Bao Lão Hàng Lâm


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Vĩnh Lăng nằm đó tựa như đang ngủ, giấc ngủ của nàng đến thật nhanh, nó cũng
chóng vánh giống như tuổi xuân của nàng. Mười mấy năm đều chỉ sinh hoạt trong
Huyết Đô, đến thế giới bên ngoài nó như thế nào nàng cũng không biết.

Chỉ có thể nuôi một giấc mơ cỏn con được rời khỏi đây, để nàng thoáng được
thấy những viễn cảnh tươi đẹp hơn so với Huyết Đô tanh tưởi này. Nàng đã từng
mơ ước như thế.

Bây giờ thân thể nàng nằm đó, dần trở nên lạnh lẽo, chỉ có gương mặt của nàng
vẫn xinh đẹp như thế, như ngày mà hắn đem mạng che mặt của nàng tháo xuống. Nụ
cười vẫn còn nở trên môi, và có lẽ nó sẽ không bao giờ tắt.

“Lăng nhi . . . “

Vân Chính Thiên cúi gập đầu xuống, mặc kệ cho bàn tay thô ráp của Huyết Đế án
ngữ nơi cổ họng hắn. Vĩnh Lăng nhỏ bé đã thực sự rời khỏi thế giới này, để lại
cho hắn cảm giác trống rỗng nơi đại não, cũng để lại cho hắn một sự dày vò
theo hắn đến cuối cuộc đời.

“Khốn khiếp.”

Một cỗ hung bạo khí tức bên trong cơ thể Vân Chính Thiên đột nhiên phát ra
mãnh liệt, nhất thời Huyết Đế ánh mắt toát lên vài phần nghi hoặc.

“Hắn làm sao còn đủ năng lượng ?”

Hung bạo khí tức từ trên người hắn trùng trùng điệp điệp mà tuôn ra, nhưng
nước vỡ bờ đê đồng dạng, cùng với cảm xúc oán hận, khiến hắn giống như một đại
ma đầu vừa xuất thế.

Tóc dài đen nhanh chóng trùng hiện, Huyết Kiếm nắm trên tay, lập tức quét lên
vị trí cổ tay mà Huyết Đế đang nắm lấy cổ họng hắn.

“BANG ——”

Huyết Đế ánh mắt bình tĩnh, một quyền nhẹ nhàng đánh ra, nhắm thẳng vào ngực
của hắn, tức thì thân thể Vân Chính Thiên cấp tốc bay ra, bất quá cũng không
giống như lần trước chật vật. Ở trên không trung, hắc hóa Vân Chính Thiên thân
ảnh kẽ lắc nhẹ, hắn hóa thành một vệt hắc quang lần nữa xông tới trước mặt
Huyết Đế.

Huyết Đế bây giờ sắc mặt cực kỳ âm trầm, nếu hắn muốn Vân Chính Thiên chết
ngay từ đầu thì tên tiểu tử không biết điều kia còn có thể ở đây diễn võ dương
oai hay sao.

“Bổn đế tiếc tài tha cho ngươi một con đường sống, nhưng xem ra ngươi không
thể dạy dỗ được rồi, vậy thì cho ngươi xuống hoàng tuyền gặp tiểu nha đầu
kia.”

Huyết Đế thanh âm vừa dứt, sát khí trong đồng tử lập tức khởi động. Loại sát
khí này mênh mông giống như huyết hải, chỉ trong một giây ngắn ngủi liền đem
cả đại đấu trường rộng lớn này bao phủ lại.

Đại sứ giả bây giờ ánh mắt vô hồn, nàng đối với cái chết của Vĩnh Lăng cảm
thấy vô cùng bi thương. Cho nên hiện tại Huyết Đế sát khí trỗi dậy, muốn đem
Vân Chính Thiên đánh chết, nàng cũng không thể nói bất kỳ lời khuyên nào nữa.

Khi Huyết Đế cơn thịnh nộ chuẩn bị tuôn trào, phản phất một thức đơn giản nhất
cũng có thể đem Vân Chính Thiên đánh thành bột phấn, thì ngay cổ của hắn, đạo
kim sắc án văn kỳ lạ kia đột nhiên phát sáng.

Kim sắc án văn chớp nháy liên hồi làm Huyết Đế không khỏi chần chừ trong giây
lát, một lát sau kim sắc án văn hóa thành một vệt sáng dung nhập vào không
trung, ngay tại vị trí đó, một cái thông đạo màu hoàng kim trực tiếp mở ra.
Tràn ngập quang minh chi lực bừa bãi xông vào, đem sát khí của Huyết Đế bên
dưới hoàn toàn cắn nuốt.

“Lại là ngươi.”

Huyết Đế một giọng âm trầm nói.

“Là ta thì sao, ngươi tưởng sẽ trốn thoát lão phu mà được ?”

Từ bên trong thông đạo màu hoang kim, có một đạo thanh âm thâm thúy bay ra,
một khắc sau, thân ảnh lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện, hắn huyền phù ở
không trung, sau lưng là một cái Hoàng Kim Ấn Phù khổng lồ.

Quang minh chi lực chiếu rọi hết thảy Huyết Đô, có cảm giác như gột rửa linh
hồn quá trình đang diễn ra.

Hắc hóa Vân Chính Thiên cảm giác trên không trung có một cỗ quen thuộc khí
tức, hắn cũng thoáng dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn, có chút kinh hỷ la lên:

“Sư phụ, ngài tới . . . “

Đúng vậy, người vừa xuất hiện, còn ai khác ngoài sư phụ của hắn, một trong ba
vị đệ nhất cường giả đương thời, Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp Tổ Chức, Bao
Lão Tiên Sinh.

Bao Lão khoác trên mình một bộ hoàng kim chiến bào, không còn vẻ bụi bặm như
thường ngày, mà là một lão giả mang phong phạm đại tướng. Hắn râu tóc tuy có
chút rối tung nhưng vẫn không che giấu được quang minh khí thế tột cùng.

Bao Lão đưa mắt nhìn xuống Vân Chính Thiên, lão lập tức nhíu mày lại. Bởi vì
đệ tử yêu dấu của hắn, không biết tại sao lại mang trong mình loại lực lượng
tương tự như tên cầm thú bên kia. Là hắc hóa lực lượng.

“Tiểu Thiên, ngươi trở lại như cũ đi.”

Bao Lão thanh âm vang lên, làm hắc hóa Vân Chính Thiên kinh ngạc, sau đó hắn
hai mắt âm trầm quay sang nhìn Huyết Đế nói:

“Không được, ta cần có lực lượng để chiến đấu, thỉnh sư phụ ngài cùng ta đem
đại ma đầu kia chém giết, trả thù cho Lăng nhi.”

“Hoang đường.” Bao Lão hét lên một tiếng, tức thì một cỗ không gì sánh bằng
quang minh chi lực đem hắc hóa Vân Chính Thiên bên dưới áp xuống.

Bao Lão Tiên Sinh, thế nhưng là một vị chín mươi tám cấp Siêu Cấp đấu la tầng
thứ, mơ hồ đã chạm một chân vào Cực Hạn đấu la, một vị có tu vi bực này mà
toàn lực ra tay, cho dù hắc hóa Vân Chính Thiên có ngoan cố cỡ nào, cũng không
thể vùng vẫy được một chút.

“Ngài thả ta ra, ta phải trả thù.”

Hắc hóa Vân Chính Thiên bị quang minh chi lực áp xuống mặt đất, hắn vẫn không
ngừng gào hét, hai mắt thủy chung khóa chặt Huyết Đế thân ảnh, như sợ một chút
phân tâm liền để hắn chạy thoát.

“Ngươi thanh tỉnh lại đi, sử dụng loại lực lượng này đê đạt được mục đích, như
vậy ngươi sẽ càng lún sâu hơn vào vũng lầy này, về sau sẽ trở thành người mà
ngươi đang oán hận kia.”

Bao Lão Tiên Sinh chậm rãi nói, hai mắt hướng về Huyết Đế, vẻ mặt có chút
khinh thường.

Huyết Đế lúc này đột nhiên gằn giọng nói:

“Xem ra bổn đế vẫn có chút xem thường tên già nhà ngươi, vậy thì để cho Huyết
Đô làm nơi cuối cùng ngươi tới, lưu thây tại đây đi.”

Ngay tức khắc, Huyết Đế hai tay đột nhiên kết ấn, một cái to lớn hoa văn vòng
tròn xuất hiện trên bầu trời, ngay sau đó đem thân ảnh Bao Lão Tiên Sinh phủ
xuống. Loại lực lượng này tràn ngập hắc ám chi lực, tựa như đối với hết thảy
sinh vật đều tạo cảm giác tù túng.

Đây chính là phong ấn hồn lực, Huyết Đế vậy mà muốn đem hồn lực của Bao Lão
Tiên Nhân hoàn toàn phong ấn đi.

Thế nhưng đối diện với thủ đoạn này của Huyết Đế, Bao Lão Tiên Nhân không một
chút biến sắc, hắn tay đồng dạng kết ấn. Hoàng Kim Ấn Phù ở sau lưng hắn lóe
lên cực thịnh quang minh khí tức.

Hoàng Kim Ấn Phù nguyên bản đang lơ lững sau lưng Bao Lão, đột nhiên vào lúc
này cấp tốc phóng to ra, trở thành một cái cự ấn phù đường kính hơn năm mươi
mét. Bao quanh ấn phù là vô số kim sắc hoa văn đồ án, một khi đồ án chớp nháy,
hắc ám chi lực ở trên cao kia ảm đi rất nhiều.

Huyết Đế hai mắt âm trầm, xem ra thử phong ấn hồn lực một tên tiếp cận Cực Hạn
đấu la cấp bậc đối với hắn vẫn có chút miễn cưỡng. Bàn tay Huyết Đế khẽ lật,
tức thì một thanh cùng hung cực ác lợi khí xuất hiện trên tay.

Là một thanh cự kiếm màu đỏ máu xen lẫn màu đen kịt. Ở phần nối giữa chuôi
kiếm và thân kiếm là một con mắt to lớn màu vàng, nhìn qua ngưng hình như
thực.

“Lại là nó, thanh kiếm này.” Bao Lão Tiên Sinh ở trên không trung ánh mắt
chuyển sang vẻ ngưng trọng.

Bởi vì thanh kiếm này, chính là nguyên nhân cũng mớ hỗn độn ngày hôm nay.
Thanh kiếm từ trời cao giáng xuống năm xưa, chính là bảo kiếm của Vân Chính
Thiên kiếp trước. Thế nhưng qua quá trình xuyên không tới Đấu La Đại Lục đã bị
tiêm nhiễm Tà hồn lực, trở thành một thanh ma kiếm uy lực phi phàm.

Vực Chủ năm đó liều mình đem kiếm này phong ấn, sáng tạo ra Huyết Đô để giam
giữ. Bất quá, đó chỉ là câu chuyện do người đời thêu dệt mà thành. Sự thật bên
trong đó, thế gian này chỉ có ba người biết mà thôi.

Người thứ nhất chính là đương sự Vực Chủ, hai người còn lại còn ai khác ngoài
nhị vị Thần Nhân, Bao Lão Tiên Sinh và Đường môn môn chủ.

Vực Chủ năm đó, thực sự không hề đem bảo kiếm trấn áp, trái lại hắn vô cùng
thích thú với năng lực mạnh mẽ này. Dung hợp với ma kiếm về sau, bản thân sinh
ra một loại năng lực mới, liền là hắc hóa năng lực.

Mỗi lần triệu hóa hắc hóa, Vực Chủ thực lực cấp tốc tăng lên, bởi vì hắn là
Cực Hạn đấu la, đạo tâm cực kỳ vững chãi, hắc hóa năng lượng kia trong thời
gian ngắn không thể đem thân trí của hắn hoàn toàn chiếm hữu. Nhưng càng sử
dụng, Vực Chủ càng lún sâu vào vực sâu không đáy, cuối cùng rơi vào cảnh vạn
kiếp bất phục.

Cho đến một ngày, hắn xây nên tòa Huyết Đô này.

. ..

Năm năm trước.

“Vực Chủ, ngươi làm cái gì thế ?” Bao Lão Tiên Sinh thất thanh nói.

Vực Chủ, lúc này đang trong trạng thái hắc hóa, một bộ trường bào màu đỏ khinh
động trong gió, hắn đứng ở vùng đồi núi này, tay khẽ quơ quơ trong không trung
hư vô, mỗi một lần hoàn thành động tác, một khối to lớn kiến trúc từ trên cao
rơi xuống, theo chỉ thị của hắn mà nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất.

“Ta đang xây dựng cho mình một ngôi nhà mới, khi nào xong, hai người các ngươi
sẽ trở thành khách quí a.”

Hắc hóa Vực Chủ thanh âm có chút khùng điên, hắn đang nói với hai vị Thần Nhân
còn lại.

Đường môn môn chủ sắc mặt tối sầm không nói, chỉ khẽ nhìn Bao Lão Tiên Sinh
bên cạnh gật đầu một cái.

Tức thì ngay sau đó là một trận chiến kéo dài ba ngày ba đêm liên tục, nhị vị
Thần Nhân liên thủ đối đầu với Hắc hóa Vực Chủ. Tất nhiên Vực Chủ càng chiến
càng bại, dưới sự liên thủ của hai người bọn họ, tiên rằng thế gian này không
có ai trụ vững được lâu.

Thế nhưng, khí hắn đem thanh Viễn Cổ Hung Khí đó lấy ra, tình thế lập tức đảo
lộn. Loại lực lượng này, đã là chân chính cực hạn hắc ám chi lực. Cho dù Bao
Lão Tiên Sinh sở hữu cực hạn quang minh chi lực đi chăng nữa, vẫn chỉ có thể
chống đỡ được một chút.

Trong thời khắc phân ra thắng bại, Đường môn môn chủ sử dụng tuyệt học Đường
Môn là Ám Khí Bách Giải, đem tâm trí Vực Chủ thoáng thanh tỉnh lại, sau đó hai
người cùng nhau đem một phần tà ác trong người Vực Chủ trục xuất ra bên ngoài,
thế nhưng phần tà ác này nhanh chóng thoát đi, tựa như biến mất không thấy tăm
hơi.

Cuối cùng, nó đã bí mật hóa thành thanh bảo kiếm ở trong tiệm vũ khí đó, nơi
mà Vân Chính Thiên vô tình tìm thấy, cũng chính hắn đã giúp cho Huyết Đế tìm
ra phần tà ác của mình sau hơn hai ngàn năm mất tích.

Sau khi phần tà ác bị trục xuất đi, Vực Chủ đã tạm thời quay lại chưởng khống
thân thể, hắn cực kỳ ăn năn hối lỗi vì để sự việc phát triển đến mức này. Tam
Đại Thần Nhân đại chiến về sáu, rốt cuộc ra qui ước, cứ mỗi một năm họ lại gặp
nhau, để Vực Chủ một lần nữa đem phần tà ác trong người áp chế xuống, tránh
cho nhân loại một hồi tai kiếp.

Bất quá, người tính không bằng trời tính, bề ngoài Vực Chủ cứ tưởng mình hoàn
toàn bình thường, thế nhưng hắc hóa trong người hắn đã tiến hóa vượt bậc, có
thể thu liễm đến mức thần không biết, quỉ không hay, bí mật xây dựng Huyết Đô
ngày một lớn mạnh, triệu tập nhiều nhân lực, với mục tiêu duy nhất là tìm kiếm
lại phần tà ác bị trục xuất ra năm đó.

. ..

Bao Lão Tiên Sinh tâm tình biến hóa ngay khi nhìn thấy thanh ma kiếm trên tay
Huyết Đế. Hồi ức năm xưa bỗng chốc ùa về. Vân Chính Thiên đang bị đè bên dưới
cũng ngước mắt lên quan sát, hắn lập tức nhận ra đó chính là thanh vũ khí được
chạm khắc ở cánh cửa Tu La Chi Môn.

Huyết Kiếm của Huyết Đế, hình dạng khác hoàn toàn so với Huyết Kiếm của hắn.
Bất quá cả hai đều có một điểm chung, đó chính là vô tận sát khí chi lực, đủ
để tất cả sinh linh trên thế gian này rơi vào thảm hoạt diệt vong.

. . . . . . . . . . . . . . ..

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #157