Băng Cực Thần Tinh


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Mã Thiên Hoa hôn mê bất tỉnh suốt một ngày trời đã khiến kế hoạch xông lên
Thiên Sơn của cả đội bị trì hoãn. Đến ngày thứ hai thì nàng mới tỉnh dậy, lúc
này Mã Thiên Hoa dường như biến thành một người khác.

Nàng ít nói chuyện hơn hẳn, dù người mở lời là Hàn Thanh Chi vẫn cùng một kết
quả như vậy. Phàm chỗ nào có Vân Chính Thiên hiện diện, nàng đều tìm một chỗ
khác, gương mặt ủ dột không có sức sống.

Mã Thiên Hoa buồn phiền như vậy, tất cả đều đổ lên đầu Vân Chính Thiên. Bất
quá bọn hắn không ai dám lên tiếng khuyên răn hay hòa giải. Có lẽ ảnh hưởng
lớn nhất có lẽ là nhuệ khí của Long Thần thành tiểu đội.

Rốt cuộc vào ngày thứ năm, bọn hắn mới quyết định tiếp tục xông lên Thiên Sơn,
cùng thời điểm này, ba tiểu tổ còn lại cũng đặt chân vào thôn nhỏ. Chuyện
riêng giữa Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa vô tình làm thành tích của cả đội
bị kéo xuống rất nhiều.

Vân Chính Thiên bề ngoài thì tỏ vẻ bình thường nhưng nội tâm hắn lúc nào cũng
như có lửa thiêu đốt. Nhìn Mã Thiên Hoa buồn rầu, hắn không khỏi buồn bực,
không biết giấu nàng mọi thứ có phải quyết định đúng hay không nữa.

Lương Thế Nhân trong lúc kiểm tra vật phẩm mang theo lần cuối, quay sang hỏi
Vân Chính Thiên:

“Ngươi thật không có chuyện gì để nói ?”

Vân Chính Thiên không do dự gật đầu, hai tay vẫn sắp xếp lại vật dụng cá nhân,
không ngẩng mặt lên nói:

“Là chuyện riêng của ta, các ngươi đừng hỏi nữa.”

Lương Thế Nhân hừ lạnh đáp:

“Ta là lo cho ngươi, ngươi cũng biết sư phụ của nàng ta hổ báo như thế nào rồi
đó, trở về nàng chắc chắn sẽ đi nói lại, đến lúc đó ta sợ ngươi sống dở chết
dở a.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, đột nhiên có chút chột dạ, bất giác quay sang nhìn
Lương Thế Nhân ánh mắt sợ hãi.

Băng Ngọc Linh là Tháp Chủ Truyền Linh Tháp ở gần Long Thần thành, nàng chính
là sư phụ của Mã Thiên Hoa. Hắn còn nhớ như in lần trước cùng Mã Thiên Hoa rời
khỏi, Băng Tháp Chủ từng đe dọa sẽ đập hắn nếu hắn dám làm Mã Thiên Hoa đau
khổ a.

Trong lòng hơi rùng mình một cái, cơn giận của Phong Hào đấu la tuyệt không dễ
nuốt trôi a. Bất quá, nếu tình huống đó thực sự xảy ra, hắn chỉ còn cách nói
thật mọi chuyện mà thôi.

“Ta tự có cách.” Vân Chính Thiên cười đáp, sau đó hắn quay lại nhìn đồng bọn
một lượt, hạ giọng ra lệnh:

“Bây giờ xông vào Thiên Sơn, mọi người để ý dây thừng. Nếu người nào không
chịu được lập tức lên tiếng, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi. Còn không ta sẽ
dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển, các ngươi phải cố gắng bám theo.”

Vừa nói, hắn vừa đem dây thừng quăng xuống cho Lương Thế Nhân. Đây là phương
pháp di chuyển an toàn nhất khi leo núi. Mỗi thành viên đều có dây thừng quấn
quanh bụng, nối với các thành viên còn lại theo đường thẳng.

Trong trường hợp có người kiệt sức hoặc rơi xuống vực, đồng đội có thể kịp
thời hỗ trợ.

Dù sao Thiên Sơn cũng làm một trong Tam Đại Khảo Nghiệm của Đại Hành Trình,
tuyệt đối không nên xem thường.

Lấy Vân Chính Thiên dẫn đầu, sau lưng là Lương Thế Nhân, Hàn Thanh Chi, Hoa
Quyển Sinh, Mã Thiên Hoa và Tiếu Phong.

Trong đội hình này, chỉ có hắn cùng Mã Thiên Hoa có thể sử dụng hỏa thuộc
tính, ngoài ra phong thuộc tính của Tiếu Phong cũng có hỗ trợ nhất định. Tính
ra bọn hắn có ưu thế hơn so với các đội khác rất nhiều.

Tà Hỏa Phượng Hoàng uy lực không cần thử cũng biết, chỉ cần một mình Mã Thiên
Hoa thôi cũng đủ để so sánh với hai tên hỏa hệ hồn sư bình thường. Kết hợp với
Tiểu Phượng hồn linh, đối với cái lạnh của Thiên Sơn, bọn hắn lúc này không lo
lắng cho lắm.

Theo lối mòn ra khỏi thôn nhỏ, Long Thần thành tiểu đội men theo dốc đá mà
tiến vào Thiên Sơn phạm vi. Khu vực chân núi thực vật vẫn tương đối xanh tốt,
thời tiết vẫn như bình thường.

Cả đội theo một hàng dọc cẩn thận di chuyển, tốc độ tương đối nhanh. Cho đến
khi bắt đầu cảm thấy không khí có chút lạnh, tuyết bắt đầu rơi, đã là hơn ba
canh giờ sau.

Vân Chính Thiên sở hữu băng nguyên tố, cái lạnh như vậy không là gì đối với
hắn. Bất quá, sáu người còn lại ngoại trừ Mã Thiên Hoa, tên nào tên nấy đều
bắt đầu run lên cầm cập.

Vân Chính Thiên đột nhiên lên tiếng:

“Thiên Hoa, để ta sử dụng hỏa nguyên tố trước, một lát sau liền đến ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, Tiểu Phượng thân ảnh từ mi tâm hắn bay ra, bốn cánh phượng
nhẹ nhàng triển khai, hừng hực hỏa diễm bắt đầu tuôn trào.

Thế nhưng Tiểu Phượng còn chưa kịp kết thúc hành động, thì ở phía sau lưng đã
truyền tới cảm giác ấm áp. Là do Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Thiên Hoa triển
khai hỏa diễm để sưởi ấm cả đội.

Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn nàng với ánh mắt bất ngờ, Mã Thiên Hoa hình như
cố ý làm trái lời của hắn. Thở dài một hơi, hắn cũng không có để ý nữa, tay áo
vung lên, Tiểu Phượng như bị thất sủng, mang vẻ mặt buồn bã chui lại vào mi
tâm biến mất.

Năm người còn lại thấy một màn này, không ai dám hó hé nữa câu. Đây có thể gọi
là chống đối chính quyền nhà nước a. Mã Thiên Hoa có vẻ muốn phát tác rồi.

Lại đi thêm một canh giờ, tuyết càng lúc càng dày đặc hơn, nhưng may mắn một
điều Thiên Sơn độ dốc đã không còn lớn, mặt phẳng tương đối rộng rãi khiến bọn
hắn di chuyển thoải mái hơn rất nhiều.

Xung quanh một màu tuyết trắng xóa, bông tuyết nhảy múa khắp nơi. Không trung
chỉ còn nghe được từng cơn gió tuyết thổi qua, luồn xuyên qua những khe đá tạo
thành vô số thanh âm vui tai.

Hoa Quyển Sinh cùng Hàn Thanh Chi lâu lâu lại thi triển võ hồn tăng phúc cùng
hồi phục cho đồng đội. Nơi này địa hình bằng phẳng, rất có khả năng sẽ xuất
hiện băng hệ hồn thú bản địa trên núi a.

Vân Chính Thiên lúc này dừng bước, miệng thở phì phò, từng đoàn sương trắng
bay ra hòa tan vào trong không khí.

Nhiệt độ này đã thấp hơn không độ nhiều rồi, băng hàn không khí có thể nhìn
thấy bằng mắt thường. Cả đội kéo lên mũ trùm đầu, cố gắng hết mức tránh đi cái
lạnh buốt óc nhưng không khí lạnh vẫn luồn vào cơ thể bọn hắn bằng nhiều ngõ
ngách khác nhau.

Nếu không nhờ số quần áo ấm mua ở thôn nhỏ lúc trước, chỉ sợ bọn hắn bây giờ
đã đóng băng rồi. Trên lông mi bọn hắn bây giờ, đã đọng lại vài tia băng vụn
nhỏ li ti.

“Lạnh, lạnh . . . quá . . . “ Can Hữu Long ở phía sau lưng run lẩy bẩy nói.
Tuy hắn một thân da dày thịt béo, nhưng đối với cái lạnh này vẫn không thể nào
chịu cho thấu.

Vân Chính Thiên liếc xuống phía sau, trực tiếp nhìn về phía Mã Thiên Hoa. Chỉ
thấy nàng thoáng gật đầu, sau đó thu hồi lại hỏa diễm của mình. Thấy vậy, Vân
Chính Thiên lập tức đem Tiểu Phượng một lần nữa triệu hoán ra bên ngoài.

Dưới chân hắn, đệ tứ hồn hoàn đồng dạng sáng lên.

Đệ tứ hồn kỹ, Chân Phượng Thiên Mệnh.

Tiểu Phượng dưới sự tăng phúc của Chân Phượng Thiên Mệnh hồn kỹ, hư ảnh càng
thêm ngưng thực, sau đó bốn cánh của nó mở toan ra, tức thì hỏa diễm hóa thành
vô số vệt sáng, nhắm thẳng vào cơ thể đồng đội mà bay tới.

Sau khi từng đoàn hỏa diễm dung nhập vào cơ thể, có một cảm giác ấm ấp chạy
dọc sống lưng xuất hiện. Những cơn gió lạnh thổi qua đã không còn ảnh hưởng
tới bọn hắn nữa. Cả đám không khỏi kinh ngạc, không ngờ hỏa nguyên tố còn có
thể chưởng khống theo cách này. Vừa tiết kiệm hồn lực, mà lại mang tới hiệu
quả tốt hơn rất nhiều.

Vừa nãy vốn dĩ Vân Chính Thiên dự định sử dụng công phu này, bất quá Mã Thiên
Hoa lại giành phần trước. Đến khi nàng hồn lực tiêu hao khá lớn mới miễn cưỡng
nhường cho hắn.

Tiểu Phượng được Chân Phượng Thiên Mệnh tăng phúc, hỏa nguyên tố của nó độ
tinh thuần bây giờ đã không dưới băng thuộc tính của đệ nhất hồn hoàn.

Băng Hỏa, hai loại nguyên tố đều đã tiến vào Thuần Khiết cấp độ, mà bọn chúng
đều xuất hiện trên người Vân Chính Thiên, thiên phú kinh người. Có vẻ từ khi
tỉnh lại trong hắc kén kia, năng lực của hắn không biết tăng lên tới mức nào
rồi.

Mã Thiên Hoa cảm nhận hiệu quả mà Vân Chính Thiên mang lại mạnh mẽ như vậy,
trong lòng không khỏi hừ lạnh. Thái độ của nàng bây giờ cũng không còn kiên
quyết như trước, có lẽ không khí lạnh trên Thiên Sơn đã làm đầu óc nàng bình
tĩnh lại.

Mã Thiên Hoa bỗng nhớ lại một điều, tên tiểu tử đáng ghét kia vẫn chưa có nói
cho nàng lý do tại sao hắn lại làm như vậy. Chắc chắn là có chuyện gì đó rất
khó nói, mới khiến hắn quyết định làm nàng chán ghét, rồi từ từ xa lánh hắn.

“Hừm, ta sẽ không để ngươi dễ dàng đạt được mục đích đâu.”

Nàng trong lòng đã thầm quyết định, sau này có cơ hội, sẽ cùng hắn đối chất
thêm một lần nữa. Lần này nàng sẽ giữa mình thật bình tĩnh.

Mã Thiên Hoa xem như tư chất không tồi, không để chuyện tình cảm chi phối hành
động, đã là vô cùng đáng khen. Ai biểu Vân Chính Thiên không đầu không đuôi
ruồng bỏ nàng, làm sao Mã Thiên Hoa dễ dàng chấp nhận được.

Tiểu Phượng tâm tình có vẻ hăng hái, nó xung phong bay phía trước dò xét tình
hình cho Vân Chính Thiên. Hắn có thể thông qua đôi mắt Tiểu Phượng mà tạm thời
nhìn được một số cảnh vật phía trước.

Tuy gió lạnh không còn ảnh hưởng nhiều nhưng bão tuyết thổi mạnh làm bước chân
cả bọn di chuyển có phần nặng nề. Cho đến khi tuyết ngập đến đầu gối, bọn hắn
mới miễn cưỡng tạm dừng di chuyển, tìm một vách đá chắn gió để nghỉ ngơi hồi
phục.

Vân Chính Thiên hỏa thuộc tính tăng phúc thời gian tương đối không ngắn, mãi
đến khi trời tối mới hết tác dụng. Thiên Sơn về đêm yên tĩnh đến đáng sợ, nếu
như ban ngày hung bạo là thế, ban đêm lại không có cơn gió nào thổi qua.

Càng lên cao không khí càng loãng, nhưng đối với thể chất của hồn sư mà nói,
việc này vẫn không đáng lo. Hồn lực trong cơ thể có thể dễ dàng giải quyết vấn
đề này.

Hai đối tượng được ưu tiên minh tưởng hồi phục là Vân Chính Thiên cùng Mã
Thiên Hoa, kế tiếp là Hoa Quyển Sinh cùng Hàn Thanh Chi.

Ba người còn lại luân phiên nhau canh gác. Đề phòng hồn thú ban đêm bất ngờ
tập kích.

Theo cuốn cẩm nang ghi chép, hồn thú ở Thiên Sơn vốn thưa thớt, nhưng phàm là
chủng loại có thể sinh sống trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này,
không có ai yếu đuối cả. Vì vậy bọn hắn đều đề cao cảnh giác.

Sáng hôm sau, cả đội lại tiếp tục di chuyển. Trời lại nổi gió như hôm qua,
cường độ càng lúc càng khốc liệt. Bọn hắn không thể không đem vật dụng chuyên
dùng đi trong tuyết ra sử dụng.

Đó là loại giày chuyên đi trong tuyết, loại giày dạng ủng cao, đế giày có
thiết kế hai thanh gỗ dài hướng ra trước và sau, nhằm giúp di chuyển dễ dàng
và giảm bớt lực cản. Tuy rằng không thoải mái như đi trên mặt đất, nhưng nó
vẫn giúp ích rất nhiều nếu trên đường có phần trơn trượt.

Đi thêm được nữa ngày đường, bọn hắn chung qui vẫn gặp qua một số hồn thú bản
địa, thế nhưng tất cả đều bị uy áp của Tà Hỏa Phượng Hoàng đuổi đi, hoàn toàn
không thể uy hiếp đến tính mạng cả đội.

Tốc độ di chuyển so với ngày đầu chậm hơn rất nhiều, nhưng hiện tại không còn
cách nào khác. Tuyết càng lúc càng dày, trời càng lúc càng lạnh. Ngay cả hỏa
thuộc tính tăng phúc của Vân Chính Thiên đã bắt đầu vô dụng.

“Thật kinh khủng, nhiệt độ này đã tiêp cận cực hạn thuộc tính, nếu không phải
nhờ hỏa nguyên tố của ta, có lẽ mọi người đã bị chết cóng rồi.”

Vân Chính Thiên trong lòng thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục di chuyển như vậy, còn
chưa tới được nữa đường, bọn hắn đã chết cóng hết. Không biết vì lý do gì mà
đi còn chưa được một nữa đoạn đường trên Thiên Sơn, mà đã lạnh như thế này.
Như vậy làm sao đi tới đỉnh Thiên Sơn này cho được.

Miên man suy nghĩ hồi lâu vẫn không có câu trả lời. Đột nhiên vào lúc này, Vân
Chính Thiên hai mắt chợt mở to ra, hắn cảm nhận ngay phía trước có một loại
băng hàn khí tức khiến băng nguyên tố trong cơ thể liên tục dao động. Hắn trên
mặt không khỏi xuất hiện kinh ngạc dáng vẻ.

Băng nguyên tố là do Đệ nhất hồn hoàn của hắn mang lại, mà đây chính là hồn
hoàn Thần Ban, do chính Kiếm Si ban tặng. Đạt tới Thuần Khiết băng nguyên tố
cấp bậc, vẫn có loại lực lượng khiến nó hưng phấn như vậy. Thật có chút tò mò
a.

Vân Chính Thiên lập tức đi về phương hướng đó, dựa theo dao động băng nguyên
tố mà xác định đường đi. Càng đi tới gần, băng nguyên tố của hắn càng tỏa ra
mãnh liệt quang mang, vô tình làm Lương Thế Nhân sau lưng bực bội kêu lên:

“A Thiên, lạnh chết ta mất, ngươi làm gì vậy, sao lại thả ra băng thuộc tính
trong thời tiết này.”

Lương Thế Nhân đưa hai tay lên thổi phù phù, đột nhiên hắn bị một loại lam sắc
ánh sáng phía trước mặt thu hút. Vân Chính Thiên đứng phía trước, hai mắt
không khỏi dâng lên vẻ chấn kinh, bởi vì trước mặt hắn bây giờ, chính là thứ
mà bất cứ tên hồn sư băng hệ nào cũng muốn gặp được.

“Này là . . .” Hoa Quyển Sinh đồng tử bỗng nhiêng sáng lên, hắn thiếu điều hét
toáng lên nói:

“Đây là Băng Cực Thần Tinh.”

Đúng là Băng Cực Thần Tinh, một trong ba mươi sáu Tuyệt Thế Địa Bảo mà Vực Chủ
tích góp lại, phân bố rải rác trong phiến vị diện này. Trước mắt hắn đúng là
chí phẩm của băng hệ hồn sư.

Băng Cực Thần Tinh chính là một khối Băng Nguyên thuần khiết nhất, đây chính
là cực phẩm thiên tôn chí bảo mà tự nhiên có thể uẩn dưỡng ra được. Bản thân
Băng Cực Thần Tinh là một chí phẩm đã tiến hóa tới trình độ tự sản sinh ra
sinh mệnh lực.

Nếu băng hệ hồn sư có thể đem toàn bộ khối Băng Cực Thần Tinh hoàn toàn hấp
thu, có thể rút ngắn thời gian tu luyện đối với băng thuộc tính.

Chỉ có điều Băng Cực Thần Tinh điều kiện vô cùng hà khắc, nếu không phải hồn
sư đã sở hữu băng nguyên tố đạt cấp bậc thuần khiết trở lên, miễn cưỡng hấp
thụ lại đem tới hiệu quả trái ngược. Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.

Vân Chính Thiên dưới tình huống sở hữu thuần khiết băng nguyên tố, muốn hấp
thu những khối băng tinh này, cũng phải trả một cái giá rất cao.

Nhưng tích cực một chút, nếu hắn thực sự có thể thuận lợi câu thông với băng
linh bên trong, hắn sẽ phá vỡ xiềng xích cấp bậc nguyên tố hiện tại, không
biết chừng còn có thể thử nghiệm xung kích Cực Hạn Chi Băng tầng thứ a.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #171