sợ con gái bị người khác cướp mất a. Đây
đều là nỗi lo lắng chung của người làm cha làm mẹ. Bất quá, con gái trưởng
thành, liền phải gả chồng. Hắn vẫn biết sẽ có lúc ngày này sẽ đến, nhưng nội
tâm vẫn không thể chấp nhận ngay được.
Lương Thế Nhân có tình ý với Hàn Thanh Chi, hắn làm sao không biết. Mấy ngày
qua hắn tốn không ít công sức theo dõi màn hình thi đấu. Dù có chút kinh ngạc
trước năng lực của tên nhóc này, nhưng vẫn cần thử thách nhiền hơn nếu muốn
trở thành người chung một nhà a.
Vực Chủ nghe vậy không khỏi cười ha hả, nói:
“Được rồi, chuyện tuổi trẻ nam nữ ta không muốn nghe đâu, buồn lắm. Nói đi,
ngươi tới tìm ta có việc gì?”
Hàn Long Quần nghe vậy khẽ lắc đầu, vẫn không thể qua mắt được Vực Chủ. Hắn
chậm rãi tiến tới gần hơn, sau đó hạ giọng nói:
“Tiểu Trần đã trở về, hắn đem tới một số tin tức quan trọng.”
Vực Chủ đang ngáp dài ngáp ngắn, khi nghe một câu này xong, hắn hai mắt đột
nhiên ngưng trọng. Tức thì một khối lập phương kim sắc từ trên cao hạ xuống,
đem hai người bọn hắn phủ lại.
Loại này kim sắc lập phương, có chút giống lồng ánh sáng mà bọn Vân Chính
Thiên gặp được ở trong Thông Thiên Tháp.
Kim sắc lập phương vừa khép lại, Vực Chủ mới đứng lên, nhìn Hàn Long Quần nói:
“Tiểu Trần trở về, nhưng còn Tiểu Long thì sao ?”
Hàn Long Quần bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Lưu Vân Long sư huynh vẫn không có trở về, nghe nói hắn cùng Hùng Quân đại
chiến bảy ngày bảy đêm, đem một quả núi trực tiếp đánh cho vỡ nát. Cuối cùng
dẫn đến lưỡng bại câu thương tình huống. Tiểu Trần cũng có mặt ở đó, hắn bẩm
lại rằng ngay khi Lưu Vân Long sư huynh chuẩn bị kết liễu Hùng Quân tính mạng
thì trong thời khắc hung hiểm, từ trời cao đột nhiên có một đôi Hắc Long Trảo
xé rách không gian mà tới, đem Hùng Quân tính mạng kéo về, đồng thời để lại
trên người Lưu Vân Long sư huynh một vết thương trí mạng.”
Vực Chủ càng nghe, sắc mặt càng khó coi.
Tiểu Trần mà Hàn Long Quần nói, chính là vị Thống Lĩnh Vệ Binh, là cường giả
mạnh nhất của Long Thần thành. Hắn vài chục năm trước phụng mệnh Vực Chủ, cùng
với Lưu Vân Long tiến vào Thú Vực, từ đó đến nay vẫn chưa một lần trở về.
Nếu không phải Hàn Long Quần một đạo tinh thần lạc ấn, vốn từ lâu thác ấn trên
người Tiểu Trần vẫn không có biến mất, chỉ sợ mọi người đều đã nghĩ hắn cùng
Lưu Vân Long đã vẫn lạc rồi.
Sau vài chục năm thi hành nhiệm vụ bí mật, hắn rốt cuộc cũng trở về, nhưng
đáng nói là hắn trở về chỉ có một mình. Còn Lưu Vân Long kia hoàn toàn không
biết sống chết thế nào.
Phải biết Lưu Vân Long, chính là Siêu Cấp đấu la, chín mươi tám cấp. Mặc dù so
với Bao Lão Tiên Sinh vẫn thua kém một chút nhưng ở Nhân Vực, hắn vẫn thuộc
hàng ngũ siêu cấp cường giả đương thời.
Nếu như hắn thực sự vì đôi Hắc Long Trảo kia mà vẫn lạc, tuyệt đối là tổn thất
to lớn cho nhân loại. Bồi dưỡng một tên Phong Hào đấu la đã khó, mà chín mươi
tám cấp Phong Hào đấu la, càng như phượng mao lân giác tồn tại.
“Tiểu Trần nói, sau một trảo đó, Lưu Vân Long sư huynh ngã xuống vực sâu mất
tích, mà hắn cũng vì sự có mặt của siêu cấp hung thú kia mà chạy trốn chối
chết, không có cơ hội đem Lưu Vân Long sư huynh sự tình làm rõ.”
Hàn Long Quần dứt lời, hắn ngẩng mặt lên nhìn Vực Chủ trước mặt, ánh mắt không
khỏi hoang mang.
Vực Chủ hắn đang khóc ?
Vành mắt Vực Chủ rõ ràng đỏ lên, không ngờ hắn đối với tin tức bất lợi của Lưu
Vân Long mà rơi lệ. Như vậy mới biết hắn đối với người này trân trọng tới mức
nào.
Trên gương mặt dường như không thể tồn tại loại nước mắt kia, Vực Chủ đột
nhiên trầm giọng nói:
“Tiểu Quần, ta đột nhiên muốn tiến vào Thú Vực một lần nữa a.”
Hàn Long Quần nghe vậy, lập tức cả kinh kêu lên:
“Vực Chủ, không thể a. Trong đó bây giờ không giống như mấy chục năm trước.
Hung thú tồn tại vô số, nếu để chúng nó biết ngài đơn phương độc mã tiến vào,
chỉ sợ sẽ tập trung toàn bộ lực lượng mà đem ngài chém giết.”
Hàn Long Quần thanh âm to rõ, hắn tất nhiên không muốn Vực Chủ vì một chút
xung động mà đơn độc xông vào. Phải biết bên trong Thú Vực, thực sự có một số
tồn tại có đủ năng lực đe dọa tính mạng của Vực Chủ.
Vạn nhất Vực Chủ vì vậy mà ngã xuống, Nhân Vực liền xong rồi.
Vực Chủ nghe vậy, lập tức ổn định lại tâm tình, hắn lại ngửa mặt lên trời trầm
ngâm suy nghĩ.
“Nhân Vực đương đại cường giả, thất lạc ở trong Thú Vực không chỉ Tiểu Long
a.”
Hàn Long Quần nghe vậy, ánh mắt chợt sáng lên, hắn lập tức hỏi lại:
“Ngài là đang nói, vị Đường môn môn chủ kia?”
“Đúng là hắn. Nếu như có thể đem tin tức Tiểu Long gặp nạn mang tới cho hắn,
nhất định hắn sẽ ra tay giúp đỡ. Bất quá, ta đích thân tiến vào, động tĩnh sẽ
quá lớn. Bọn chúng tai mắt ở khắp nơi, nhất định thân phận sẽ mau chóng lộ
tẩy.”
“Vì vậy, ta vừa nghĩ tới chuyện này?”
Hàn Long Quần hai tai chăm chú lắng nghe. Vực Chủ kiên định thanh âm chậm rãi
vang lên:
“Để cho một đám tinh anh năm nay, thay mặt ta tiến vào Thú Vực một chuyến đi.”
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit