Địa Ngục Lộ


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

“Ca ca, có phải ngươi vừa ăn hiếp tỷ tỷ của ta, ép nàng làm chuyện xấu hổ hay
không ?”

Hàn Thanh Chi hai tay chống nạnh, miệng chu chu nói, hàng lông mày cau lại
nhìn vô cùng đáng yêu a. Vân Chính Thiên thấy vậy không nhịn được bụm miệng
cười, sau đó một tay giơ lên nhéo má nàng kéo kéo.

“Ta có làm gì, ngươi quảng được không xú nha đầu.” Vân Chính Thiên nham nhở
nói.

“Á ui, ca ca ngươi bỏ ta ra. Nói như vậy là ngươi khẳng định có làm chuyện
xấu, Thế Nhân, chúng ta cùng lên đi.” Hàn Thanh Chi bị nhéo đau quá hóa rồ.

Lương Thế Nhân ở phía sau gãi đầu nói :

“Ngươi đừng nhắng nhít nữa, xem coi chúng ta đang ở địa phương nào.”

“Hừm.” đột nhiên bị nhắc nhở, bình thường Hàn Thanh Chi liền muốn phát tiết,
thế nhưng lần này nàng lại ngoan ngoãn im lặng, chuyên này có chút lạ nha.
Tiểu nha đầu này từ khi nào lại nghe lời A Nhân như thế.

Vân Chính Thiên nhãn quang lóe lên, nhìn thẳng vào Lương Thế Nhân, mà A Nhân
hắn cũng cảm nhận được Chính Thiên nhìn mình, không tự chủ nuốt xuống một ngụm
nước bọt.

Tiếu Phong vất vả đẩy Can Hữu Long đè trên người ra, hắn đứng dậy phủi bụi y
phục, sau đó thả ra Phong nguyên tố tiến hành dò xét. Nơi đây giống như một
vùng đồi núi nào đó, thực vật sinh sôi nảy nở vô cùng trù phú, so với các mảnh
rừng rậm khác thì tươi sáng hơn rất nhiều.

Tiếu Phong đột nhiên thu lại thuộc tính, thở ra một hơi, kinh ngạc nói :

“Ta cảm nhận được, ở trước khoảng vài dặm là một tòa khổng lồ cự sơn, trên đó
tỏa ra băng lãnh khí tức. Xem ra chúng ta đã tiếp cận chân núi Thiên Sơn rồi.”

“Nhanh như vậy.” Vân Chính Thiên không nhịn được mà la lên. Không phải Thiên
Đạo chiều dài hơn trăm ngàn trượng sao, nhanh như vậy liền tới gần chân núi
Thiên Sơn rồi. Thật khó mà tin được.

“Đúng vậy, không sai đâu, tòa cự sơn kia cao ngút trời, Phong thuộc tính ta đi
lên khoảng hai ngàn mét độ cao đã là cực hạn, vậy mà tòa cự sơn đỉnh vẫn không
thấy đâu cả, với lại càng lên cao, không khí cùng nhiệt độ càng hạ thấp xuống.
Nên ta đoán đó chính là tòa Thiên Sơn trong khảo nghiệm nhắc tới.”

Vân Chính Thiên nghe vậy gật gù, Tiếu Phong chưởng khống Phong thuộc tính, tuy
không thể cảm ứng được sinh vật sống như hắn có thể nương theo gió trong không
khí mà di chuyển khá xa, nếu hắn đã nói như vậy tất nhiên vô cùng chính xác.

“Cửa hang thật lớn a. Nhìn giống như một con rồng đang há miệng. A Long ngươi
qua xem có giống ngươi không ?”

Hàn Thanh Chi thanh âm đột nhiên vang lên, nàng đang đứng trước một cái hắc
động đen ngòm, bốn phía xung quanh đều là vách đá dựng đứng. Can Hữu Long nghe
vậy lập tức chạy tới nhìn ngắm, đích xác hang động này bên ngoài có hình dạng
giống như một cái Cự Long đang say ngủ, nhìn qua vô cùng uy nghiêm.

Vân Chính Thiên công việc đầu tiên, chính là triển khai chính mình tinh thần
lực, xuyên vào bên trong hang động mà dò xét. Hiện không còn sương mù loại đặc
thù năng lực che lấp, hắn tinh thần lực như cá gặp nước, xuyên thẳng vào bên
trong.

Nhờ địa thế hang động gồ ghề, tinh thần lực có thể phản xạ qua lại, làm giới
hạn dò xét tăng lên trên dưới ba trăm mét. Một thoáng sau hắn thu lại tinh
thần lực, gương mặt vẫn ngưng trọng nói :

“Bên trong động này rất kinh khủng, tựa như Địa Ngục Lộ vậy, mùi máu tươi xông
lên tới não, rất tanh.”

Thanh âm có chút run rẩy, hắn vạn lần không ngờ được, tại Thiên Đạo này lại
tồn tại một nơi tà ác cực điểm như vậy. Mặc dù chưa trông thấy tận mắt, nhưng
bên trong máu tanh không phải do hắn tưởng tượng ra.

Máu tanh như một dòng suối chảy dài từ cửa hang hang động vào sâu bên trong,
một dòng suối toàn bộ đều là máu tươi.

Sắc mặt đồng đội một mảnh âm trầm, thế nhưng nếu đây là rào cản cuối cùng để
tới được Thiên Sơn, bọn hắn tất nhiên phải vượt qua cho bằng được.

Lương Thế Nhân trầm giọng nói :

“Lão đại, ngươi dẫn đường đi.”

“Được. Mọi người cẩn thận, chúng ta tiến vào.” Vân Chính Thiên nói.

Hang động này bên trong toàn bộ đều một màu đỏ máu, ngay cả các khối đá cũng
như vậy. Chiều cao hang động vượt hơn mười mét, bề rộng thì lại không lớn lắm,
chỉ khoảng năm mét trở lại.

Vừa đặt chân tiến vào, mùi máu tanh đúng như Vân Chính Thiên cảnh báo xộc
thẳng lên mũi, cả đám đồng loạt cau mày khó chịu. Thật là tanh tưởi không chịu
được.

Bên trong động là một mảnh yên lặng không gian, khi bọn hắn càng tiến vào sâu
hơn, ánh sáng mặt trời dần bị nuốt chửng bởi bóng tối vô tận. Vân Chính Thiên
lập tức lấy ra bảy cái hồn đạo đèn pin, phân biệt đưa cho mọi người. Ánh sáng
này vừa đủ để soi sáng một khoảng phía trước mặt, bọn hắn cẩn thận điều chỉnh
cường độ không quá sáng, nếu như có hồn thú ở phía trước cũng không đánh động
sự chú ý của nó.

Khi bọn hắn di chuyển được hơn một canh giờ, nguyên bản dòng suối máu nhỏ bé
kia dần dần nới rộng ra, đến khi bề rộng khoảng một mét mới bắt đầu đình chỉ,
thẳng một hướng mà chảy xuống.

Máu chảy xuống có nghĩa là hang động này dốc xuống, càng lúc càng giống như
Địa Ngục Lộ a.

Lại đi thêm một canh giờ, cuối cùng đã đi tới điểm cuối của dòng suối máu này,
thế nhưng niềm vui chưa được bao lâu, bọn hắn gặp phải một tình cảnh khó nhằn
hơn. Thì ra suối máu này chảy xuống, chính là một dòng suối nối liền với một
cái thác. Mà ngay điểm cuối của con đường này, bọn hắn nhìn thấy trước mặt là
một vùng không gian rộng lớn, tất cả đều bị bao phủ bởi vách đá dựng đứng nối
liền với nhau. Tựa như cả đám đã tiến vào thế giới trong lòng đất.

Nhìn sang bốn phía xung quanh, Vân Chính Thiên lập tức phát hiện thêm vô số
khe hở nằm trên vách đá, suối máu cũng từ đó tuôn ra, có nhỏ có lớn, nồng nặc
mùi tanh tràn ngập thiên địa.

Thác máu đổ xuống một cái vực sâu, bên dưới đó một mảnh tối đen như mực, tương
tự như thung lũng sương mù có vực sâu vạn trượng vậy. Thế nhưng Vân Chính
Thiên không do dự nhận định, nhảy xuống dưới tất nhiên chết là cái chắc, chứ
không phải cách thoát khỏi mộng cảnh a.

Ở ngay giữa thung lũng này là vô số cột trụ bằng đá từ phía dưới đâm lên, cảnh
tượng nhìn sơ qua thật hùng vĩ, nếu như không có mùi mau tanh ẩn hiện trong
không khí, tự nhiên giống với kỳ quan thắng cảnh.

“Bên dưới là cái gì vậy ?”

Mã Thiên Hoa tò mò hỏi.

Vân Chính Thiên đem tinh thần lực phủ xuống dưới dò xét, tức thì hắn sắc mặt
có chút ngây ngốc, âm trầm nói :

“Bên dưới là một cái biển máu, tất cả dòng suối máu này đều đổ xuống dưới đó.
Ta đang tự hỏi máu ở đâu ra mà đổ hoài như vậy.”

“Ghê quá.” Hàn Thanh Chi lạnh run kêu lên.

Nơi này quả thật kỳ lạ và bí ẩn, ngay lập tức Vân Chính Thiên đình chỉ mọi di
chuyển. Hắn không phải người ngu, tiến nhập một mảnh không gian như thế này,
tốt nhất vẫn nên đem tình hình cẩn thận quan sát một chút rồi lại tiếp tục
hành động.

Cả đám trực tiếp tìm một chỗ khô ráo, khoanh chân minh tưởng điều tức trạng
thái. Nơi này thiên kỳ bách quái, phải bảo toàn thực lực ở trạng thái tốt
nhất. Duy trì điều tức một canh giờ, bảy người bọn hắn luân phiên tỉnh lại,
sau đó tiến hành nghị luận chiến thuật tiếp theo.

Vách đá này cheo leo như vậy, tuyệt nhiên không thể di chuyển thoải mái trên
đó được, chỉ có thể nương theo gờ đá nhỏ nhô ra từ vách đá mà di chuyển. Nhưng
bảy người đồng loạt di chuyển như vậy chỉ sợ gờ đá nhỏ sập xuống, cả đám chết
hết. Mà cũng không thể để một vài người đi trước, một vài người đi sau được,
quá nguy hiểm.

Nhất thời không có kế sách vẹn toàn, Vân Chính Thiên hai mắt nhìn sang những
cột đá trước mặt. Những cột đá này ở trên đầu đều là những bình đài hình tròn,
đường kính khoảng ba mét, tạo thành những đường zic zắc nối dài sang bên kia.

Thế nhưng khoảng cách từ chỗ này tới cột đá đầu tiên khá xa, khoảng chừng hai
mươi mét. Muốn một bước phóng qua đó, chỉ sợ bảy người ở đây làm được cũng chỉ
có Thiên Hoa, Tiếu Phong và hắn ba người có thể làm được.

Can Hữu Long đột nhiên lên tiếng :

“Lão đại, không phải ngươi và Thiên Hoa có thể phi hành hay sao, chúng ta kiếm
dây thừng buộc cả đám lại, sau đó ngươi, Thiên Hoa và Phong ca tận lực kéo bọn
ta qua, hắc hắc.”

Tên này . . . lời nói cũng hợp lý quá chứ. Lương Thế Nhân không nhịn được tiến
tới vỗ vai hắn mấy cái, mà Can Hữu Long sau khi nói xong, Vân Chính Thiên cũng
đồng dạng gật đầu tán thành.

Tiếu Phong từ trong giới chỉ lôi ra một cuộn dây hợp kim cứng cáp. Ngoài trừ
Thiên Hoa, Chính Thiên và Tiếu Phong ba người, bốn người còn lại đều tự lấy
dây buộc quanh bụng mình. Sau đó đem bốn người siết chặt vào nhau, thành một
khối hình tròn.

“Siết chặt vô, càng chặt lúc bay càng dễ.” Vân Chính Thiên ra lệnh.

Nghe vậy Tiếu Phong càng ra sức buộc dây, bốn người bên trong giống như cái
đòn bánh tét, cơ thể dán chặt vào nhau. Mà Lương Thế Nhân cũng dự tính trước
tình huống này, hắn đem thân thể của mình che chắn cho Hàn Thanh Chi ở trước
ngực.

Đối với nữ nhân mình yêu thích, không nguyện nhìn nàng cùng nam nhân khác tiếp
xúc thân thể a. Hàn Thanh Chi dĩ nhiên biết rõ dụng ý của Thế Nhân, nàng trên
mặt không giấu được sự cảm kích.

Sau khi bốn người bọn hắn buộc xong, Tiếu Phong thắt nút chừa ra ba sợi dây
hướng ra ngoài, phân biệt đưa cho Thiên Hoa và Chính Thiên. Ba người bọn hắn
cũng đem dây buộc vào bụng mình.

Tuy đội hình có chút gớm gớm nhưng đây là cách tốt nhất bọn hắn có thể nghĩ
ra.

Tiếu Phong thả ra Phong thuộc tính, lần lượt phụ thể trên người đồng bọn, để
làm giảm đi trọng lượng. Mã Thiên Hoa phóng thích Tà Hỏa Phượng Hoàng, đệ tam
hồn hoàn đồng thời lóe sáng.

Tà Hỏa Phượng Hoàng, Phượng Dực Thiên Tường.

Đệ tam hồn kỹ mang đến cho Mã Thiên Hỏa khả năng phi hành trong một khoảng
thời gian nhất định. Sau này khi nàng tiến tới Hồn Thánh cấp bậc, mới đạt được
khả năng phi hành thực sự.

Từ sau lưng Mã Thiên Hoa xuất hiện một cái hư ảnh cánh phượng, cánh phượng khẽ
triển khai đem không khí trong hang động nhấc lên một trận cuồng phong.

Thấy Mã Thiên Hoa biến hóa, Vân Chính Thiên trên mặt một nụ cười nở ra, sau
lưng hắn một cặp cánh phượng cũng đồng dạng triển khai.

Ngoại phụ hồn cốt, Phượng Hoàng Dực.

Phượng Hoàng Dực là hồn cốt, tất nhiên nhìn chân thực hơn so với đôi cánh
ngưng tụ bởi hồn kỹ của Mã Thiên Hoa. Bốn cánh Phượng đồng thời vỗ mạnh, Tiếu
Phong cũng hóa thành một đạo gió lốc, đem bốn người ở phía sau trực tiếp nhấc
lên, bay khỏi cửa hang, tiến nhập vào thung lũng vách đá.

“Chúng ta có tướng phu thê a.” Vân Chính Thiên nhe răng cười nói.

. . . . . . . . . . . . ..

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #129